Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 87

Chương 87

Không một ai trong Nga Mi Phái dám phản bác lại lời nói của Long Tuyết Lan.
Vì những gì nàng nói đã kéo những võ giả của Nga Mi Phái về hiện thực.
Chưởng môn nhân của một chính phái đã hèn hạ đánh úp cao thủ của Thanh Thành Phái. Kể từ lúc đó, thanh danh của Nga Mi Phái đã bị tổn thất nặng nề rồi.
Giờ đây, không một ai ở thành Tứ Xuyên này tôn kính Nga Mi Phái nữa. Đến cả những môn phái đã từng hiệp trợ cho Nga Mi Phái trong thời gian qua cũng vậy.
Nga Mi Phái đã đánh mất danh phận để có thể trả thù Phiêu Nguyệt.
Việc những võ giả trong giang hồ quá ám ảnh đến danh phận cũng đều vì lý do này. Nhờ có danh phận, một võ giả đánh mất tất cả có thể vực dậy với sự giúp đỡ của những người xung quanh, nhưng cũng có những người đuổi theo những tham vọng quá sức với bản thân để rồi mất đi tất cả mọi thứ.
Nga Mi Phái chính là vế sau.
Bọn họ lúc này không những có xung đột với Thanh Thành Phái mà còn đánh mất cả lòng tin của những võ giả thành Tứ Xuyên. Dù tiềm lực của họ có mạnh đến mấy thì họ vẫn không thể sống sót nổi khi mà toàn bộ võ giả thành Tứ Xuyên đã quay lưng trở thành kẻ địch của họ.
Thanh Thành Phái cũng không khác gì là mấy.
Chuyện Vũ Tịnh Chân Nhân tu luyện Ma Công bị lộ ra khiến cho Thanh Thành Phái cũng mất đi danh phận để phục thù.
Trong lòng Vũ Hóa Chân Nhân thật sự rất muốn ra lệnh cho Thanh Thành Thất Kiếm và những võ giả của Chấp Pháp Đường tấn công Phiêu Nguyệt, nhưng nếu làm như thế thì chút niềm tin còn lại của những người khác đối với Thanh Thành Phái cũng chẳng còn.
Phiêu Nguyệt đã hoàn toàn cướp lấy danh phận và quyền chủ đạo của bọn họ.
Thậm chí, Phiêu Nguyệt còn dùng nỗi sợ điều khiển cả đám quần hùng.5
Lần đầu tiên có một võ giả có thể làm được việc này trong lịch sử của thành Tứ Xuyên.
Ngay cả thời Đường Môn còn huy hoàng cũng không khiến đám quần hùng phải sợ hãi đến mức độ này.
“Hầy!”
Vũ Hóa Chân Nhân thở dài một hơi.
Vì ông nhận ra sự thật rằng giờ là lúc phải lui về và trông nom nội bộ như những gì mà Long Tuyết Lan vừa nói.
Ông để lại thi thể của Vũ Tịnh Chân Nhân cho Vũ Doanh Chân Nhân rồi tiến về phía Phiêu Nguyệt.
“Bọn ta cũng muốn được thu dọn thi thể của Vũ Tịnh sư huynh và rút lui. Mong đại hiệp cho phép.”
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phiêu Nguyệt.
Vì tình hình thay đổi ra sao thì còn phải phụ thuộc vào câu trả lời của hắn nữa.
Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Vũ Hóa Chân Nhân và Long Tuyết Lan mà không nói một lời.3
Đôi mắt vô hồn, không chứa đựng một chút cảm xúc hệt như một thanh đoản đao cắm sâu vào trong tim của hai người.
Một lúc lâu sau, Phiêu Nguyệt mới chịu mở miệng.
“Nếu ta để các người đi thì chẳng phải các ngươi sẽ tính kế để phục thù sao. Giống như những gì mà ta đã làm…”
“Ta dám lấy tên của mình ra để đảm bảo. Nga Mi Phái tuyệt đối sẽ không bao giờ trả thù Phiêu đại hiệp.”
“Sao ta có thể tin vào lời đó được?”6
“Ta sẽ khiến cho đại hiệp tin điều đó.”
Trong lời nói của Long Tuyết Lan phát ra âm thanh kỳ dị.2
Phiêu Nguyệt nhìn vào nàng một hồi lâu.
Bảy năm trước, khi gặp nàng ở tầng hầm Không Động cũng thế, hắn đã cảm nhận được Long Tuyết Lan rất khác với những đệ tử khác của Nga Mi Phái. Mặc dù hắn cũng không rõ là khác ở đâu.
Giọng nói của Long Tuyết Lan lúc này đầy trịnh trọng, hắn không hề thấy một chút hèn hạ nào trong lời nói ấy.
“Giả sử Phiêu đại hiệp không đồng ý với đề án của bọn ta đi chăng nữa thì bọn ta cũng không còn cách nào khác. Nhưng ta muốn ngăn chặn tình xuống xấu nhất có thể xảy ra ấy.”
“Được.”
Phiêu Nguyệt gật đầu.
Hắn đã giết được hung thủ gây ra mọi chuyện rồi nên cũng không cần phải để tâm đến Nga Mi Phái nữa.
Long Tuyết Lan gật nhẹ đầu với Phiêu Nguyệt rồi lùi về sau.
“Tất cả hay thôi đi không. Chúng ta là tội nhân, chúng ta không có tư cách gì để khóc cả.”
Nàng đốc thúc những đệ tử của Nga Mi Phái đang gào khóc mau mau thu dọn thi thể của những người đã chết.
Sau khi thu dọn thi thể của Cửu Hòa Sư Thái cùng với đồng liêu của mình, những võ giả của Nga Mi Phái kiệt sức lui khỏi chiến trường.
Trong khi đó, Vũ Hóa Chân Nhân lại lo lắng không nguôi.
Chỉ vì thua trận dưới tay một người, mà thanh danh của Thanh Thành Phái lại tụt dốc không phanh.
Tương lai mỗi ngày phải chịu cảnh nhục nhã hiện ra ngay ở trước mắt khiến cho ông cảm thấy nặng nề không thôi.
‘Lẽ ra ta phải ngăn cản Vũ Tịnh sư huynh sớm hơn một chút…’
Đến giờ này có hối hận cũng chẳng có tác dụng gì.
Điều quan trọng lúc này là phải bảo toàn được lực lượng của Thanh Thành Phái và lui về.
Vũ Hóa Chân Nhân nói.
“Bọn ta cũng có lỗi nên sẽ không hỏi tội của đại hiệp. Hãy quên đi hết nỗi oán hận mà hai bên dành cho nhau bằng chuyện này.”
Nói một cách êm tai thì cả hai quên đi nỗi oán hận dành cho nhau, nhưng nói một cách khó nghe chính là Thanh Thành Phái chấp nhận đầu hàng.
Vũ Hóa Chân Nhân cùng với những đệ tử của Thanh Thành Phái cúi đầu nhục nhã. Nhưng không ai dám manh động cả. Vì khí thế của bọn họ đã bị Phiêu Nguyệt áp đảo hết rồi,3
Phiêu Nguyệt gật đầu.
Vũ Hóa Chân Nhân chắp tay với Phiêu Nguyệt sau đó cũng thu dọn thi thể của những võ giả Thanh Thành Phái rồi ra về.
Lúc này chỉ còn Hắc Vân Binh Đoàn và đám quần hùng ở lại.
Trương Vũ Lượng lặng người.
‘Mọi chuyện kết thúc như thế này sao? Chỉ vì một tên như hắn ta mà…’0
Những gì mà y đã làm suốt thời gian qua trên đất Tứ Xuyên này trở thành vô nghĩa.
Nga Mi Phái mà hắn tưởng chừng sẽ trở thành một chỗ dựa vững chắc cho hắn nay đã bại trận và kéo nhau về núi Nga Mi để lại Hắc Vân Binh Đoàn bơ vơ đứng một mình ở đây.
Hắc Vân Binh Đoàn mất đi không ít binh lực vì Phiêu Nguyệt. Nhưng với tình hình lúc này thì y không thể nào phục thù cho bọn họ được.
Vì Trương Vũ Lượng cũng do Phiêu Nguyệt mà bị trọng thương.
Chỉ cần thanh đoản đao cắm vào ngực phải lúc này di dịch sang bên cạnh một chút nữa thôi là y cũng đi đời. Việc y vẫn còn sống đã là một kỳ tích rồi.
‘Hắn tự lập ra ván cờ này và cũng chỉ có một mình hắn chiến thắng. Xem ra, tử thần thực sự đã xuất hiện trong giang hồ này rồi.’
Trương Vũ Lượng cắn chặt môi.
Vì cảm giác của Trương Vũ Lượng lúc này cũng giống với Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái.
Bầu không khí cùng quyền chủ đạo đã hoàn toàn thuộc về Phiêu Nguyệt. Dẫu cho y cùng Hắc Vân Binh Đoàn có đứng dậy để chiến đấu đi chăng nữa thì chỉ trông thật thảm hại mà thôi.
‘Chết tiệt! Nỗi hận này chắc chắn ta sẽ trả lại cho ngươi.’
Trương Vũ Lượng ngoảnh người quay đi với gương mặt đầy tức giận,
Hắc Vân Binh Đoàn cũng đi theo phía sau hắn.
Đến Hắc Vân Binh Đoàn cũng rút khỏi chiến trường rồi, đám quân hùng lúc này cũng chẳng thể làm được gì cả.
Bọn họ chỉ biết giương đôi mắt đầy sợ hãi nhìn vào Phiêu Nguyệt.
Bọn họ cũng đã nhận ra quyền chủ đạo ở thành Tứ Xuyên đã nằm trong tay của Phiêu Nguyệt.
Đó chính là kết quả của việc xem thường một thích khách.
Phiêu Nguyệt bước đi từng bước.
Số lượng quần hùng rất đông, nhưng chẳng ai dám đứng ra ngăn cản Phiêu Nguyệt cả. Trái ngược lại, bọn họ còn lui ra để mở đường cho Phiêu Nguyệt đi.
Phiêu Nguyệt bước từng bước trên con đường được đám quần hùng mở ra.
Đám quần hùng linh cảm được rồi sẽ có một truyền thuyết mới ra đời ở thành Tứ Xuyên.
Truyền thuyết về một vị thích khách…
Đám quần hùng nhìn vào Phiêu Nguyệt bằng ánh mắt đầy kinh sợ. Nhưng không hẳn ai cũng thế.
Ở đó, có một nam nhân bùng lên ngọn lửa muốn phục thù dữ dội.
‘Phiêu… Nguyệt!’
Kẻ đang nhìn chằm chằm vào Phiêu Nguyệt giữa đám quần hùng lúc này chính là Vũ Chấn Bình.
Ông ta vừa là cha của Vũ Quân Thương - người đã bị Phiêu Nguyệt ám sát vào bảy năm trước, vừa là Tri Nang của Thanh Thành Phái.
Ông đã mong Thanh Thành Phái có thể trả thù cho con trai ông, nhưng Thanh Thành Phái đã phản bội lại mong đợi của ông.
Thanh Thành Phái đã hứa với Phiêu Nguyệt nên chắc chắn bọn họ sẽ không lên kế hoạch để trả thù Phiêu Nguyệt trong một thời gian.
‘Tốt thôi! Ta sẽ trả thù cho con trai ta bằng chính sức của ta.’
Ngày hôm đó, Vũ Chấn Bình thanh lý toàn bộ tài sản của mình rồi rời khỏi thành Tứ Xuyên.
***
Tứ Xuyên Võ Lâm lúc này gặp biến động.
Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái tranh đấu bá quyền một cách khốc liệt từ trước đến nay nay lại đồng thời ngưng hoạt động, những môn phái khác cũng đóng chặt cửa để khôi phục thiệt hại.
Tứ Xuyên Võ Lâm lúc này bước vào thời kỳ trì trệ.
Tất cả những võ giả của Tứ Xuyên đều ngậm chặt miệng, không hó hé về bất cứ chuyện gì về ngày hôm đó như thể đã hẹn trước.
Ngày hôm đó là một nỗi nhục nhã vĩnh viễn không thể xóa bỏ đối với bọn họ.
Đến dũng khí để lục lọi lại ký ức Tứ Xuyên Giang Hồ bị áp đảo bởi một tên thích khách thôi bọn họ cũng không dám.
Đã có rất nhiều người phải chết và có nhiều môn phái bị tổn thất nặng nề nhưng không một ai dám mơ tưởng về ý định trả thù Phiêu Nguyệt cả.
Vì nỗi sợ hãi lúc này đã lớn đến mức bọn họ sợ đêm đến, khi nhắm mắt lại, Phiêu Nguyệt sẽ lặng lẽ tìm tới bọn chúng.
Và cứ thế, thời gian trôi qua trong sự im lặng của toàn bộ những người ở nơi đây.
Thành Đô bị phá hủy bởi xung đột giữa những võ giả giờ cũng đã ổn định được một phần nào đó, con người dần trở về với cuộc sống bình thường.
Mặc dù ai ai cũng đã quay về vị trí vốn có như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra nhưng ký ức về ngày hôm đó vẫn in sâu vào trong đầu của từng người. Chỉ là bọn họ không thể hiện ra ngoài mà thôi.
Thương nhân là những người phục hồi nhanh nhất.
Các thương nhân nhanh chóng xây dựng lại những cửa hàng đã bị phá hủy, bắt đầu quay trở lại việc buôn bán. Con phố cũng trở nên nhộn nhịp trở lại khi những thương nhân bắt đầu nhập đồ từ vùng ngoài để bán.
Từng con phố tìm lại sức sống của mình, những người ở ngoài thành Tứ Xuyên cũng bắt đầu tìm đến nơi này.
Thiên Hạc Thương Đoàn cũng là một thương đoàn từ bên ngoài tiến vào Thành Đô.
Ngay khi Thiên Hạc Thương Đoàn bước vào Thành Đô liền dở bọc vải che chắn những mảnh lụa tốt cùng với trang sức quý giá chất đầy trên xe kéo.
Những mảnh lụa cùng với trang sức mà bọn họ mang đến là những cực phẩm quý giá khó có thể tìm thấy được nên những thương nhân ở Thành Đô đã náo loạn một trận.
Chỉ vì cuộc thương hành lần này mà Thiên Hạc Thương Đoàn đã phải huy động hơn một trăm người bao gồm những thương nhân, võ giả hộ tống và những tạp phu.
Thiên Hạc Thương Đoàn đã thuê hẳn một khách điếm rộng lớn để có chỗ nghỉ ngơi.
Thương đoàn chủ của Thiên Hạc Thương Đoàn là Kim Chu Sơn là một nam nhân trung niên gần bốn mươi tuổi. Khí chất mạnh mẽ, đôi mắt tuy to và sáng nhưng vẫn có thể khiến đối phương cảm thấy bị áp lực.
Tính tình của ông ta có chút ương bướng, tính toán nhanh nhạy. Bất cứ cuộc thương hành nào ông ta cũng để lợi nhuận lên đầu tiên.
Cũng chính vì thế nên Thiên Hạc Thương Đoàn mới có thể nhanh chóng trở thành một thương đoàn lớn, mọi người trong thương đoàn ai ai cũng tôn kính Kim Chu Sơn.
Trong Thiên Hạc Thương Đoàn, Kim Chu Sơn được xem như một đấng tuyệt đối.
Một Kim Chu Sơn vĩ đại như thế lại đang quỳ gối vào lúc này.
Những người trong Thiên Hạc Thương Đoàn mà chứng kiến được khung cảnh lúc này ắt hẳn sẽ há hốc mồm kinh ngạc cho mà xem.
Nhưng trên gương mặt của Kim Chu Sơn lúc này không có chút gì gọi là nhục nhã. Hắn ta cúi đầu trước một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trước mặt hắn như thể đây là một chuyện hiển nhiên.
Khác với Kim Chu Sơn đang khoác lên mình y phục làm bằng lụa xa hoa lộng lẫy, nam nhân trẻ tuổi trước hắn hắn chỉ mặc một phục trang rất đơn giản.
Đôi mắt cong vút như ánh trăng đêm rằm xuất hiện trên gương mặt trông thật ấn tượng.
Chắc chắn ai nhìn vào gương mặt đó cũng cảm thấy vui vẻ. Chỉ có người đang quỳ gối là Kim Chu Sơn lúc này là đầy căng thẳng không thôi.
Vì hắn là một trong số ít người biết được nam nhân trước mặt khác với những gì được thể hiện bên ngoài đến mức nào.
Hắn cẩn trọng báo cáo với nam nhân trẻ tuổi.
“Thương hành lần này lời được hơn 300 lượng vàng. Nếu mua được ngũ cốc từ Thành Đô mang về có lẽ sẽ thu thêm được một chút đỉnh nữa.”
“Thật tuyệt vời. Quả nhiên là Kim đoàn chủ. Lần thương hành nào cũng thu được lời.”
“Ngài quá khen rồi. Hồng đội chủ!”
“Kim đoàn chủ cẩn trọng giúp ta. Ở nơi này chỉ cần gọi ta là Hồng công tử là được rồi.”
“Vâng! Thưa Hồng công tử.”
“Trong thời gian đến đây Kim đoàn chủ đã vất vả nhiều rồi. Mong là ngài quay trở về an toàn.”
“Công tử không quay về cùng bọn ta sao?”
Kim Chu Sơn ngạc nhiên nhìn vào nam nhân kia.
“Ô phân đà chủ đã chết rồi.”
“Sao ạ?”
“Vì báo cáo bị chậm trễ nên ta đã tìm hiểu thử thì phát hiện ngài ấy đã chết trong thời kỳ loạn lạc ở Thành Đô.”
“S, sao có thể?”
“Từ giờ ta sẽ bắt đầu tìm hiểu mọi chuyện.”
Nam nhân kia vươn vai rồi nói.
Kim Chu Sơn nhìn hắn với đôi mắt đầy sợ hãi.
Tên của nam nhân kia là Hồng Hữu Tân.
Hắn là Đội chủ Giám Sát Đội của Hạ Ô Môn.
Nhiệm vụ của hắn chính là giám sát khu vực phương Đông của Hạ Ô Môn và kiểm tra xem có gì kỳ lạ không, xử lý công việc khi có vấn đề nảy sinh.
Quyền hạn của hắn rất mạnh.
Thiên Hạc Thương Đoàn là một trong những thương đoàn ngụy trang được vận hành dưới quyền của Hạ Ô Môn.
Hồng Hữu Tân nói.
“Nếu ngài ở đây quá lâu sẽ có người nghi ngờ. Ngài nên nhanh chóng mua hàng rồi quay về thì hơn.”
“Vâng. Nhưng công tử không cần bọn ta giúp đỡ gì sao?”
“Mặc dù Ô phân đà chủ đã mất rồi nhưng phân đà vẫn đang hoạt động bình thường. Chúng ta phải lợi dụng bọn chúng chứ.”
“Ta hiểu rồi. Vậy bọn ta sẽ cố gắng mua hàng hóa thật nhanh và rời khỏi đây sớm nhất có thể.”
Kim Chu Sơn cúi đầu chào.
Hồng Hữu Tân cười rồi đứng dậy.
“Vậy ta cũng xin phép đi trước. Mặc dù lần này ta tham gia thương hành với tư cách là tạp phu nhưng nếu ở riêng với đoàn chủ quá lâu sẽ khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.”
“Vâng. Vậy công tử giữ gìn sức khỏe!”
“Đa tạ. Hẹn gặp lại lần sau.”
Hồng Hữu Tân chắp tay chào Kim Chu Sơn rồi rời khỏi khách điếm.
Hắn ta tiến thẳng về phía trước trên con đường của Thành Đô, không thèm ngoảnh lại phía sau lấy một lần.
Mặc dù đêm đã khuya nhưng vẫn có rất nhiều người đi qua đi lại trên đường. Vô số ánh đèn được thắp lên, sáng cả Hồng Đăng Gia lúc này.
“Vị công tử khôi ngô tuấn tú kia ơi. Mau lại đây nào.”
“Hô hô!”
Những kỹ nữ ló đầu ra khỏi cửa sổ, giọng nói cùng cử chỉ điệu đà mê hoặc những nam nhân đang đi qua đi lại trên khu phố.
Từng cơn gió thổi nhẹ làm cho hương thơm phấn sáp từ những cô kỹ nữ lởn vởn quanh mũi của Hồng Hữu Tân.
“Được! Được lắm.”
Hồng Hữu Tân cười mãn nguyện rồi gật đầu lia lịa.
Hắn cũng là nam nhân.
Hơn nữa, lại là một nam nhân ở độ tuổi sinh khí dồi dào.
Chỉ mỗi mùi phấn sáp của những kỹ nữ xinh đẹp thôi đã đủ khiến cho Hồng Hữu Tân cảm thấy bồi hồi xao xuyến rồi. Nhưng trong đôi mắt của hắn lúc này lại không có chút rung động.
Vẻ mặt lúc này của hắn rõ hưng phấn, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo như băng. Nhưng không anh thấy được đôi mắt đó cả, vì đôi mắt của Hồng Hữu Tân khá nhỏ và cong vút như hình bán nguyệt.
Hồng Hữu Tân nhìn quanh Hồng Đăng Gia rồi ghé vào thanh lâu lớn nhất ở đó.
Thủy Liên Lâu nổi tiếng là nơi có nhiều kỹ nữ nhất Thành Đô, không những nhiều mà lại còn rất xinh đẹp.
Vậy nên, ngoại trừ xảy ra những sự việc đặc biệt thì Thủy Liên Lâu lúc nào cũng đông nghẹt khách.
Mặc dù đã vào bên trong nhưng không ai để ý đến Hồng Hữu Tân cả. Những kỹ nữ thì bận rộn tiếp đón khách, những tiểu nhị cũng bận rộn chạy tứ tung để làm việc của mình.
Dù bị phớt lờ nhưng Hồng Hữu Tân vẫn thẳng lưng tiến về phía trước khiến cho tổng quản của Thủy Liên Lâu để mắt đến hắn.
Tổng quản gấp gáp chạy lại gần Hồng Hữu Tân.
“Kính chào quý công tử! Công tử đang tìm một nữ nhân đặc biệt nào chăng?”
“Ta muốn gặp Lâu chủ.”
“Nếu không hẹn trước thì sẽ hơi khó để có thể gặp được Lâu chủ của tiểu nữ ạ.”
Ngay lúc đó, Hồng Hữu Tân rút một miếng ngọc bội từ trong ngực ra rồi cho tổng quản xem.
Tổng quản trố mắt kinh ngạc.
“Tiểu nữ bái kiến Đội chủ Giám Sát Đội.”
“Suỵt! Be bé cái mồm thôi.”
“Vâng!”
“Không được khinh suất, với cả gọi Lâu chủ đến đây cho ta. Đem cả những tài liệu ghi chép về những sự việc xảy ra gần đây ở Đông Dương Thành Đô cho ta nữa.”
“Vâng ạ.”
Mồ hôi lạnh trên trán của tổng quản không ngừng chảy ra.
Thủy Liên Lâu là một trong những thanh lâu vận hành bởi Hạ Ô Môn. Nhưng đây là lần đầu tiên Đội chủ Giám Sát Đội ghé qua nơi này, vậy nên bà ta không tránh khỏi lo lắng.
‘Lại có chuyện gì sắp xảy ra ở Thành Đô sao?’


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất