Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 91

Chương 91

Vùng cao phía Tây thành Tứ Xuyên như một tấm bình phong khổng lồ chắn ngang trung nguyên và tái ngoại.
Những người bình thường gần như là không thể vượt qua đây để ra tái ngoại. Dĩ nhiên, những người có lòng gan dạ hoặc có thể lực vượt trội vẫn có thể vượt qua đó, nhưng bọn họ phải đặt cược cả tính mạng của mình để có thể vượt ra khỏi đó.
Đương nhiên là vẫn có một vài con đường dẫn ra tái ngoại nhưng những vùng trọng điểm như thế được canh giữ rất nghiêm ngặt, nếu chưa được phép thì không thông qua được.
Nếu được thông qua cổng, tái ngoại sẽ hiện ra trước mắt. Người ta gọi khu vực tiếp giáp với thành Tứ Xuyên này là Tây Tạng.
Tây Tạng có nghĩa là khu vực bị ẩn giấu của vùng phía Tây.
Tây Tạng từ xưa đã là nơi luôn bị mọi người giữ khoảng cách tối đa có thể.
Vì thỉnh thoảng, những cao thủ ở Tây Tạng lại đến giang hồ và gây ra những việc kinh khủng, hơn nữa ai ai đến từ Tây Tạng cũng có tu vi đáng gờm nên điều đó đã ngầm gieo nỗi sợ vào tâm trí của những người khác. Vậy nên khi nhắc đến Tây Tạng, ai ai cũng nghĩ nơi đây sẽ có vô số cao thủ vô cùng đáng sợ.
Nhưng suy nghĩ của bọn họ chỉ đúng một nửa.
Không phải ai trong Võ Lâm Tây Tạng cũng mạnh mẽ và đáng sợ như vậy. Tuy nhiên, vẫn có một vài môn phái ở đây có tiềm lực không thua kém gì những đại môn phái trong giang hồ.
Một trong số đó là Tiểu Lôi Âm Tự.5
Bước vào Tây Tạng, đi bộ về phía Tây khoảng một tháng sẽ gặp được một nơi tên Nam Mộc Lâm. Đúng như cái tên, đây là một nơi có khu rừng rậm khổng lồ mà mọi người cũng không muốn đến gần dù đang là ban ngày.
Tiểu Lôi Âm Tự chính là ngôi đền chùa lâu đời ở Nam Mộc Lâm.
Tiểu Lôi Âm Tự không cho phép người thường vào. Hơn nữa, nơi đây lại có sương mù dày đặc quanh năm. Vậy nên những người bình thường đừng nói là đi vào, đến đến gần thôi cũng chẳng dám.
Nhưng vào buổi sáng hôm nay, sự bình yên vốn có của Tiểu Lôi Âm Tự đã bị phá vỡ.
Vì đột nhiên có khách đến thăm.
Họ đi qua Tây Tạng với hai chiếc quan tài trên vai và tiến thẳng đến Tiểu Lôi Âm Tự. Sương mù dày đặc bao quanh lấy Tiểu Lôi Âm Tự cũng tản ra rồi tan biến dần như để chào đón sự có mặt của bọn họ.
Những vị khách vác quan tài trên vai rồi leo từng bước lên bậc thang, cuối cùng họ cũng đến Tiểu Lôi Âm Tự.
Bọn họ đặt chiếc quan tài xuống rồi gào khản cổ họng.
“Người cai quản chuyện sinh tử của thế tục Pháp Tông Huyết Phật kính mến. Chúng đệ tử do năng lực thiếu sót nên gặp phải chuyện bi thảm, mong người hãy giải nỗi oan ức này cho chúng đệ tử.”
Bọn họ lặp đi lặp lại một câu đến mấy lần.3
Bọn họ dập đầu lạy, nước mắt chảy ra không ngừng.
Một lát sau, có ai đó xuất hiện cùng với tiếng gõ mõ.
Đó là những vị hòa thượng khoác trên mình chiếc áo cà sa đỏ như máu.
Đứng giữa những vị hòa thượng tỏa ra khí thế không được bình thường cho lắm là một vị lão tăng với vóc dáng vạm vỡ.
Trên tay lão cầm một tràng hạt được xâu chuỗi từ quả óc chó, lão tăng nhìn vào những vị khách đang dập đầu cúi lạy kia.
“Chẳng phải các ngươi là những đệ tử được phái đến thành Tứ Xuyên sao?”
“Vâng ạ. Chúng đệ tử là những người được Pháp Tông đời trước hạ lệnh cho ra ngoài giang hồ ạ.”
“Thế các ngươi có chuyện gì mà quay lại đây vậy? Pháp Tông đời trước đã ra lệnh cho các ngươi phải xây dựng cứ điểm ở thành Tứ Xuyên kia mà.”
“Xin hãy giết chúng đệ tử. Chúng đệ tử đã mất đi môn chủ và tiểu môn chủ nên mới bị xua đuổi chẳng khác gì con chó cả. Xin hãy giải oan cho chúng đệ tử. Hức hức!”
Những vị khách khóc nức nở.
Bọn họ chính là những kẻ còn sống sót còn lại của Lôi Âm Môn.6
Thanh Thành Phái sau khi mất đi Vũ Tịnh Chân Nhân đã trả tự do cho những đệ tử của Lôi Âm Môn. Nhưng môn chủ và tiểu môn của bọn họ đã mất, bọn họ chẳng có nơi nào tìm đến để giải oan. Vậy nên bọn họ đã vác thi thể được đựng trong quan tài của hai người họ, không quản đường xa tìm đến nguồn gốc của họ chính là Tiểu Lôi Âm Tự.
“Đã có chuyện gì xảy ra sao? Rõ ràng ta nghe được các ngươi rất thành công ở thành Tứ Xuyên kia mà.”
“Hức! Chuyện đó…”
Những đệ tử của Lôi Âm Môn bắt đầu kể hết mọi chuyện xảy ra ở Thành Đô.
Tiểu môn chủ Nam Hổ Sơn đã bị tên thích khách do Thanh Thành Phái cử tới ám sát ra sao, Vũ Tịnh Chân Nhân đã giết Thái Niên Hổ để truy cứu trách nhiệm như thế nào ở Thanh Thành Phái. Họ đều kể ra hết.
“Hừm!”
Sau khi nghe môn đồ của Lôi Âm Môn kể xong, một tia sáng mãnh liệt bùng lên trong mắt của Huyết Phật.
Người lợi dụng lúc Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái đang phong môn nên mới gửi một số đệ tử đến thành Tứ Xuyên để xâm chiếm thành Tứ Xuyên chính là sư phụ của ông - Pháp Tông đời trước.
Kế hoạch của ông ấy vốn dĩ là xây dựng được một căn cứ đầu não, sau đó chờ đợi cơ hội để vào được thành Tứ Xuyên.
Với sự hỗ trợ của Tiểu Lôi Âm Tự, Lôi Âm Môn đã xây dựng được một nền tảng vững chắc.
Giả như kế hoạch tiến vào Thành Đô có bị hoãn lại do Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái kết thúc phong môn thì Huyết Phật cũng đã rất mãn nguyện vì bọn họ đã xây dựng được một nền tảng vững chắc ở thành Tứ Xuyên rồi.
Ông cho rằng, chỉ cần chờ đợi, một ngày nào đó cơ hội sẽ đến. Rồi ước mơ được bước vào trung nguyên sẽ không còn là mơ nữa.
Nhưng điều đó chỉ có thể nếu Lôi Âm Môn vẫn còn nguyên vẹn.
Cả môn chủ và tiểu môn chủ được tốn công nuôi dưỡng đều đã bị giết. Nền móng ở thành Tứ Xuyên xem như mất sạch.
Huyết Phật giận dữ quay qua hỏi những hòa thượng đang ở xung quanh hộ tống cho mình.
“Thanh Thành Phái dám đánh bay nền móng của bổn tự. Ta hoàn toàn không thể bỏ qua việc này được. Các con nghĩ sao?”
“Tuyệt đối không được bỏ qua ạ. Chắc chắn Thanh Thành Phái cũng biết rõ Lôi Âm Môn là môn phái có liên quan đến bổn tự, thế mà bọn họ vẫn ra tay tàn độc với môn chủ và tiểu môn chủ của Lôi Âm Môn. Rõ ràng là bọn họ coi thường bổn tự. Nếu bỏ qua, ắt hẳn sau này sẽ có nhiều người xem thường bổn tự hơn.”
“Đúng vậy ạ. Nếu làm ngơ, sau này sẽ có nhiều kẻ xem thường Tiểu Lôi Âm Tự.”
Những hòa thượng đang đứng quanh hộ tống cho Huyết Phật chính là Huyết Lôi Thập Tăng - những cao thủ bậc nhất của Tiểu Lôi Âm Tự.2
Cả mười người họ đều cho rằng họ phải trả thù cho Lôi Âm Môn.
Huyết Phất cũng nghĩ vậy.
Bất kể lý do có ra sao, bọn họ cũng không thể bỏ qua chuyện này được.
“Phái Hắc Ám đi xử lý chuyện này cho ta.”
“Vâng.”
Huyết Lôi Thập Tăng đồng loạt chắp tay đồng tình.
Không có kẻ nào bác bỏ lại mệnh lệnh của Huyết Phật cả.
Điều đó có nghĩa là Hắc Ám là một người rất đặc biệt trong Tiểu Lôi Âm Tự.3
Huyết Phật lẩm bẩm.
“Ta sẽ cho các ngươi phải hối hận vì dám đụng vào Tiểu Lôi Âm Tự.”
***
Phiêu Nguyệt ra khỏi khách điếm.0
Sau ngày gặp gỡ hôm đó, Hồng Hữu Tân không xuất hiện lại trước mặt hắn nữa. Nhưng Phiêu Nguyệt biết rõ Hồng Hữu Tân vẫn chưa rời khỏi Thành Đô.
Nhưng mà Hồng Hữu Tân cũng không trực tiếp xuất hiện trước mặt của bản thân nữa nên hắn cũng chẳng để tâm làm gì.
Phiêu Nguyệt hướng đến công phòng của Đường Sở Truy.
Vừa mới tới trước công phòng, hắn đã nghe thấy tiếng búa đập mạnh. Đó là âm thanh khi Đường Sở Truy đang làm việc.
Phiêu Nguyệt đẩy cửa rồi bước vào trong.
Bên trong công phòng nóng bừng, đến thở thôi cũng thấy mất sức. Nếu là một người bình thường chắc sẽ chẳng chịu được lâu ở một môi trường khắc nghiệt như thế này, thế mà Đường Sở Truy vẫn miệt mài làm việc.
Thân trên Đường Sở Truy lúc này trần trụi, hắn miệt mài gõ búa. Từng giọt mồ hôi to như viên bi túa ra không ngừng.
Đường Sở Truy hoàn toàn không biết Phiêu Nguyệt đang ở đây, hắn chuyên tâm vào công việc của mình.
Phiêu Nguyệt cũng không muốn làm phiền nên chỉ đứng đó nhìn hình ảnh Đường Sở Truy miệt mài làm việc.
Phải một lúc lâu sau, Đường Sở Truy mới kết thúc công việc của mình
“Phù!”
Đường Sở Truy thở một cách nhẹ nhõm rồi nhìn vào thành phẩm mà mình đang cầm trên tay.
Đó là một thanh kiếm mà hắn đã dành hơn nửa ngày để làm.
Mặc dù nó chỉ vỏn vẹn là một lưỡi kiếm chưa có chuôi nhưng nhuệ khí của nó tuyệt đối không bình thường.
Trên môi Đường Sở Truy lộ rõ một nụ cười mãn nguyện.
Thành phẩm xem như xứng đáng với công sức mà hắn bỏ ra. Giờ chỉ cần gắn thêm chuôi kiếm, làm thêm vỏ kiếm là nó không hề thua kém gì với những thanh danh kiếm thông thường rồi.
Đường Sở Truy mãi ngắm nhìn thanh kiếm nên chẳng để ý đến một người khác cũng đang ở trong công phòng. Mãi một lúc sau, hắn mới nhận ra.
“Ơ?”
“Quả là một vũ khí tuyệt vời.”
Đến lúc này, Phiêu Nguyệt mới chịu lên tiếng.
“Sao huynh đến rồi mà không nói gì vậy?”
“Trông ngươi có vẻ tập trung nên ta cũng không làm phiền.”
“Đa tạ! Nhờ huynh mà ta mới có thể hoàn thành tên nhóc này được.”
“Có vẻ như ngươi đã được đặt hàng.”
“Vâng! Dạo này ở Thành Đô đồn ta rất khéo tay. Nhờ vậy mà số lượng đặt hàng cũng tăng lên nhiều.”
“Thật may mắn.”
“Cũng là nhờ huynh cả. Nếu không có huynh, ta cũng không thể có được ngày hôm nay.”
Đường Sở Truy ngượng ngừng khi gọi Phiêu Nguyệt là huynh. Hắn vẫn chưa quen với cách gọi này lắm.
Cũng nhờ Phiêu Nguyệt nên hắn mới có thể xây dựng được một công phòng ở đây. Phiêu Nguyệt đã cho hắn hầu hết số tiền mà Phiêu Nguyệt có.
Nhờ vậy mà hắn có thể chịu đựng được cho đến khi nhận bàn giao công phòng và có những đơn đặt hàng đầu tiên.
Đối với Đường Sở Truy, Phiêu Nguyệt chính là ân nhân của hắn.
Phiêu Nguyệt đã giúp hắn trả thù Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái, lại còn giúp hắn xây dựng công phòng và có một cuộc sống ổn định.
Ân huệ này Đường Sở Truy có trả cả đời cũng không thể trả hết.
Hắn đã bị biết bao nhiêu người giày vò chỉ vì mang họ Đường. Chỉ có Phiêu Nguyệt mới đối xử tốt với hắn. Vì thế nên hắn lại càng biết ơn Phiêu Nguyệt.
“Nhưng mà huynh đến đây có chuyện gì vậy? U Linh Chủy lại bị hỏng nữa sao?”
“Không! Ta muốn đặt làm thứ khác.”
“Ta cần uyển giáp*.”
*Uyển giáp: Giáp đeo cổ tay.
“Uyển giáp?”
Sau khi giao chiến cùng Cửu Hòa Sư Thái và Vũ Tịnh Chân Nhân, Phiêu Nguyệt nhận ra tay của hắn cần được bảo vệ.
Bởi vì cách thức tiếp cận kẻ địch của Phiêu Nguyệt cũng giống với những thích khách bình thường.
Mặc dù hắn chủ yếu dùng U Linh Chủy, nhưng hắn cũng cần phải có thứ gì đó để phòng bị khi đối đầu trực diện với kẻ địch.
Vậy nên hắn muốn dùng một vũ khí khác ngoài U Linh Chủy. Và sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, Phiêu Nguyệt quyết định chọn một thứ để bảo vệ cho tay của mình chính là uyển giáp.
Nếu dùng uyển giáp có thể chặn được đòn tấn công của đối phương chỉ trong một lần thì hắn có thể tận dụng cơ hội đó để phản công.
Sau khi nghe Phiêu Nguyệt giải thích xong, Đường Sở Truy gật đầu.
“Nếu vậy thì đệ sẽ làm một uyển giáp bao bọc từ mu bàn tay đến bắp tay để huynh có thể dễ dàng cử động bàn tay.”
“Được!”
“Có lẽ nên gắn thêm phần da lên để che đi phần kim loại. Như vậy mới không thu hút sự chú ý được.”
Chưa gì mà Đường Sở Truy đã có thể hình dung ra mình phải làm uyển giáp như thế nào rồi.
“Mất bao nhiêu lâu để hoàn thành?”
“Đệ cũng không biết! Phải làm mới biết được nhưng ít nhất chắc phải tốn hơn năm ngày đấy. Dù sao thì cũng phải đắp thật nhiều thiết loại nhẹ vào, nhưng để đảm bảo được độ bền thì sẽ phải tốn khá nhiều công sức. Huynh có thể cho đệ xem tay một chút được không.”
Phiêu Nguyệt chìa tay ra, Đường Sở Truy cẩn thận cầm lấy tay Phiêu Nguyệt rồi quay sát thật kỹ.
“Được rồi. Sau năm ngày nữa huynh hãy quay lại đây. Đến lúc đó là đệ làm xong rồi đấy.”
“Vậy nhờ ngươi.”
“Huynh về đi, không cần phải lo lắng gì đâu. Giờ đệ phải đi làm việc rồi.”
Đường Sở Truy bỏ mặc lại Phiêu Nguyệt đứng ở phía sau rồi vội vàng bắt tay vào công việc.
Phiêu Nguyệt bước ra ngoài công phòng rồi từng bước tiến về con phố nơi có những lộ điếm tụ tập lại.
Trên phố, người người qua lại đông đúc, những thương nhân cao giọng gọi mời khách.
Phiêu Nguyệt bước trên con phố với chiếc khăn quàng che nửa mặt. Vì đã có quá nhiều người biết được gương mặt của hắn.
Cũng may là những thương nhân chỉ mãi lo chuyện bán buôn nên chẳng để ý gì đến Phiêu Nguyệt.
“Ngươi dám bán những thứ như thế này cho ta sao.”
Có một giọng nói đầy tức giận vang lên, sau đó là âm thanh đồ vật rơi loảng choảng.
Phiêu Nguyệt quay lại nhìn, một tên gù lưng lùn tịt đang gây náo động.
Có vẻ như hắn ta tức giận lắm, hắn ta lật đổ mảnh ván để trưng hàng sau đó nhìn chằm chằm vào thương nhân ở đó. Ánh mắt của hắn cực kỳ hung tợn làm cho thương nhân kia chỉ biết đứng run rẩy chứ chẳng dám nói gì.
“Hờ hờ! Xem ra ngươi coi thường ta vì ta là một thằng gù chứ gì?”
“K, không phải đâu ạ.”
“Không mà bán thứ này cho ta với ba lượng bạc sao?”
Gã gù kia lắc lắc món đồ trang sức đang cầm trong tay.
Đó là món đồ chủ hiệu buôn mang đến đây để bán. Ở trên đó có đính thêm ngọc bích cùng ngọc trai nên trông rất tao nhã.
Chủ hiệu buôn oan ức nói.
“Giá gốc vốn đã cao cộng thêm với tiền công nữa nên tiểu nhân thực sự đã giảm rất nhiều khi bán ra ba lượng bạc rồi ạ.”
“Ồn ào quá, một lượng bạc thôi.”
“Như vậy thì tội cho tiểu nhân quá ạ.”
“Vậy là ngươi không giảm giá được cho ta đấy à?”
“Mong ngài hiểu cho của tiểu nhân.”
Chủ hiệu buôn cúi đầu van nãi, thế mà gã gù kia vẫn chỉ nhìn vào chủ hiệu buôn với ánh mắt đầy hung tợn.
Trên hông của tên gù có đeo một dây xích, đầu dây xích là một quả sắt lớn.
Nếu hắn manh động lôi quả sắt ra giáng vào đầu chủ hiệu buôn kia, chắc chắn đầu của hắn sẽ vỡ nát như một quả bí ngô bị hỏng.
Vì biết rõ điều đó, nên chủ hiệu buôn chỉ biết cầu xin được tên kia thương xót. Thế nhưng, ánh mắt của gã gù kia vẫn không thể bình tĩnh lại.
Trông hắn ta thật hung tợn, tưởng chừng hắn có thể vụt quả sắt ra ngay lập tức.
Bỗng nhiên, một giọng cười sảng khoái vang cả khắp con phố.
“Haha! Có chuyện gì mà Thiết Củng Uy Đà lại tức giận như thế này. Bầu không khí này đáng sợ quá đi mất, ngài đừng ăn hiếp con người đáng thương kia nữa. Nếu ngài thiếu tiền thì ta có thể trả giúp ngài.”
“Ngươi là ai?”
Tên gù được gọi là Thiết Củng Uy Đà quay ngoắt về phía giọng nói phát ra.
Một lão trung nhiên râu ria rậm rạp đang đứng ở đó.
Gương mặt của Thiết Củng Uy Đà bỗng trở nên méo mó khi thấy gương mặt kia.
“Vô Ảnh Tu Sĩ Lưu Thần Phong? Sao ngài lại ở đây?”
“Haha! Ta cùng tôn nhi lưu lạc đến đây thôi.”
Lão trung niên tên Lưu Thần Phong lùi lại một bước, một nữ nhân tầm tuổi đôi mươi đang đứng ở phía sau xuất hiện.
Nữ nhân ấy đáng yêu như một chú cún con, tính cách cũng rất hiếu kỳ.
“Hạ nhi mau chào hỏi đi con. Vị này là Thiết Củng Uy Đà Ngô Cảnh Việt đại hiệp của Thất Tinh Đảng nổi danh khắp giang hồ đang ngự trị tại vùng phía nam của thành Hà Nam đấy.”
“Tiểu nữ Lý Tiểu Hạ kính chào Ngô đại hiệp.”
Lý Tiểu Hạ nhẹ nhàng nở một nụ cười rồi chào hỏi Thiết Củng Uy Đà.
Chuyện bản thân là một thành viên của Thất Tinh Đảng bị lộ ra khiến cho Thiết Củng Uy Đà không thể hành động lỗ mãng với chủ hiệu buôn được nữa.
Do thành Tứ Xuyên nằm ở khá xa nên có lẽ hầu hết sẽ không biết nhưng Thất Tinh Đảng khá nổi tiếng ở vùng lân cận thành Hồ Nam.
Thất Tinh Đảng là một môn phải được lập nên bởi những võ giả là huynh đệ kết nghĩa.
Tuy chỉ có bảy thành viên, nhưng ai ai cũng có tu vi thâm sâu, hơn nữa, tình cảm giữa bọn họ rất tốt nên chẳng có ai dám xem thường họ.
Trong số đó, Thiết Củng Uy Đà nổi tiếng với tính cách dơ bẩn. Vì bị gù lưng bẩm sinh nên hắn luôn mặc cảm và tự ti. Nhưng ngay cả một kẻ không coi ai ra gì như Thiết Củng Uy Đà cũng cảm thấy e dè với người trung niên đang đứng trước mặt hắn.
Vô Ảnh Tu Sĩ Lưu Thần Phong.
Mặc dù không thuộc môn phái nào nhưng tu vi thâm sâu cùng với tấm lòng nghĩa hiệp vô tận khiến cho ai ai cũng phải khen ngợi.
Cũng nhờ vào tấm lòng nghĩa hiệp của ông ấy mà ông ấy có được mối thâm giao với rất nhiều võ giả.
Vậy nên, Thiết Củng Uy Đà không thể nào bất cẩn gây hấn với ông ta được. Nếu xảy ra xung đột lúc này, hậu hoạn về sau e là rất khó lường.
Lưu Thần Phong nói.
“Haha! Nếu ngài vẫn muốn có món đồ đó, ta có thể mua giúp ngài.”
“Không cần! Ta không phải ăn mày.”
Ngô Cảnh Việt bị tổn thương lòng tự trọng, hắn ném đồ trang sức đang cầm trên tay lên người chủ hiệu buôn.
Hắn nhìn chằm chằm vào những người đang đứng vây ở xung quanh rồi nói.
“Nhìn cái gì? Mấy tên khốn kiếp! Đã xem đủ chưa?”
Sau đó hắn đẩy đám người kia qua một bên rồi đi mất.
Lưu Thần Phong nhìn về hướng Ngô Cảnh Việt biến mất rồi lẩm bẩm.
“Nếu Thiết Củng Uy Đà đã ở đây thì việc những võ giả khác của Thất Tinh Đảng đến đây để sát nhập cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
Có một điều người trong giang hồ ai cũng biết, nơi đâu có Thất Tinh Đảng, nơi đó có bình địa phong ba.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất