Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 70

Chương 70


Tin tức phái Thanh Thành và phái Nga Mi giao chiến ở Thành Đô đã lan khắp thành Tứ Xuyên như lửa cháy trên đồng.
Trận chiến giữa hai môn phái để lại rất nhiều giai thoại về số người hy sinh.
Vô số người bỏ mạng đến mức không thể đếm chính xác là bao nhiêu. Trong số những người đã ra đi, không chỉ có võ giả của hai môn phái mà còn có lương dân bị cuốn vào trận chiến phải chết một cách oan uổng.
Chính vì thế, nhiều người chỉ trích sự bất cẩn của Thanh Thành và Nga Mi. Thế nhưng, không ai dám đứng trước mặt họ mà chửi cả. Bởi vì họ sợ sẽ bị hai môn phái trả đũa.
Có điều, mỗi khi họ tụ họp lại với nhau, câu chuyện luôn xoay quanh hai môn phái này. Bất mãn cứ thế ngày một chồng chất.
Hiện giờ các môn phái ở Thành Đô buộc phải lựa chọn. Thanh Thành hoặc Nga Mi. Chỉ được chọn một trong hai, thế trung lập đã không còn nữa.
Mối lo ngại của những môn phái ở phe trung lập bắt đầu lớn dần hơn.




Tại nơi ở của Hắc Vân Binh Đoàn đứng về phía Nga Mi chống lại Thanh Thành cũng đang vô cùng căng thẳng.3
Rầm!
Trương Vũ Lượng đấm mạnh tay xuống bàn trà, chiếc bàn lập tức vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Trước mặt hắn là hai thi thể đã lạnh tanh.
Đó chính là Triệu Đích Sơn và Thiết Biểu.
Nơi phát hiện ra Triệu Đích Sơn là một con ngõ nhỏ cách chiến trường không xa lắm, còn thi thể Thiết Biểu được phát hiện dưới gốc cây to gần đó.
“Là ai đã giết bọn họ chứ?”6
Ánh mắt Trương Vũ Lượng lúc này đã tràn đầy căm phẫn.
Những người khác cũng thế.
Tất cả mọi người đều nhìn thi thể với ánh mắt hằn đầy nộ khí.
Cao Đạo sĩ đại diện Hắc Vân Binh Đoàn xem xét thi thể.
“Bọn họ là do cùng một người giết.”2
“Ngươi chắc chứ?”
“Mọi người hãy vết thương ở cổ Đích Sơn, và cả vết thương trên vai Thiết Biểu. Cả hai đều có vết cắt hệt nhau. Nhìn vào hình dáng và kích thước của vết cắt, khả năng cao đây là do phi đao hoặc đoản kiếm gây ra.”
“Phi đao?”
“Mặc dù vết thương trên cổ có phần sắc bén hơn một chút, nhưng nhìn vết thương đều có thể đoán là do cùng một loại vũ khí ngắn như phi đao cắt qua.”
Nghe Cao Đạo sĩ giải thích xong, vẻ mặt Trương Vũ Lượng càng trở nên méo mó khó coi.
Y hỏi Dương Vũ Tịnh.
“Còn Dục Bá? Vết thương trên người Ngũ Dục Bá cũng là do phi đao gây ra sao?”
“Đúng vậy ạ.”
“Mang Ngũ Dục Bá đến để đối chiếu vết thương.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Một lúc sau, những võ giả nhận lệnh của Trương Vũ Lượng đã mang Ngũ Dục Bá đến.
“Sao thế ạ? Đoàn chủ.”3
Bất ngờ bị gọi ra, Ngũ Dục Bá cứ mơ hồ không rõ đầu đuôi.
“Cho ta xem vết thương.”
Trương Vũ Lượng đột nhiên vạch áo của Ngũ Dục Bá rồi xem xét một hồi.
“Ừm!”
“Sao thế ạ?”
“Giống hệt nhau.”0
“Giống hệt á? Ý ngài là sao?”
Trương Vũ Lượng không giải thích lý do mà hành động đột ngột, Ngũ Dục Bá liền cao giọng.
“Vết thương của ngươi và vết thương của bọn họ giống hệt nhau.”
“Cái gì?”
Phải đến lúc này, Ngũ Dục Bá mới nhận ra Triệu Đích Sơn và Thiết Biểu đã trở thành hai cái xác lạnh tanh.
Hơn nữa, vết thương của hắn và họ lại giống hệt nhau đến mức đáng kinh ngạc.
“Vậy, vậy tên khốn đả thương ta đã giết họ ư?”
Vai Ngũ Dục Bá bất giác run lẩy bẩy.
Ánh mắt Trương Vũ Lượng liền hướng về phía Hứa Lan Châu.
“Tên khốn đó bây giờ đang ở đâu?”
