Chương 94
“Vô Ảnh Tú Sĩ Lưu Thần Phong cùng điệt nữ và Thất Tinh Đảng đã vào Thành Đô ư?”
“Vâng! Thuộc hạ đã xác nhận bọn họ vào Thành Đô vào đêm hôm qua.”
Nghe thuộc hạ báo cáo, sắc mặt Hồng Hữu Tân lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Ngươi có tìm được lý do họ vào Thành Đô chưa?”
“Thứ lỗi cho thuộc hạ. Thuộc hạ không thể xác nhận được vì thời gian quá gấp rút. Nhưng thuộc hạ lại phát hiện ra một hành tung bất thường.”
“Chuyện gì?”
“Vâng! Ngay khi Thất Tinh Đảng vào Thành Đô, họ đã xảy ra xung đột với gã nam nhân đó.”
“Ai chứ?”
“Chính là… Phiêu Nguyệt ạ.”
“Thế à?”
Trong lòng Hồng Hữu Tân liền dấy lên sự hiếu kỳ.
Gần đây, Phiêu Nguyệt chính là mối lo ngại lớn nhất của Hạ Ô Môn.
Bởi vì lo ngại sẽ xung đột trực diện với Phiêu Nguyệt nên Hạ Ô Môn luôn tránh tiếp cận hắn, có điều họ vẫn đều đặn điều tra hành tung của hắn.
Sau lần diện kiến Phiêu Nguyệt, Hồng Hữu Tân phải chịu đả kích nặng nề.
Không chỉ đơn thuần là do cảnh giới võ công thâm hậu hay vì sự uy áp khủng khiếp của Phiêu Nguyệt.
Nguyên nhân là bởi, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một gã nam nhân mang tên Phiêu Nguyệt hệt như từ trên trời rơi xuống.5
Dù chốn giang hồ có ví kỳ nhân dị sĩ tựa như hạt cát trên sa mạc, nhưng đột nhiên có một người sở hữu tu vi cảnh giới như Phiêu Nguyệt lộ diện, đã thế không một ai biết bối cảnh xuất thân của hắn, chuyện này quả là khó mà tin được.
Hàng trăm năm qua, võ công trên giang hồ luôn không ngừng phát triển. Chính vì lý do đó, đến cả những kỳ tài kiệt xuất cũng không thể tu luyện được loại võ công thượng thừa nếu không có sự chỉ dạy tận tâm của một ân sư có tầm.
Trên thực tế, những võ giả nổi bật trên giang hồ hiện tại đều là xuất thân từ các sư môn có danh tiếng.
Vậy nên, việc họ trở thành cường giả cũng chẳng phải việc gì kỳ lạ. Thế nhưng Phiêu Nguyệt lại khác.
Cả môn phái xuất thân hay sư phụ của hắn là ai chưa từng một lần được hé lộ. Thế nhưng, cảnh giới võ công của hắn lại khiến người khác phải sởn cả gai ốc. Với thường thức của Hồng Hữu Tân, đúng là không thể hiểu nỗi.3
Vì vậy, Hồng Hữu Tân không rời khỏi Thành Đô mà tiếp tục tiến hành điều tra thân thế của Phiêu Nguyệt. Ngoài ra hắn cũng muốn nhân cơ hội này củng cố lại phân đà Thành Đô đang rơi vào hỗn loạn do mất đi vị trí đứng đầu.
Hắn có nhiều việc cần làm, nhưng lần này , khi nghe tin Vô Ảnh Tu Sĩ cùng điệt nữ, và Thiết Tinh Đảng vào Thành Đô, hắn không ngần ngại nán lại dăm ba ngày. Đã thế Thiết Tinh Đảng còn xảy ra xung đột với Phiêu Nguyệt.
“Kết quả thế nào?”
“Thuộc hạ nghe nói Thiết Củng Uy Đà đã phải chịu mối nhục lớn.”
“Biết ngay mà. Không phải là ta yếu. Mà do người đó mạnh đến nỗi khiến kẻ khác phải lạnh cả xương sống.”
Hồng Hữu Tân cười khẩy một tiếng.
Hắn đang cảm thấy vô cùng sảng khoái vì không chỉ mình hắn phải chịu ô nhục.
Hạ Ô Môn kiểm soát rất chặt chẽ thông tin về Phiêu Nguyệt.
Có điều, kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, hắn không thể bịt miệng tất cả mọi người, thế nên thông tin về Phiêu Nguyện ắt sẽ dần bị tiết lộ khắp thiên hạ. Quan trọng là bên ngoài thành Tứ Xuyên, Phiêu Nguyệt dường như chỉ là kẻ vô danh.
Hắn cười khoái chí một hồi rồi hỏi thuộc hạ.
“Nhưng tại sao Thất Tinh Đảng lại vào Thành Đô chứ? Theo ta biết họ vốn đâu có cơ duyên gì ở nơi này.”
“Chúng thuộc hạ vẫn chưa tìm ra lý do ạ.”
“Cố tìm nhanh nhất cho ta.”6
“Thuộc hạ đã rõ rồi.”
Sau khi đáp lời, tên thuộc hạ lập tức rút lui. Còn lại một mình, Hồng Hữu Tân lẩm bẩm gì đó.
“Sóng gió cứ không ngừng kéo đến thành Tứ Xuyên này nhỉ.”
Hắn có dự cảm không lành.
Hắn cảm thấy bầu không khí ẩm thấp đang bao trùm cả cơ thể. Và một khi Hồng Hữu Tân có cảm giác như thế, chắc chắn có chuyện không hay sắp xảy ra.
***
Đường Sở Truy thức dậy từ sớm tinh mơ rồi cho củi đốt vào hỏa lò.
Là một thợ rèn, cho dù lúc nghỉ ngơi hay làm việc đều phải duy trì lửa bên trong hỏa lò. Người ta nói rằng một khi lửa bên trong hỏa lò vụt tắt, sinh mệnh của công phòng cũng không giữ nổi.
Đường Sở Truy ngẩn ngơ nhìn ngọn lửa đang cháy bừng trong lò.2
Hắn tưởng chừng như đây là giấc mơ, thế nhưng hiện giờ hắn đã sở hữu một công phòng, có một nơi làm việc thỏa thích cho riêng mình.
Mọi chuyện ập đến chỉ vài tháng trước khiến hắn không tài nào tưởng tượng được.
“Phù!”
Đường Sở Truy nhìn ngọn lửa bập bùng hồi lâu rồi thở hắt một hơi đứng dậy.
Hắn chậm rãi tiến về phía bàn làm việc.
Trên bàn rải rác những mảnh luyện thiết. Đó là thứ mà hắn đã lao tâm làm trong mấy ngày qua.
Gọi là luyện thiết nhưng thực chất đó là những mảnh kim loại có độ cứng và bền gấp mấy lần bình thường được luyện theo phương thức bí truyền của Đường Môn.
Để hoàn thiện uyển giáp mà Phiêu Nguyệt yêu cầu, hắn đã dùng luyện thiết để làm phần khung trước.
Luyện thiết phải di chuyển nhẹ nhàng mới không làm ảnh hưởng đến chuyển động của bàn tay, nhưng vẫn phải đảm bảo độ bền đến mức đao kiếm bất xâm.
Trong số các công phòng ở Thành Đô, không nơi nào có thể làm ra luyện thiết đạt đến trình độ này, và cũng không có người thợ nào có kỹ thuật thành thục như hắn.3
Thế nên Đường Sở Truy phải một mình làm mọi việc từ đầu đến cuối.
May mắn là những nỗ lực trong mấy ngày qua đều kết thành quả ngọt, hắn đã tạo ra được luyện thiết khiến bản thân vô cùng hài lòng.
Bây giờ chỉ còn công đoạn lắp các phần luyện thiết và phủ da lên nữa là xong.
Đường Sở Truy đi về phía sau công phòng.0
Hắn tiến đến một nhà kho cũ nát. Đây là nhà kho được người chủ cũ của công phòng dùng để lưu giữ thiết cùng các loại vật liệu khác nhau.
Chủ cũ đã để lại hết những gì còn trong kho cho Đường Sở Truy, hầu hết đều là các loại vật liệu rẻ tiền, nhưng nếu kiên nhẫn vẫn có thể tìm được một vài thứ vô cùng hữu dụng.
Đường Sở Truy cũng mong lần này hắn sẽ phát hiện ra được đồ tốt, hắn nhanh nhảu đẩy cửa bước vào.
Kétt!
Chiếc bản lề đã hoen gỉ vang lên âm thanh xưa cũ, cánh cửa bật mở, khung cảnh bên trong liền hiện ra.
Bên trong nhà kho tối tăm đến nổi, đương là ban ngày nhưng vẫn không có chút ánh sáng nào có thể lách mình chiếu vào.
Đường Sở Truy châm ngọn đèn dầu bắt đầu lục lọi đồ đạc bên trong.
Sau một hồi hì hục tìm kiếm, hắn cũng tìm ra được thứ đồ mà mình mong muốn.
“Tốt lắm! Vẫn còn dùng được.”
Thứ hắn cầm trên tay là một mảnh da dày. Có lẽ vẫn chưa qua sử dụng nên kích thước khá rộng.
Với kích thước này, sau khi làm uyển áp chắc có thể còn thừa lại không ít.
Đường Sở Truy cuộn tấm da, hắn vừa định ra ngoài thì…
“Hả?”
Đột nhiên có động tĩnh kỳ quái đập vào mắt hắn.
Thứ đó di chuyển vào sâu trong nhà kho. Đương nhiên hắn có thể nghĩ kia là chiếc bóng của mình lay động do ánh đèn chao đảo, thế nhưng linh cảm mách bảo hắn không phải như thế.
Mặc dù võ công của hắn luyện được bữa đực bữa cái, nhưng dòng máu chảy trong người vẫn thuộc về Đường Môn.
Uyển lực và nhãn lực của hắn nhanh nhạy hơn người thường rất nhiều.
Hắn di chuyển đến nơi chuyển động lạ xuất hiện mà không chút sợ hãi nào.
“Là ai đấy?”
Hắn chiếu đèn vào một góc nhà kho. Đột nhiên hắn nhìn thấy bóng dáng kẻ nào đó đang ngồi thu lu một góc.
Đó là một thiếu niên độ khoảng 15-16 tuổi.
Dáng vẻ ngồi co ro của hắn hệt như một chú mèo con.
Tên gương mặt không biết đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực kia đầy những bụi là bẩn, y phục thì rách tươm bao lấy cơ thể gầy gò nhợt nhạt.
Đường Sở Truy nhíu mày.
“Ngươi là ai? Sao lại vào được chỗ này?”
Nghe Đường Sở Truy, thiếu niên ngậm chặt miệng, càng thu mình lại nhỏ bé hơn. Nhìn bộ dạng kẻ đột nhập vào nhà kho khiến Đường Sở Truy hắn không thể tin nổi.
“Chết tiệt! Gì vậy chứ?”
Nội tâm hắn muốn lôi cổ cậu bé ra, nhưng trông thấy dáng vẻ cảnh giác sợ hãi, Đường Sở Truy không biết nên làm gì, hắn cũng không thể cứ bỏ mặc cậu bé.
Đường Sở Truy nhìn cậu bé một lúc rồi thở dài một nơi bước ra ngoài nhà kho.
Một lúc sau hắn quay trở lại, trên tay cầm theo một khay thức ăn.
“Ta sẽ để ở đây, ngươi cứ ăn đi.”
Đường Sở Truy đặt khay thức ăn trước mặt cậu bé rồi đi ra ngoài.
Bây giờ có ăn hay không là quyết định của cậu bé.
Đường Sở Truy chậc lưỡi rồi để mặc cậu bé mà quay lại công phòng. Hắn tiếp tục tập trung vào việc cắt tỉa miếng da vừa tìm được khi nãy.
May mắn thay, miếng da hắn tìm đã được làm sạch sẽ nhẵn nhụi nên không cần phải động tay vào quá nhiều.
Đường Sở Truy dùng vài dược phẩm đặc biệt xử lý toàn bộ bề mặt miếng da. Các loại dược phẩm này cũng được bào chế theo cách riêng của Đường Môn, công dụng chính là giúp cho da được mềm và đàn hồi hơn.
Muốn dược phẩm hấp thụ vào da cần kha khá thời gian.
Để tiết kiệm thì giờ, Đường Sở Truy quyết định làm sợi ngân ty liên kết luyện thiết cùng với miếng da.
Làm ngân ty trái lại còn khó khăn cực nhọc gấp mấy lần chế tác luyện thiết. Chính vì thế, công việc này đòi hỏi phải có sự kiên nhẫn cùng kỹ thuật tế công (細工) đặc biệt.
Trước tiên, phải đun chảy khối thiết to để làm ra thiết ty. Sau đó làm nóng thiết ty, xoắn nó lại rồi kéo dãn ra.
Cứ liên tục lặp đi lặp lại nhiều lần công việc này, sau đó trải qua công đoạn xử lý bề mặt theo cách thức đặc biệt là hoàn thành.
“Phù!”
Đường Sở Truy đưa tay quệt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi nhìn thành quả vừa làm xong.
Thiết ty dài và mỏng cuối cùng cũng hoàn thiện. Thế nhưng nó vẫn chưa đủ khiến Đường Sở Truy hài lòng.
Đường Sở Truy vốn muốn làm cho thiết ty mỏng hơn gấp ba lần thế này.
Hắn muốn dành một ngày để để thiết ty cứng cáp hơn, thế nên những việc còn lại hắn đành để sang ngày mai.
Chính lúc đó…
Đường Sở Truy cảm giác có người đang lén quan sát hắn.
Hắn quay đầu lại để xác nhận, đột nhiên hắn thấy một thân ảnh chạy vội vào công phòng. Chính là cậu bé trốn trong nhà kho lúc nãy.
Đường Sở Truy chẳng thèm đuổi theo mà cứ mặc cậu bé.
Bản thân hắn cũng từng phải chịu đựng những ánh mắt soi mói của mọi người nên hắn hiểu rõ những lúc thế này, không để ý thì hơn.
Ngày hôm sau, Đường Sở Truy mang thức ăn cho cậu bé trong nhà kho rồi quay lại công phòng vẫn mải mê làm việc.
Hắn dành khá nhiều thời gian để làm ra ngân ty, trong lúc đó hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú dõi theo mình. Cậu bé luôn lén quan sát hắn làm việc.
Đường Sở Truy cứ để mặc cậu bé mà vùi đầu vào công việc.
Kéo rồi lại xoắn, xoắn rồi lại nung, nung rồi lại kéo,… hắn cứ làm công việc ấy hàng chục lần trong ngày.
“Phù!”
Cuối cùng khi mặt trời mệt mỏi khuất bóng sau dãy núi, hắn cũng làm ra ngân ty với kích thước và độ bền như mong muốn.
Một sợi ngân ty dày bằng ba bốn sợi tóc được cuộn tròn đặt trên bàn làm việc.
Nó mỏng đến mức chỉ nhìn bằng mắt thường khó mà có thể nhận ra được, thế nhưng độ bền và đàn hồi lại không có loại vật liệu nào bì kịp.
Đường Sở Truy nở nụ cười mãn nguyện.
Hắn đứng chiêm ngưỡng tác phẩm của mình một lúc lâu rồi quay đầu lại nhìn về phía sau. Cậu bé luôn lén nhìn trộm hắn đã không còn ở đó.
Đường Sở Truy liền đi về hướng nhà kho.
Thức ăn buổi sáng hắn mang đến đã được chén sạch.
Hắn thu gom bát đũa rồi đi vào căn phòng nhỏ bên cạnh công phòng.
Sau khi dùng qua loa buổi tối, hắn lên giường định ngủ thiếp đi.
Đột nhiên hắn nghe tiếng lạch cạch bên ngoài, có vẻ như ai đó đang lục lọi trong nhà bếp.
Đường Sở Truy bật cười một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ say.
Đến sáng khi tỉnh dậy, Đường Sở Truy không giấu được nét hoang mang. Cậu bé trốn trong nhà kho dạo trước đang thu mình ngủ ngay bên cạnh hắn.
Cậu bé này trông nhỏ hơn nhiều so với hắn nghĩ.
Nhìn tay chân sưng húp, quần áo rách rưới cũng đủ đoán cậu bé đã trải qua khoảng thời gian khổ sở và vất vả thế nào.
Có vẻ do được ăn uống đầy đủ trong hai ngày qua nên trông cậu đã có da thịt hơn. Nhưng thật ra, thế này cũng chỉ là mới thoát khỏi nguy cơ chết đói mà thôi.
Đường Sở Truy nhìn cậu bé một chốc rồi ra ngoài.
Hắn nấu qua loa bữa sáng rồi đưa một ít thức ăn vào căn phòng cậu bé đang ngủ.
Hắn phải hoàn thành đôi uyển giáp càng nhanh càng tốt.
Đường Sở Truy ngồi vào bàn làm việc rồi nói từng đoạn ngân ty và luyện thiết lại với nhau. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mẩn và tinh tế cực cao.
Hắn làm việc không ngừng nghỉ và liên tục thao tác những công đoạn nhàm chán, cuối cùng tất cả đã liên kết với nhau. Hắn chỉ cần phủ lớp da lên phần khung đã hoàn thiện là xong thành phẩm.
Sau nửa ngày trời cặm cụi miệt mài, đôi uyển giáp cũng đã hoàn thành.
Lớp da phủ bên ngoài trông vô cùng bình thường. Hắn đã nghĩ như thế có quá đơn điệu hay không, thế nhưng hắn lập tức lắc đầu.
Bởi vì hắn hiểu rõ thứ Phiêu Nguyệt quan trọng là tính thực dụng của nó.
Đường Sở Truy bọc đôi uyển giáp mới toang vào túi vải rồi đi ra ngoài.
Trước khi đẩy cửa ra ngoài, hắn nói với vào trong nhà.
“Ta ra ngoài một lát, có đói thì tự vào bếp tìm thức ăn nhé.”
Đương nhiên đáp lại hắn chỉ là một khoảng lặng thing. Đường Sở Truy cũng không mong chờ lời hồi đáp nên cứ đóng cửa mà rời khỏi công phòng thẳng hướng đến quán trọ của Phiêu Nguyệt.
Đã không biết bao nhiêu lần mặt trời treo mình trên vòm trời rồi hắn mới chịu chường mặt ra ngoài.
Trong lúc làm uyển giáp cho Phiêu Nguyệt, hắn tuyệt nhiên không cất nửa bước chân khỏi công phòng, đôi mắt lâu ngày chưa tiếp xúc với ánh nắng chói chang không khỏi lóa cả lên.
Dù khá lâu mới lại sải bước trên con đường Thành Đô, nhưng hắn vẫn cảm thấy dòng người có vẻ như tăng lên khiến một đoạn đường nhộn nhịp tưng bừng hơn mọi khi.
Đường Sở Truy không khỏi tò mò dáo dác nhìn quanh. Đột nhiên bên cạnh hắn vang lên giọng chuyện trò.
“Vẫn chưa tìm ra à?”
“Ta chắc chắn đã vào Thành Đô rồi, nhưng không truy ra được hành tung.”
“Hừm! Phiền ghê đấy.”
“Hay là ủy thác cho Hạ Ô Môn đi? Nếu nhờ bạn họ chắc sẽ dễ hơn.”
“Ngươi quên điều kiện phía được ủy thác đưa ra rồi hả? Đã nói là tuyệt đối giữ bí mật mà. Bọn Hạ Ô Môn đó quỷ quyệt lắm, ai mà tin tưởng cho được.”
“Ừ nhỉ!”
Những người nói chuyện bao gồm một nữ nhân có đuôi mắt cong cong quyến rũ cùng một kiếm khách mang thanh kiếm giống như các xiên lớn trên thắt lưng.
Họ cứ mải mê bàn chuyện mà không nhận ra Đường Sở Truy đang đứng gần đó.
Đường Sở Truy cũng thôi không bận tâm đến họ nữa.
Bởi vì hắn rõ hơn ai hết, lòng hiếu kỳ vô ích chỉ tổ khiến mạng sống rút ngắn hơn mà thôi.
Hắn lập tức rảo bước về phía quán trọ nơi Phiêu Nguyệt ở.
“Huynh!”
Phiêu Nguyệt đang ngồi một mình thưởng trà bên khung cửa sổ trên tầng một của quán trọ. Nghe tiếng Đường Sở Truy, hắn liền đưa mắt nhìn.
Đường Sở Truy ngồi phịch xuống băng ghế đối diện rồi đặt túi vải đựng uyển giáp lên bàn.
“Đệ đã làm xong rồi.”