Chương 93
Chủ khách điếm nhắm nghiền mắt.
Vì ở đây không có ai biết Phiêu Nguyệt lâu như ông ta cả. Vậy nên Phiêu Nguyệt là người đáng sợ đến mức nào, ông ta là người rõ hơn ai hết.
Trong mắt ông ta như hiện rõ được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Và dự cảm của ông ta đã trở thành hiện thực.
Xoẹt!
Âm thanh ớn lạnh xé toạc bầu không khí của khách điếm.
“Hộc!”
Sát khí bay đến đột ngột khiến cho Thiết Củng Uy Đà hoảng hốt ngã đầu về phía sau. Ngay lúc đó, một vật sắc nhọn sượt qua chân mày của hắn.
Chỉ cần chậm chút nữa thôi là thứ đó đã xuyên qua trán của hắn rồi.
“Chuyện gì vậy?”
Thiết Củng Uy Đà quay lại nhìn nam nhân mà mình đã chửi trước đó.5
Xoẹt!
Bỗng nhiên phía sau hắn lại có thêm một âm thanh phát ra.
Thiết Củng Uy Đà kinh ngạc tưởng chừng mình đã tránh được nguy hiểm, hắn vội vàng nằm sấp xuống nền nhà.
“Khực!”
Một thứ gì đó lướt ngang qua lưng của hắn.3
Cũng may là hắn nhanh chóng né kịp nên thứ đó mới chỉ cắt vào y phục vào sượt qua da hắn. Nếu hắn chậm một chút nữa, chắc chắn cột sống của hắn sẽ không còn nguyên vẹn.
“Ngươi!”
Thiết Củng Uy Đà nhanh chóng bật người dậy và nhìn vào một nam nhân nhan sắc còn mỹ miều hơn cả nữ nhân. Trong tay hắn là một thanh phi đao nhỏ.
Theo bản năng, Thiết Củng Uy Đà đã nhận ra thanh phi đao nằm trong tay của nam nhân kia chính là thứ đã làm cho mình bị thương.
Thiết Củng Uy Đà tháo dây xích đang treo lơ lửng ở một bên hông.
Quả cầu sát được treo ở đầu dây xích phát ra tiếng leng keng.
“Tên điên kia! Ngươi dám đánh úp ta sao? Ngươi là cái thá gì vậy hả!”
“Đó đâu phải là những gì mà người chửi người khác trước nên nói nhỉ?”
Phiêu Nguyệt đứng dậy rồi nói.6
Bỗng dưng trong mắt hắn phát ra một tia sáng đỏ nhạt.
Mặc dù hắn không phải là kiểu người thích gây chuyện trước, nhưng nếu bị dính vào thị phi, Phiêu Nguyệt không từ chối để đón nhận.
Phiêu Nguyệt biết rõ dung mạo của bản thân phi thực tế đến mức nào. Vậy nên sẽ có rất nhiều người không có mấy thiện cảm với hắn.
Nhất là đối với những người không tự tin về ngoại hình của bản thân. Càng không tự tin, mức độ công kích càng nặng. Nếu bỏ qua chuyện đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đã quá rõ ràng rồi.2
Vụt!
Thiết Củng Uy Đà xoay xoay cọng dây xích rồi nói.
“Ngươi biết ta là ai mà còn dám làm thế này với ta sao?”
“Lùn tự ti mà nhiều lời thật đấy. Vấn đề ở đây không phải là ngoại hình của ngươi đây, não của ngươi mới đang có vấn đề đấy.”
“Ngươi…”
Thiết Củng Uy Đà đỏ bừng mặt.
Hắn ta chẳng màng đến gì nữa, liên tục xoay vòng dây xích.
Bốp!
Quả cầu sắt ở đầu dây xích đập vỡ đồ đạc bên trong khách điếm, bay thẳng về phía Phiêu Nguyệt.
“Ôi trời đất ơi!”
Chủ khách điếm nhắm nghiền mắt nằm co ro trên mặt sàn. Vì ông ta không thể nào đứng nhìn khách điếm của mình bị đập phá được. Nhưng lạ là ông ta không hề nghe thấy âm thanh gì cả.
Loạch xoạch!
Bởi vì Phiêu Nguyệt đã cầm được dây xích trong tay rồi.3
“Hộc!”
Thiết Củng Uy Đà há hốc mồm, quả cầu sắt còn chưa kịp phát huy uy lực của nó thì đã bị Phiêu Nguyệt nắm trọn trong tay rồi.
Phiêu Nguyệt kéo mạnh quả cầu sắt về phía mình khiến cho Thiết Củng Uy Đà bị ném ra khỏi ngoài cửa sổ đang bị dây xích quấn vào.
Phiêu Nguyệt cũng phóng ra ngoài.
“Tên chó đẻ khốn kiếp này…”
Thiết Củng Uy Đà bị ném qua cửa sổ lúc này đang nằm dài dưới đất thì bật dậy.
Trong mắt hắn đầy sát khí. Sự tức giận của hắn đã chạm đến mức cao nhất.
Thiết Củng Uy Đà truyền nội công vào sợi dây xích rồi vung mạnh.
Xoạch xoạch xoạch!
Khí thế của quả cầu sắt lúc này còn dữ dội hơn ban nãy, nó bay thẳng về phía Phiêu Nguyệt.
Áp Thiên Thiết Cầu Công.
Đó là tên của môn võ công mà hắn luyện được.
Áp Thiên Thiết Cầu Công là một võ công cảnh giới tuyệt đỉnh. Giống như với cái tên của nó, đè nặng cả bầu trời với quả cầu sắt.0
Khi quả cầu sắt chứa đựng đầy nội công bên trong, nó có thể nghiền nát một tảng đá khổng lồ to bằng ngôi nhà thành bột trong chớp mắt.
“Đi chết đi!”
Thiết Củng Uy Đà hét lên đầy giận dữ.
Ngay lúc đó Phiêu Nguyệt phóng người vào không trung, hắn lơ lửng bên trên như con diều gặp gió. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nhảy lên đứng trên quả cầu sắt với khí thế vô cùng đáng sợ.
“Hộc!”
Tim của Thiết Củng Uy Đà như muốn nhảy ra ngoài vì bất ngờ.
Lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như thế này. Từ trước đến nay, hắn đã dùng quả cầu sắt này để đè chết bao nhiêu kẻ địch.
Bịch bịch bịch!
Phiêu Nguyệt đạp mạnh vào quả cầu sắt rồi nhảy lên dây xích phóng như bay về phía Thiết Củng Uy Đà.
Còn chưa kịp thở được một hơi, Phiêu Nguyệt đã xuất hiện ngay trước mặt Thiết Củng Uy Đà.
Phiêu Nguyệt đứng từ trên không trung nhìn xuống, mắt của hai người chạm vào nhau.
Gương mặt của Thiết Củng Uy Đà trở nên tái mét.
Vì hắn cảm nhận được cơn đau ở mắt như bị cây dùi đâm vào khi nhìn vào đôi mắt không chứa đựng một chút cảm xúc nào của Phiêu Nguyệt.
Phập!
Ngay lúc đó, vai của Thiết Củng Uy Đà bị thanh phi đao của Phiêu Nguyệt cắm sâu vào.
“Khực!”
Thiết Củng Uy Đà cố gắng rút thanh phi đao ra. Nhưng Phiêu Nguyệt đã nhanh tay hơn, hắn bẻ cổ tay của Thiết Củng Uy Đà. Ngay lúc đó, bỗng dưng cơ thể của Thiết Củng Uy Đà bay lên không trung.
Thiết Củng Uy Đà đã bị mắc vào Thu Hồn Ti.
Phiêu Nguyệt bay vào không trung, hướng về nơi Thiết Củng Uy Đà đang bị treo lơ lửng.
Xoẹt xoẹt!
U Linh Chủy liên tiếp được phóng ra.
“Chết tiệt!”
Thiết Củng Uy Đà vội vàng thi triển tuyệt chiêu của Áp Thiên Thiết Cầu Công để bảo vệ cho bản thân mình. Nhưng lúc này hắn đang lơ lửng ở trên không, không có nơi nào để chân làm điểm tựa nên không thể nào thi triển tuyệt chiêu một cách hoàn hảo được.
Cuối cùng hắn đã không thi triển được tuyệt chiêu mà lại còn bị lộ ra điểm yếu, U Linh Chủy cứ thế cắm vào hắn ta như một con độc xà.
Phập phập phập!
“Khực!”
Thiết Củng Uy Đà gào thét rồi bị rơi xuống đất.
Đó cũng là lúc Phiêu Nguyệt phóng U Linh Chủy ra để kết thúc mọi chuyện.
“Dừng tay.”
“Dừng lại!”
“Thiết Củng Uy Đà!”
Những giọng nói khác nhau vang lên, ngay sau đó có sáu người xuất hiện bao quanh lấy Thiết Củng Uy Đà.
Một người ôm lấy Thiết Củng Uy Đà đang rơi, năm người còn lại vung vũ khí để đánh bật lại.
Người cao tuổi nhất trong số đó tỏa ra đầy nộ khí khi thấy tình trạng của Thiết Củng Uy Đà.
“Ta không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng thiếu hiệp hơi quá tay rồi.”
Đôi mắt to và sáng cùng với đôi lông mày nhếch lên tận trời cao chính là người đứng đầu của Thất Tinh Đảng - Sử Hiệu Cảnh.
Tu vi của Sử Hiệu Cảnh thâm sâu đến mức được đặt cho biệt danh là Tật Phong Hỏa Long.
Những người xuất hiện cùng Sử Hiệu Cảnh chính là những thành viên còn lại của Thất Tinh Đảng.
Phúc Mật Độc Kiếm Tăng Sơn Vệ.
Ly Lãng Khách Tư Hùng Bình.
Huyết Hoa Ma Nữ Dao Tuyết Linh.
Trúc Diệp Kiếm Khách Cam Nhất Hải.
Cuồng Phong Huyết Tản Đao Triệu Tam Thích.
Những vị cao thủ có cảnh giới tuyệt đỉnh náo loạn cả giang hồ đang vây quanh lấy Thiết Củng Uy Đà và nhìn vào Phiêu Nguyệt với ánh mắt đầy học hằn.
Phiêu Nguyệt phất tay. Ngay lúc đó, U Linh Chủy đang cắm lên người Thiết Củng Uy Đà cùng với những thanh phi đao đang nằm rải rác trên đất được thu hồi về.
Điều đó khiến cho Sử Hiệu Cảnh không khỏi ngạc nhiên.
Vì trông Phiêu Nguyệt giống như đang thi triển tuyệt kỹ của Hư Không Nhiếp Vật vậy.
Gương mặt lão ta trở nên nghiêm trọng.
Vì mặc dù vẫn chưa biết đối phương là ai, nhưng lão ta biết đó là một cao thủ mà lão ta không thể xem thường được.
Hơn nữa, đối phương còn là người đã vô hiệu hóa được đòn tấn công và áp chế được nghĩa đệ Thiết Củng Uy Đà của lão ta chỉ trong chớp mắt.
Lão ta không thể xem nhẹ một kẻ có uy lực như thế này được.
“Chẳng hay cao danh quý tánh của thiếu hiệp là gì? Tại sao thiếu hiệp lại tấn công nghĩa đệ của ta? Tấn công nghĩa đệ của ta đồng nghĩa với việc tấn công Thất Tinh Đảng. Vậy nên nếu thiếu hiệp không có lý do thích đáng, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ.”
Sử Hiệu Cảnh cao giọng, giọng nói của lão ta vang vọng cả con phố.
Những người ở trên con phố giật mình rồi xì xào với nhau.
Mặc dù không biến đến cái tên Thất Tinh Đảng, nhưng khí thế của Sử Hiệu Cảnh quá đỗi man rợ khiến cho mọi người nghĩ đó là một môn phái lớn nào đó.
Thất Tinh Đảng thật ra rất nổi danh ở vùng lân cân thành Hồ Nam. Bảy người bọn họ đều có võ công đáng gờm khiến cho những môn phái nhỏ và vừa chỉ cần nghe thấy tên Thất Tinh Đảng thôi là sẽ nhượng bộ một bước.
Sử Hiệu Cảnh không nghĩ là nó sẽ có công dụng ở một nơi cách xa Hồ Nam là thành Tứ Xuyên này. Nhưng hắn mong cái tên đó sẽ đủ để khiến cho đối phương cảm thấy bị áp lực ở một mức nào đó.
Nhưng mà điều hắn mong muốn lại chẳng hề xảy ra.
“Vậy là ngươi cùng phe với tên gù lưng kia à?”
Sắc đỏ trong đôi mắt của Phiêu Nguyệt càng ngày càng đậm.
Điều này trái ngược với Sử Hiệu Cảnh mong đợi.
Vô số võ giả trong giang hồ đều tôn kính Thất Tinh Đảng, nhưng nam nhân dung mạo mỹ miều trước mặt lão ta lúc này thì không.
Là do hắn ngó lơ cái tên Thất Tinh Đảng hay do hắn chưa từng nghe đến cái tên này.
Sử Hiệu Cảnh nghĩ có lẽ Phiêu Nguyệt nằm ở vế sau.
Nếu đối phương chỉ ở mãi trong thành Tứ Xuyên thì việc không biết đến cái tên Thất Tinh Đảng, lão ta có thể thông cảm được.
Một nữ nhân tầm ba mươi tuổi theo dõi tình trạng của Thiết Củng Uy Đà từ nãy đến giờ đứng ra chắn trước mặt Sử Hiệu Cảnh.
“Xin huynh ngừng tay.”
“Ý muội là…?”
“Huynh nhìn mà không biết sao? Gã lùn kia gây sự trước nên mới dẫn đến việc như này xảy ra. Nếu huynh lại hành động tùy tiện sẽ khiến cho vị thiếu hiệp kia không khỏi tức giận mất.”
“Chuyện đó…”
Sử Hiệu Cảnh nói lắp bắp.
Lão ta cũng nghĩ người gây chuyện trước là Thiết Củng Uy Đà. Nhưng Thiết Củng Uy Đà đã thành ra như thế rồi, nếu cứ thế này mà rút lui và xem như không có chuyện gì xảy ra thì còn đâu là thể diện nữa.
Nữ nhân kia liếc xéo Sử Hiệu Cảnh như thể biết rõ lão ta đang nghĩ gì.
Nếu là nữ nhân khác nhìn lão với ánh mắt như thế này, lão ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lão ta là một người có quyền uy. Bất kể là nam nhân hay nữ nhân, ai dám ra mặt thách thức quyền uy của lão ta. Lão ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ.
Nhưng nếu đối phương là Huyết Hoa Ma Nữ Dao Tuyết Linh thì lại khác.
Nàng ấy là thành viên thứ năm của Thất Tinh Đảng, cũng là nữ nhân duy nhất trong Thất Tinh Đảng.
Không những Sử Hiệu Cảnh, mà tất cả những nam nhân khác trong Thất Tinh Đảng cũng rất yêu quý nàng.
Thiết Củng Uy Đà đến chợ để mua trang sức hay náo động khách điếm một trận cũng là vì muốn thể hiện thật tốt trước mặt Dao Tuyết Linh.
Thiết Củng Uy Đà hết lòng với Dao Tuyết Linh như thế, nhưng nàng chẳng thích Thiết Củng Uy Đà một chút nào. Không, phải nói là cực kỳ ghét mới đúng.
Nàng ghét thứ tình cảm thuần khiết mà Thiết Củng Uy Đà dành cho nàng, chỉ cần cảm nhận được ánh mắt của hắn đang chạm vào làn da nàng thôi cũng đủ để khiến nàng nổi cả da gà.
Việc Thiết Củng Uy Đà gây ra việc như thế này khiến nàng đã ghét nay còn thấy chán ghét hắn hơn.
Mặc dù có cái biệt danh nghe hơi khiếp vía là Huyết Hỏa Ma Nữ nhưng về cơ bản, Dao Tuyết Linh là một mỹ nữ ưa nhìn.
Nàng có một gương mặt gợi cảm cùng với từng đường cong rõ nét. Y phục của nàng bám chặt vào cơ thể khiến cho từng đường cong của nàng lộ ra, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ mê hoặc những nam nhân trên con phố này rồi.
Dao Tuyết Linh ngẩng nhẹ đầu nhìn vào Phiêu Nguyệt.
Vào lúc đó, đôi mắt của nàng chợt dao động.
‘Nam nhân mà lại…’
Dung mạo anh tuấn của Phiêu Nguyệt hoàn toàn lay động được trái tim của nàng.
Chẳng như những võ giả của Thất Tinh Đảng, nàng thật sự chẳng có một câu từ nào để miêu tả về nhan sắc của bọn họ.
Dao Tuyết Linh nở một nụ cười khiêu gợi rồi nói với Phiêu Nguyệt.
“Thành thực xin lỗi thiếu hiệp vì do gã lùn kia mà thiếu hiệp lại bị dính vào chuyện chẳng hay. Tiểu nữ thay mặt gửi lời xin lỗi đến thiếu hiệp. Tiểu nữ là Dao Tuyết Linh của Thất Tinh Đảng. Mọi người gọi tiểu nữ là Huyết Hỏa Ma Nữ. À, xin thiếu hiệp đừng hiểu nhầm nhé. Ma nữ không đồng nghĩa với việc tiểu nữ là người xấu đâu ạ. Không biết, tiểu nữ có thể biết cao danh quý tánh của thiếu hiệp đây được không?”
“Phiêu Nguyệt.”
“Quả là một cái tên đẹp. Rất phù hợp với dung mạo của thiếu hiệp. Dù sao thì chuyện lần này đều là do gã lùn kia sai, tiểu nữ thành thật xin lỗi. Vậy nên tiểu nữ nghĩ hai bên cũng nên dừng ở đây thôi. Dĩ nhiên, tiểu nữ sẽ bồi thường thiệt hại mà gã lùn kia gây ra ngày hôm nay. Thiếu hiệp thấy đề nghị này như thế nào?”
Lời nói của Dao Tuyết Linh vừa có tính trịnh trọng lại vừa có tính thuyết phục.
Phiêu Nguyệt không đáp lời, chỉ gật đầu một cái.
Nếu đã được rủ đánh nhau thì có đánh bao nhiêu hắn cũng đánh được, nhưng Thành Đô mới ổn định chưa được bao lâu, nay lại gây chiến nữa thì nó lại bị phá hủy như cũ mất.
Mặc dù Phiêu Nguyệt không quan tâm đến người khác cho lắm, nhưng hắn không muốn chuyện đó lặp lại một lần nữa.
Phiêu Nguyệt quay trở vào trong khách điếm. Ngay khi hắn vừa quay lưng đi, Sử Hiệu Cảnh hỏi Dao Tuyết Linh.
“Muội đang nghĩ gì thế? Đừng nói muội cũng bị tên mặt mày giống kỹ nam kia mê hoặc đấy nhé?”
“Hô hô! Thì sao ạ? Như vậy không được sao?”
“Hừ!”
“Huynh đừng lo! Không phải như huynh nghĩ đâu. Chỉ là muội có chút bận lòng nên mới thế thôi.”
“Chuyện gì?”
“Bầu không khí của Thành Đô lúc này.”
“Cảm giác như nó bị đình trệ một cách kỳ lạ. Ở Thành Đô vốn có rất nhiều môn phái, hơn nữa lại là nơi có ảnh hưởng mạnh từ Nga Mi Phái và Thanh Thành Phái. Thế mà lạ là muội chẳng cảm nhận được chút náo nhiệt nào trong bầu không khí ở đây cả.”
“Muội nói ta mới để ý…”
Sử Hiệu Cảnh đồng ý với lời nói của Dao Tuyết Linh.
Mặc dù thanh danh của Thất Tinh Đảng bay đến tận các vùng lân cận của thành Hồ Nam nhưng vẫn phải cẩn thận ở thành Tứ Xuyên này. Nơi này là lãnh địa cách xa nơi của bọn họ, hơn nữa những môn phái hùng mạnh như Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái đang ngự trị tại đây.
Vậy nên khi vào Thành Đô, bọn họ cực kỳ căng thẳng và đầy cảnh giác. Nhưng không khí ở Thành Đô lúc này hoàn toàn khác với những gì trong trí tưởng tượng của bọn họ.
Họ không thấy võ giả của Nga Mi Phái cũng như là Thanh Thành Phái ở đâu cả, những võ giả của những môn phái khác cũng chẳng thấy đâu.
Giống như trong Thành Đô lúc này không có bất cứ một võ giả nào vậy.
Dao Tuyết Linh lạnh lùng nhìn quanh từng con đường của Thành Đô rồi nói.
“Chắc chắn đã có chuyện gì xảy ra ở nơi này. Vậy nên cấm các huynh xảy ra xung đột vớ vẩn cho đến khi biết được nguyên do là gì.”