“Hắn vẫn còn ở trong quán trọ. Hắn đã giết bọn họ thật ư?”
“Muội nhìn vết thương mà còn không rõ sao? Hắn ta chính là người đã giết bọn họ.”
Nàng ta cũng từng thấy Phiêu Nguyệt dùng phi đao nên không còn nghi ngờ gì nữa.
“Tại sao hắn lại làm thế?”
“Từ giờ chúng ta phải tìm hiểu nguyên do. Rõ ràng hắn đã nhắm đến chúng ta từ lâu rồi. Biết đâu ngay từ đầu hắn đã xem chúng ta là mục tiêu.”
Nếu như Phiêu Nguyệt không giết Triệu Đích Sơn, Hắc Vân Binh Đoàn đã có thể áp đảo được Nga Mi.
Bởi vì bị Phiêu Nguyệt cản trở, đại đệ tử Tinh Hoa của Nga Mi đã bị thương nghiêm trọng, cả Nga Mi cũng chịu tổn thất nặng nề.
Đối với Hắc Vân Binh Đoàn, đó là đả kích vô cùng lớn. Trương Vũ Lượng nhìn Hứa Lan Châu.
“Này!”
“Vâng!”
“Muội hãy mang thuộc hạ đến tóm cổ tên khốn đó cho ta. Khiến hắn thành phế nhân cũng được, chỉ cần để hắn giữ chút hơi tàn rồi đem hắn về đây. Ta sẽ trực tiếp thẩm vấn.”
“Muội hiểu rồi.”
Hứa Lan Châu gật đầu.
Cho dù là nguyên do gì đi nữa, Phiêu Nguyệt cũng đã gây ra tổn thất lớn cho Hắc Vân Binh Đoàn. Xét về nguyên tắc hay tương lai của Hắc Vân Binh Đoàn, họ nhất định phải bắt Phiêu Nguyệt về trừng trị.
Hứa Lan Châu tuy tính tình tự do phóng khoáng, hay cãi lời Trương Vũ Lượng, nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng luôn tự hào là thành viên của Hắc Vân Binh Đoàn.
Hứa Lan Châu nhìn Huyết Tăng và Cao Đạo sĩ.
Họ đồng loạt gật đầu rồi đi theo Hứa Lan Châu. Phía sau còn có thêm hai mươi thành viên nữa.
Bầu không khí ở Bách Hoa Môn hiện giờ ảm đạm như nhà có tang.
Bởi lẽ trận chiến với Thanh Thành phải ngưng giữa chừng do đại đệ tử Nga Mi - Tinh Hoa đã trọng thương.
Tinh Hoa hiện giờ không thể cử động do nội thương nghiêm trọng. Kể từ lần mất đi một bên mắt bảy năm trước, đây là lần đầu bà ta bị thương đến nông nổi này.
Mất một mắt vẫn còn may, không nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng hiện giờ lại khác.
Vết thương lần này có thể lấy mạng bà ta bất cứ lúc nào.
Chính vì thế, danh y nổi tiếng ở Thành Đô đã được mới đến Bách Hoa Môn để chữa trị cho Tinh Hoa.
Võ giả Nga Mi xếp hàng, vẻ mặt ai nấy đều bần thần như mất đi nửa linh hồn.
Kim Hạ Liên - Môn chủ Bách Hoa Môn cố gắng mọi cách xử lý tình hình, nhưng bầu không khí vẫn không khá hơn chút nào.
Kim Hạ Liên dư sức dẫn dắt Bách Hoa Môn, thế nhưng để dẫn dắt cả võ giả Nga Mi đó lại là một chuyện khác.
“Ta phải làm sao đây…”
… …….. . ……. . Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.
Kim Hạ Liên nhìn số người thương vong lấp đầy cả Bách Hoa Môn liền thẫn thờ. Bà không biết nên làm sao mới phải trong tình hình hiện giờ.
Vũ Tiên Hà cũng thế.
Nàng ta là cháu của Tinh Hoa, hơn nữa còn thân thiết với võ giả của Nga Mi, nhưng để chỉ đạo Nga Mi lại là vấn đề nan giải.
Lúc đó, Long Tuyết Lan liền xuất hiện.
“Mọi người tỉnh táo lại đi.”
Ngoại trừ Tinh Hoa, người có bối phận cao nhất ở đây chính là Long Tuyết Lan.
Từ trước đến nay, nàng không muốn ra mặt bởi vì Tinh Hoa, nhưng hiện giờ tình thế cấp bách, nàng buộc lòng phải đứng ra.
Long Tuyết Lan nhìn Kim Hạ Liên.
“Xin Môn chủ hãy kiểm tra lại phòng ngự của Bách Hoa Môn. Không biết chừng Thanh Thành lại xông vào đây.”
“Họ cũng bị tổn thất nặng nề mà, có cần phải làm đến thế không?”
“Có thể họ sẽ nhắm vào nhược điểm của chúng ta. Dù sao cẩn tắc vô áy náy vẫn hơn mà. Chúng ta chỉ cần cầm cự đến lúc chi viện của bổn sơn đến là được.”
“Cô muốn xin chi viện từ bổn sơn sao?”
“Sư tỷ Tinh Hoa đã thế này rồi nên ta sẽ chuyển lời đến sư phụ xin nhận thêm chi viện.”
“Được như thế ta thấy nhẹ nhõm rồi.”
Kim Hạ Liên thở phào một hơi.
Có rất nhiều đệ tử hoặc chết hoặc bị thương. Nếu có thêm chi viện từ phía Nga Mi, họ có thể ngăn việc số người hy sinh tăng lên.
Long Tuyết Lan dời ánh mắt sang một đệ tử đời hai rồi nói.
“Khổng Hà!”
“Vâng! Sư thúc.”
“Con mau gửi bồ câu đưa thư đến bổn sơn ngay. Hãy truyền đạt lại những việc xảy ra ở đây và xin thêm chi viện.”
“Con hiểu rồi ạ.”
Khổng Hà trả lời xong liền ra ngoài.
Long Tuyết Lan lại nhìn sang Vũ Tiên Hà.
“Sư tỷ sao rồi?”
“Tình trạng không tốt lắm.”
Vũ Tiên Hà mệt mỏi đáp lời.
Hậu thuẫn lớn nhất của nàng ta không phải là Kim Hạ Liên mà chính là Tinh Hoa. Nhìn Tinh Hoa hiện giờ, nàng ta đã không còn vẻ cao ngạo vốn có nữa. Long Tuyết Lan nhìn Vũ Tiên Hà một lát rồi nói.
“Chúng ta cần phải bình tĩnh nắm bắt tình hình đã.”
“Ý cô là sao? Trận chiến với Thanh Thành chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi mà.”
“Đương nhiên nhìn kết quả thì đúng là thế. Nhưng nếu xét từ quá trình dẫn đến kết quả, cô sẽ thấy được điều bất thường. Cái chết của sư muội Khổng Tiên và Tiểu Môn chủ Lôi Âm Môn. Tất cả đều xảy ra cùng một thời điểm. Chính vì chuyện đó mà ác cảm giữa bổn phái và Thanh Thành mới càng trở nên nghiêm trọng hơn.”
“Cô nghĩ hai sự việc đó có liên quan đến nhau ư?”
“Hiện tại mọi thứ đều rất đáng nghi.”
Long Tuyết Lan vô cùng dứt khoát.
Sau khi rời khỏi núi Nga Mi vào Thành Đô, nàng liên tục có dự cảm chẳng lành mà chẳng biết căn nguyên từ đâu.
Lúc đầu nàng còn tự hỏi liệu có phải do bản thân đã quá nhạy cảm hay không. Thế nhưng, khi rời Nga Mi vài ngày, nàng cảm thấy có một dòng chảy vô cùng bất thường.
Do bị Tinh Hoa chèn ép quá mức nên nàng đành phải im lặng cho đến tận bây giờ, nhưng tình thế hiện tại đã khác.
Tinh Hoa hiện không thể cử động, chỉ có nàng mới đủ tư cách dẫn dắt Nga Mi.
‘Ta phải xác nhận con sóng ngầm này mới được. Dường như có ai đó đang cố tình nhúng tay vào trận chiến giữa Nga Mi và Thanh Thành.’
… …….. . ……. . Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.
***
“Hư! Ư!”
Tinh Hoa khó nhọc thở dốc.
Mặc dù được danh y của Thành Đô chữa trị, sức khỏe có khá hơn, nhưng bà vẫn còn đang trong tình trạng nguy kịch.
Hứng phải tuyệt chiêu mà Thanh Sơn thi triển, khí huyết trong người Tinh Hòa đều đảo lộn dẫn đến nội thương nghiêm trọng. Bà ta cần phải quay lại Nga Mi và tịnh dưỡng ít nhất một năm mới có thể hồi phục ở mức độ nào đó.
‘Thanh… Thành, lũ đáng chết.’
Mặc dù bị thương nghiêm trọng, nhưng trong lòng Tinh Hoa vẫn bừng bừng ngọn lửa căm thù đối với Thanh Thành.
Nếu cơ thể có thể cử động dù chỉ một chút, bà ta nhất định sẽ chạy đến Kim Xuyên Môn tiêu diệt bằng sạch lũ võ giả của phái Thanh Thành.
Một bên mắt Tinh Hoa ứa ra dòng lệ.
Nội tâm vẫn hừng hực lửa chiến đấu nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích được khiến bà vô cùng bức bối.
‘Cứ thế này ta sẽ bị Tuyết Lan cướp quyền chỉ đạo mất.’
Đây là lần đầu tiên bà ta cảm nhận việc không thể di chuyển khó chịu đến mức nào.
Y sư bên cạnh thấy thế lập tức lên tiếng.
“Các hạ xin hãy nén cơn giận. Càng giận dữ khí huyết đang ổn định sẽ lại đảo lộn lên mất.”
Vẻ mặt y sư lúc này vô cùng bối rối.
Gương mặt nhợt nhạt của Tinh Hoa bỗng chốc đỏ bừng. Lửa giận trong lòng đã khiến bà ta sôi cả máu.
Tinh Hoa khó nhọc xoay đầu nhìn y sư.
Cả người y sư đột nhiên run lên bần bật.
Bởi lẽ ánh mắt của Tinh Hoa hiện giờ vô cùng đáng sợ.
Dù chỉ còn lại một bên mắt, nhưng ánh mắt ấy lại tràn đầy độc khí khủng khiếp. Trên người dẫu đang thương tích đầy mình nhưng ánh mắt Tinh Hoa vẫn không hề thay đổi.
Bà ta khó khăn lên tiếng.
“Vâng?”
Y sư nghe không rõ bà ta đang lẩm bẩm điều gì liền ghé sát tai vào.
“Cút ngay. Trước khi ta lấy cái đầu của ngươi…”
“Hic!”
Nghe câu nói đầy cay độc của Tinh Hoa, y sư vội vàng bỏ chạy ra ngoài.
Mặc dù ông ta biết rằng Tinh Hoa không thể cử động được, nhưng chính bản chất của bà ta đã làm ông vô cùng sợ hãi.
Y sư vừa đóng sầm cửa, Tinh Hoa liền nhắm chặt mắt lại.
Bây giờ bà ta có thể thoải mái mà nghỉ ngơi rồi.
Bà không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của mình. Tinh Hoa thà tự kết liễu bản thân cũng không muốn kẻ khác chứng kiến bộ dạng đáng xấu hổ này.
Chính lúc đó.
Kétt!!
Cửa phòng khẽ mở ra.
Tinh Hoa dù chỉ còn một bên mắt vẫn không giấu nỗi nộ khí trong đó.
“Ta… đã nói là ngươi cút đi rồi mà.”
Bà ta khó khăn quay đầu nhìn về phía cửa. Đột nhiên đồng tử Tinh Hoa khẽ lay động.
Bởi vì người bước vào không phải là vị y sư kia.
Rõ ràng đây là lần đầu bà nhìn thấy gương mặt này, thế nhưng lại không hề có cảm giác xa lạ.
Đồng tử nhàn nhạt cùng với diện mạo khác người vô cùng thu hút.
Ngay khi nhìn thấy hắn ta, lông tơ khắp người Tinh Hoa liền dựng đứng lên.
Tinh Hoa trợn tròn mắt rùng mình một cái, tựa hồ có con dao đang trượt trên sống lưng bà ta.
Cạch!
Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Ngươi… là ai?”
Tinh Hoa cố gắng lên tiếng.
Gã nam nhân im lặng nhìn Tinh Hoa.
Đôi mắt ánh lên tia sáng đo đỏ vô cùng quái dị kia xoáy sâu vào người Tinh Hoa hệt như một phi đao.
Tinh Hoa thoáng cau mày rồi nói tiếp.
“Khư! Ta… hỏi ngươi… là kẻ nào.”
“Ra là bà không nhớ sao.”
“Ngươi biết ta ư?”
“Đương nhiên rồi. Trong bảy năm qua, ta chưa từng quên dù chỉ một ngày, một giờ, một khắc nào cả.”
Giọng gã nam nhân vô cùng bình tĩnh. Thế nhưng ẩn ý chứa trong lời hắn nói lại không hề tầm thường chút nào.
“Bảy năm ư?”
“Đúng thế! Bà không nhớ à? Bảy năm trước ấy.”
“…”
“Xem ra bà không nhớ rồi. Hay là ta làm cho con mắt còn lại của bà mù luôn để bà nhớ nhé?”
Khoảnh khắc đó, toàn thân Tinh Hoa bất giác run lên như bị sét đánh.
“Ngươi, ngươi chính là tên thích khách đó?”
“Lâu rồi không gặp.”
Gã nam nhân đó không ai khác chính là Phiêu Nguyệt. Hắn nhìn Tinh Hoa rồi nhếch mép cười.
Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười quỷ dị ấy, Tinh Hoa cảm giác một bên mắt đã bịt kín của bà nhói lên từng cơn đau buốt.
Bên mắt đã bị hắn cướp đi vào bảy năm trước.
… …….. . ……. . Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất