Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 86

Chương 86

“Khực!”
“Hộc!”
Sau tiếng sư tử hống của Vũ Tịnh Chân Nhân, nhiều võ giả lảo đảo ngã khụy xuống đất.
Màng nhĩ của họ nổ tung.
Màu từ tai chảy xuống ướt cả đôi gò má. Hàng trăm võ giả đều hứng chịu tình cảnh này.
Vũ Tịnh Chân Nhân của mọi khi sẽ không đời nào bộc phát một cách quá khích như thế. Dù ông ta là người tính tình kiêu ngạo và xem thường mọi thứ xung quanh, nhưng ông vẫn là trưởng lão của Thanh Thành danh môn chính phái.
Thế nhưng Vũ Tịnh Chân Nhân hiện giờ vốn không còn trong trạng thái bình thường nữa.
Đôi mắt ông bùng lên quỷ hỏa, cả người tỏa ra cổ khí thế quái dị.
Chỉ nhìn thôi đã khiến toàn thân nổi cả gai ốc.
Đến Thanh Thành Thất Kiếm cũng vô cùng kinh ngạc trước dáng vẻ bất thường của Vũ Tịnh Chân Nhân.


5

Phiêu Nguyệt lúc này mở to mắt nhìn Vũ Tịnh Chân Nhân.
Phần ngực bị Cửu Hòa Sư Thái đả thương hãy còn lõm vào một mảng. Cho dù cảnh giới võ công có cao thâm đến mấy cũng không thể di chuyển trong tình trạng này.3
Đó là thường thức mà mọi người đều biết. Nhưng Vũ Tịnh Chân Nhân đã phủ định tất cả những kiến thức đó.
“Cái gì?”
“Khí thế của Vũ Tịnh Chân Nhân thật quá đáng sợ.”
Đám quần hùng cảm giác được một luồng khí thế u ám khó tin toát ra từ một vị trưởng lão Thanh Thành được mệnh danh là danh môn kia.
Từ lúc nào đó, Vũ Tịnh Chân Nhân cũng nghĩ tính tình của ông đã thay đổi rất nhiều.6
Một người điềm tĩnh và lý trí hơn bất kỳ ai đột nhiên trở nên vô cùng nóng nảy. Chỉ cần thấy không vừa ý một chút, ông liền không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng.
Sự thay đổi này đến sau khi Vũ Tịnh Chân Nhân đọc quyển sách vô tình nhặt được trong Không Động vào bảy năm trước.
Cửu Ma Lưu (九魔流).
Đó chính là một trong mười chi phái của Ma Giáo đã gieo rắc nỗi khiếp sợ cho giang hồ khi xưa.
Quyển sách mà ông ta có được chứa đựng tâm đắc của Cửu Ma Lưu. Ban đầu ông đọc vì cảm thấy tò mò, nhưng không ngờ nó đã gieo vào lòng ông tâm ma.
Thời gian trôi qua, hạt giống ấy nảy nở và lớn lên, đến khi Vũ Tịnh Chân Nhân nhận ra và muốn loại bỏ nó thì mọi thứ đã quá muộn màng.
Để thoát khỏi sự mê hoặc của Cửu Ma Lưu, chỉ còn cách phế bỏ võ công của mình. Thế nhưng việc phế bỏ võ công đã dày công tu luyện mấy chục năm đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Hơn nữa, đối với Vũ Tịnh Chân Nhân, người được mệnh danh là cao thủ đệ nhất của phái Thanh Thành lại càng không thể tự phế võ công và từ bỏ cái danh ấy được.
Ông ta dần dà chìm sâu vào Cửu Ma Lưu.
Đối với người cả đời chỉ tu luyện võ công Thanh Thành như ông, Cửu Ma Lưu đã mở ra cho ông một chân trời mới.
Không biết có phải bởi vì ông vốn quá thanh khiết nên mới dễ dàng bị cuốn vào ma công hay không.


2

Đòn tấn công của Cửu Hòa Sư Thái đã khiến Vũ Tịnh Chân Nhân rơi vào nguy kịch. Khi ông hoàn toàn mất kiểm soát, nội công của Cửu Ma Lưu bắt đầu hoạt động.
Sức mạnh đến từ Cửu Ma Lưu vốn khác hẳn với võ công Thanh Thành.
Ngực Vũ Tịnh Chân Nhân dù bị lõm sâu vào nhưng nhờ có nội công từ Cửu Ma Lưu, ông vẫn có thể di chuyển được.
Khí thế đen ngòm u ám lúc này đã bao trùm lấy Vũ Tịnh Chân Nhân.
“Chẳng lẽ Vũ Tịnh Chân Nhân đã tu luyện ma công ư?”
“Sao trưởng lão của Thanh Thành lại luyện thứ ma công đó chứ?”
Quần hùng xì xào tỏ vẻ kinh ngạc.
Mặc dù họ yếu kém hơn Vũ Tịnh Chân Nhân nhưng họ vẫn là những nhân sĩ võ lâm đã trải qua bao sóng gió trên giang hồ. Chỉ một cái chớp mắt họ cũng nhận ra được thứ kia chính là ma công.
Tình hình đi đến nước này, người bàng hoàng nhất chính là Thanh Thành Thất Kiếm.
“Sư phụ, người…”
“Dừng lại đi, sư phụ!”
Họ liên tục thỉnh cầu Vũ Tịnh Chân Nhân dừng ngay hành động của mình lại. Thế nhưng Vũ Tịnh Chân Nhân không hề ngoáy đầu mà một mạch tiến thẳng về phía Phiêu Nguyệt.3
Phiêu Nguyệt nghĩ rằng khí thế từ Vũ Tịnh Chân Nhân có đôi chút giống với bản thân hắn. Không biết chừng đó chính là mối liên kết đến từ thứ gọi là ‘rắn’.
Phiêu Nguyệt rơi xuống động rắn và tự nhiên tiếp nhận tập tính của loài rắn, còn Cửu Ma Lưu lại là ma công tập hợp và nghiên cứu về rắn.
Ma khí từ Cửu Ma Lưu dần xâm nhập vào tâm trí Vũ Tịnh Chân Nhân và ăn mòn chúng. Trong mắt Vũ Tịnh Chân Nhân hiện giờ chỉ có Phiêu Nguyệt hắn thôi.
Ông ta nhặt bừa một thanh kiếm rơi trên đất.
Vù!
Vũ Tịnh Chân Nhân lập tức giẫm chấn cước.
Chỉ trong nháy mắt ông đã phóng người lao một mạch đến trước mặt Phiêu Nguyệt.
Vù!0
Thanh kiếm của Vũ Tịnh Chân Nhân bổ đôi về phía Phiêu Nguyệt với khí thế hệt như vũ bão. Phiêu Nguyệt liền thi triển Xà Hành Bộ lùi về phía sau.
Vũ Tịnh Chân Nhân nhanh chóng đuổi theo Phiêu Nguyệt.
Sự khác biệt tốc độ giữa người tiến về trước và kẻ lùi về sau vô cùng rõ ràng.
Vũ Tịnh Chân Nhân có chút nhanh hơn. Thế nhưng, ông vẫn không thể bắt kịp Phiêu Nguyệt.
Bởi vì Xà Hành Bộ vốn mô phỏng chuyển động của loài rắn nên vô cùng khó nắm bắt.
Xoẹt!
Phiêu Nguyệt dang rộng hai tay. Lập tức U Linh Chủy trên Thu Hồn Ti nhắm thẳng cổ Vũ Tịnh Chân Nhân một đường lao tới.
Thế nhưng Vũ Tịnh Chân Nhân vốn không phải kẻ tầm thường. Ông chỉ cần vung nhẹ thanh kiếm đã đánh bật được U Linh Chủy.
Dù đã chìm sâu vào sự cuồng nộ, nhưng chuyển động của Vũ Tịnh Chân Nhân chẳng những không có sơ hở mà còn nhanh và chính xác hơn bình thường.
Có lẽ bởi vì ông đã kinh qua U Linh Chủy và Thu Hồn Ti một lần rồi.
Vũ Tịnh Chân Nhân thi triển kiếm pháp Thanh Thành tấn công Phiêu Nguyệt. Phiêu Nguyệt cũng phóng U Linh Chủy đối lại ông.
Keng!
U Linh Chủy trên Thu Hồn Ti tựa như hai con rồng thăng thiên lao thẳng vào Vũ Tịnh Chân Nhân.
Kiếm của Vũ Tịnh Chân Nhân và U Linh Chủy của Phiêu Nguyệt va chạm kịch liệt với nhau.
Những người xung quanh không dám rời mắt khỏi cuộc chiến tiến thoái lưỡng nan này một khắc nào.
“Tên thích khách đó mạnh ngang ngửa đệ nhất kiếm khách của Thanh Thành ư.”
Các quần hùng ngơ ngác trước cảnh giới võ công đáng gờm của Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt nghĩ khoảnh khắc này chính là ngã rẽ sinh tử của hắn. Bởi lẽ hắn chỉ mới lập ra Ngạ Quỷ Đạo mấy năm gần đây mà thôi.
“Đó là tu vi của một tên thích khách thật ư?”
Khi sống cùng với lũ rắn, hắn đã giác ngộ và kết hợp nhiều loại võ công khác nhau để tạo ra Ngạ Quỷ Đạo, nhưng hắn thật sự không biết giới hạn của nó đến đâu.
Ngạ Quỷ Đạo vẫn chưa phải là loại võ công hoàn thiện. Hiện giờ nó chỉ là thứ võ công còn ở vạch xuất phát.
Hắn phải biết giới hạn của loại võ công này mới có thể đối đầu với đối thủ là cao thủ bậc nhất của Thanh Thành.
Đó là lý do Phiêu Nguyệt chọn tấn công trực diện với Vũ Tịnh Chân Nhân.
Đây chính là thử thách về giới hạn.
Trận chiến này dùng để đánh giá giới hạn của hắn, cũng như thử xem hắn có thể vượt qua giới hạn đó bức phá hơn nữa hay không.
Đã hàng chục lần hắn va chạm trực diện với Vũ Tịnh Chân Nhân.
Phiêu Nguyệt lúc này mới có thể chắc chắn.
‘Mười bốn năm của ta quả không vô ích.’
Hắn đã sống một nửa cuộc đời trong bóng tối sâu thẳm. Hắn đã bỏ ra nhiều tháng năm như thế, chỉ để được tái sinh.
Bây giờ hắn nhất định sẽ không quay lại quãng thời gian nghiệt ngã ấy thêm một lần nào nữa.
Đôi đồng tử màu đỏ của Phiêu Nguyệt lúc này càng sẫm màu hơn.
Vũ Tịnh Chân Nhân chịu ảnh hưởng của Cửu Ma Lưu nên càng mạnh và khó đối phó hơn. Vậy nên hắn phải thay đổi cách thức giao chiến ngay lập tức.
Tốc độ tư duy của Phiêu Nguyệt mỗi lúc một nhanh hơn. Lúc này hắn liền thi triển Hắc Lôi.
“Vô dụng thôi.”
Vũ Tịnh Chân Nhân vung kiếm về phía bên trái.
Ông ta vốn đã hiểu rõ Hắc Lôi rồi. Vậy nên dù trong trạng thái mất đi lý trí, ông vẫn có thể truy được sự biến đổi của thứ khí tức kia mà ra chiêu.
Xoẹt!
Thanh kiếm lúc này đã bị khí thế của Cửu Ma Lưu cuốn lấy.
Luồng khí bao lấy kiếm mỗi lúc một đen và đậm hơn.
“Kiếm, kiếm cang?”
“Trời ạ!”
Các quần hùng há mồm kinh ngạc.
Dù đương lúc hỗn loạn, nhưng thứ Vũ Tịnh Chân Nhân vừa thi triển quả đúng là kiếm cang.
Trong số võ giả thành Tứ Xuyên, người thi triển được kiếm cang trước mặt quần hùng thế này chỉ có mỗi Vũ Tịnh Chân Nhân.
Mọi người chẳng những vô cùng kinh ngạc mà còn bất giác rùng mình.
Họ tin rằng chỉ một chiêu này Vũ Tịnh Chân Nhân nhất định sẽ bổ đôi được Phiêu Nguyệt. Bởi vì uy lực của kiếm cang là tuyệt đối.
Vấn đề chính là sau đó.
Không ai ở đây có thể đối phó được Vũ Tịnh Chân Nhân.
Ai cũng hiểu rằng, nếu như Vũ Tịnh Chân Nhân rơi vào ma cảnh và bộc phát quá mức, họ sẽ phải bỏ mạng vô ích.
Thế nhưng họ vẫn không nghĩ đến việc sẽ chạy trốn.
Mọi người đều hiểu chỉ cần có chút sơ suất, nhất định sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng, lòng hiếu kỳ đối với trận chiến giữa Phiêu Nguyệt và Vũ Tịnh Chân Nhân lớn hơn cả nỗi sợ hãi trong thâm tâm họ.
Rầm!
Kiếm cang của Vũ Tịnh Chân Nhân xé toạc không gian hướng về phía Phiêu Nguyệt.
Trước uy lực khủng khiếp ấy, mọi thứ dường như đều bị phá hủy.
Thế nhưng vẫn không ai nhìn thấy Phiêu Nguyệt đâu.
Trên mặt Vũ Tịnh Chân Nhân lập tức hiện lên nỗi nghi hoặc.
Chính lúc này, Phiêu Nguyệt đột nhiên xuất hiện từ một nơi không ai lường trước được. Hắn đã thay đổi quỹ đạo của Hắc Lôi.
Tốc độ khủng khiếp cho phép hắn làm được nhiều thứ, thế nhưng nó lại đè lên cơ thể một áp lực to lớn.
Chính vì thế, Phiêu Nguyệt chỉ có thể thi triển Hắc Lôi theo một đường thẳng. Có điều, với người có cảnh giới như Vũ Tịnh Chân Nhân hay Cửu Hòa Sư Thái, chuyển động này của hắn sẽ lập tức bị đọc được ngay.
Vậy nên, Phiêu Nguyệt mới bổ sung thêm một loại chuyển động theo đường cong.
Chính là để đối phương không thể đoán trước được sự di chuyển của hắn, nhưng làm thế, cơ thể càng chịu áp lực lớn hơn nữa.
Có điều, Phiêu Nguyệt tin vào thể chất của hắn, và hắn đã chịu đựng được.
Cái giá cho sự mạo hiểm chính là hái được quả ngọt.
Phập!
U Linh Chủy đâm sâu vào đùi Vũ Tịnh Chân Nhân.
Trên mặt Vũ Tịnh Chân Nhân lập tức lộ ra vẻ đau đớn tột cùng.
Dù đang bị sự cuồng nộ chi phối nhưng ông vẫn cảm nhận được cơn đau thấu xương.
“Hư a a a!”
Vũ Tịnh Chân Nhân hét lên thất thanh, ông ta lập tức vung kiếm về phía Phiêu Nguyệt. Thế nhưng Phiêu Nguyệt đã không còn ở yên đó.
Tự lúc nào hắn đã thi triển Hắc Lôi dời sang một nơi khác.
Khi di chuyển quá nhanh sẽ để lại dư ảnh tựa như hắn vẫn chưa hề di chuyển, và thế là hắn đã để lại dư ảnh của mình quanh Vũ Tịnh Chân Nhân.
Chỉ trong chốc lát, trước mặt ông ta dường như xuất hiện thêm vài tên Phiêu Nguyệt nữa.
Âm thanh sắc bén liên tục vang lên. Một lúc sau, chuyển động của Phiêu Nguyệt cũng dừng lại.
Hắn đứng từ xa nhìn chằm chằm Vũ Tịnh Chân Nhân.
“A!”
“Sao, sao có thể?”
Những người đang quan sát Vũ Tịnh Chân Nhân bất giác thở dài tuyệt vọng.
Trên thân thể đã nhuộm huyết sắc của Vũ Tịnh Chân Nhân lúc này bị cắm hàng chục U Linh Chủy, trông ông ta chẳng khác gì con nhím xù lông.
Hừ!
Vũ Tịnh Chân Nhât đột nhiên thở hắt một hơi.
Dù Vũ Tịnh Chân Nhân đã có được sức mạnh khủng khiếp từ Cửu Ma Lưu nhưng ông ta vẫn không thể sống sót khi bị hàng chục phi đao cắm vào người thế này.
Phi đao mà Phiêu Nguyệt phóng ra đã ngăn chặn ma khí hồi sinh từ Cửu Ma Lưu.
Vẻ mặt Vũ Tịnh Chân Nhân lúc này không còn vương chút sinh khí nào.
Sinh khí biến mất, sự cuồng nộ chi phối ông ta cũng chẳng còn. Vũ Tịnh Chân Nhân nhìn chằm chằm Phiêu Nguyệt tựa hồ không tin đây là sự thật.
“Ta đã nói sẽ tự tay lấy mạng tên thích khách nhà…”
Chính lúc đó.
“Vũ Tịnh sư huynh!”
Cùng với giọng nói giận dữ vang lên, ai đó xông đến chỗ Vũ Tịnh Chân Nhân. Đó là một lão đạo sĩ vận y phục hệt như Vũ Tịnh Chân Nhân. Ông ấy chính là sư đệ của Vũ Tịnh Chân Nhân - Vũ Hóa Chân Nhân.
Vũ Hóa Chân Nhân ôm chầm lấy Vũ Tịnh Chân Nhân đang dần ngã xuống.
Vũ Tịnh Chân Nhân lúc này đã rơi vào trạng thái nguy kịch, hơi thở hổn hể nặng nề. Vũ Hóa Chân Nhân nhìn bộ dạng thảm hại của vị sư huynh, trong lòng không khỏi dấy lên cơn đau quặn lòng.
“Tại sao sư huynh lại tu luyện thứ ma công này chứ?”
Phải đến lúc này, mọi nghi vấn mới được giải đáp.
Tại sao một người như Vũ Tịnh Chân Nhân lại trở nên cuồng bạo như thế.
Vũ Tịnh Chân Nhân khó nhọc nắm lấy tay Vũ Hóa Chân Nhân mà nói.
“Tất cả mọi thứ ta làm… đều là vì… Thanh Thành cả.”
Đây chính là câu nói cuối cùng mà Vũ Tịnh Chân Nhân để lại trên cõi đời này.
“Sư huynh thật là…”
Vũ Hóa Chân Nhân không nói được hết câu.
Đến lúc mất mạng, Vũ Tịnh Chân Nhân vẫn không hối hận vì quyết định của mình. Thế nhưng vì quyết định ngu ngốc của ông mà Thanh Thành phải đối mặt với rắc rối lớn hơn.
Ánh mắt quần hùng nhìn võ giả Thanh Thành đã không còn như trước nữa.
Tất cả họ đều tận mắt chứng kiến Vũ Tịnh Chân Nhân rơi vào ma cảnh, không một ai có thể ngăn được hàng chục, hàng trăm cái miệng như thế.
Danh tiếng của phái Thanh Thành như thể rơi xuống tận cùng địa ngục.
Cả phái Nga Mi cũng thế.
Cảnh tượng Cửu Hòa Sư Thái đánh lén Vũ Tịnh Chân Nhân đã đập thẳng vào mắt họ.
Chưởng môn nhân phái Nga Minh danh chấn thiên hạ vậy mà lại giở thủ đoạn hèn hạ chỉ lũ tà phái mới làm ra.
Cho dù có bị chỉ trích cũng không thể biện minh được.
Làm thế không biết bà có trở thành kẻ chiến thắng hay không, nhưng cuối cùng lại mất mạng trong tay Phiêu Nguyệt.
Và võ giả Nga Mi chính là những người phải gánh chịu hậu hoạn về sau.
Võ giả Nga Mi nhìn chằm chằm Phiêu Nguyệt tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn mới hả lòng hả dạ. Nhưng không ai dám động thủ một cách khinh suất.
Phiêu Nguyệt chính là một cao thủ thực thụ.
Hắn là con quái vật một mình nuốt trọn cả hai cao thủ đệ nhất của Thanh Thành và Nga Mi.
Phiêu Nguyệt không chỉ lấy mạng Cửu Hòa Sư Thái và Vũ Tịnh Chân Nhân mà còn giết chết nhiều võ giả khác. Trong quá trình đó, thứ võ công thần bí mà Phiêu Nguyệt phô ra đã khiến đám võ giả kinh hãi tột cùng.
Phiêu Nguyệt không phải con mồi đáng thương bị mắc vào bẫy.
Trái lại, chính những quần hùng có mặt nơi đây mới là kẻ đã vướng phải thiên la địa võng do hắn tạo ra.
Các quần hùng nhìn Phiêu Nguyệt, không ai dám thở mạnh.
Phiêu Nguyệt chính là một siêu cường giả chi phối toàn bộ chiến trường này.
Ít nhất các quần hùng có mặt ở đây đã cảm nhận như thế.
Vũ Hóa Chân Nhân thở hắt một hơi.
Ông ta không biết nên giải quyết tình huống hiện giờ như thế nào.
Phái Thanh Thành vẫn còn các cao thủ của Chấp Pháp Đường và Thanh Thành Thất Kiếm. Nếu tất cả bọn họ hợp sức lại, không biết chừng có thể kết liễu được Phiêu Nguyệt, thế nhưng họ nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
Trong khi Vũ Hóa Chân Nhân còn đang ngả nghiêng giữ trả thù và giữ mạng, đột nhiên Long Tuyết Lan phía Nga Mi tiến về trước.
Long Tuyết Lan nhìn Phiêu Nguyệt rồi lên tiếng.
“Phiêu… Đại hiệp, nếu các hạ cho phép, ta muốn đưa thi hài của Chưởng môn nhân về núi Nga Mi.”
Lúc ấy, các võ giả Nga Mi lập tức phản đối.
“Sao lại xin phép kẻ đã giết Chưởng môn nhân chứ?”
“Chúng ta phải trả thù cho Chưởng môn nhân.”
Thế nhưng, Long Tuyết Lan chỉ lạnh lùng nhìn họ rồi nói.
“Làm thế nào? Hai vị như Chưởng môn nhân và Vũ Tịnh Chân Nhân ra tay còn không thể lấy mạng hắn, các người có thể sao?”
“Chuyện đó…”
“Bây giờ không phải là lúc khăng khăng trả thù mà phải lo cho cái mạng mình trước đã.”
Giọng nói của Long Tuyết Lan vang lên như thể đánh thức hiện thực của Nga Mi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất