Chương 75
Tất cả thất thần đứng nhìn chiếc quan tài nằm giữa sân luyện võ.
Thi thể của đại đệ tử Thanh Thành Phái Thanh Diệp đang nằm trong chiếc quan tài được những đệ tử khác vác từ dưới núi lên.
Vũ Linh Chân Nhân bàng hoàng nhìn vào thi thể của Thanh Diệp đang nằm trong quan tài.
“Thanh… Diệp!”
Giọng của ông ta run lên từng hồi.
Tưởng chừng trái tim của một lão đạo nhân sẽ không thể bị dao động bởi vì tu luyện đã lâu, nhưng chuyện này chẳng khác gì cơn sóng lớn kéo đến đập vào trái tim của lão cả.
Trái tim lão như đã vỡ tan thành từng mảnh vụn.
“Thanh Diệp của ta ơi!”
Vũ Linh Chân Nhân vừa gọi đạo hiệu của Thanh Diệp vừa chạy tới gần quan tài.
Trông lão đau đớn đến mức muốn gục ngã.
“Chưởng môn nhân!”5
“Hức!”
Những võ giả của Thanh Thành Phái khi thấy cảnh ấy cũng không thể nào kìm được tiếng khóc.
Vũ Linh Chân Nhân từng bước từng bước nặng nề đến gần thi thể của Thanh Diệp.
Thanh Diệp nhắm mắt như đang ngủ. Thế nhưng, những vết thương thê thảm trên toàn thân của hắn làm cho hắn không giống đang ngủ một chút nào cả.
Đó chính là vết tích của Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng.
Vũ Linh Chân Nhân cẩn thận chạm vào thi thể của Thanh Diệp.
Lúc này, Thanh Sơn quỳ gối rồi cúi rạp đầu xuống đất.
“Xin sư phụ hãy xử phạt con vì đã không thể bảo vệ sư huynh.”
“Xin hãy trách phạt chúng con.”
Những võ giả vác thi thể của Thanh Diệp về cũng đồng loạt cúi đầu.
Mặc dù trên trán của họ chảy đầy máu, nhưng chẳng ai tỏ vẻ đau đớn gì cả.3
Vì bọn họ là những kẻ tội đồ.
Bọn họ đã không thể bảo vệ được đại đệ tử của Thanh Thành Phái. Vì thế bọn họ không có tư cách để đau.
Mặc dù việc tấn công Bách Hoa Môn đã làm cho Nga Mi Phái bị thiệt hại không nhỏ nhưng tội đồ của họ vẫn không thể biến mất được.
Vũ Linh Chân Nhân không trách bọn họ.
Vì lão biết rõ họ cũng đã cố hết sức rồi.6
“Sư huynh!”
Vũ Hóa Chân Nhân đến gần Vũ Linh Chân Nhân.
Lão im lặng đặt tay lên vai của Vũ Linh Chân Nhân. Chỉ với hành động nhỏ như thế thôi đã làm cho Vũ Linh Chân Nhân cảm thấy được an ủi rất nhiều rồi.
Vũ Nhất Chân Nhân cũng đến lại gần an ủi Vũ Linh Chân Nhân.
Trên mặt của họ chứa đựng đầy nét buồn bã.
Dù đã thấm thuần tư tưởng đạo gia và được dạy là phải biết bình thản trước những việc xảy ra trên thế gian này nhưng khi nhìn thấy những đệ tử mà bản thân yêu quý ra đi như thế này khiến cho họ khó mà nén đau thương được.
Uỳnh!
Bỗng dưng bên trong Thanh Thành Phái phát ra một tiếng nổ rất lớn.
Vũ Linh Chân Nhân giật mình chạy về nơi có có tiếng nổ phát ra, đó là điện các nơi mà các thượng nhân ghé qua Thanh Thành Phái dùng để nghỉ ngơi.
Vũ Tịnh Chân Nhân đang đứng ở sân luyện võ ở trước điện các, những võ giả của Lôi Âm Môn nhìn lão bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Trên người Vũ Tịnh Chân Nhân chảy đầy khí thế kỳ lạ.
Khí thế tựa như cuồng phong khiến cho võ giả của Lôi Âm Môn run lập cập như những con cừu đứng trước mặt sư tử.2
“Sư đệ! Đệ làm gì vậy?”
“Sư huynh!”
Vũ Tịnh Chân Nhân và Vũ Hóa Chân Nhân lên tiếng gọi Vũ Tịnh Chân Nhân. Nhưng Vũ Tịnh Chân Nhân không trả lời mà mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Vũ Linh Chân Nhân và Vũ Tịnh Chân Nhân cũng nhìn theo hướng mà Vũ Tịnh Chân Nhân đang nhìn về thì bỗng dưng nhắm nghiền mắt.
“Nguyên Thủy Tiên Tôn…”
“Ưm!”3
Trước mặt Vũ Tịnh Chân Nhân là một thi thể bị nghiền nát một cách dã man.
Nhưng cũng không mất nhiều thời gian để phát hiện ra thi thể đó chính là Môn chủ Lôi Âm Môn Thái Niên Hổ.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?”
“Sư huynh! Sao huynh lại giết Thái Môn chủ chứ?”
Chỉ có một người trong Thanh Thành Phái này mới có thể một chưởng đánh chết được Môn chủ Lôi Âm Môn.
Đó chính là Vũ Tịnh Chân Nhân.
Trong mắt của Vũ Tịnh Chân Nhân như có một ngọn lửa màu xanh đang bập bùng.0
Lão nhìn vào thi thể của Thái Niên Hổ rồi nói.
“Vì hắn mà Thanh Diệp chết.”
“Thanh Diệp chết không phải vì Thái Môn chủ.”
“Hắn gián tiếp làm ra việc đó.”
“Vũ Tịnh sư đệ!”
“Sư huynh! Đệ sẽ không để cho bất cứ kẻ nào liên quan đến chuyện này có thể sống sót cả.”
Vũ Tịnh Chân Nhân thốt ra một câu nói mà với một đạo sĩ, chỉ nghĩ thôi cũng không được phép nghĩ tới.
Sát khí trong mắt lão ngày càng trở nên ảm đạm.
‘Sát khí của Vũ Tịnh đạt đến cực hạn rồi.’
Bảy năm trước, sau khi trở về từ tầng hầm ở núi Không Động, sát khí của Vũ Tịnh Chân Nhân ngày càng trở nên mạnh hơn nhưng không một ai biết lý do tại sao cả.
Chỉ có thể suy đoán không biết là có phải Vũ Tịnh Chân Nhân đã rơi vào tâm ma rồi không.
Vấn đề là không có ai chế ngự được Vũ Tịnh Chân Nhân cả.
Vì Vũ Tịnh Chân Nhân là đệ nhất cao thủ của Thanh Thành Phái.
Người có thể áp chế được Vũ Tịnh Chân Nhân chỉ có thể là đệ nhất cao thủ của đời trước là Cao Diệp Chân Nhân mà thôi. Nhưng Cao Diệp Chân Nhân đã lâu lắm rồi không còn nhìn thấy bóng dáng của ông ấy đâu nữa.
Đến mức không một ai biết liệu ông ấy đã chết chưa, hay vẫn đang ngự tại núi Thanh Thành này.
“Vũ Tịnh sư đệ bình tĩnh lại nào.”
“Thanh Diệp đã chết rồi. Sư huynh bảo đệ phải bình tĩnh ư?”
“Chúng ta phải xem xét kỹ lưỡng chứ. Chắc chắn có lý do gì đó nên mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn như thế này.”
“Rõ ràng đây là động thái của Nga Mi Phái. Dấu tích trên người của Thanh Diệp chắc chắn là Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng.”
“Nhưng mà…”
“Bảy năm trước, chúng ta đã mất đi Quân Thương vì bọn chúng. Bảy năm sau, chúng ta mất đi Thanh Diệp. Đây là chuyện có liên quan đến tương lai của Thanh Thành Phái. Huynh bảo đệ phải nhịn sao?”
“Sư đệ.”
“Đệ không nhịn được. Sư huynh bảo đệ nhịn sao, nếu nhịn rồi kết quả ra sao huynh có biết không?”
“…”
“Sư huynh đừng cản đệ. Nhân cơ hội này, đệ sẽ cho huynh thấy bản chất thật sự của Nga Mi Phái. Thái Thượng Lão Quân sẽ thông cảm cho việc làm này của đệ thôi.”
“Thời gian vẫn còn nhiều mà. Đệ cứ bình tĩnh đã.”
“Đệ không thể, lỡ như trong thời gian chúng ta án binh bất động còn Nga Mi Phái lại đang chuẩn bị để làm những việc tàn ác với chúng ta thì sao đây. Đệ không thể ngồi yên trước sự khiêu khích của bọn họ được nữa rồi.”
Vũ Tịnh Chân Nhân đột nhiên đạp thật mạnh xuống mặt đất rồi phóng mình lên không trung. Bảy kiếm tu thấy thế cũng lao vào không trung đi theo sau Vũ Tịnh Chân Nhân.
Đó chính là Thanh Thành Thất Kiếm do chính Vũ Tịnh Chân Nhân dạy dỗ.
Vũ Tịnh Chân Nhân cùng Thanh Thành Thất Kiếm lao nhanh xuống núi với tốc độ không một ai có thể ngăn cản được.
Vũ Hóa Chân Nhân lo lắng nói.
“Không xong rồi. Nếu huynh ấy hợp sức với Vũ sư huynh thì sẽ lớn chuyện mất.”
“Không lẽ đệ ấy định đi gặp Vũ sư đệ sao? Nhưng mà đệ ấy cũng đã sống ẩn dật được bảy năm rồi kia mà.”
Vũ sư đệ ở đây chính là Vũ Chấn Bình - cha của Vũ Quân Thương.
Vũ Chấn Bình là một thiên tài cốt cán giúp cho Thanh Thành Phái có thể nhảy vọt lên nhưng sau cái chết của con trai là Vũ Quân Thương, lão đã tự xây nên một bức tường tách biệt mình với thế giới.
Đã có vài lần Vũ Tịnh Chân Nhân tìm đến để gọi Vũ Chấn Bình đến Thanh Thành Phái nhưng lần nào cũng bị từ chối cả.
Chỉ cần có Vũ Chấn Bình, cuộc chiến với Nga Mi Phái lần này sẽ có thể đi đến hồi kết.
“Làm sao có ai biết được chuyện đời ra sao. Nếu hai người đó thực sự hiệp lực, không biết chừng Thiểm Tây sẽ nổi lên huyết phong mất.”
“Ừm!”
“Chúng ta phải mau phái người đi cản huynh ấy lại thôi. Điều mà chúng ta muốn là Nga Mi Phái quỳ gối và xin lỗi chúng ta chứ không phải là khiến cho họ bị diệt môn.”
“Sư đệ nói đúng. Nhưng chúng ta phải cử ai đi bây giờ?”
“Để đệ đích thân xuống núi.”
“Sư đệ sao?”
“Dù sao thì đầu đuôi câu chuyện lần này không được rõ ràng cho lắm. Mọi chuyện xoay chuyển dường như quá nhanh chóng đi.”
Vũ Hóa Chân Nhân cảm thấy nghi hoặc về những chuyện xảy ra ở dưới núi. Phải có ai đó xuống núi để làm sáng tỏ mọi chuyện mới được.
Vũ Linh Chân Nhân thở dài.
“Hầy! Hết cách rồi. Đệ hãy dẫn theo võ giả của Chấp Pháp Đường đi. Phòng khi cần dùng vũ lực để áp chế Vũ Tịnh sư đệ.”
“Đa tạ sư huynh.”
Vũ Hóa Chân Nhân cúi đầu tạ ơn Vũ Linh Chân Nhân.
Chấp Pháp Đường là nơi sở hữu vũ lực mạnh nhất đồng thời cũng là nơi quản lý kỷ cương của Thanh Thành Phái.
Đường chủ Chấp Pháp Đường Vũ Doanh Chân Nhân là cao thủ chỉ đứng sau Vũ Tịnh Chân Nhân. Có thể nói những võ giả của Chấp Pháp Đường do lão dẫn dắt sở hữu vũ lực có thể sánh vai với Thanh Thành Thất Kiếm.
Vậy nên, việc giao Chấp Pháp Đường cho Vũ Hóa Chân Nhân chẳng khác gì giao toàn quyền cho lão ấy cả.
“Đệ tuyệt đối sẽ không làm sư huynh thất vọng!”
“Vận mệnh của Thanh Thành Phái giờ đã nằm trong tay đệ. Còn nữa…”
“Huynh cứ nói.”
“Chúng ta phải tìm ra nguyên do tại sao Vũ Tịnh lại sa vào tâm ma như thế. Nếu cứ để tâm ma của đệ ấy ngày càng lớn dần thì không khéo sẽ gây nguy hiểm cho toàn bộ Tứ Xuyên mất.”
“Đệ biết rồi, thưa sư huynh!”
Vũ Hóa Chân Nhân nén đau thương đáp lời.
Nét mặt của Vũ Linh Chân Nhân tràn đầy lo lắng.
“Không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu nữa.”
Vũ Linh Chân Nhân thở dài một hơi. Tiếng thở dài của lão theo làn gió bay vào không trung.
***
Phiêu Nguyệt quay trở về thành đô.
Bầu không khí ở thành đô vẫn ghê rợn như cũ.
Từng con phố, con đường không có lấy một bóng người. Các cửa hàng, khách điếm hầu hết cũng đã đóng cửa.
Cũng chính vì thế nên Phiêu Nguyệt tốn không ít thời gian trong việc đi tìm khách điếm để tá túc. Cũng may là cuối cùng hắn cũng đã tìm được một khách điếm tồi tàn rồi, xem như không bỏ công vô ích.
Trong không khí man rợ như thế này mà chủ khách điếm vẫn cố chấp mở cửa để có thể kiếm tiền.
Giá phòng đắt gấp đôi thường ngày, những món ăn dở tệ cũng được bán ra với giá đắt đỏ.
Dù có uất ức đến mấy thì các khách quan cũng phải chịu đựng hành động lỗ mãng này của ông ta. Vì hiện tại ở thành đô này, số khách điếm đang mở cửa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng thương nhân bày tỏ sự bất mãn.
“Điên thật đấy. Không ngờ ta phải trả năm đồng cho một ngày chỉ để ở một nơi như thế này.”
“Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác. Cũng đâu thể ngủ bờ ngủ bụi được.”
“Chết tiệt! Chẳng phải mọi chuyện đều do Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái mà ra sao? Tự dưng lại làm ảnh hưởng đến cả chúng ta.”
“Suỵt! Nói nhỏ thôi. Lỡ như bọn chúng nghe thấy thì phải làm thế nào?”
“Không lẽ Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái mà cũng đến chỗ này à?”
“Lỡ như có người có liên can đến họ đang ở quanh đây thì sao, cẩn thận vẫn hơn. Bộ ngươi chưa nghe câu tai vách mạch rừng à?”
“Hầy!”
Mặc dù những thương nhân kia đã nhỏ giọng xuống, nhưng Phiêu Nguyệt vẫn nghe rõ mồn một từng chữ. Nhưng hắn không trách bọn họ.
Vì tất cả mọi chuyện đều do hắn mà ra.
Nếu hắn không ra mặt thì mọi chuyện đã không có lý do gì để càng ngày càng nghiêm trọng như thế này, cũng không có chuyện nhiều người bị thiệt mạng đến vậy.
Nhưng Phiêu Nguyệt không hề hối hận một chút nào.
Từ lâu, khái niệm về thiện và ác trong hắn đã biến mất rồi.
Đối với hắn, tất cả mọi thứ gây cản trở đến sự sinh tồn của hắn là ác, ai gây nguy hại cho hắn chính là tuyệt đối ác.
Bản chất của hắn đã bị vặn vẹo sau hơn 14 năm bị giam cầm trong bóng tối rồi.
Trong suốt 14 năm, tâm trí của hắn bị vặn vẹo rồi lại tiếp tục bị vặn vẹo. Giờ đây nó đã không thể trở về bình thường được nữa rồi.
Nhưng Phiêu Nguyệt biết rõ một sự thật.
Rằng bản thân tuyệt đối không bình thường.
Rằng hắn khác biệt với những người khác.
Vậy nên hắn hoàn toàn không có ý định sẽ thay đổi.
Vì tới lúc này, hắn đã không còn nghĩ nếu thay đổi bản thân thì vận mệnh cũng sẽ thay đổi nữa.
Hắn chẳng biết điểm dừng của vận mệnh này là đâu, nhưng hắn sẽ dùng toàn lực để chạy cho đến khi cơ thể kiệt quệ. Biết đâu đang chạy giữa chừng thì hắn gục ngã vì cạn kiệt sức lực thì sao.
“Thức ăn của khách quan đây ạ.”
Chủ khách điếm mang thức ăn tới, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phiêu Nguyệt.
Chỉ cần nhìn liếc qua thôi cũng biết món này dở tệ.
Chủ khách điếm đặt thức ăn xuống bàn cho Phiêu Nguyệt rồi lệt bà lệt bệt đi về phòng bếp.
Phiêu Nguyệt chẳng thèm liếc mắt đến đồ ăn, hắn lôi một cuốn sách từ trong ngực ra.
Trên bìa cuốn sách được khắc rõ bảy chữ Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ.
Đây là cuốn sách hắn lấy được khi giết phân đà chủ Hạ Ô Môn Ô Sơn Khánh.
Lâu nay, vì mãi đi qua đi lại giữa hai bên Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái và lập kế hoạch các thứ nên hắn không có thời gian để xem qua thứ này được. Vậy nên, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc xem Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ này.
Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ là một cuốn sách viết về những võ giả ở thành đô do Hạ Ô Môn viết.
Mạng lưới thông tin của Hạ Ô Môn vốn phủ rộng nên những võ giả dù chỉ mới bước một bước chân đến thành đô thôi cũng được ghi chép vào đây.
Bằng chứng chính là tên của Phiêu Nguyệt ở trang đầu tiên.
Phiêu Nguyệt không phải là một kẻ được biết nhiều đến trong giang hồ, hắn cũng có mặt ở thành đô chỉ mới vài ngày mà Hạ Ô Môn đã nắm bắt được thông tin của hắn và ghi chép vào đây rồi.
Đó chính là bằng chứng cho việc tai mắt của Hạ Ô Môn nằm ở mọi ngóc ngách trong thành đô này.
Phiêu Nguyệt yên lặng ngồi xem Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ.
Sột soạt!
Phiêu Nguyệt bỗng cười nhẹ.
Vì trong Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ này không những có mỗi thông tin về hắn mà thông tin của Hắc Vân Binh Đoàn cũng được ghi chép chi tiết ở trong này.
[ Hắc Vân Binh Đoàn
Tiếp nhận lính kỵ mã và nuôi dưỡng thế lực ở tái ngoại.
Thông qua việc có liên quan đến những bộ tộc ở tái ngoại, có thể thấy mục tiêu của họ là có được vị trí nhất định ở Tứ Xuyên.
Đoàn chủ Trương Vũ Lượng biết tính toán nhanh nhạy, tham vọng lớn.
Nếu có phân tranh, họ sẽ thăm dò ở hai bên rồi chuyển qua phía có lợi cho bản thân.
Dù không hẳn lúc nào cũng thế nhưng nơi nào có Hắc Vân Binh Đoàn, nơi đó có xung đột.
Đối tượng cần chú ý là Cao đạo sĩ và huyết tăng.
Cao đạo sĩ…]
Phiêu Nguyệt ghi nhớ hết tất cả những kẻ được ghi chép trong Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ, không bỏ sót một ai.
Thông tin trong giang hồ luôn là những thông tin quý báu còn hơn cả bất cứ loại bảo vật nào. Hơn nữa, đây lại còn là thông tin do Hạ Ô Môn ghi chép, những thông tin này dẫu có đưa ra nghìn lượng vàng cũng không thể nào tìm ra được.
Mặc dù tiêu đề của cuốn sách là Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ nhưng nội dung bên trong không chỉ có những võ giả ở thành đô và còn bao quát ở cả thành Tứ Xuyên này.