Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 71

Chương 71

“Sao ngươi? Rõ ràng là ngươi đã chết rồi mà. Rõ ràng là khi đó Vũ Tịnh… Chân Nhân đã ném ngươi xuống hang rắn kia mà…”
Tinh Hoa nói lắp bắp.
Bà ta thật sự không thể tin được những chuyện đang hiện ra trước mắt mình.
Con người vốn dĩ khi gặp phải một việc quá tầm hiểu biết của mình thì sẽ tốn rất nhiều thời gian để chấp nhận việc đó là sự thật.
Tinh Hoa lúc này cũng như thế.
Đôi mắt dao động của bà ta phản ánh rõ tâm trạng hoảng loạn của bà ta lúc này.
Hộc!
Tinh Hoa bị sốc nặng làm cho khí huyết đã được ổn định giờ lại bị đảo lộn khiến cho máu của bà ta hộc máu ra ngoài.
Gương mặt Tinh Hoa trong phút chốc trở nên nhợt nhạt.
Tinh Hoa lúc này có ngừng thở thì cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ.
Phiêu Nguyệt đưa tay bắt mạch cho Tinh Hoa. Sau đó hắn truyền công vào cho bà ta. Khí huyết lúc này đã được ổn định khiến cho sắc mắt của bà ta trở nên hồng hào trở lại thêm một chút. Nhưng mà Tinh Hoa hoàn toàn không vui một chút nào.
Ngược lại, bà ta còn nhìn chằm chằm vào Phiêu Nguyệt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Tên thích khách khốn kiếp! Ngươi dám cầm tay của ai thế hả?”5
Tinh Hoa dùng hết sức lực còn lại của mình để thét lớn.
Bà ta nghĩ rằng nếu hét lớn như thế, biết đâu ở ngoài kia sẽ có người nghe thấy giọng của bà ta. Nhưng mà trái với mong đợi, giọng của bà ta lúc này thực sự rất nhỏ.3
Nhỏ đến mức chỉ có người ngồi trong căn phòng này mới có thể nghe giọng của bà ta.
Phiêu Nguyệt biết rõ bà ta có hét như thế cũng chẳng có ảnh hưởng gì nên mặc cho Tinh Hoa la hét gào rú gì đấy hắn cũng chẳng quan tâm.
“Ngươi có hét hay không hét thì ta cũng sẽ giết ngươi thôi.”6
“Ngươi định làm gì ta?”
“Ta vừa mới nói đấy. Ta sẽ giết ngươi.”
“N, ngươi nghĩ giết ta rồi ngươi có cáng đáng được hậu họa không? Ngươi nghĩ Nga Mi Phái sẽ để yên cho ngươi à?”
“Chắc chắn là không rồi. Như bảy năm trước vậy.”2
Hắn ta đã được trải nghiệm sự cứng đầu của Nga Mi Phái vào bảy năm trước rồi. Lúc đó, Phiêu Nguyệt cũng đã cận kề với cái chết. Vậy nên lời đe dọa của Tinh Hoa lúc này sao có thể dọa sợ được Phiêu Nguyệt chứ.
Phiêu Nguyệt của lúc đó yếu đuối, chuẩn bị chưa kỹ và còn nhiều thiếu sót hơn so với Phiêu Nguyệt lúc này nhiều. Nhưng cuối cùng thì Phiêu Nguyệt khi ấy vẫn có thể sống sót được.3
Phiêu Nguyệt hiện tại đã có nhiều thứ hơn, mạnh hơn và còn chuẩn bị nhiều thứ hơn Phiêu Nguyệt lúc đó rất nhiều.
Vậy nên hắn chẳng có lý do gì để phải e ngại lời đe dọa Tinh Hoa cả.
“Tên thích khách khốn nạn bẩn thỉu!”
“Ngươi có biết ngươi thành thế này là do ta không?”
“Ngươi nói vớ vẩn gì thế?”
“Ta là người đã giết Khổng Tiên. Người giết tiểu môn chủ của Lôi Âm Môn cũng chính là ta.”
“Ngươi… nói dối.”
Tinh Hoa phủ nhận lời nói của Phiêu Nguyệt. Nhưng Phiêu Nguyệt chẳng thèm bận tâm mà nói tiếp.
“Đó là sự thật. Ta đã giết Khổng Tiên khi cô ta đang ngủ. Ta đã tặng cho cô ta một cái chết không đau đớn gì mấy. Giết được tiểu môn chủ của Lôi Âm Môn cũng chẳng có gì khó với ta. Như ngươi nói đấy, ta là một tên thích khách khốn nạn bẩn thỉu. Vậy nên ta đã rất tận hưởng việc ám sát của mình.”
“N, ngươi không thấy xấu hổ à?”
“Ta đã nói rồi. Ta là thích khách mà. Chẳng phải các người đã nuôi dưỡng nên ta sao?”0
“Người đừng có mà nói xằng bậy.”
“Ngươi cùng Cửu Hòa Sư Thái đã ủy thác cho Huyết Ảnh Đoàn ám sát Vũ Quân Thương đúng chứ? Huyết Ảnh Đoàn sau khi nhận được ủy thác đã bắt cóc ta cùng những đứa trẻ khác và nuôi dưỡng chúng ta trở thành thích khách. Suy ra bọn ta cũng giống con cái của các ngươi còn gì. Vì nếu không có các ngươi, bọn ta tuyệt đối sẽ không bao giờ sống một cuộc đời của một thích khách cả.”
“Ngụy biện…”
“Ngươi nghĩ đó là ngụy biện thật à?”
Phiêu Nguyệt nhìn thẳng vào mắt của Tinh Hoa.
Tinh Hoa rùng mình.
Đôi mắt đỏ rực của Phiêu Nguyệt đang tỏa sáng ở trong bóng tối như thể đang gặm nhấm lấy tâm hồn của bà ta.
Tinh Hoa tưởng tượng như có một con rắn khổng lồ đang ẩn nấp trong bóng tối. Mỗi lần con rắn hít thở, bóng tối dường như cũng dao động.
Phiêu Nguyệt chính là con rắn khổng lồ đó.
Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Tinh Hoa mà không chớp mắt lấy một cái.
Trong ánh mắt đó hoàn toàn không có sát khí hay độc khí gì cả. Thế mà Tinh Hoa đến thở cũng không dám thở mạnh.
Có lẽ bây giờ Tinh Hoa đã biết tại sao một con chuột lại từ bỏ việc chạy trốn khi đứng trước một con rắn rồi.
Suy nghĩ của con chuột ấy cũng giống như Tinh Hoa lúc này vậy.
Chỉ cần nhìn vào mắt của Phiêu Nguyệt thôi, bà ta đã chẳng còn thiết sống nữa rồi.
Tinh Hoa hét lớn để đè nén nỗi sợ.
“R, rốt cuộc ngươi muốn gì từ ta?”
“Ta không muốn gì cả. Ta chỉ có một điều muốn nói với ngươi.”
“Là điều gì?”
“Chuyện sau này Nga Mi Phái sẽ như thế nào.”
“…”
“Nga Mi Phái sau này rồi sẽ đối đầu một trận đổ máu với Thanh Thành Phái. Vì Thanh Diệp của Thanh Thành Phái dự sẽ chết vào đêm nay. Những võ giả Thanh Thành Phái sẽ cực kỳ phẫn nộ và chạy đến nơi này. Và cho dù các ngươi có biện minh như thế nào đi chăng nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghe đâu. Vì cái chết của đệ tử đời thứ nhất của một môn phái lớn như Thanh Thành Phái không thể được xoa dịu chỉ với một vài lời biện minh được.”
“Ngươi, ngươi…”
Tinh Hoa không thể nói thành câu, cơ thể bà ta run lên liên hồi.
Bà ta liên tục ho ra máu đen.
Đó là một minh chứng cho việc nội thương của bà ta đang ngày càng nghiêm trọng.
Tinh Hoa đang chết dần chết mòn. Tâm hỏa đã làm hỏng tâm mạch của bà ta.
Và nguồn cơn của việc đó không ai khác chính là Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt dẫu không hề động tay đến Tinh Hoa nhưng vẫn có thể gây ảnh hưởng lớn đến bà ta.
“Chắc hẳn ngươi cũng có rất nhiều mối nghi ngờ nhỉ? Rằng có một kẻ nào khác đã can thiệp vào? Cũng đã có người nghĩ như thế rồi. Là sư muội Long Tuyết Lan của ngươi đấy. Cô ta đã nghi ngờ đến việc có ai đó đã can thiệp vào chuyện lần này. Quả thực là một nữ nhân nhanh nhạy.”
Phiêu Nguyệt khẽ cười khi nhớ đến Long Tuyết Lan.
“Nhưng mà có nghi ngờ thì cũng chẳng có ích lợi gì. Vì đêm nay, Thanh Diệp sẽ bị ám sát bởi tuyệt kỹ Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng của Nga Mi Phái.”
“Ngươi nói sao?”
“Có một bản sao chép về Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng trong áo của một đệ tử Nga Mi Phái chết ở núi Không Động. Ta đã luyện được nó.”
Tinh Hoa mở to mắt nhìn vào Phiêu Nguyệt.
Máu từ vết thương chảy ra từ mắt hòa lẫn vào cùng nước mắt của bà ta.
“Vừa hay, sư muội của ngươi cũng đã thành thục Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng.”
“Tên ác quỷ! Ngươi có chết đi cũng không thể chết một cách yên bình được đâu. Tên ác ma!”
Tới lúc này, khi mà đã nhận ra được ý đồ của Phiêu Nguyệt, Tinh Hoa phun ra biết bao nhiêu lời văng tục nguyền rủa Phiêu Nguyệt. Phiêu Nguyệt vẫn vậy, không quan tâm những lời chửi rủa của bà ta mà nói tiếp.
“Đây chính là bức tranh được vẽ nên ở trong đầu ta. Thế nào? Vui chứ?”
“Ngươi… dừng lại mau.”
“Nhưng rồi Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái cũng sẽ lâm vào thế lưỡng bại câu thương mà thôi. Đến lúc đó, những con quái vật ngồi khoanh tay trên núi như Cửu Hòa Sư Thái, Vũ Tịnh Chân Nhân,… sẽ không thể nào ngồi yên được nữa.”
“Hừ!”
Tinh Hoa hộc máu ra ngoài.
Trong cơn phẫn nộ quá mức, huyết quản trong đầu của Tinh Hoa lúc này đã vỡ tung. Thân thể của Tinh Hoa không thể chịu đựng được cơn đả kích tâm lý này.
Tinh Hoa đã ngừng thở với vẻ mặt đau đớn nhất trên thế giới này. Nhưng Phiêu Nguyệt vẫn tiếp tục nói.
“Một thế giới có ta khủng khiếp lắm đúng không? Ta cũng thấy ghê rợn lắm, Ta…”
Phiêu Nguyệt chuyển tầm mắt nhìn về phía Tinh Hoa.
Đôi mắt của Tinh Hoa chảy ra đầy máu nước mắt. Trong đôi mắt trống rỗng ấy hiện lên hình ảnh của của Phiêu Nguyệt.
Tinh Hoa đã chết. Nhưng Phiêu Nguyệt vẫn đặt cho bà ta một câu hỏi.
“Vậy tại sao còn tạo ra ta?”
***
Long Tuyết Lan nhíu mày.
Đây là thói quen của nàng mỗi khi linh cảm được điều gì kỳ lạ.
Có thể những người khác không biết, nhưng thực lực của nàng đã vượt qua Tinh Hoa từ lâu rồi.
Trước giờ, nàng không thể hiện thực lực của bản thân cũng vì không muốn bị cuốn vào những chuyện phiền phức.
Nàng vẫn muốn tiếp tục sống bình lặng như cái cách mà nàng đã sống từ trước đến nay. Nhưng trong tình cảnh như hiện tại, nàng đã không thể ở yên được nữa rồi.
“Hầy! Khó thật đấy.”
Long Tuyết Lan một mình tản bộ ở hậu viên của Bách Hoa Môn.
Có vẻ như nơi này được Bách Hoa Môn chăm sóc rất kỹ càng nên trông rất ưa mắt.
Xung quanh hồ sen lớn và Thạch Giả Sơn, kỳ hoa dao thảo đang nở rộ. Muôn vài loài hoa đang đua nhau khoe sắc dưới ánh trăng. Nhưng lúc này Long Tuyết Lan tâm trạng rối bời nên chẳng có có hứng thú để ngắm hoa.
Đi giữa một rừng hoa mà trái tim nặng nề của Long Tuyết Lan không hề lắng dịu đi dù chỉ là một chút. Thậm chí, lòng bất an trong nàng còn trở nên dữ dội hơn.
“S, sư thúc. Có chuyện không hay rồi!”
Một đệ tử đời hai của Nga Mi Phái vội vã chạy tới Long Tuyết Lan.
“Có chuyện gì?”
“S, sư bá Tinh Hoa… không qua khỏi rồi ạ.”
“Con nói vậy là sao?”
Long Tuyết Lan không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy.
Đúng là vết thương của Tinh Hoa rất nghiêm trọng, nhưng chỉ mới một lúc trước thôi y sư đã chẩn đoán bà ấy đã vượt qua được cơn nguy kịch cơ mà.
Long Tuyết Lan không thể tin được trong khoảng thời gian đó, vết thương của Tinh Hoa lại có thể trở nên trầm trọng đến mức làm cho bà ấy nhắm mắt xuôi tay được.
Long Tuyết Lan vội vàng chạy đến phòng của Tinh Hoa.
Khi nàng đến, các đệ tử đời hai của Nga Mi Phái và y sư đã đứng tập hợp trước thi thể của bà.
Gương mặt của y sư điều trị cho Tinh Hoa lúc này đã trở nên trắng bạch.
Bởi vì Tinh Hoa đã tuyệt mệnh trong lúc y tạm rời khỏi phòng Tinh Hoa một chút.
“Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Sao Tinh Hoa sư tỷ lại…?”
“T, tiểu nhân cũng không rõ. Rõ ràng là tình trạng của người đã trở nên ổn định rồi mà…”
“Có phải là do sư tỷ bị ám sát không?”
“Tiểu nhân không phát hiện có vết thương bất thường gì ở ngoài ạ. Dựa vào máu tươi chảy ra ở miệng có thể đoán được nội thương bị tái phát dẫn đến nôn ra máu.”
Y sư vội vàng nói ra những gì mà mình phỏng đoán.
Vì y sợ rằng bản thân sẽ bị hiểu lầm rằng mình đã đưa ra chẩn đoán sai dẫn đến việc khiến cho Tinh Hoa chết.
Vị y sư một mực khẳng định rằng do Tinh Hoa đã đuổi y đi nên Tinh Hoa mới thành ra như thế này. Trên gương mặt y đầy sợ hãi, vì y sợ rằng Nga Mi Phái sẽ bắt y phải chịu trách nhiệm.
Những lời của y sư lúc này chẳng lọt nổi vào tai của Long Tuyết Lan, nàng chăm chú quan sát cơ thể của Tinh Hoa.
Gương mặt và vùng ngực của Tinh Hoa đẫm máu đỏ tươi, nhưng đó không phải là những gì mà nàng chú ý.
Thứ lọt vào mắt nàng lúc này là đôi mắt của Tinh Hoa. Trong mắt của Tinh Hoa lúc này chứa đựng đầy nỗi khiếp sợ.
Tinh Hoa không phải là người thể hiện ra những cảm xúc như thế này chỉ vì sợ bản thân sẽ chết. Chắc chắn đã có điều gì đó khiến cho Tinh Hoa sợ hãi đến mức độ này.
Long Tuyết Lan hỏi y sư.
“Cho ta hỏi ngài tránh mặt khỏi đây vào lúc nào?”
“K… khoảng một giờ trước ạ.”
Đôi mắt của Long Tuyết Lan lóe sáng.
‘Nếu là một giờ thì có lẽ người đó vẫn chưa đi được xa.’
Long Tuyết Lan vội vàng chạy ra bên ngoài Bách Hoa Môn.
“Sư thúc!”
Phía sau lưng là tiếng gọi của những đệ tử Nga Mi Phái, nhưng nàng chẳng để tâm.
Long Tuyết Lan ra ngoài Bách Hoa Môn rồi nhìn quanh.
Con đường xung quanh tối mịt, nàng chẳng cảm nhận được một chút bóng dáng nào của con người quanh đây cả.
Long Tuyết Lan leo lên mái điện các cao nhất ở gần đó rồi quan sát xung quanh.
Nàng phóng ra một làn khí ba như cuộn chỉ rồi phóng ra khắp vùng.
Nếu là một võ giả bình thường khi phóng ra một lượng khí ba như này thì không lâu sau đó sẽ kiệt sức và ngất đi. Nhưng nội công của Long Tuyết Lan thâm hậu hơn so với những gì mà người khác biết nhiều.
Khí ba của nàng phóng ra khắp nơi, mãi chẳng thấy điểm dừng.
Những giọt mồ hôi chảy lấm tấm trên trán của Long Tuyết Lan.
“Tìm thấy rồi.”
Khi khí của cơ thể đã sắp cạn, nàng đã cảm nhận được một dấu hiệu kỳ lạ nào đó.
Ban đầu, sự cảm nhận tồn tại về vật thể đó quá mờ ảo nên nàng cứ tưởng đó chỉ là chuyển động của một con chuột hay con mèo nào đó. Nhưng làm gì có con thú nào một bước di chuyển được mấy trượng cơ chứ.
‘Ở phía Bắc!’
Long Tuyết Lan bay về phía nàng cảm nhận được có sự chuyển động kỳ lạ.
Nàng lao nhanh trên bầu trời đêm hệt như những tia sao băng.
Càng về phía Bắc, khí tức của người đó lại càng mạnh. Nhưng không hiểu sao, chỉ trong chớp mắt, khí tức của người kia hoàn toàn biết mất.
“Chuyện gì vậy?”
Long Tuyết Lan dừng lại ở nơi cuối cùng nàng cảm nhận được khí tức kia rồi nhìn xung quanh. Nhưng nàng chẳng thấy có ai khả nghi cả.
“Là do mình nhầm sao?”
Long Tuyết Lan lắc đầu.
Mặc dù chỉ trong thời gian rất ngắn, nhưng chắc chắn nàng đã cảm nhận được khí tức của một sinh vật lạ.
Đó không phải chuột, cũng không phải là mèo.
Đó chắc chắn là con người.
Long Tuyết Lan nhướng mắt nhìn quanh, nhưng quả thật nàng chẳng cảm nhận được gì cả.
Nàng cảm giác như bản thân đã bị ma quỷ ám vậy.
Cảm giác như đang bị trêu đùa bởi một người mà nàng không thể thấy được.
Nàng bàng hoàng dùng khí cảm thêm một lần nữa. Nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức nào bất thường cả.
Và thế là nàng mệt mỏi rời đi.
Ngay sau khi nàng vừa biến mất, một ai đó từ sau bức tường gần đó bước ra.
Phiêu Nguyệt chính là sinh vật đã chuyển động mà không có lấy một chút khí tức nào.
Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào hướng mà Long Tuyết Lan đã biến mất.
‘Quả là một nữ nhân nhanh nhạy.’
Từ trước cho đến nay, chưa có một võ giả nào có thể cảm nhận được chuyển động của hắn cả.
Long Tuyết Lan là người đầu tiên cảm nhận được khí tức của hắn từ sau khi hắn bước ra thế giới này. Nhưng chỉ cần Phiêu Nguyệt giấu khi hoàn toàn khí tức của mình thì dẫu có nhanh nhạy đến mấy nữa, nàng cũng chẳng thể cảm nhận được.
Một khi Phiêu Nguyệt đã quyết tâm giấu đi khí tức của mình thì sẽ chẳng có ai trên thế giới này cảm nhận được khí tức của hắn cả. Phiêu Nguyệt đã xác nhận được điều này qua Long Tuyết Lan.
Phiêu Nguyệt bước tiếp.
Điểm đến cách đây không xa, nên hắn cũng chẳng cần phải dùng đến khinh công để làm gì.
Chỉ một lát sau, nơi hắn cần đến đã hiện ra trước mắt.
Kim Xuyên Môn.
Là một trong Tam Môn và cũng là nơi mà những võ giả của Thanh Thành Phái đang trú ngụ.
Cũng giống như Bách Hoa Môn, Kim Xuyên Môn cũng đang thiết lập nên một màng chắn nghiêm ngặt. Những võ giả canh gác cho Kim Xuyên Môn lúc này hiện lên rõ vẻ mệt mỏi. Nhưng không một ai dám chểnh mảng cả.
“Tất cả tập trung vào. Nga Mi Phái có thể tấn công bất cứ lúc nào đấy.”
“Đám ti tiện Nga Mi Phái khốn kiếp.”
Trời đã dần sáng, vậy mà cơn phẫn nộ của những võ giả bảo vệ cho Kim Xuyên Môn vẫn sôi sục không ngưng.
Hôm qua, bọn họ đã mất đi bao nhiêu đồng liêu vì bọn Nga Mi Phái kia.
Mặc dù chiếm được ưu thế trong trận đấu lần này, nhưng nỗi đau mất đi đồng đội không thể nào biến mất được.
Nỗi đau đớn dần biến thành phẫn nộ.
Bọn họ mở to mắt cảnh giác vì sợ rằng Nga Mi Phái có thể tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng bọn họ đâu biết, một bóng đen hệt như một con rắn đã luồn lách vào Kim Xuyên Môn từ lúc nào mà bọn họ chẳng hay.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất