Chương 74
“Ngài đang nói gì vậy chứ?”
Gã Phó phân đà chủ tỏ ra vô cùng khó tin.
Phiêu Nguyệt là người đầu tiên dám lớn tiếng ầm ĩ như thế tại phân đà của Hắc Long Bang.
Toàn thân hắn ta lúc này toát ra khí thế lạnh lùng tựa vạn niên băng.
Gã Phó phân đà chủ là một trong những cao thủ nổi bật nhất trong Hắc Long Bang.
Bình thường hắn ta luôn đối đãi vô cùng nhiệt tình với khách khứa, thế nhưng thực tế hắn chính là một tên bạo quân của phân đà Hắc Long Bang.
Có điều Phiêu Nguyệt không thèm để mắt đến tên phó phân đà chủ này.
Phiêu Nguyệt nói với Đường Sở Truy.
“Ta sẽ dạy cho ngươi cách sử dụng U Linh Chủy mà ngươi đã làm cho ta.”
Xoẹt!
Ngay lập tức, U Linh Chủy từ thắt lưng hắn vọt ra ngoài.5
“Khục!”
Gã Phó phân đà chủ hét lên thất thanh rồi văng ra phía sau. Chẳng biết từ khi nào, U Linh Chủy đã cắm lút cán vào trán hắn.
“Hộc!”
“Phó phân đà chủ!”
Đám đệ tử kinh ngạc hét lên, nhưng gã Phó phân đà chủ lúc này đã không còn hơi thở.
“Ư ư! Tên điên này!”3
Đám đệ tử đánh kẻng báo động, lập tức những võ giả của phân đà liền xông vào.
“Chuyện gì?”
“Có chuyện gì thế?”
Trong tay họ đều đang cầm vũ khí trông vô cùng đáng sợ tiến thẳng vào phòng.
Một tên đệ tử vừa chỉ tay vào Phiêu Nguyệt vừa nói.
“Tên khốn kiếp đó đã giết Phó phân đà chủ.”6
“Cái gì?”
Phải đến lúc đó, đám võ giả mới phát hiện ra phi đao đang cắm vào trán gã Phó phân đà chủ.
“Bắt hắn lại!”
“Tên điên này!”
Đám võ giả cùng lúc xông về phía Phiêu Nguyệt.2
Lúc này, Phiêu Nguyệt phất ngón tay.
Xoẹt! Xoẹt!
U Linh Chủy không ngừng được phóng ra.
“Khặc!”3
“Khục!”
Một phi đao đổi lấy một mạng người.
Thoáng chốc, hơn chục võ giả đều mất mạng vô ích.
“Khư ư!”
Tên võ giả cuối cùng bị phi đao cắm vào tim lập tức quỳ thụp gối xuống.
Phiêu Nguyệt dùng Thu Hồn Ti thu hồi tất cả phi đao lại.0
“Ư ư!”
“Cái, cái gì?”
Đám đệ tử trợn tròn mắt, vẻ mặt họ lúc này đã cắt không còn giọt máu.
Chỉ trong nháy mắt, trước mặt họ đã diễn ra một thảm cảnh khó tin.
Đám đệ tử hiện giờ không biết nên làm gì trước cảnh tượng khủng khiếp vừa đập vào mắt mình.
Lúc này, Phiêu Nguyệt lại vung Thu Hồn Ti một lần nữa. Ngay lập tức, U Linh Chủy phóng ra tạo thành một đường cong tuyệt mỹ tựa như những linh hồn.
Xoẹt!
Tích tắc sau, U Linh Chủy sượt qua cổ đám đệ tử. Bọn họ thậm chí không thể hét lên, tay cứ bịt chặt lấy cổ không buông.
Không phòng lúc này đã nhuộm một màu đỏ tươi.
Ngoại trừ Phiêu Nguyệt và Đường Sở Truy, trong căn phòng hiện giờ không còn hơi thở của bất kỳ một ai cả.
Hơn mười người đã bỏ mạng chỉ trong một cái phất tay, nhưng trên mặt Phiêu Nguyệt không đọng lại chút gì gọi là cảm giác tội lỗi cả.
Hỏa Long Bang bảy năm trước đã cùng tham gia vào lần thảo phạt Huyết Ảnh Đoàn.
Hắn biết rõ chuyện đó nên đã ra tay không chút thương tiếc.
Đường Sở Truy khó khăn lắm mới nâng được người lên.
Mặc dù cảnh tượng trước mặt hắn hiện giờ chẳng khác gì địa ngục, thế nhưng Đường Sở Truy mặt vẫn không đổi sắc. Hắn không thèm liếc nhìn bọn người kia mà chỉ chăm chăm vào Phiêu Nguyệt.
“U Linh Chủy ra là có thể dùng như thế.”
“Đó là Thu Hồn Ti. Ta chỉ có thể dùng một thứ thôi.”
“Nếu ngươi rút mười ngón tay ra thì có thể dùng mười cái U Linh Chủy rồi.”
“Lý thuyết thì là vậy…”
Nghe Phiêu Nguyệt đáp, Đường Sở Truy bật cười.
“Hahaha! Ngươi đỉnh thật đấy. Ngươi quả thật… rất xuất sắc.”
Hắn cứ nhìn Thu Hồn Ti và U Linh Chủy tựa hồ đã bị mê hoặc. Chỉ nghĩ đến việc vũ khí do hắn làm ra có thể hòa hợp với Thu Hồn Ti tạo uy lực mạnh đến thế, trong lòng hắn vô cùng kích động.
Mặc dù Đường Sở Truy đang thương tích đầy mình, nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Các võ giả của phân đà đều đã bỏ mạng nhưng trên mặt Đường Sở Truy không hề lộ ra vẻ gì gọi là thương xót cả.
Đối với hắn, bọn họ chỉ là một lũ đáng căm hận, có chết cũng không tiếc.
Đường Sở Truy mặc xác bọn họ, hắn lên tiếng hỏi Phiêu Nguyệt.
“Ngươi sẽ không sao chứ?”
“Sao cơ?”
“Nhờ có ngươi mà ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn hẳn, thế nhưng người của Hắc Long Bang sẽ không để yên cho người đâu.”
“Chắc là ngươi chưa nghe tin rồi.”
“Tin gì chứ?”
“Thảm kịch của Thanh Thành và Nga Mi.”
“Vậy ra?”
Ánh mắt Đường Sở Truy lấp lánh mong chờ.
Phiêu Nguyệt gật đầu.
“Đúng vậy! Chính là do ta làm.”
“Hahaha!”
Đường Sở Truy đột nhiên cười lớn.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt nói rằng hắn muốn đối đầu với Thanh Thành và Nga Mi.
Lúc đó Đường Sở Truy thật lòng không hề tin. Bởi vì chuyện này hoàn toàn phi thực tế. Thế nhưng, bây giờ hắn buộc phải tin vào Phiêu Nguyệt, chẳng phải chứng cứ đã rõ rành rành rồi sao?
Đường Sở Truy hỏi hắn.
“Ngươi có cần ta giúp không?”
“Nhiều là đằng khác.”
“Ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Trên mặt Đường Sở Truy lúc này thoáng qua nét điên rồ.
***
Rầm!
Chiếc bàn trà lớn lập tức vỡ tan.
Cửu Hòa Sư Thái không nén nổi cơn giận mà đập mạnh tay xuống bàn.
Mặc dù những mảnh vỡ của bàn trà văng tứ tung, nhưng các cao thủ của Nga Mi mắt vẫn không chớp lấy một cái.
Bởi vì bọn họ cũng phẫn nộ không kém Cửu Hòa Sư Thái.
Trên tay Cửu Hòa Sư Thái đang cầm một tờ giấy được gửi đến bằng bồ câu đưa thư.
Bên trong tờ giấy ghi chi tiết cái chết của Tinh Hoa cùng với tình hình trong thời gian qua.
Cái chết của Tinh Hoa đã làm dấy lên cơn sóng thịnh nộ trong lòng Cửu Hòa Sư Thái.
“Tinh Hoa, đứa trẻ đó… nó bị giết rồi ư.”
Người đó không ai khác chính là đại đệ tử phái Nga Mi.
Đương nhiên khi các đệ tử khác chết bà cũng đau lòng không kém, nhưng cái chết của Tinh Hoa lại có ý nghĩa vô cùng lớn đối với bà.
Có đôi lúc Tinh Hoa làm bà ấy thất vọng, nhưng dù sao vẫn là đệ tử đầu tiên bà thu nhận.
Vậy nên càng nghĩ Cửu Hòa Sư Thái càng thấy đau lòng hơn.
Cửu Hòa Sư Thái cúi đầu thở hổn hển.
Cửu Hòa Sư Thái lúc nào cũng lạnh lùng với kẻ khác, nhưng đối diện với cái chết của đệ tử, chính bà cũng khó mà điều chỉnh cảm xúc được. Thế nhưng, với tham vọng nắm được bá quyền thành Tứ Xuyên, cuối cùng bà đành phải kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng lại.
Một hồi sau, Cửu Hòa Sư Thái ngẩng đầu lên, đôi mắt bà lúc này đã tràn đầy hàn khí.
“Chúng ta phải sắp xếp lại mọi chuyện thôi. Tên thích khách đã ám sát Vũ Quân Thương đang thọc gậy bánh xe cho Thanh Thành và Nga Mi xung đột với nhau. Thứ hắn sử dụng là võ công của Thanh Thành và cả Nga Mi đúng chứ? Nếu là võ công Thanh Thành thì do chúng ta đã bí mật truyền thụ, vậy còn võ công của bổn phái thì sao? Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng ấy?”
Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng là tuyệt học võ công không được tiết lộ cho đệ tử ngoại môn. Vậy mà Phiêu Nguyệt lại luyện được loại võ công ấy, Cửu Hòa Sư Thái không thể hiểu nổi.
Lúc đó, Thiết Tâm cẩn trọng lên tiếng.
Thiết Tâm là sư muội xếp ngay sau Tinh Hoa. Sau khi Tinh Hoa qua đời, bà ấy có nhiều triển vọng trở thành Chưởng môn nhân đời tiếp theo nhất. Cửu Hòa Sư Thái nhìn Thiết Tâm.
“Con nói đi.”
“Liệu có phải mật tịch mà Khổng Vân giữ đã bị tuồn ra ngoài không ạ?”
“Khổng Vân? Ý con là đứa trẻ đã chết trong Không Động ư?”
“Vâng! Con nghe nói cô ta có một bản sao được chấp thuận để luyện Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng đó ạ.”
“Nó cầm bản sao vào trong Không Động ư?”
“Theo suy đoán của đệ tử thì có lẽ là thế ạ.”
“Điên thật mà! Còn dám mang bản sao ra ngoài? Nó có tỉnh táo không thế?”
Rầm!
Cửu Hòa Sư Thái lại giáng một đấm xuống tay cầm ghế thái sư. Tay cầm lập tức biến thành một đống gỗ vụn.
Tất cả mọi người đều nín thở trước cơn thịnh nộ của Cửu Hòa Sư Thái.
“Nhưng hắn đã luyện được Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng dù không có tâm công của bổn phái ư? Có thể hay sao?”
“Về mặt lý thuyết thì không thể ạ, nhưng mà con nghĩ hiện giờ chỉ có duy nhất một khả năng đó.”
Thiết Tâm rụt vai tựa như một người vừa gây ra tội.
Cửu Hòa Sư Thái cắn chặt môi.
Bà biết suy đoán của Thiết Tâm nghe ra vô cùng hợp lý. Thế nhưng, bà không muốn thừa nhận việc tên thích khách đã đánh cắp và tu luyện võ công của Nga Mi uy chấn thiên hạ. Đó là vấn đề liên quan đến lòng tự tôn của cả phái Nga Mi.
“Vậy nên hắn ta đã luyện được Thất Thập Nhị Trảm và Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng của bổn phái. Và hắn có mối thâm thù đại hận với chúng ta, đúng không?”
“Chắc là vậy ạ.”
“Khực! Chỉ là một tên thích khách cỏn con mà dám đùa bỡn với Đại Nga Mi phái sao. Phía Thanh Thành có biết chuyện này không?”
“Bọn họ cứ đinh ninh rằng cao thủ của bổn phái đã giết chết Thanh Diệp. Dù chúng ta có nói gì họ cũng không tin đâu.”
“Đúng là vậy. Họ không bao giờ tin tưởng chúng ta chỉ khi chúng ta tóm được tên thích khách và cho họ biết chân tướng sự việc.”
Thanh Thành vốn không tin tưởng Nga Mi.
Chính bởi vì tội lỗi mà Nga Mi đã gây ra khi xưa.
Nguyên nhân chính là Cửu Hòa Sư Thái.
Quyết định của bà đã gây ra bi kịch của ngày hôm nay. Thế nhưng, bà ta chưa bao giờ hối hận về lựa chọn của mình.
Giấc mộng biến Nga Mi thành bá giả của thành Tứ Xuyên luôn hiện hữu trong thâm tâm bà ta.
Lúc đó, một nam nhân trung niên nãy giờ vốn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Chưởng môn nhân!”
“Nói đi. Trương Bình!”
Võ gia trung niên này chính là Trương Bình - Phương trượng của Vũ Cốc Tự ((霧谷寺), một trong những phân tự của Nga Mi.
Ông là đệ tử đầu tiên được thu nhận sau khi Nga Mi mở rộng quy mô thu nhận môn hộ là nam nhân.
Từ trước đến nay, ông ta dường như không có quyền phát ngôn bởi chịu sự uy áp từ phía Tinh Hoa, nhưng nếu xét về mặt võ công hay thực lực ông không thua kém gì Tinh hoa.
“Nếu sư phụ cho phép, con sẽ tự tay bắt tên thích khách.”
“Đó là một kẻ vô cùng nguy hiểm.”
“Không thừa nhận sự tồn tại của hắn mới là nguy hiểm, giờ chúng ta đã biết hắn rồi thì còn gì nguy hiểm nữa ạ? Vậy nên xin người hãy để con đi.”
“Không! Ta sẽ tự tay bắt hắn.”
“Chưởng môn nhân muốn đích thân hạ sơn sao ạ?”
Nghe câu nói của Cửu Hòa Sư Thái, Trương Bình liền đứng bật dậy. Các đệ tử khác cũng thế.
“Không được đâu ạ, Chưởng môn nhân.”
“Làm sao Chưởng môn nhân có thể đích thân xuất chinh được ạ? Chỉ vì một tên thích khách mà…”
Các đệ tử lúc này cố gắng ngăn cản Cửu Hòa Sư Thái. Thế nhưng bà vô cùng cương quyết.
“Dù sao mục tiêu cuối cùng của hắn cũng là ta. Nếu ta cứ khoanh tay đứng nhìn, hắn chắc chắn sẽ tìm đến Nga Mi.”
“Chuyện đó…”
Cửu Hòa Sư Thái vô cùng kiên định với phán đoán của mình.
‘Rõ ràng từ đầu mục tiêu của hắn là ta. Nhắm vào ta nên mới gây ra cớ sự này. Đáng lẽ lúc đó phải loại bỏ hắn triệt để chứ.’
Bà ta chính là đang oán trách Vũ Tịnh Chân Nhân của Thanh Thành.
Nếu ông ta trừ khử hắn thì sự việc hôm nay đã không xảy ra rồi. Chỉ cần nghĩ đến tình hình hiện giờ chính là do Vũ Tịnh Chân Nhân, sự căm phẫn đối với Thanh Thành trong lòng Cửu Hòa Sư Thái càng tăng vọt.
“Thiết Tâm!”
“Vâng! Sư phụ.”
“Con hãy đảm đương Nga Mi trong một thời gian.”
“Con…”
“Chỉ cần tóm được tên thích khách, ta sẽ quay trở lại bổn sơn ngay. Trương Bình!”
“Vâng! Chưởng môn nhân.”
“Con ở lại giúp đỡ Thiết Lâm.”
“Con xin tuân lệnh ạ.”
“Nếu có chuyện gì khó, các con cứ việc đến tìm ba vị Bách Nguyệt Tam Tăng thỉnh cầu họ giúp đỡ.”
Bạch Nguyệt Tam Tăng chính là những cao thủ hàng đầu thuộc Nga Mi.
Kể từ sau khi Cửu Hòa Sư Thái đảm nhận vị trí chưởng môn, họ đã rời xa thế tục, bế quan tu luyện, thế nhưng chỉ cần Nga Mi gặp hiểm nguy họ luôn sẵn sàng ra tay ứng cứu trước tiên.
Chính vì có họ nên Cửu Hòa Sư Thái mới có thể an tâm rời khỏi núi Nga Mi.
“Không ngờ một tên thích khách đê hèn lại gây ra hỗn loạn thế này. Ta nhất định phải bắt được hắn, phanh thây hắn ra làm trăm mảnh mới hả lòng hả dạ.”
Ánh mắt Cửu Hòa Sư Thái lúc này đã dâng đầu oán khí khủng khiếp.
Ngày hôm ấy, Cửu Hòa Sư Thái đã cùng hai trăm đệ tử tinh nhuệ của Nga Mi hạ sơn.