Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 95

Chương 95

Lớp vải gói được gỡ ra, hình dáng của một cặp uyển giáp hiện ra.
Hình dạng tuy đơn giản nhưng chỉ cần nhìn vào đã thấy đây là một vật dụng với độ hoàn thiện cao.
Phiêu Nguyệt lẳng lặng đeo uyển giáo vào tay.
Tuy đã được đắp da bên ngoài, nhưng bên trong của nó là một lớp sắt. Nhưng Phiêu Nguyệt không hề cảm nhận được sự lạnh lẽo của lớp sắt ấy một chút nào.
Phiêu Nguyệt đeo uyển giáp rồi thử cử động tay.
Hắn không cảm thấy vướng víu, cảm giác nhẹ nhàng và có thể dễ dàng di chuyển như đang mặc một chiếc áo lụa.
Đường Sở Truy giải thích.
“Nó được làm từ sắt đã luyện nên sẽ không cảm thấy khó chịu khi di chuyển đâu. Nếu truyền nội công vào có có thể chặn được những vũ khí ở mức tương đối một cách dễ dàng.”
“Tốt lắm, ngươi thật khéo tay!”
“Dĩ nhiên rồi. Đệ đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết để làm ra nó đấy.”
Đường Sở Truy cười rạng rỡ khi thấy Phiêu Nguyệt hài lòng.
Đối với một thiết tượng, khoảnh khắc hạnh phúc nhất chính là lúc người ủy thác cảm thấy hài lòng về món đồ mà mình làm ra.
Nếu người đó biết tận dụng đúng công dụng của món đồ mà mình tạo ra thì không cần phải nói thêm nữa.
Chắc chắn Phiêu Nguyệt chắc chắn sẽ tận dụng hết mọi ưu điểm của món đồ mà Đường Sở Truy tâm huyết làm ra.
Đối với Đường Sở Truy, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến hắn mãn nguyện.
“Huynh còn cần thêm gì không?”
“Trước mắt thì không.”5
“Huynh lấy cái này đi.”
Đường Sở Truy lấy một cuộn ngân ty từ trong ngực ra rồi đưa cho Phiêu Nguyệt.
“Đây là gì vậy?”
“Là những thứ còn dư lại khi đệ làm uyển giáp. Tính đàn hồi và độ bền cao nên chắc chắn sẽ rất hữu dụng.”
Phiêu Nguyệt nhận lấy ngân ty.
Hắn đã có Thu Hồn Ti, nên cũng không cần thiết phải dùng đến ngân ty làm gì. Nhưng thôi hắn cứ mang theo, biết đâu một ngày nào đó sẽ cần dùng đến.
Phiêu Nguyệt kiểm tra độ bền và đàn hồi của ngân ty.
Đúng như Đường Sở Truy nói, biết đâu một ngày nào đó nó sẽ hữu dụng.
Phiêu Nguyệt nhét ngân ty vào trong ngực rồi nói.
“Tốt lắm! Ta sẽ dùng nó thật tốt.”
“Vậy là tốt rồi. Đệ về nhé.”3
“Chưa gì đã đi sao?”
“Ở nhà đang có một vị khách không mời mà đến. Đệ phải về xem sao.”
“Khách không mời mà đến?”6
“Đại khái là thế. Vậy đệ về nhé.”
Đường Sở Truy nhìn Phiêu Nguyệt cười nhẹ rồi rời khỏi khách điếm.
Phiêu Nguyệt không nói gì nữa, lặng nhìn hình bóng Đường Sở Truy đi ra khỏi cửa.
“Có vẻ như đó là bằng hữu tốt của thiếu hiệp nhỉ?”
Bỗng lúc đó, một giọng nói lạ lẫm cùng với mùi hương mãnh liệt kích thích khứu giác của Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt quay lại nhìn thì thấy một nữ nhân sở hữu dáng người thanh mảnh, ngoại hình khiêu gợi đang mỉm cười nhìn hắn.
Đó chính là Dao Tuyết Linh của Thất Tinh Đảng.
Bên cạnh nàng là Thiết Củng Uy Đà.
Thiết Củng Uy Đà hằn học nhìn chằm chằm vào Phiêu Nguyệt bằng ánh mắt dữ tợn. Nhưng rõ ràng là hắn đang cố gắng kìm nén cơn giận của mình vì sự nhục nhã của vài ngày trước.
Dao Tuyết Linh bỏ mặc Thiết Củng Uy Đà đứng đó, nàng ngồi xuống phía đối diện Phiêu Nguyệt rồi chống cằm nhìn hắn một cách đầy ám muội.
Thiết Củng Uy Đà nổi khùng khi thấy nàng ta biểu lộ thái độ quan tâm đến Phiêu Nguyệt.2
“Sao muội, sao muội lại nói chuyện với một kẻ như hắn làm gì chứ?”
“Tên lùn kia, huynh thật là ồn ào! Ta nói chuyện với ai thì có liên quan gì đến huynh chứ?”
“N, nhưng mà…”
“Huynh im lặng chút coi.”
“Ta biết rồi.”
Bị Dao Tuyết Linh trách cứ nên Thiết Củng Uy Đà chẳng dám nói thêm một lời nào.
Bộ dạng của Thiết Củng Uy Đà lúc này trông thật đáng thương.
Ai nhìn vào cũng biết hắn đơn phương Dao Tuyết Linh. Còn Dao Tuyết Linh thì chẳng có một chút hứng thú nào với hắn.
Thiết Củng Uy Đà vừa im lặng là Dao Tuyết Linh lại quay qua nhìn Phiêu Nguyệt với ánh mắt đầy trìu mến.
“Xin thứ lỗi vì đã làm ồn…”
“Có chuyện gì?”
“Ôi chao! Tính cách của thiếu hiệp cũng vội vàng thật đấy. Được một mỹ nhân như ta bắt chuyện mà sao thiếu hiệp lại cộc cằn như thế?”
“Nếu còn ở đây nói mấy lời vớ vẩn nữa thì phiền tránh ra cho.”
“Người gì mà cộc cằn thật đấy. Nhưng mà vì thiếu hiệp dung mạo khôi ngô tuấn tú nên tiểu nữ sẽ tha thứ cho thiếu hiệp.”
“…”3
“Có vẻ như thiếu hiệp là một người rất tài giỏi. Ta thay mặt cho tên lùn này vì đã không nhận ra đối phương là một cao thủ tài giỏi như thế nào mà manh động.”
Dao Tuyết Linh cười nhẹ, để lộ hàm răng trắng ngần.0
Thất Tinh Đảng vào Thành Đô cũng đã được một thời gian rồi. Thời gian còn lại vẫn đủ để nàng tìm hiểu về Phiêu Nguyệt.
Ở ngoài thành Tứ Xuyên, Phiêu Nguyệt gần như là một kẻ vô danh, nhưng hắn lại rất nổi tiếng ở trong Thành Đô này. Duy chỉ những võ giả khi nhắc đến Phiêu Nguyệt đều cảm thấy e ngại.
Cây dùi nhọn trong túi một ngày nào đó cũng sẽ lộ ra. Chỉ cần để tâm một chút, đến cả những tin đồn về Phiêu Nguyệt nàng cũng có thể nghe ngóng được một cách dễ dàng.
“Đừng nói muội tin vào mấy tin đồn nhảm nhí đó nhé?”
Thiết Củng Uy Đà gọi đó là tin đồn nhảm nhí, nhưng người đứng đầu Thất Tinh Đảng là Sử Hiệu Cảnh lại nghĩ những tin đồn đó cũng có một phần nào đó là sự thật.
Vì lão thấy rõ được nỗi sợ hãi tràn ngập trên gương mặt của những võ giả ở nơi này khi nói chuyện cùng họ.
Sử Hiệu Cảnh đã căn dặn các nghĩa đệ của mình phải đặc biệt cẩn thận khi đối mặt với Phiêu Nguyệt.
Mục đích của Thất Tinh Đảng đến Thành Đô là hoàn thành ủy thác của người khác chứ không phải là gây xung đột với ai.
Mặc dù gặp phải sự việc ngoài ý muốn là Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái đóng chặt cửa và hạn chế hoạt động ở bên ngoài nhưng xét về một mặt nào đó, nó cũng là một cơ hội nghìn năm có một.
Vì nếu như bọn họ vẫn hoạt động bình thường thì Thất Tinh Đảng đã không thể tự do tự tại như ở này ở trong Thành Đô.
Dao Tuyết Linh nhìn vào Phiêu Nguyệt với ánh mắt đầy hiếu kỳ.
Mặc dù đã là tin đồn thì không thể hoàn toàn tin vào nó được, nhưng dù chỉ có một nửa trong số đó là sự thật đi chăng nữa thì Phiêu Nguyệt rõ ràng vẫn là một võ giả có võ công xuất chúng.
Mặc dù kẻ đang đứng khúm núm cạnh nàng lúc này cũng là một người có võ công xuất chúng. Nhưng Phiêu Nguyệt vẫn có thể áp chế được hắn ta một cách dễ dàng.
Đó là minh chứng cho việc những tin đồn cũng có một phần nào đó là sự thật.
Dao Tuyết Linh nghiêng người về phía Phiêu Nguyệt.
“Thiếu hiệp đừng quan tâm đến mấy lời gã lùn này nói làm gì. Vì toàn là mấy thứ vớ vẩn chẳng có tác dụng gì đâu.”
“Cô cũng có khác gì đâu.”
“Hô hô! Thiếu hiệp đang đùa đúng không? Thiếu hiệp mà gộp tiểu nữ với tên lùn này làm một làm tiểu nữ buồn lắm đó.”
Dao Tuyết Linh phá lên cười.
Mỗi lần nàng cười, bầu ngực đẫy đà lại rung lắc dữ dội khiến cho Thiết Củng Uy Đà ngây ngất không thôi.
Chỉ cần nhìn bộ dạng của Thiết Củng Uy Đà lúc này là có thể biết được hắn ta ái mộ Dao Tuyết Linh đến mức nào. Mặc dù Dao Tuyết Linh chẳng thèm đoái hoài gì đến Thiết Củng Uy Đà.
“Nếu thiếu hiệp muốn thì ta có thể cho thiếu hiệp biết ta có ích như thế nào. Thiếu hiệp thấy sao?”
“Có vẻ như một trong số đó là khơi dậy sự hứng thú.”
“Hô hô! Quả nhiên thiếu hiệp rất biết nhìn người.”
Dao Tuyết Linh cười càng ngày càng lớn, nét mặt của Thiết Củng Uy Đà trông càng ngày càng thảm.
‘Tên kỹ nam đó sao lại dám nói Dao muội…’
Thiết Củng Uy Đà nhìn chằm chằm vào Phiêu Nguyệt với ánh mắt đầy phẫn nộ.
Ánh mắt của Thiết Củng Uy Đà đáng sợ đến mức nên có thể giết người chỉ với ánh mắt thì Phiêu Nguyệt chắc cũng phải đã chết hơn chục lần rồi. Nhưng Phiêu Nguyệt chẳng quan tâm gì đến Thiết Củng Uy Đà, hắn hỏi Dao Tuyết Linh.
“Sao các người lại đến Thành Đô?”
“Bọn ta đi tìm người.”
“Ai?”
“Hô hô! Thiếu hiệp muốn nghe chuyện cơ mật của bổn đảng sao? Nếu thiếu hiệp gia nhập bổn đảng của tiểu nữ thì tiểu nữ sẽ kể cho thiếu hiệp nghe.”
“Ta từ chối.”
“Tại sao? Thiếu hiệp không vừa ý tiểu nữ à?”
“Ta ưng cô, nhưng nếu lại gần cô thì bị người kia đánh chết ta mất.”
Phiêu Nguyệt hất cằm về phía Thiết Củng Uy Đà. Thế là Dao Tuyết Linh phá lên cười.
“Hô hô! Thiếu hiệp sợ tên lùn này sao? Thiếu hiệp đùa mà cũng vui thật đó.”
“Cô nghĩ đây là đùa cũng được nhưng đừng làm phiền ta nữa.”
“Tại sao thế? Tiểu nữ phiền lắm sao?”
“Phiền!”
“…”
Dao Tuyết Linh cứng đờ người vì nàng không thể ngờ Phiêu Nguyệt sẽ trả lời như thế.
Đây là lần đầu tiên nàng bị như thế này.
Tất cả những nam nhân đều muốn thể hiện thật tốt trước mặt nàng, chưa từng có ai phũ phàng với nàng như thế này.
Phiêu Nguyệt đứng dậy.
“Ta không biết các người đến đây để làm gì nhưng hãy ở lại trong yên lặng rồi rời đi đi. Đừng làm ta bị cuốn vào những chuyện phiền phức.”
“Ta không thích đấy.”
“Vậy thì tới lúc đó cô sẽ biết tại sao Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái lại thành ra như vậy.”
“…”
Những lời nói của Phiêu Nguyệt khiến cho Dao Tuyết Linh phải ngậm chặt miệng.
Nàng ta cảm thấy thật nhục nhã.
“Ngươi dám phát ngôn bừa bãi với Dao muội sao?”
Thiết Củng Uy Đà nổi xung định lao vào tấn công Phiêu Nguyệt thì bị tay của Dao Tuyết Linh chặn lại.
“Điên à! Đừng có mà vô lễ!”
“Dao muội!”
“Nếu huynh cứ can dự vào chuyện của ta thì ta sẽ không đi cùng huynh nữa đâu.”
“Ta… biết rồi!”
Thiết Củng Uy Đà ủ rũ đáp lời.
Gương mặt hổ thẹn vì nhục nhã của Dao Tuyết Linh từ lúc nào đã trở nên rạng rỡ, tươi tắn như cũ.
“Tiểu nữ biết rồi. Tiểu nữ sẽ ghi nhớ những gì mà thiếu hiệp nói. Nhưng để tiểu nữ cho thiếu hiệp biết một chuyện. Dao Tuyết Linh này không phải là một con người dễ dãi. Rồi một ngày nào đó, thiếu hiệp sẽ phải quỳ gối dưới chân ta và khát khao có được tình yêu của ta mà thôi.”
“Nói xong rồi thì mau đi đi. Ta muốn được yên tĩnh.”
“Hẹn gặp lại.”
Dao Tuyết Linh nở một nụ cười mê hoặc rồi đứng dậy.
Nàng rời đi khiến cho không gian nơi này trở nên tĩnh mịch.
Lúc này chỉ còn một mình Phiêu Nguyệt, hắn lẩm bẩm.
“Chúng đến để thăm dò mình sao?”
Mặc dù Dao Tuyết Linh hành động như thể bản thân nàng ta đã bị Phiêu Nguyệt làm cho tổn thương nhưng Phiêu Nguyệt có thể nhìn thấu những chuyện đó đều là giả dối.
Việc Dao Tuyết Linh cho Phiêu Nguyệt thấy rằng nàng có hảo cảm với mình chính là đang ngăn chặn Phiêu Nguyệt can thiệp vào chuyện gì đó.
Vì làm gì có nam nhân nào cưỡng lại việc có một nữ nhân có hảo cảm với mình. Hơn nữa, đó lại còn là một mỹ nữ như Dao Tuyết Linh.
Nói tóm lại là tất cả những gì Dao Tuyết Linh thể hiện ra bên ngoài đều là có tính toán cả.
“Có vẻ bọn họ đang mưu đồ chuyện gì đó.”
Phiêu Nguyệt khẽ nhíu mày.
Nếu cảm thấy bản thân sẽ bị cuốn vào những chuyện tầm phào vớ vẩn thì hắn sẽ từ chối. Vậy nên hắn luôn bàng quan với những chuyện không liên quan đến bản thân mình. Nhưng lần này, hắn cảm giác như hắn không thể làm như vậy được.
Phiêu Nguyệt biết rằng linh cảm của mình rất đúng.
Đặc biệt là những chuyện càng liên quan đến hắn, thì dự cảm của hắn càng mạnh.
Phiêu Nguyệt thầm nghĩ chắc hắn phải tìm hiểu về Thất Tinh Đảng rồi.
Tuy nhờ vào Thành Đô Võ Nhân Nhân Danh Bộ mà hắn có thể biết rõ về tất cả những võ giả ở thành Tứ Xuyên này, nhưng những võ giả ở ngoài thành Tứ Xuyên thì hắn lại chẳng biết một chút gì cả.
Phiêu Nguyệt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hắn ra khỏi khách điếm rồi bước về con phố phủ đầy màu đỏ của những chiếc đèn lồng.
“Hô hô! Ba vị quan khách kia hãy tới đây nào. Tiểu nữ sẽ phục vụ cho các ngài thật chu đáo.”
“Mời ngài đi theo lối này. Tiểu Hương đây sẽ khiến cho ngài lạc tới tận trời mây.”
Một nơi mà những tiếng cười của các kỹ nữ không bao giờ ngớt, đó chính là phố đèn đỏ.
Phố đèn đỏ lúc nào cũng có rất nhiều nam nhân ghé đến.
Những công tử nhà giàu hiếu kỳ thì vào thẳng trong thanh lâu còn những kẻ khốn đốn thì đang đứng trước thanh lâu giao kèo với tổng quan.
Dục vọng của nam nhân cùng với sự cám dỗ của những kỹ nữ khiến cho phố đèn đỏ bao giờ cũng nóng rực. Nhưng khi Phiêu Nguyệt xuất hiện, bầu không khí nóng rực đó dường như nguội hẳn đi trong chốc lát.
“Gì thế? Nam nhân kia…”
“A! Sao có thể đẹp đến thế!”
Những kỹ nữ đang thò một nửa ra ngoài cửa sổ thất thần khi thấy ngoại hình không hề giống một con người của Phiêu Nguyệt.
“Gì thế? Mấy con ranh này nhìn đi đâu vậy hả.”
“Chết tiệt! Đáng ghét thật…”
Mấy kẻ nam nhân giận dữ vì bị Phiêu Nguyệt cướp đi sự chú ý của những kỹ nữ xinh đẹp về phía mình. Dẫu vậy bọn họ vẫn không hề trút giận lên người Phiêu Nguyệt.
Vì bọn họ biết rõ.
Nam nhân có vẻ ngoài xinh đẹp kia đáng sợ đến mức nào.
Phiêu Nguyệt chính là nỗi sợ của Thành Đô này.
Phiêu Nguyệt bước vào thanh lâu lớn nhất ở phố đèn đỏ là Thủy Liên Lâu.
Phiêu Nguyệt vừa bước vào trong, Thủy Liên Lâu trở nên náo loạn.
Đa số các kỹ nữ tranh đấu nhau, nàng nào cũng muốn vào phòng hầu hạ cho Phiêu Nguyệt khiến cho tổng quản chật vật đến mức đổ mồ hôi không ngừng.
Và người duy nhất đổ mồ hôi hột không chỉ có tổng quản.
Mà còn có Lâu chủ của Thủy Liên Lâu nữa.
‘Sao hắn ta lại đến đây? Lẽ nào hắn biết nơi đây là phân đà của Hạ Ô Môn rồi sao?’
Có rất ít người biết Thủy Liên Lâu là phân đà của Hạ Ô Môn. Đặc biệt là ở Thành Đô này hầu như không có ai biết chuyện đó cả. Nàng phải che giấu nơi này là phân đà của Hạ Ô Môn vì sự an toàn của những kỹ nữ. Chỉ dám làm cho nơi đây trông như là một chi bộ.
Lâu chủ cho rằng chuyện này chỉ là tình cờ, nàng cho gọi Thảo Hương đến.
Thảo Hương là kỹ nữ được ưa thích nhất ở Thủy Liên Lâu dạo gần đây. Nàng không những có ngoại hình xinh đẹp mà còn có tính cách vừa yểu điệu lại vừa duyên dáng khiến cho nam nhân chỉ cần ngồi vào bàn rượu của nàng một lần thôi đã muốn lột sạch nàng.
Hơn nữa, nàng lại còn thông thạo cả cầm kỳ thư họa, nói nàng là kỹ nữ tuyệt nhất của Thủy Liên Lâu quả thực không có gì sai.
Thảo Hương cúi chào Lâu chủ.
“Lâu chủ cho gọi Thảo Hương!”
“Muội nghe tin Phiêu Nguyệt đến đây chưa?”
“Vì chuyện đó mà cả Thủy Liên Lâu này đang náo loạn. Mọi người ai ai cũng bận rộn bàn tán về chuyện này cả.”
“Vậy ta giao hắn cho muội.”
“Giao cho Thảo Hương sao? Nhưng đêm nay Thảo Hương đã có khách đặt trước rồi mà?”
“Muội cứ tập trung vào Phiêu Nguyệt, vị khách đó ta sẽ giao cho người khác. Muội hãy thăm dò mục đích cũng như là tâm tình của hắn cho ta. Đó là chuyện hôm nay muội phải làm.”
“Thảo Hương rõ rồi ạ.”
Đến lúc này, Thảo Hương mới cảm nhận được sự nghiêm trọng của mọi việc. Nàng gật đầu.
“Ta tin vào muội đấy, Thảo Hương!”
“Xin Lâu chủ cứ giao cho Thảo Hương. Dù chàng ta có giấu bí mật ở tận trong nội y, Thảo Hương cũng sẽ lôi ra cho bằng được.”
“Tốt! Ta tin muội.”
“Xin Lâu chủ đừng lo lắng.”
Thảo Hương tràn đầy tự tin đáp lời.
Chưa từng có kẻ nào giữ được sự tỉnh táo khi đối diện với nàng cả. Tất cả đều thổ lộ ra mọi bí mật của bản thân trong vô thức khi đang mải mê vùi đầu vào dưới lớp váy của nàng.
“Nam nhân đó giờ sẽ là của ta.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất