Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 96

Chương 96

Hồng Hữu Tân nhăn mặt.
“Ngươi nói hắn đến Thủy Liên Lâu ư? Khi nào?”
“Nửa canh giờ trước.”
“Sao bây giờ mới báo cáo chứ?”
“Thuộc hạ đã chạy đến nhanh nhất có thể rồi ạ. Đội chủ!”
Tổng quản của Thủy Liên Lâu mặt mày mồ hôi nhễ nhại chưa kịp giơ tay lau đi đã vội vàng giải thích.
“Ngươi có hiểu lý do hắn đến Thủy Liên Lâu chưa?”
“Thuộc hạ cũng không rõ. Kỹ nữ đệ nhất Thảo Hương của Thủy Liên Lâu được cử đi tìm hiểu tình hình rồi, chắc sẽ moi được chút thông tin đó ạ.
“Người tên Thảo Hương có đáng tin không?”
“Nàng là kỹ nữ đệ nhất của Thủy Liên Lâu. Bản tính của nàng vốn kiêu ngạo, vả lại còn được huấn luyện đặc biệt tại tổng đà nên vô cùng đáng tin.”
“Ừm!”
Hồng Hữu Tân cau mày thở dài một hơi.
Thảo Hương không chỉ sở hữu nhan sắc tuyệt trần mà còn có cảnh giới võ công xuất chúng, được xem là một trong những nhân tài của Hạ Ô Môn.
Một nhân tài như thế tiếp nhận nhiệm vụ đương nhiên rất đáng trông chờ. Thế nhưng, Hồng Hữu Tân lại không đủ kiên nhẫn, hắn đứng bật dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Ta sẽ đích thân đi.”
“Vâng? Ý ngài là…”
“Ta sẽ trực tiếp đến Thủy Liên Lâu theo dõi tình hình.”5
Sống trên đời đôi khi sẽ linh cảm được nỗi bất an đột nhiên ùa đến một cách kỳ lạ.
Hồng Hữu Tân hắn hiện tại cũng như thế.
Trong lòng hắn đang bị cảm giác bất an chiếm trọn lấy.
Hắn nhanh chân ra ngoài, thẳng hướng Thủy Liên Lâu mà tiến.
***
“Ngài mới đến ạ?”
Chủ lâu vội vàng ra đón Hồng Hữu Tân.
“Hắn ta đang ở đâu?”
“Hiện đang ở Mai Thất (梅室) ạ.”3
“Kỹ nữ Thảo Hương đang đối phó với hắn ư?”
“Vâng! Hắn đã uống khá nhiều rượu, chắc chắn sẽ say ngay thôi. Đến lúc đó, Thảo Hương sẽ dùng đến chiêu Sắc Hương Thuật (色香術), đảm bảo hắn ta nhất định sẽ tự nguyện mở miệng tiết lộ hết mọi thứ ngay ấy mà.”
Sắc Hương Thuật là một thuật bí truyền ở Hạ Ô Môn tương tự như Mê Hồn Thuật. Nói chính xác là dùng mỹ sắc và sự quyến rũ để khiến đối phương say mê đến điên đảo thần trí.
Thảo Hương rất thành thục loại Sắc Hương Thuật này.
Hồng Hữu Tân sau khi nghe mọi chuyện liền gật gù.6
“Được! Ta sẽ đợi ở đây, nếu có gì bất thường hãy báo cáo với ta ngay.”
“Tiện thiếp đã hiểu rồi ạ.”
Chủ lâu cúi đầu rồi cáo lui. Hồng Hữu Tân ở lại một mình liền gõ gõ tay lên bàn.
“Hắn đến đây làm gì nhỉ? Hắn vốn không biết nơi này là phân đà Hạ Ô Môn nên chỉ tình cờ lui tới ư?”
Vẻ mặt Hồng Hữu Tân lúc này không giấu nổi vẻ bối rối.
Hắn thấp tha thấp thỏm chờ đợi, mãi mà vẫn chưa thấy chủ lâu mang tin tức đến. Hồng Hữu Tân đã chờ một canh giờ rồi đến hai canh giờ trôi qua, hắn vẫn chẳng thấy bóng dáng chủ lâu quay trở lại.
Cuối cùng hắn đành thức trắng suốt một đêm dài đến khi trời hửng sáng.2
Chủ lâu lúc này mới tìm đến phòng hắn, vẻ mặt nàng hốc hác đến ngạc nhiên.
“Thế nào rồi?”
“Xin thứ lỗi cho tiện thiếp.”
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Thảo Hương không thể đến được ạ.”
“Có phải đã bị hắn bắt nạt không?”
“Không phải ạ. Chuyện là…”
Chủ lâu đột nhiên đỏ cả mặt.
Trên gương mặt còn vương sắc hồng hòa cùng son phấn ánh lên nét ngượng ngùng khó tả.
Bởi lẽ trong Mai Thất kia suốt đêm không ngừng vang lên tiếng rên rỉ nỉ non của Thảo Hương.
Nàng ấy được phái đi để mê hoặc nam nhân kia, cuối cùng lại rơi vào khoái lạc, suốt cả đêm dài không ngừng quấn quýt cùng gã nam nhân.
Chủ lâu bảo rằng khi gặng hỏi Thảo Hương lúc này toàn thân đã không còn chút sức lực có tra ra được gì không, nàng ta chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
Nàng chỉ lặp đi lặp lại một lời mãi không thôi.
“Hắn không phải con người. Không phải con người…”3
Thảo Hương cứ thế quay về phòng ngủ thiếp đi sau một đêm dài kịch liệt. Toàn thân nàng chẳng còn chút sức lực, không biết đã bị Phiêu Nguyệt dày vò biết bao nhiêu.
“Tiện thiếp… xin lỗi ngài.”
Chủ lâu cúi thấp đầu về phía Hồng Hữu Tân.0
Hồng Hữu Tân đột nhiên đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ta phải đến chỗ hắn. Mau dẫn đường đi!”
“Vâng?”
“Ta nghĩ hắn đến đây để tìm ta. Mau đưa ta đến phòng hắn nào.”
“Tiện, tiện thiếp biết rồi ạ.”
Chủ lâu vội vàng dẫn đường cho Hồng Hữu Tân.
Bên trong Mai Thất nơi Phiêu Nguyệt đang ở không ngừng vang lên tiếng kỹ nữ cười đùa giỡn hớt.
Những kỷ nữ này được đưa đến thay thế cho Thảo Hương.
Hồng Hữu Tân không thèm gõ cửa mà ngang nhiên xông vào phòng. Cảnh tượng bên trong căn phòng ngập mùi hương sắc dục lập tức lồ lộ trước mắt hắn.
Phiêu Nguyệt ngồi nghiêng người để lộ nửa thân trên cùng làn da trắng nõn, hai bên trái phải hắn là những nàng kỹ nữ không mảnh vải che thân đang tận tình chăm sóc hắn.
Mặc dù Hồng Hữu Tân đột nhiên bước vào nhưng Phiêu Nguyệt mặt vẫn không đổi sắc.
Quả nhiên suy đoán của Hồng Hữu Tân hắn rất đúng.
“Xem ra ngươi đến đây tìm ta rồi?”
“Ngồi đi!”
“Sao ngươi biết ở đây mà đến?”
“Trên người ngươi lưu lại mùi son phấn của kỹ nữ nơi này.”
“Kiếp trước ngươi là chó à? Sao mũi thính vậy chứ?”
“Ta có khả năng hơn người!”
“Hờ! Đúng là tài giỏi mà.”
Hồng Hữu Tân gật gù rồi tiến đến trước mặt Phiêu Nguyệt.
Hắn gật đầu với những kỹ nữ. Lập tức các kỹ nữ đứng dậy sửa soạn y phục rồi nhanh bước ra ngoài. Gương mặt các kỹ nữ thoáng qua vẻ luyến tiếc khó tả.
Họ đã hoàn toàn bị Phiêu Nguyệt mê hoặc thần trí.
“”Gương mặt của ngươi cũng thật là. Giả tạo quá, giả tạo quá rồi! Ai cũng bị ngươi cướp đi hồn phách nhỉ. Chết tiệt! Không biết ngươi có muốn gia nhập Hạ Ô Môn không? Bọn ta nhất định sẽ đối đãi tốt với ngươi.”
“Ngươi đừng lảm nhảm nữa, ngồi yên là được.”
“Vâng! Vâng! Nhưng chẳng phải ngươi dọa sẽ giết ta nếu ta tiếp cận ngươi sao? Không biết ta có thể ngồi được không?”
“Nếu ngươi không ngồi, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi ngay.”
“Ta ngồi, ta ngồi. Chết tiệt!”
Hồng Hữu Tân nhăn mặt nhíu mày. Đây là lần đầu hắn nói chuyện không thông với đối phương như vậy.
Hắn không ngờ việc giành lấy quyền chủ đạo thật ra lại khó khăn vất vả như thế.
Hồng Hữu Tân nhìn tấm chăn lộn xộn cả lên liền lẩm bẩm.
“Ngươi vừa trải qua một đêm nóng bỏng lắm nhỉ.”
“Là bọn họ cứ bám lấy ta không tha đấy .”
“Chắc ta phải giáo huấn lại bọn họ thôi. Đáng lẽ phải quyến rũ nam nhân chứ, ai lại bị nam nhân làm cho mê mẩn mất hồn đến như vậy.”
“Đó là chuyện của ngươi…”
Phiêu Nguyệt bất ngờ hạ thấp giọng.
Đột nhiên biểu cảm của Hồng Hữu Tân trở nên cứng nhắc hệt như đá tảng. Hắn cảm nhận được bây giờ mới là lúc bắt đầu bàn vào chính sự.
“Nói cho ta biết chuyện của Thất Tinh Đảng đi.”
“Sao ngươi lại hỏi chuyện đấy?”
“Ngươi không cần phải hỏi lý do.”
“Vậy ta không thể nói cho ngươi rồi.”
“Chắc ngươi muốn đi đầu thai sớm rồi nhỉ.”
“Lấy mạng ta cũng không có ích gì đâu. Dù ta đã cho ngươi thấy bộ dạng không đẹp đẽ gì, nhưng Hạ Ô Môn vốn không phải nơi ngươi có thể tùy tiện lợi dụng như vậy.”
“…”
“Có giết ta cũng vô dụng mà thôi. Thậm chí ngươi có tàn sát hết kỹ nữ ở đây cũng không lấy được thứ ngươi muốn đâu.”
“Rồi sao?”
“Chúng ta giao kèo đi.”
“Giao kèo?”
“Đúng! Đôi bên cùng có lợi. Chẳng phải như thế sẽ linh hoạt và công bằng hơn sao?”
“Được! Nói thứ ngươi muốn đi.”
Thấy Phiêu Nguyệt dễ dàng thốt ra câu đồng ý, Hồng Hữu Tân lại không giấu nổi vẻ hoảng hốt.
“Cái gì? Ngươi đang âm mưu chuyện gì ư? Sao đột nhiên lại cư xử nhẹ nhàng như thế?”
“Ngươi nói là giao kèo mà.”
“Thì đúng là như vậy, nhưng…”
Hồng Hữu Tân đương nói thì ngập ngừng, nửa câu sau vẫn còn nghẹn lại trong cổ họng.
Đột nhiên Phiêu Nguyệt hạ thấp giọng.
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội. Ngươi nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”
“Được thôi. Vậy mục đích của ngươi là gì?”
“Mục đích ư?”
“Ta đang hỏi mục đích cuối cùng của ngươi là gì.”
“Không có!”
“Hả?”
“Ta chưa từng sống với mục đích gì cao cả hết.”
“Nhưng một người có thành tựu như ngươi lại không mơ trở thành bá giả giang hồ, hay thống trị võ lâm ư?”
“Ta luyện võ công cốt để sống sót mà thôi. Ta đã sống chỉ để trả thù, thù đã trả xong, hiện giờ trong tim ta cũng chẳng còn mong muốn gì cả. Ta nên nói là, một chút tâm ý còn sót lại đã bị thiêu rụi cùng ngọn lửa kia rồi không nhỉ?”
Hồng Hữu Tân nhìn Phiêu Nguyệt tựa hồ muốn đâm thủng một lỗ trên mặt hắn.
“Ngươi… thật lòng?”
“Ta không có lý do gì để nói dối cả.”
“Ngươi không có mục tiêu khác sao?”
“Không có!”
“Ngươi cũng chưa từng muốn trở thành bá giả của thành Tứ Xuyên này ư?”
“Ngươi phiền quá đấy!”
“Ha! Vậy thì ta thiệt thòi quá rồi.”
“Ta chỉ nói sự thật thôi.”
“Hừm!”
Hồng Hữu Tân lại thở dài thêm lần nữa.
Trông hắn như đang thất vọng não nề, nhưng trong lòng lại thầm yên tâm nhẹ nhõm.
Bởi lẽ hắn không lường được một người như Phiêu Nguyệt mà ôm tham vọng lớn liệu thiên hạ này sẽ trở nên thế nào.
Càng nhìn rõ những gì Phiêu Nguyệt gây ra ở Thành Đô, Hồng Hữu Tân càng hoang mang lo sợ.
Phiêu Nguyệt hắn lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, sự chuẩn bị cũng vô cùng chu đáo, hơn nữa cảnh giới võ công lại cao thâm khó lường.
Sự tồn tại mang tên Phiêu Nguyệt này có thể khiến điều bất khả thi trở thành hiện thực.
Vậy nên hắn mới đáng sợ. Bởi lẽ ai cũng biết rằng sự hiện diện của hắn sẽ gây ra hỗn loạn lớn thế nào cho thiên hạ nếu hắn thật sự ôm trong lòng một tham vọng khủng khiếp cùng mưu đồ thâu tóm giang hồ. Hồng Hữu Tân đương nhiên hiểu rõ, chính vì thế hắn mới lưu lại Thành Đô nhằm quan sát Phiêu Nguyệt.
Hồng Hữu Tân cất tiếng hỏi.
“Ngươi tò mò chuyện gì của Thất Tinh Đảng?”
“Mục đích bọn họ đến đây là gì.”
“Nếu ta hỏi tại sao ngươi lại thắc chuyện đó thì ngươi sẽ trả lời ta chứ?”
“Ta nghĩ có liên quan đến ta.”
“Là linh cảm của ngươi ư?”
“Linh cảm chính là công cụ giúp ta sống sót đến tận bây giờ. Và nó luôn luôn chính xác.”
“Ta hiểu rồi. Ta sẽ tìm hiểu thử. Bọn ta cũng tò mò lý do bọn họ vào Thành Đô này trong khi họ không hề có mối quan hệ nào ở đây cả.”
Hồng Hữu Tân gật gù.
Hắn biết rõ linh cảm của võ giả khi đã đạt đến cảnh giới cao thâm luôn chính xác đến đáng sợ.
Là võ giả ở cảnh giới thượng thừa như thế, họ luôn sở hữu khả năng nắm bắt hoàn cảnh, đọc vị tâm can con người và khả năng thấu rõ vô cùng xuất sắc. Họ luôn đưa ra được kết luận mà phàm nhân không thể nào làm được.
Bản thân họ cũng không rõ vì sao lại đưa ra kết luận chính xác như thế, nhưng hầu hết đáp án ấy lại đúng đến khó tin.
Hồng Hữu Tân nghĩ Phiêu Nguyệt cũng là một trong những võ giả tinh tường như thế.
Hắn chẳng biết vì sao Thất Tinh Đảng có liên quan đến hắn, nhưng rõ là hắn đã có dự cảm mọi chuyện sẽ dính dáng đến hắn.
“Nhưng mà đến lượt ta yêu cầu rồi nhỉ?”
“Chuyện gì?”
“Quyển Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ. Nếu ngươi không trả lại nó, ngươi chắc chắn sẽ gặp rắc rối to đấy.”
Nghe Hồng Hữu Tân nói xong, Phiêu Nguyệt liền cầm quyển sách bìa vàng nặng nề quẳng lên bàn. Đó chính là quyển Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ mà Hồng Hữu Tân đang tìm.
Phiêu Nguyệt đã ghi nhớ tất cả nội dung bên trong nên không còn luyến tiếc gì nữa.
Hồng Hữu Tân ôm quyển sách vào lòng rồi nói.
“Ta có nên nghĩ mối quan hệ của chúng ta đã có tiến triển rồi hay không?”
“Có thể nói vừa vượt qua khỏi ranh giới tồi tệ nhất.”
“Cũng không tồi.”
Hồng Hữu Tân nhếch khóe miệng vẽ thành nụ cười.
Nếu hắn đánh giá cuộc gặp gỡ lần đầu với Phiêu Nguyệt là điều tệ nhất thì tiến triển này cũng xem như là kỳ tích rồi.
Hồng Hữu Tân đứng nhìn Phiêu Nguyệt rồi nói.
“Ngươi cứ chơi cho thỏa đi. Mà! Ngươi có biết vào Thủy Liên Lâu này tìm thú vui phải tốn rất nhiều tiền không? Miễn ngươi thanh toán đầy đủ thì không thành vấn đề.”
“Ta không cần làm chuyện đó.”
“Hả?”
“Họ nói ta không cần lo chuyện tiền nong, cứ ở càng lâu càng tốt.”
“Ai nói thế?”
“Tất cả kỹ nữ vừa vào phòng của ta đều cầu xin ta ở lại, họ đều tự nguyện chi trả cho ta mà.”
“Chết tiệt!”
Hồng Hữu Tân bất giác phun ra một câu chửi rủa, lập tức hắn nở nụ cười gượng gạo.
“A! Ta không có ý nói ngươi. Chỉ là…ta thấy thế gian này đôi khi không công bằng chút nào. Có người phải lấy hết can đảm để thổ lộ với nữ nhân, tính toán xem có nên bộc bạch lời trong lòng hay không, còn ai đó lại xem như chuyện dễ dàng…”
Đôi mắt Hồng Hữu Tân lúc này đã ươn ướt.
Phiêu Nguyệt nhìn Hồng Hữu Tân với ánh mắt vô cảm.
Hồng Hữu Tân lại ngắm gương mặt Phiêu Nguyệt thêm lần nữa, trong lòng không khỏi cảm thán thế gian này cũng vô lý quá rồi.
Nếu bản thân là một nữ nhân, chỉ cần nhìn gương mặt đó thôi chắc cũng tự nguyện mà cởi thắt lưng buông xuống chiếc váy xúng xính trên người.
‘Dù sao thì ‘chỗ đó’ cũng bình thường thôi nhỉ. Đúng, phải thế chứ. Như vậy thế gian mới còn cái gọi là công bằng.’
Thế nhưng, hy vọng của hắn đã đổ vỡ hoàn toàn khi nghe giọng nói của những kỹ nữ thủ thỉ bên ngoài.
“Thảo Hương tỷ tỷ nói là đỉnh lắm đấy.”
“Cái gì?”
“ Thì ‘chỗ đó’ ấy…”
Hồng Hữu Tân lập tức nhắm chặt mắt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất