Chương 92
Lưu Thần Phong được giang hồ biết đến với uy danh Vô Ảnh Tu Sĩ (無影修士).
Biệt hiệu này ra đời do ông ta lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, hôm qua có mặt ở phía đông hôm nay đã sải bước trên con đường phía tây cách đó ngàn dặm.
Lưu Thần Phong phiêu bạt trên giang hồ cốt để hành hiệp trượng nghĩa.
Chỉ cần nhìn thấy việc bất nghĩa, ông đều không chịu được mà ra tay tương trợ cho kẻ yếu thế. Vậy nên, trên thiên hạ có rất nhiều người kính trọng và muốn trở nên thân thiết với ông.
Lưu Thần Phong không bao giờ từ chối ai muốn tiếp cận làm thân với mình.
Tính tình ông hào sảng, cởi mở đáng quý vô cùng, những ai từng một lần nhâm nhi vài ly rượu với ông đều mặc nhiên xem ông như hảo bằng hữu. Vậy nên người ta hay gọi Lưu Thần Phong là kẻ có nhiều bằng hữu nhất thiên hạ.
Lưu Thần Phong ông có một người cháu gái, tên nàng chính là Lý Tiểu Hạ.
Giang hồ hay gọi Lý Tiểu Hạ nàng là Thanh Yên Tiên Tử (靑燕仙子). Lý Tiểu Hạ tuy tuổi đời còn trẻ nhưng đã được thiên hạ ưu ái xưng bằng biệt hiệu chính bởi thành tích xuất chúng của nàng.
Lý Tiểu Hạ là một trong những bậc kỳ tài trẻ tuổi nổi danh giang hồ.
Chỉ cần điểm qua việc nàng thuộc Kim Thiên Hội (金天會) nơi tập hợp vô số kỳ tài cũng đủ biết nàng là người có tài cán đến mức nào.
Kim Thiên Hội là một hội nhóm được xây dựng từ thế hệ trước, ban đầu chỉ để các kỳ tài giao lưu với nhau.
Thế nhưng, năm tháng trôi qua, quy mô của Hội ngày càng mở rộng, đến nổi hiện giờ bất kỳ kỳ tài tiêu biểu nào trong giang hồ cũng đều muốn đặt chân vào Kim Thiên Hội.
Lý Tiểu Hạ nhìn con đường ở Thành Đô với ánh mắt đầy hiếu kỳ.
Từ lúc còn tấm bé, nàng đã lang bạc nhiều nơi trên giang hồ, nhưng đây là lần đầu nàng đến thành Tứ Xuyên. Chính vì thế mọi thứ đều mới mẻ đối với nữ tử như nàng.5
“Con bé này!”
Lưu Thần Phong nhìn điệt nữ rồi cười vui vẻ.
‘Cũng phải thôi. Thành Tứ Xuyên là một nơi khép kín nên khó lắm mới được đến đây một lần trong đời.’
Chính ông cũng lâu rồi mới lại đến thành Tứ Xuyên.
Nếu không có việc gì đặc biệt không ai muốn lưu lại chốn này. Bây giờ cũng thế, có điều lúc Đường Môn ngày xưa chưa diệt môn có nhiều người càng ngại tiếp cận nơi này hơn.
Lý Tiểu Hạ đột nhiên hỏi Lưu Thần Phong.
“Thúc phụ! Chúng ta đi đâu thế ạ? Chắc không phải lưu lại quán trọ đâu ha?”
“Làm gì có chuyện đó chứ? Ta có người quen trong Thành Đô nên chúng ta sẽ dừng chân ở đấy.”
“Ở Thành Đô người cũng có người quen sao?”
Lý Tiểu Hạ mở to đôi mắt tròn xoe đen láy đến là đáng yêu nhìn ông mà hỏi.
Dáng vẻ của nàng khiến Lưu Thần Phong phải phì cười một tiếng rồi mới đáp.
“Haha! Đi đến cuối đường sẽ đến Cửu Gia Trang (九家莊), gia chủ nơi đó là Cửu Đại hiệp - bằng hữu của thúc phụ. Ta mà đến đây ông ấy nhất định sẽ không đuổi đi đâu.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Lý Tiểu Hạ sải bước đi đầu như thể mình là người nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Lưu Thần Phong nhìn bóng lưng Lý Tiểu Hạ không giấu nổi nét cười.3
‘Đưa nó theo thật tốt mà.’6
Lưu Thần Phong vốn là người thích một mình du ngoạn đó đây, có điều lần này ông mang theo Lý Tiểu Hạ cốt để nàng có thể tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm giang hồ.
Suốt quãng đường đến đây, Lý Tiểu Hạ đã kinh qua nhiều điều mới mẻ, những thứ ấy nhất định có thể giúp nàng phát triển sau này.
“Hả?”
Lưu Thần Phong đang dáo dác nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt ông hiện lên tia sáng kỳ lạ.
Bởi vì trong mắt ông hiện lên bóng dáng một nam nhân sở hữu gương mặt nổi bật trong biển người.
Nam nhân có làn da trắng đến kỳ quái cùng đôi đồng tử u ám tựa như một người cả đời chưa từng nhìn thấy ánh sáng.
Mặc dù hắn đã dùng khăn choàng che đi nửa khuôn mặt nhưng chỉ cần nhìn vào những chỗ được phô ra cũng đủ đoán hắn là một tuyệt sắc nam nhân.
Thứ khiến Lưu Thần Phong ấn tượng hơn cả chính là đôi mắt của hắn.
Một người vốn giỏi đọc vị đối phương như ông cũng không thể nhìn thấu vào tâm can của nam nhân kia.
Lưu Thần Phong thoáng cau mày, lúc ông muốn nhìn kỹ một chút, nam nhân đã biến mất khỏi dòng người.
‘Ai vậy nhỉ?’
Lúc ấy, Lý Tiểu Hạ đi trước vội vàng kéo lấy tay ông.2
“Thúc phụ còn làm gì thế? Người cứ như kẻ mất hồn vậy…”
“Ơ? Không có gì đâu. Chúng ta đi thôi.”
Ông ấy lắc lư đầu rồi sải bước tiếp trên con đường chật ních người qua kẻ lại của Thành Đô.
Cả hai không mất quá nhiều thời gian để tới Cửu Gia Trang.
Lưu Thần Phong đứng trước cổng chính, mặt ông ta đột nhiên nhăn nhó. Bởi vì ông cảm thấy bầu không khí trong Cửu Gia Trang không còn như xưa nữa.
‘Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?’3
Lưu Thần Phong đưa tay gõ lên cổng chính của Cửu Gia Trang. Một lát sau, có một người từ trong đi ra.
Một nam nhân tầm tuổi tứ tuần cẩn trọng ló đầu ra nhìn Lưu Thần Phong và Lý Tiểu Hạ.
“Các người là ai?”
“Đây có phải là Cửu Gia Trang không?”
“Hai người đến đây có chuyện gì?”
Trên mặt kẻ vừa đáp lời thoáng qua nét cảnh giác. Nghĩ bụng chắc có gì đó không ổn nên Lưu Thần Phong liền hỏi lại.
“Vậy Cửu Đại hiệp có bên trong nhỉ. Ta là Lưu Thần Phong, bằng hữu của Cửu Đại hiệp. Không biết các hạ có thể vào trong báo rằng ta đã đến đây hay không?”
“Tại hạ đã rõ. Xin hãy chờ cho một chút.”
Rầm!
Hắn ta đóng sầm cửa rồi biến mất. Lý Tiểu Hạ hỏi Lưu Thần Phong.
“Thúc phụ có quen Cửu Đại hiệp không đó? Sao phản ứng của họ lại hời hợt thế kia?”0
“Đúng mà. Có điều, bầu không khí ở đây có gì đó tối tăm u ám lắm.”
Lưu Thần Phong gãi gãi đầu.
Cửu Gia Lượng mà ông biết là người hào phóng và tình cảm hơn bất cứ ai. Ông ta vốn cũng là người thích giao lưu kết bằng hữu như Lưu Thần Phong nên Cửu Gia Trang lúc nào cũng nhộn nhịp rộn ràng.
Lưu Thần Phong không thể tưởng tượng được một nơi như thế bây giờ lại mang không khí ảm đạm thế này.
Sau một hồi đợi chờ, cánh cửa lần nữa bật mở, lần này là một nam trung niên gầy gò bước ra.
Lưu Thần Phong nhìn ông ta mà không khỏi bất ngờ.
“Ơ, Cửu Đại hiệp! Có đúng là Cửu Đại hiệp không?”
“Tại hạ rất vui được tái ngộ với Lưu Đại hiệp! Cũng đã gần chục năm rồi nhỉ.”
“Có chuyện gì đã xảy ra thế? Sao mà các hạ lại thành ra thế này?”
“Trong mấy tháng nay có nhiều chuyện xảy ra quá. Nhưng trước tiên mời các hạ vào trong trước đã.”
“Đa tạ. Mà, đây là điệt nữ của tại hạ, tên Lý Tiểu Hạ.”
“Hân hạnh được gặp! Lý tiểu thư.”
“Lần đầu được diện kiến, Cửu Đại hiệp! Tiểu nữ đã nghe thúc phụ nhắc nhiều về người rồi.”
Lý Tiểu Hạ lễ phép chào hỏi, Cửu Gia Lượng liền nở nụ cười hài lòng.
Cửu Gia Lượng nhanh chóng đưa hai người vào trong gia trang.
Mọi khi, bên trong Cửu Gia Trang vốn luôn tấp nập người ra kẻ vào, ấy vậy mà hiện giờ lại vô cùng yên ắng, tiêu điều. Khắp nơi đều là dấu vết bị phá hủy.
Lưu Tân Phong không nhịn được nữa liền hỏi.
“Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì thế? Cửu Đại hiệp!”
“Thật ra mấy tháng trước trong Thành Đô đã xảy ra một cuộc hỗn chiến cực lớn.”
“Chuyện gì cơ?”
“Một gã võ giả đã khuấy đảo toàn bộ Thành Đô. Chính vì chuyện đó mà phái Nga Mi và Thanh Thành phải chịu tổn thất nặng nề, hàng loạt võ quán và môn phái buộc phải đóng của hoặc phong bế sơn môn.”
“Còn có chuyện như thế sao?”
“Tất cả mọi người đều che giấu nên câu chuyện không lọt ra ngoài thành Tứ Xuyên. Cho dù có biết cũng chỉ số ít người.”
“Xin các hạ hãy kể chi tiết cho tại hạ nghe. Rốt cuộc chuyện là thế nào.”
“Lúc đó…”
Cửu Gia Lượng liền kể rõ đầu đuôi sự tình vụ việc ngày hôm đó cho Lưu Thần Phong nghe.
Vì một võ giả, phái Thanh Thành và Nga Mi đã xảy ra xung đột với nhau, nhiều môn phái khác phải hợp lực lại đối phó, những lương dân ở Thành Đô cũng bị cuốn vào cuộc chiến kịch liệt giữa các môn phái.
Cửu Gia Trang lúc này cũng thành mục tiêu của bọn hung đồ.
Bọn hung đồ phá hủy cổng chính xong vào Cửu Gia Trang cướp bóc và phá hoại. Trong số những tên hung đồ, có cả những kẻ bình thường hay qua lại thân thiết với Cửu Gia Lượng.
Ký ức ngày hôm đó khiến Cửu Gia Lượng như mất đi ý chí sống.
May thay, nhờ ông ta có trữ lại tài sản trong kho bí mật nên vẫn sống sung túc được một chút, thế nhưng sự việc lần này đã khiến Cửu Gia Lượng không còn tin tưởng vào bất cứ ai nữa.
Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, Lưu Thần Phong thở dài thườn thượt.
“Huầy! Có chuyện như vậy cơ chứ? Tại hạ không biết chuyện này lại còn đến làm phiền Cửu Đại hiệp. Thật thất lễ quá.”
“Không đâu. Tại hạ không tin bọn họ nhưng Lưu Đại hiệp thì khác. Trái lại, gặp được Lưu Đại hiệp thế này khiến tại hạ rất vững lòng.”
“Các hạ nói thế, tại hạ thật lấy làm cảm kích.”
“Nhưng mà Lưu Đại hiệp đến đây có việc gì thế? Không lẽ các hạ đến vì chuyện ngày hôm đó ư?”
“Tại hạ không hề biết chuyện cho đến khi gặp Cửu Đại hiệp đây, nên tại hạ không vì chuyện đó mà vào Thành Đô. Tại hạ có việc nên mới đến.”
“Là chuyện gì thế?”
“Điệt nữ tại hạ bảo muốn gặp ai đó ở đây, tại hạ theo bảo vệ nó nhân tiện ghé ngang qua.”
“Các hạ có thể cho tại hạ biết cháu gái đây muốn gặp ai không?”
“Xin thứ lỗi. Tại hạ vẫn chưa thể nói cho Cửu Đại hiệp biết được. Nhưng người đó sẽ sớm đến Thành Đô, các hạ ắt sẽ biết thôi.”
“Hô hô! Tại hạ thật sự tò mò không biết ai lại khiến Lưu Đại hiệp trở nên thần thần bí bí thế này.”
Cửu Gia Lượng cười rạng rỡ.
***
Phiêu Nguyệt quay lại quán trọ.
“Khách quan đã về rồi sao?”
Lão bản nhìn thấy Phiêu Nguyệt lập tức bước đến chào hỏi.
Bởi lẽ Phiêu Nguyệt là khách trọ lại quán trọ lâu nhất nên lão bản mới nắm được phần nào hoạt động của hắn, thái độ cũng tận tâm, nồng nhiệt hơn.
Mọi người đều biết cái tên Phiêu Nguyệt là sự tồn tại đáng sợ nhường nào, nhưng hầu như không ai biết mặt hắn ta. Có điều thứ gì cũng có ngoại lệ, ví như lão bản đây chính là người nhận ra Phiêu Nguyệt. Y là kẻ đã tận mắt chứng kiến sự việc hôm đó nên nhớ rất rõ diện mạo của Phiêu Nguyệt.
Lúc Phiêu Nguyệt tìm đến quán trọ, y đã vô cùng kinh ngạc. Y đã thức trắng suốt đêm vì lo lắng không biết có vơ phải vận xui vào người hay không. Thế nhưng, y chợt nhận ra Phiêu Nguyệt vốn không phải kẻ nguy hiểm như thế.
Hắn không đặc biệt khó tính cũng không quá cầu kỳ, câu nệ.
Nhìn vẻ ngoài có ai mà ngờ hắn lại gây ra sự việc khủng khiếp như vậy. Thế nhưng, nói gì cũng phải nói lại, lão bản vẫn không thể buông bỏ hết sự căng thẳng trong lòng.
Có vẻ tính tình Phiêu Nguyệt không thích gây rắc rối, nhưng nếu chọc hắn nổi giận, lão bản y cũng chẳng dám gánh nổi.
Vì chuyện ấy mà lão bản luôn đối đãi nhiệt tình với Phiêu Nguyệt.
Y sợ tiểu nhị sẽ sơ suất gây ra lỗi lầm nghiêm trọng nên tuyệt nhiên không cho họ hé chút bóng dáng, lão bản đây trực tiếp phục vụ cho Phiêu Nguyệt.
“Hôm nay khách quan chỉ dùng bữa thôi đúng không?”
“Ừm!”
“Quán trọ tại hạ có mẻ cá ngon mới thu về, tối nay làm món Thủy Chử Ngư (水煮 鱼), không biết khách quan có muốn nếm thử không ạ?”
“Được! Mang lên đi!”
“Vâng! Xin khách quan chờ cho.”
Lão bản hỏi chuyện vô cùng lịch sự rồi lui xuống bếp.
Phiêu Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ ngắm nhìn đường phố Thành Đô. Dạo gần đây hắn ưa thích chiếm vị trí này trong quán trọ.
Phiêu Nguyệt đưa mắt nhìn xuống dòng người ngược xuôi trên con đường đá rồi chìm vào suy nghĩ.
‘Sau này ta phải làm thế nào đây?’
Hắn lưu lại Thành Đô không phải vì có mục đích đặc biệt gì cả.
Hắn cũng không có ý định chiếm một chỗ nào đó ở đây.
Hắn vẫn còn xuất hiện trên mảnh đất này chỉ vì chưa biết phải đi đâu và làm gì.
Có mục tiêu để trả thù còn dễ sống hơn.
Hắn không cần phải nghĩ ngợi điều gì khác.
Có điều, kẻ thù của hắn đã biến mất khỏi thế gian.
Hắn đã trăn trở từ khi còn buông mình trên dòng Mân Giang.
Sau này phải làm gì…
Phải sống ra sao…
Thế nhưng nghĩ mãi nghĩ mãi hắn vẫn chẳng nghĩ ra được gì cả.
Lúc hắn tu luyện võ công, bộ não của hắn tựa như một món đồ đã hỏng, không nảy ra được bất cứ điều gì khác.
Mọi thứ trong đầu hệt một chiếc hộp rỗng tuếch.
Trống đến nỗi cảm giác chỉ còn lại một mảng trắng tinh khôi.
Đó chính là nguyên do Phiêu Nguyệt còn lưu lại Thành Đô này.
Thế nhưng hắn không thể ở mãi nơi đây.
Rời khỏi thành Tứ Xuyên quen thuộc đến một nơi mới mẻ và bắt đầu lại có khi còn tốt hơn.
Phiêu Nguyện dần sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu rồi chờ thức ăn được dọn lên.
Đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói oang oang ồn ào vang lên.
“Lão bản ra đây!”
Một gã lưng gù gầy guộc tiến vào trong quán trọ lớn tiếng gọi lão bản.
Leng keng!
Dây xích cùng chày sắt đeo trên hông va vào nhau phát ra tiếng kim loại rõ ràng.
Lão bản hoảng hốt chạy nhanh đến.
“Ơ, xin chào khách quan. Tại hạ là lão bản ở đây.”
“Lấy cho ta bảy phòng thượng hạng.”
“Bây, bây giờ tại hạ không có nhiều phòng như vậy.”
“Cái gì? Khách khứa có nhiều đâu sao lại không có phòng trống chứ?”
“Có nhiều khách đã đặt phòng nhưng chỉ đến ở vào ban đêm thôi ạ.”
“Thôi được! Ta hiểu hoàn cảnh của ông rồi, vậy ông cứ đuổi khách đi hay là bồi thường cho họ, làm sao miễn chuẩn bị được phòng cho ta thôi.”
“Trời ạ! Khách quan. Làm thế lão bản tại hạ không xong mất. Ngài chỉ cần đi thêm một chút sẽ có quán trọ lớn hơn, ngài đến đó hỏi thử xem sao. Bên đấy to gấp đôi bên này nên sẽ có nhiều phòng hơn.”
“Cái gì? Ý ông là ta đang làm phiền ông đó hả? Muốn chết không?”
Ngay khi gã lưng gù trợn tròn mắt, hắn liền tỏa ra khí thế hung tợn.
Đối mặt với cỗ khí thế đáng sợ ấy, gương mặt lão bản đã cắt không còn giọt máu.
Gã lưng gù đang đe dọa lão bản chính là Thiết Củng Uy Đà.
Một lão bản quán trọ nhỏ bé như y sao có thể đảm đương nổi khí thế của Thiết Củng Uy Đà cao thủ có tiếng trên giang hồ chứ?
Lão bản lập tức thở hổn hển. Thiếu Củng Huy Đà nhìn mặt lão bản rồi cười toe tóe.
Những vị khách khác cũng nhìn hắn rồi xì xầm với nhau. Liền sau đó, Thiết Củng Uy Đà hét toáng lên.
“Bàn tán cái gì hả, lũ khốn kia! Mấy thứ chết nhát mới xì xào sau lưng người khác mà không dám đứng ra. To con thì sao chứ? Chỉ là một lũ khốn kiếp thôi!”
Hắn luôn miệng phun ra những lời chửi rủa khó nghe.
Từ trước đến này, Thiết Củng Uy Đà luôn sống tùy tiện, hắn sinh ra là một tên gù nên luôn mang cảm giác thấp kém. Sau khi tu luyện võ công, hắn đã dùng chính cảm giác tự ti trong lòng làm động lực để vươn lên địa vị như ngày hôm nay.
Thế nhưng, có danh tiếng lẫy lừng không đồng nghĩa sự tự ti trong hắn hoàn toàn biến mất.
Sự tự ti hệt như chiếc gai nhọn đâm vào trái tim hắn, có rút thế nào cũng không ra, thế nên hắn càng ngày trở nên hung tợn hơn.
Không ai chịu nổi ánh mắt dữ dằn của hắn. Còn hắn, nhìn bộ dạng mọi người cúi đầu hoặc quay đi, hắn lại thấy vui sướng đến kỳ lạ.
Thế nhưng chỉ có một kẻ không có ý muốn tránh đi ánh mắt Thiết Củng Uy Đà hắn mà còn nhìn chằm chằm hắn.
Đập vào mắt Thiết Củng Uy Đà là một nam nhân sở hữu làn da trắng tuyệt đỉnh cùng ngoại hình có dùng bao nhiêu mỹ từ cũng khó mà tả hết được. Cơn giận dữ trong lòng hắn lúc này như nước sôi sùng sục.
“Ngươi nhìn cái gì hả? Tên khốn nam không ra nam nữ không ra nữ nhà ngươi muốn trừng mắt với ta sao?”