Chương 97
“Có vẻ như ta bị lừa rồi.”
“Ý của ngài là?”
Lâu chủ nghi hoặc những lời Hồng Hữu Tân tự lẩm bẩm một mình.
Đội chủ Giám Sát Đội là một vị trí đáng sợ của Hạ Ô Môn. Là một người có quyền giám sát cũng như là xử phạt môn đồ của toàn bộ Hạ Ô Môn.
Để leo lên được vị trí này, không đơn thuần chỉ cần võ công mạnh.
Để trở thành Đội chủ Giám Sát Đội, cần phải có một bộ não vượt trội cùng với khả năng thấu suốt tường tận, có thể nhìn thấu sự thật.
Chính vì thế nên giang hồ này dẫu rộng lớn nhưng Đội chủ Giám Sát Đội vẫn có thể nắm được mọi thông tin của giang hô. Vậy nên Lâu chủ cảm thấy không khỏi nghi ngờ khi Hồng Hữu Tân nói mình đã bị ai đó lừa.
Hồng Hữu Tân nhắm hờ mắt.
Ký ức về cái ngày gặp Phiêu Nguyệt lần đầu tiên hiện ra.
Lúc đó, Phiêu Nguyệt chẳng chịu thương thảo gì với hắn cả.
Phiêu Nguyệt ngay lập tức phản ứng khi bên phía Hồng Hữu Tân tỏ ra thiếu thiện chí như thể hắn đang chờ đợi điều này từ nãy đến giờ rồi.
Phiêu Nguyệt sở hữu uy lực man rợ, ra tay quyết đoán cùng với thứ sát khí ớn lạnh như muốn xuyên thủng linh hồn của đối phương.
Hồng Hữu Tân đã bị Phiêu Nguyệt áp đảo và không thể chống cự.
Đã vậy, Phiêu Nguyệt còn đe dọa rằng sẽ chém toàn bộ người của Hạ Ô Môn nếu bọn họ dám tiếp cận Phiêu Nguyệt.
Vậy nên Hồng Hữu Tân cho rằng Phiêu Nguyệt là một người không thể nói chuyện được và là một người mà hắn phải cực kỳ cảnh giác.
Lúc Phiêu Nguyệt tìm đến Thủy Liên Lâu cũng là lúc định kiến của Hồng Hữu Tân về Phiêu Nguyệt đạt đến cực điểm.
Nhưng cuộc ghé thăm bất ngờ của Phiêu Nguyệt đã phá tan mọi định kiến của hắn.5
Đặc biệt, hắn rất hào hứng khi thấy Phiêu Nguyệt nhanh chóng chấp nhận giao dịch mà hắn đề xuất.
Hắn nhầm tưởng một nơi sẽ không giờ sụp đổ như pháo đài thép vững chắc của Phiêu Nguyệt nay đã bị phá hủy một phần nên mới nhanh chóng chấp nhận lời đề nghị của Phiêu Nguyệt mà không một chút do dự.
Cho đến tận lúc đó, hắn vẫn chưa cảm thấy gì bất thường. Dù sao thì nói chuyện cùng một người mà hắn nghĩ là hoàn toàn không có khả năng thương thảo thôi cũng đủ khiến cho hắn thấy mãn nguyện rồi.
Nhưng khi cơn hào hứng đi qua, nhìn lại hắn lại thấy bản thân mình chẳng có được chút lợi gì từ lần giao dịch này.
‘Giao dịch ư? Chỉ có hắn mới có lợi thôi, mình chẳng có một chút lợi nào cả. Hắn ta nói hắn không có tham vọng gì là để mình an tâm chứ gì, còn lòng dạ thật sự của hắn ra sao thì đã bị hắn ém chặt đi rồi. Toàn bộ những chuyện này âu cũng chỉ là một bức tranh do hắn vẽ ra mà thôi.’
Hồng Hữu Tân cảm thấy khiếp sợ.
Không biết chừng, bức tranh này đã được vẽ ra ngay từ lần đầu gặp hắn rồi cũng nên.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đó mà Phiêu Nguyệt đã có thể nắm bắt được con người của hắn cũng như là tìm ra cách để lợi dụng được hắn.3
‘Đã vậy còn được những kỹ nữ ở Thủy Liên Lâu say đắm nữa chứ.’
Ngay cả lúc này, những kỹ nữ cũng đang xếp hàng dài để được đến Mai Thất nơi mà Phiêu Nguyệt đang nghỉ ngơi.
Thế là Phiêu Nguyệt chẳng tốn một đồng một cắc nào mà vẫn có được thông tin từ Hồng Hữu Tân. Lại còn được tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp ở Thủy Liên Lâu.
Cảm giác như tiền vốn của hắn như bị vét sạch vậy.
‘Hắn ta không đơn thuần chỉ là một con cáo ranh mãnh mà còn là một con gấu có đầy đủ sức mạnh và trí tuệ. Nhưng mà có con gấu nào đẹp trai như vậy không nhỉ? Nhưng mà đẹp trai thì đâu phải là gấu nữa đâu nhỉ? Ôi trời, cái gì vậy không biết? Mình đang nghĩ cái quái gì thế này…’
Hồng Hữu Tân lắc đầu gạt đi những suy nghĩ vô ích.
Lâu chủ ngồi bên cạnh hắn vẫn đang nhìn vào hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc. Trong mắt nàng, Hồng Hữu Tân lúc này chẳng khác gì kẻ điên đang lẩm bẩm một mình cả.
Hồng Hữu Tân nói.
“Hãy truyền lời giám sát những nơi mà Thất Tinh Đảng lui tới với toàn bộ môn đồ của Hạ Ô Môn đang ở Thành Đô giúp ta.”
“Vâng.”
Lâu chủ gật đầu đáp lời.
Hồng Hữu Tân nhìn về phía xa xăm.6
“Thất Tinh Đảng. Những con lươn của giang hồ.”2
***
Bảy võ giả của Thất Tinh Đảng tụ họp lại một chỗ.
Họ đã thuê toàn bộ phòng khách quý ở tầng hai của khách điếm. Trên chiếc bàn mà bọn họ ngồi xung quanh có đầy đủ các món ăn được chất đầy như núi.3
Những võ giả của Thất Tinh Đảng không ai nói gì với ai, chỉ yên lặng ăn ngấu nghiến những món ăn được đặt trên mặt bàn.
Đặc biệt là lão tứ Tư Hùng Bình và người nhỏ tuổi nhất là Triệu Tam Thích. Cả hai đều cắm đầu ăn lấy ăn để như sợ ai ăn hết thức ăn của mình không bằng. Miếng đùi gà to bự biến thành cục xương chỉ trong nháy mắt, lúc này một đống xương đang chất đống bên cạnh bọn họ.
Sức ăn của một nữ nhân như Dao Tuyết Linh cũng không thua kém gì nam nhân.
Thế là những món ăn trên bàn được vét sạch.
Sử Hiệu Cảnh mút chóp chép chút dầu mỡ còn dính trên đôi đũa rồi nói.0
“Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa. Nhất định phải tìm được hắn trong ba ngày tới.”
“Huynh đừng lo. Dù gì chúng ta cũng đã xác nhận hắn đã vào Thành Đô rồi. Chắc là hắn sợ quá nên chỉ đang rúc đầu trốn ở một nơi nào đó thôi, chúng ta rồi cũng sẽ tìm được hắn ngay ấy mà.”
Người đáp lời Sử Hiệu Cảnh chính là người đứng vị trí thứ hai trong Thất Tinh Đảng Tăng Sơn Vệ.
Biệt danh của Tăng Sơn Vệ là Phúc Mật Độc Kiếm. Tức giấu kiếm trong bụng.
Hắn rất tự hào về lòng dạ nham hiểm cùng với bộ não vượt trội của bản thân giống như ý nghĩa của biệt danh của hắn vậy.
Sử Hiệu Cảnh nhìn qua Dao Tuyết Linh.
“Còn hắn thì sao?”
“Vẫn không có động tĩnh.”
“Muội chắc chứ?”
“Vâng! Muội cùng với tên lùn kia đã đi thăm dò thử rồi, bọn muội có làm gì hắn cũng chẳng thèm để tâm tới.”
“Nhớ phải quan sát thật kỹ những hành động của hắn. Có vẻ tin đồn về hắn không phải bịa đặt đâu.”
Cam Nhất Hải kinh ngạc trước lời nói của Sử Hiệu Cảnh.
“Vậy tin đồn đó là thật sao? Vì hắn mà Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái bị tổn thất nặng nề.”
“Bọn ta đã gặp những võ giả của Bách Hoa Môn và Kim Xuyên Môn để thăm dò và đối chiếu với nhau rồi. Chắc chắn đó là sự thật!”
“Hừm!”
“Khó tin lắm phải không? Ta cũng vậy. Nhưng tin đồn đúng là sự thật. Ta không biết tại sao một người như hắn lại được sinh ra nhưng một con quái vật nằm ngoài tầm hiểu biết của thế gian đang xây tổ ở Thành Đô này.”
“Chúng ta phải làm gì đây ạ? Cứ mãi tránh né hắn như thế này sao? Chẳng phải dù hắn có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì chỉ cần bảy người trong Thất Tinh Đảng chúng ta hợp lực là có thể xử lý hắn một cách dễ dàng rồi sao?”
“Vấn đề là tính hiệu quả. Không kích động hắn thì chúng ta vẫn có thể giải quyết được vấn đề mà, vậy nên không nhất thiết phải gây ra xung đột với hắn làm gì cả.”
“Đệ rõ rồi…”
Cam Nhất Hải công nhận những gì Sử Hiệu Cảnh nói rất đúng.
Sử Hiệu Cảnh lại tiếp tục nhìn qua Dao Tuyết Linh.
“Phiền muội làm cho hắn không để mắt đến chuyện của chúng ta nhé.”
“Hô hô! Cứ giao cho muội.”
Dao Tuyết Linh nở ra nụ cười mê hoặc, Thiết Củng Uy Đà lúc này bồn chồn ngồi không yên.
“C, có nhất thiết phải để Dao muội ra mặt kh…”
“Hãy biết thế nào là công tư phân minh đi chứ. Lần trước vì đệ mà chút nữa là xảy ra xung đột với hắn rồi còn gì?”
“Xin lỗi đảng chủ!”
“Ủy thác lần này là của bá chủ phía Đông. Chỉ cần mọi chuyện hoàn thành một cách êm đẹp, chúng ta cũng sẽ vượt qua Hồ Nam trở thành bá chủ của toàn vùng.”
Trong mắt của Sử Hiệu Cảnh lúc này chứa đầy tham vọng.
Thế lực của Thất Tinh Đảng lúc này không được tốt như danh tiếng của họ.
Vì bọn họ chỉ có bảy người.
Mặc dù ai trong số họ cũng mạnh cả, nhưng vẫn chưa đủ để hậu thuẫn cho người khác về tài lực và thế lực nên hiện tại họ vẫn đang hoạt động chủ yếu của thành Hồ Nam.
Nhưng chỉ cần mọi chuyện lần này diễn ra tốt đẹp, người ủy thác sẽ lấp đầy phần còn thiếu của bọn họ.
“Chúng ta phải bắt được hắn và mang hắn quay trở về bằng mọi giá. Nếu không thể bắt sống thì giết chết hắn rồi loại bỏ hoàn toàn chứng cứ. Nhớ lời ta cho rõ! Mặc dù lần này đúng là cơ hội tuyệt hảo, nhưng cũng là con đường ngắn nhất dẫn đến sự suy tàn của chúng ta.”
“Vâng!”
“Rõ.”
Sáu người còn lại đồng thanh trả lời.
Đến lúc này, Sử Hiệu Cảnh mới nở một nụ cười mãn nguyện.
Lão tin vào các nghĩa đệ, nghĩa muội của mình.
Mặc dù được sinh ra ở nơi khác nhau, nhưng bọn họ đã đặt niềm tin vào nhau và tin tưởng lẫn nhau, cũng đã thề ước nếu chết sẽ chết cùng một ngày.
‘Sẽ không một ai có thể ngăn cản chúng ta được.’
Đã có bảy người sánh bước cùng nhau nên chẳng có việc gì phải sợ cả.
***
Phiêu Nguyệt xem Mai Thất như chính căn phòng của bản thân mình.
Mặc dù hắn chỉ suốt ngày đóng chặt cửa nhốt mình ở trong phòng nhưng cũng chẳng có ai dám nói gì.
Trong suốt thời gian qua, kỹ nữ được yêu thích nhất Thủy Liên Lâu đã ở lại Mai Thất và chăm sóc cho Phiêu Nguyệt.
Có vô số những kỹ nữ rình mò Phiêu Nguyệt như hổ rình mồi nhưng hầu hết đều đã bị Thảo Hương chặn lại nên ý định của bọn họ không thành.
Phiêu Nguyệt đang tựa lưng vào chiếc gối mềm mại và đọc sách, bên cạnh hắn là Thảo Hương đang trần như nhộng, nàng thận trọng ngồi xuống.
Khi Phiêu Nguyệt vừa hé môi, Thảo Hương nhanh chóng nhét một miếng trái cây đã được cắt gọt sẵn vào miệng của hắn.
“Vị của nó thế nào ạ?”
“Cũng được!”
“Thiếp đã đặc biệt nhờ thương nhân mang đến vào sáng hôm nay đấy. Không những tươi ngon mà mùi vị cũng rất tuyệt.”
Thảo Hương dụi dụi bầu ngực của mình vào cánh tay của Phiêu Nguyệt rồi nũng nịu.
Ai nhìn vào cũng thấy Thảo Hương đã hoàn toàn say đắm Phiêu Nguyệt rồi.
Và sự thật là thế.
Chỉ cần nhìn thấy hắn nàng đã cảm thấy mãn nguyện.
Dung mạo cùng làn da xinh đẹp còn hơn cả nữ nhân, đôi mắt có chút màu đỏ loáng thoáng, sâu hoắm như nhìn thấu tất cả mọi thứ khiến cho nàng không khỏi mê đắm.
Những gì mà Lâu chủ cùng Đội chủ Giám Sát Đội căn dặn giờ đây đã không còn nằm ở trong đầu nàng nữa. Trong đầu nàng giờ chỉ có mỗi suy nghĩ về Phiêu Nguyệt mà thôi.
Phải làm sao để thể hiện thật tốt trước mặt nam nhân này, phải làm gì để chàng có thể vui đây?
Những suy nghĩ như thế chiếm lấy tâm trí của nàng từ ngày này qua ngày khác.
Chỉ cần Phiêu Nguyệt cười với nàng một cái thôi, nàng cảm giác như mình có thể bán luôn cả linh hồn cho hắn. Nhưng Phiêu Nguyệt cũng thật vô tâm, chàng chả cười với nàng lấy một lần nào cả.
Nhưng mà thế này cũng tốt.
Nhưng vì quá tốt nên nàng cũng cảm thấy sợ.
Sau khi vào Mai Thất, Phiêu Nguyệt chỉ chăm chú đọc sách.
Ngay khi vừa mới vào, Phiêu Nguyệt đã vô tình đọc được bản nhạc được đặt ở một góc của Mai Thất. Tất cả những kỹ nữ đều đặt những cuốn sách có liên quan đến cầm kỳ thư họa ở bên để nâng cao khả năng của mình.
Bản nhạc mà Phiêu Nguyệt đang đọc chính là một trong số đó.
Âm điệu được ghi trên bản nhạc chính là giai điệu mà những kỹ nữ thường dùng để biểu diễn.
Và Phiêu Nguyệt chìm đắm vào bản nhạc đó như thể gặp được định mệnh của mình.
Phiêu Nguyệt chăm chú như để lấp đầy kiến thức hắn còn thiếu suốt thời gian qua vậy.
Phiêu Nguyệt như một con ma đói khao khát về tất cả mọi thứ mà hắn chưa thể làm cho tới hiện tại.
Hắn ta ham muốn cơ thể của nữ nhân và kiến thức về tất cả mọi thứ.
Ánh nhìn của người khác cùng với đạo đức của thế gian không thể gây ảnh hưởng đến hắn.
Điều cần thiết với hắn là thỏa lấp cơn đói của mình.
Bộp!
Phiêu Nguyệt đóng cuốn sách lại.
Hắn đã đọc hết cuốn sách này.
Trên gương mặt của Thảo Hương hiện lên một nét mong đợi.
Vì nàng biết sau khi đọc hết cuốn sách đó thì thứ Phiêu Nguyệt muốn nghiền ngẫm tiếp theo chính là cơ thể của nàng.
Nhưng mà mọi chuyện không được như nàng mong đợi.
Xoẹt!
Một âm thanh sắc bén phát ra, đôi mắt của Thảo Hương trợn ngược lên rồi ngã xuống.
Phiêu Nguyệt khẽ nhíu mày rồi cẩn thận đỡ lấy cơ thể mềm mại của Thảo Hương đang ngã xuống vào lòng mình.
Ngay lúc đó, một lão đạo sĩ xuất hiện trong căn phòng như một ảo ảnh.
Trên gương mặt đỏ rực xuất hiện nụ cười trong sáng như một đứa trẻ.
Lão đạo sĩ bày ra vẻ mặt hứng thú rồi nhìn quanh căn phòng.
“Quả là một căn phòng ngập tràn mùi nhục dục. Sao ngươi có thể sinh hoạt bình thường ở một căn phòng như vậy được chứ?”
“Vẫn tốt hơn khi sống ở trên núi, phải ăn toàn cỏ dại để sống qua ngày.”
“Haha! Cũng đúng. Đôi khi một cuộc sống như cực lại với một ai đó lại vô cùng nhàm chán trong mắt người khác mà. Nhưng mà ngươi có biết ta là ai không?”
“Không biết!”
“Vậy sao ngươi lại thản nhiên như vậy?”
“Nếu cảm giác được đối phương có ý đồ xấu thì ta đã ra tay trước rồi.”
“Quả là một đứa trẻ cuồng ngạo. Giờ thì ta có thể hiểu tại sao Vũ Tịnh lại thành ra như thế rồi.”
“Quả nhiên là ngươi đến từ Thanh Thành.”
“Lão đạo là Cao Diệp. Là sư thúc của Vũ Tịnh.”
“Có vẻ như ngươi đến đây không phải là để báo thù, có chuyện gì vậy?”
Phiêu Nguyệt không một chút ngạc nhiên hỏi ngược lại Cao Diệp Chân Nhân. Thái độ của Phiêu Nguyệt khiến cho Cao Diệp Chân Nhân không ngừng cảm thán.
Cao Diệp Chân Nhân là cao thủ có vai vế lớn nhất trong Thanh Thành Phái.
Mặc dù ở ngoài đồn đại Vũ Tịnh Chân Nhân là đệ nhất cao thủ của Thanh Thành Phái nhưng thực chất, Cao Diệp Chân Nhân mới chính là Thanh Thành Đệ Nhất Kiếm. Chỉ vì lão đã lui về ở ẩn quá lâu nên ít ai biết tới.
Giả sử như không có ai biết tên của lão đi chăng nữa thì chỉ cần nghe lão là sư thúc của chưởng môn nhân hiện tại của Thanh Thành Phái thôi cũng đã đủ khiến cho ai ai cũng phải đông cứng khi đứng trước mặt lão rồi.
Cao Diệp Chân Nhân là chỗ dựa tinh thần của Thanh Thành Phái.
Thế mà đối mặt với một người như Cao Diệp Chân Nhân, Phiêu Nguyệt lại chẳng có chút lo sợ.
“Ngươi có biết là ngươi đã làm cho Thanh Thành trở thành một bãi chiến trường không?”
“Ta phải biết à?”
Phiêu Nguyệt hỏi ngược lại.
Cao Diệp Chân Nhân cứng họng.
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện trống không với lão chứ đừng nói là trả treo với lão như thế này.
Lần đầu được trải nghiệm một việc như thế này khiến cho lão cảm thấy thật mới mẻ.
“Dù vậy thì chắc ngươi vẫn phải biết vì ngươi mà Thanh Thành Phái mới trở thành tang gia chứ?”
“Tại sao lại vì ta?”
“Ngươi đang phủ nhận những gì mà ngươi đã gây ra?”
“Không! Ta không phủ nhận những gì mà ta làm. Nhưng việc Thanh Thành Phái bị mất thể diện và trở thành tang gia là do Thanh Thành Phái tự chuốc lấy mà thôi. Việc Vũ Tịnh luyện Ma Công đâu phải là lỗi của ta.”
“Hừm!”
Cao Diệp Chân Nhân thở dài.
Lão đột nhiên bày ra nét mặt rầu rĩ.
Giả sử như Vũ Tịnh Chân Nhân bại trong tay Phiêu Nguyệt một cách đường đường chính chính thì họ còn có danh phận để có thể thách đấu với Phiêu Nguyệt lại một lần nữa.
Dù cả thế giới này có mắng chửi bọn họ là hèn nhát đi chăng nữa thì với tiềm lực của Thanh Thành Phái, bọn họ vẫn có tự tin để có thể giải quyết mọi chuyện.
Nhưng vấn đề ở đây là Vũ Tịnh Chân Nhân đã luyện Ma Công.
Trưởng lão của một danh môn tiểu biểu trong giang hồ mà lại đi luyện Ma Công và làm ra những chuyện rồ dại.
Thanh danh của Thanh Thành Phái vì thế mà bị ô uế, một chút danh phận để trừng trị Phiêu Nguyệt thôi bọn họ cũng không có.
Vậy nên, điều cần lo lắng lúc này là sự tồn tại của Thanh Thành Phái chứ không phải trả thù.
Tất cả mọi chuyện đều do Phiêu Nguyệt mà ra.
Nhìn kiểu gì cũng thấy Thanh Thành Phái là người bị hại.
Cũng vì sự ủy thác của Nga Mi Phái và Phiêu Nguyệt mà Thanh Thành Phái đã mất đi kỳ tài Vũ Quân Thương - người trong tương lai sẽ dẫn dắt Thanh Thành Phái, lại còn bị mất uy tín trong giang hồ.
“Đúng là đức đãng hô danh, tri xuất hô tranh.”
Nhân đức bị quét sạch bởi lòng tham về danh dự, trí tuệ vì chiến đấu nên mới được sinh ra.
Nhân đức của Thanh Thành Phái đã bị lòng tham của Vũ Tịnh Chân Nhân quét sạch, còn Phiêu Nguyệt có được trí khôn thông qua những cuộc đấu đá được lặp đi lặp lại liên tục.
Trước khi đến đây, Cao Diệp Chân Nhân chỉ nghĩ Phiêu Nguyệt là một kẻ chỉ giỏi đánh đấm. Nhưng suy nghĩ ấy đã thay đổi khi lão nhìn thấy ánh mắt của Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt không đơn thuần chỉ mạnh về võ công.
Đôi mắt của Phiêu Nguyệt sâu thẳm khiến cho bất cứ ai cũng khó để có thể nắm bắt được lòng dạ của hắn.
Không biết có phải từ đầu Phiêu Nguyệt đã như thế không, nhưng chắc chắn việc thường hay va chạm khiến cho hắn sở hữu trí lực vô cùng mạnh.
Cao Diệp Chân Nhân khẽ thở dài.
“Hầy! Ta vốn định giết ngươi để khôi phục lại danh dự cho Thanh Thành.”