Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 66

Chương 66

.

“Ngươi nói gì thế? Sao lại là Ngũ Dục Bá chứ?”
Trương Vũ Lượng bày ra vẻ mặt khó tin.
Vốn dĩ y cần quay về bàn bạc cách bày bố binh lực ở Bách Hoa Môn, nhưng y lại hay tin Ngũ Dục Bá bị thương nghiêm trọng.
Trương Vũ Lượng liền để mọi chuyện sang một bên đi về phía chỗ ở của Ngũ Dục Bá.

Ngũ Dục Bá nằm trên giường, một bên mắt và hai bên đầu gối đều bị băng vải trắng. Hứa Lan Châu đang ngồi bên cạnh hắn.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Xúi quẩy thật. Tên khốn này đã phá hỏng mọi chuyện rồi.”
Hứa Lan Châu liền kể sự tình xay ra cùng Phiêu Nguyệt.
Nghe câu chuyện, gương mặt Trương Vũ Lượng dần méo mó khó coi.
“Vậy ý muội là hắn bị nam sắc làm cho mờ mắt nên mới thế?”
“Đúng vậy.”
“Hết nói nổi mà.”
Trương Vũ Lượng không biết nên nói gì.
Chuyện này quả thật quá vô lý đi.
Trước trận chiến với phái Thanh Thành nổ ra, một trong những chủ lực của y là Ngũ Dục Bá lại đang nằm như một gã phế nhân.
Đây là tổn thất lớn cho Hắc Vân Binh Đoàn, còn là đả kích nghiêm trọng đối với Trương Vũ Lượng.
Ngũ Dục Bá am hiểu sâu sắc về binh lược không thua gì Dương Vũ Tịnh, Cao Đạo sĩ hay Huyết Tăng.
Chỉ cần Trương Vũ Lượng y ra lệnh, họ không ngại gì lên núi đao hay xuống biển lửa. Có một người trung thành như thế bên cạnh không hề dễ dàng.
“Phiêu… Nguyệt!”
Trương Vũ Lượng liền nghĩ tới nam nhân anh tuấn mã y chỉ mới gặp trong mấy ngày gần đây.
Nghe Hứa Lan Châu nói hắn có thể áp chế nàng ngay tức khắc cũng đủ biết cảnh giới võ công của hắn cao siêu đến mức nào, nhưng không ngờ đến Ngũ Dục Bá cũng bị hắn đánh cho thành một thương binh thế kia.
“Hà cớ gì phải là lúc này cơ chứ….?”
Trương Vũ Lượng nhìn Ngũ Dục Bá nằm trên giường bằng khinh miệt.

Thứ y cho là quan trọng nhất chính là khuôn phép.
Một trong những lý do Hắc Vân Binh Đoàn có thể tồn tại đến tận bây giờ chính là nhờ vào khuôn phép, kỷ cương.
Đặc biệt, đương lúc thời điểm quan trọng như hiện giờ, y không thể chấp nhận bất kỳ hành động vượt phép nào. Sơ suất nhỏ cũng có thể làm hỏng đại sự.
“Đúng là tên tốt số.”
Y thật muốn lập tức kéo toàn binh lực tìm Phiêu Nguyệt ngay lập tức, khiến hắn phải trả cái giá thật đắt.
Thế nhưng hiện giờ Hắc Vân Binh Đoàn đã lập giao kèo với phái Nga Mi.
Ngộ nhỡ giao chiến với Phiêu Nguyệt bị tổn thất nặng nề, giao kèo sẽ gặp trục trặc lớn. Nếu thật như thế, mộng tưởng bước chân vào thành Tứ Xuyên của Trương Vũ Lượng sẽ xa như mây trời.
‘Lẽ nào tên khốn đó đã tính toán tới những chuyện này ư?’
Trương Vũ Lượng tự phủ nhận suy nghĩ của chính mình.
Chỉ có người trong cuộc mới biết chuyện Hắc Vân Binh Đoàn đã lập giao kèo với phái Nga Mi mà thôi.
Trương Vũ Lương cho rằng đây chỉ là sự việc ngẫu nhiên chồng chéo lên nhau.
Và đương nhiên y cũng không có ý định để yên như thế.
“Sau khi tình hình ổn định ở mức nào đó, ta nhất định phải xử lý hắn.”
Thế nhưng, điều khiến y cảm thấy khó chịu hơn cả chính là, sau khi Ma Vận rút lui, sự tình này lại xảy ra. Theo kinh nghiệm lão làng của y, y nhận thấy không nên để một kẻ như hắn làm vướng bận tâm trí mình lâu hơn nữa.
Trương Vũ Lượng nhìn Hứa Lan Châu.
“Nhưng tại sao lại đi tìm hắn?”
“Để phòng hờ chút thôi.”
“Vẻ đẹp của muội đúng là không hợp với hắn ta mà.”
“Hắn ta rõ là một tên cổ tự. Đến cả một mỹ nhân như muội cũng không thèm để mắt.”
.

“Muội có thấy đôi mắt của hắn không? Đôi mắt ấy còn vô cảm hơn cả những người đã lăn lộn nhiều năm trên giang hồ như chúng ta. Tên khốn như thế mà lại có tình cảm ư? Bỏ cuộc đi.”
“Ca ca không nói thì muội cũng tự biết thôi. Dù sao lòng tự tôn của muội cũng bị tổn thương rồi.”
“Được lắm.”
“Ta nhất định phải trả lại mối nhục này.”
Giọng Hứa Lan Châu lúc này đã chứa đầy hàn khí lạnh lẽo.
Người ta nói lòng dạ nữ nhân thâm sâu khó đoán, Hứa Lan Chân chính là một nữ nhân như thế.
Dù nàng không có mối quan hệ gì với Phiêu Nguyệt, nhưng nàng cứ cho rằng vì hắn mà bản thân đã bị tổn thương tình cảm nghiêm trọng.
“Phải thế chứ. Xong việc rồi chuẩn bị xử lý chuyện phái Thanh Thành. Biết chưa?”
“Muội biết rồi.”
“Được.”
Trương Vũ Lượng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Thế này đã đủ rồi.
Dù có chút đáng tiếc vì mất sức mạnh của Ngũ Dục Bá nhưng những người còn lại vẫn còn lành lặn.
“Ngay khi kỵ mã binh đến, chúng ta sẽ lập tức hành động, mau chuẩn bị sẵn sàng cả đi.”


***


Thanh Diệp nghiêm túc nhìn nam nhân ngồi phía đối diện.
Nam nhân mặc y phục tầm thường có thể thấy ở bất cứ đâu kia chính là Ô Sơn Khánh, phân đà chủ của Hạ Ô Môn ở Thành Đô.
Ô Sơn Khánh vốn xuất thân từ Thành Đô nên hắn hiểu rõ nơi này hơn bất cứ ai.
Hắn nhìn Thanh Diệp rồi cẩn trọng lên tiếng.
“Vậy ý của các hạ là muốn tìm hiểu hung thủ đã sát hại Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn ư?”
“Đúng vậy.”
“Hơ! Thế thì chẳng khác nào mò kim đáy bể.”
“Dẫu vậy tại hạ vẫn nghĩ với thực lực của Hạ Ô Môn nhất định sẽ tìm được.”
Nghe Thanh Diệp nói, gương mặt Ô Sơn Khánh có chút méo mó.
Thật ra khi Nam Hổ Sơn chết, Ô Sơn Khánh đã sai các môn đồ lùng sục hung thủ.
Việc Tiểu Môn chủ Lôi Âm Môn bị ám sát là sự kiện chấn động cả Thành Đô.
Vấn đề chính là không tìm thấy bất cứ vết tích nào còn sót lại.
Có vài môn đồ Hạ Ô Môn sống trong tư dinh gần Lôi Âm Môn. Nếu có ngoại nhân xâm nhập, họ sẽ lập tức quan sát rồi báo cáo tình hình ngay. Nhưng hôm ấy lại không hề có chút tin tức nào cả.
Môn đồ Hạ Ôn Môn nói rằng họ không gặp bất kỳ kẻ nào đến mà có biểu hiện kỳ lạ.
Các môn đồ Hạ Ô Môn cũng mơ hồ hệt như Thanh Diệp.
“Sao lại yêu cầu tìm kẻ dùng võ công của phái Thanh Thành chứ. Hừ!”
“Đây là sự việc liên quan đến an nguy của thành Tứ Xuyên. Nếu có chút sơ suất, cuộc phân tranh sẽ càng nghiêm trọng hơn. Trước khi chuyện đó xảy ra, nhất định phải tìm ra tên hung thủ thật sự.”
“Tại hạ hiểu nhưng mà…”
“Xin mạn phép cho tại hạ hỏi thẳng. Không biết gần đây các hạ có thấy nghi ngờ ai ở Thành Đô hay có kẻ nào nổi bật xuất hiện không?”
“Ừm!”
“Chỉ cần một manh mối nhỏ cũng tốt rồi. Thú thật chúng tại hạ đang rất tuyệt vọng.”
Nghe Thanh Diệp nói, Ô Sơn Khánh tỏ vẻ lo lắng.
“Tại hạ không biết có liên quan đến cái chết của Tiểu Môn chủ Nam Hổ Sơn nay không, nhưng gần đây có một võ giả rất đặc biệt xuất hiện.”
“Đặc biệt thế nào?”
“Tại hạ cũng không tận mắt chứng kiến nhưng nghe đồn rằng hắn ta vô cùng anh tuấn. Nữ nhân chỉ cần nhìn hắn một lần liền như bị cướp mất hồn phách.”
“Chỉ đơn giản là vì chuyện đó…”
“Nhưng mà hắn mạnh lắm. Trước khi vào Thành Đô, có một cuộc xung đột giữa các tiêu đầu ở Cửu Chân Tiêu Cục xảy ra, hắn đã khiến bọn họ trở thành kẻ tàn phế. Có người còn bị hắn làm cho mù luôn.”
“Chuyện này…”
“Hắn ta ra tay vô cùng tàn nhẫn. Đại hiệp Ô Viên Hậu là một cao thủ có tiếng ở thành Tứ Xuyên này vậy mà lại bị hắn bẻ gãy một tay.”
“Tại sao chúng tại hạ lại không biết một kẻ tàn độc như thế chứ?”
“Bởi vì gần đây hắn mới vào Thành Đô thôi. Và còn…”
“Còn gì nữa?”
“Hắn ta còn đánh nhau với Phó Đoàn chủ của Hắc Vân Binh Đoàn - Hứa Lan Châu và khiến nàng ta bị thương nữa. Nghe nói hắn áp chế nàng ta chỉ trong một chiêu thôi.”
.
Vẻ mặt Thanh Thành lập tức cứng đờ.
Hắn biết Hắc Vân Binh Đoàn là một nhóm lãng nhân tài giỏi. Bởi vì cách đây không lâu họ còn tìm đến thương thảo với Thanh Thành. Mặc dù cuộc thương thảo bị hủy nhưng hắn cũng nhìn ra được binh đoàn này không phải dạng vừa.
Không ai có thể xem nhẹ sức mạnh của Hắc Vân Binh Đoàn được.
Nếu là Phó Đoàn chủ của binh đoàn như thế lại càng sở hữu tu vi cao cường, nếu hắn áp đảo nàng ta chỉ trong một chiêu, xem ra võ công thật sự cao thâm.
“Liệu hắn ta có liên quan đến cái chết của Tiểu Môn chủ Lôi Âm Môn không nhỉ?”
“Có liên quan hay không tại hạ không rõ, nhưng rõ ràng người đó là kẻ nổi trội nhất trong số những người đến Thành Đô gần đây. Nhân vật này gần với điều kiện mà Thanh Diệp Đạo trưởng yêu cầu tìm hiểu nhất.”
“Tên hắn ta là gì?”
“Hắn tự xưng là Phiêu Nguyệt.”
“Phiêu Nguyệt?”
“Vâng! Tại hạ cũng không biết gì hơn. Nếu các hạ muốn, chúng tại hạ sẽ tìm hiểu cặn kẽ hơn.”
“Không cần đâu. Từ giờ tại hạ sẽ tự biết mà xoay sở.”
Thanh Diệp rời khỏi chỗ ngồi.
Dường như hắn không còn thu được thông tin hữu ích nào từ phía Hạ Ô Môn nữa.
Cạch!!
Thanh Diệp lấy tiền vàng trong túi áo ra đặt lên bàn.
“Xin đa tạ. Thanh Diệp Đạo trưởng! Nếu cần giúp đỡ hãy đến tìm tại hạ bất cứ lúc nào nhé.”
“Mà! Trước khi rời đi, tại hạ muốn hỏi một chuyện. Không biết Nga Mi có tìm đến các hạ không?”
“Nga Mi chưa đến. Nhưng không biết sau này thế nào.”
“Là do ta có lòng quan tâm nên mới nói, tốt nhất tạm thời các hạ đừng nhận ủy thác từ phía Nga Mi. Trừ phi các hạ muốn trở thành kẻ thù của Thanh Thành ở Tứ Xuyên này.”
“Tại hạ xin ghi nhớ.”
Ô Sơn Khánh khẽ mỉm cười cúi đầu với Thanh Diệp.
Sống với tư cách là phân đà chủ của Hạ Ô Môn, hắn đương nhiên thường nghe mấy câu đe dọa thế này. Hắn chỉ thấy khó chịu vì kẻ uy áp chính là Thanh Thành, nhưng nếu cảm nhận được nguy hiểm thật, hắn chỉ cầm tạm ngừng hành động trốn vào chỗ tối là xong.
Hạ Ô Môn đã, đang và sẽ tồn tại theo cách đó.

Thanh Diệp nhìn Ô Sơn Khánh một chốc rồi rời đi. Bên ngoài, Thanh Sơn và các đệ tử đang đứng chờ hắn.
Thanh Sơn đến gần rồi hỏi.
“Có thu được gì không sư huynh?”
“Có kẻ khả nghi. Trước tiên cứ điều tra hắn ta xem sao.”
“Đó là ai thế?”
“Hắn tên Phiêu Nguyệt. Là nhân vật đáng chú ý nhất gần đây mới vào Thành Đô.”
“Phiêu Nguyệt ư? Đệ hiểu rồi.”
Thanh Sơn lẩn bẩm mấy lần cái tên ‘Phiêu Nguyệt’.
“Sư thúc!”
Đột nhiên một đệ tử đời hai chạy vội đến gọi lớn.
“Có chuyện gì?”
“Nga Mi có động thái kỳ lạ ạ.”
“Kỳ lạ ư? Ý con là sao?”
“Theo truyền tin từ Kim Xuyên Môn chủ, bầu không khí ở Bách Hoa Môn nơi võ giả của phái Nga Mi đang ở đang vô cùng căng thẳng ạ.”
“Có chuyện gì vậy chứ?”
“Con không biết rõ, nhưng con cảm thấy hành động của võ giả Nga Mi và Bách Hoa Môn vốn không hề bình thường.”
“Nga Mi…”
Thanh Diệp cau mày.
Kim Xuyên Môn chủ Dư Sơn Úy là một người rất thận trọng. Việc cử người đến truyền tin thế này quả thật tình hình có chút kỳ quái rồi.
“Trước tiên cứ quay lại Kim Xuyên Môn đã.”
“Vậy còn chuyện truy tìm hung thủ?”
“Xử lý việc này trước. Hung thủ sau này tìm cũng không muộn.”
“Đệ đã rõ.”
Thanh Sơn nghiêm túc đáp lời.
Thanh Diệp và Thanh Sơn nhanh chóng đưa các đệ tử quay về Kim Xuyên Môn.

“Có chút yên tĩnh rồi nhỉ.”
Nghe giọng nói của Thanh Diệp dần biến mất, Ô Sơn Khánh bẩm bẩm với vẻ mặt thư thái.
Sau khi đàm phán với môn phái lớn như Thanh Thành, hắn đã cạn kiệt sức lực.
Quy mô và sức ảnh hưởng của Hạ Ô Môn không kém gì Thanh Thành. Thế nhưng, nếu chỉ giới hạn ở Tứ Xuyên thì mọi chuyện lại khác.
Xét về sức ảnh hưởng và chi phối trong nội thành Tứ Xuyên, không có môn phái nào qua khỏi Thanh Thành và Nga Mi.
Điều này cũng giống như Hạ Ô Môn.
Chính vì thế mà họ vừa không ưa lại vừa tôn trọng lẫn nhau.
Nhưng chỉ giới hạn ở mức độ nào đó.
Hắn hiểu rõ nếu làm quá phận thì đôi bên đều sẽ chịu tổn thất. Nói sao thì cứ đối mặt thế này cũng thấy có chút khó khăn.
“Nhưng hung thủ thật sự là ai chứ? Đúng là hắn ta sao?”
Ô Sơn Khánh gõ gõ tay vào cằm.
Hắn liền lấy một quyển sách màu vàng từ trên giá sách.
Trên quyển sách dày đề dòng chữ: Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ (成都武人人名簿).
Nói cách khác, đây là một quyển sách vô cùng quý giá ghi chép lại những võ giả hoạt động khắp Thành Đô. Phân đà Thành Đô của Hạ Ô Môn sẽ chỉnh sửa bổ sung mười ngày một lần.
Nếu có võ giả mới xuất hiện, cứ mười ngày lại phải ghi chép vào sách.
Quyển sách này sẽ được gửi về bổn đà để sao y nội dung hai tháng một lần.
Không chỉ phân đà ở Thành Đô mà tất cả phân đà của Hạ Ô Môn đều gửi thông tin ghi được về bổn đà. Nhờ đó, Hạ Ô Môn sẽ sở hữu lượng thông tin lớn nhất thiên hạ này.
Vừa lật quyển sách ra, hắn lập tức nhìn vào cái tên gần đây.

[Tên - Phiêu Nguyệt
Danh tính: Không rõ
Mục đích: Không rõ
Sư môn: Không rõ
Có tu vi cảnh giới cao thâm đến mức áp chế được Phó Đoàn chủ Hắc Vân Binh Đoàn chỉ trong một chiêu.
Ra tay vô cùng cực đoan
Lần đầu xuất hiện là ở Hồng Thiên Lâu phía tây Tứ Xuyên
Cùng với kỹ nữ ở Hồng Thiên Lâu…..]
Bên trong quyển sách có ghi chi tiết hành động của Phiêu Nguyệt sau khi lộ diện trên thiên hạ.
Mặc dù Phiêu Nguyệt chỉ mới xuất hiện chưa bao lâu, nhưng Hạ Ô Môn đã nắm được tất thảy hành tung của hắn.
“Liệu hắn có thật là kẻ giết Nam Hổ Sơn không?”
Ô Sơn Khánh nhíu mày.
Phiêu Nguyệt cũng là đối tượng mà Hạ Ô Môn để mắt đến.
Diện mạo hắn vốn không bình thường, sức mạnh cũng không rõ ràng, chỉ có thể đoán chừng qua việc hắn áp chế những tiêu đầu của Cửu Chân Tiêu Cục mà thôi .
Bây giờ chỉ cần gửi quyển sách này về bổn đà, phía đó sẽ tự có phán đoán.
Thế nhưng có thể đảm bảo một chuyện.
Nếu mang quyển sách này đến bổn đà, Phiêu Nguyệt sẽ không còn tự do tự tại được nữa. Bởi vì chắc chắn bổn đà sẽ phái cao thủ theo dõi nhất cử nhất động của hắn.
“Ai bảo ngươi lọt vào mắt bổn môn bọn ta chứ? Mà tên khốn đó có ra sao cũng chẳng phải chuyện của ta.”
Ô Sơn Khánh vừa định cất quyển sách lên giá thì…
“Ra là còn có thứ như thế.”
Đột nhiên giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau lưng hắn.
.




Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất