Tu Tiên Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Long Ngạo Thiên

Chương 03: Nàng cũng nghĩ vậy, nên làm thế nào đây?

Chương 03: Nàng cũng nghĩ vậy, nên làm thế nào đây?

Dầu ít, nên rửa chén rất khó.

Tiểu Nha nhanh nhẹn rửa sạch chén đũa, rồi cất vào tủ gỗ.

Hai bàn tay nhỏ bị nước ngâm đến phồng lên, nàng lau qua lau lại trên tạp dề cho đến khi khô ráo.

Đột nhiên, nàng nhớ đến bà béo đến nhà mình hôm nay.

Bùi Tiểu Nha nhớ rất rõ, ánh mắt bà ta nhìn mình thế nào nhỉ?

Giống như mẹ mình nhìn thấy thịt mỡ vậy.

Hay nói đúng hơn, giống như bà ta chỉ xem mấy món hàng trên chợ vậy.

Dường như trong mắt bà ta, mình chỉ là một món hàng.

Thêm nữa, mẹ lại đối xử với bà ta tốt lạ thường, thái độ rất thấp.

Nàng lắc đầu, cố gắng dẹp đi nỗi bất an trong lòng.

Chẳng lẽ cha mẹ muốn bán mình?

Nhà Bùi ở thôn sống cũng bình thường, nhưng không đến nỗi phải bán con cái.

Hơn nữa, nàng nhớ lúc hai ba tuổi, nghe các bà lớn trong thôn kể về chị Vương ở thôn bên cạnh.

Nhà chị ấy quá nghèo, bị cha mẹ bán làm nha hoàn, chỉ được vài đồng bạc.

Nàng làm được hết những việc trong nhà, cũng coi là người lao động.

Nàng có sức, tương lai chắc chắn làm được nhiều hơn.

Nhà tuy không giàu, nhưng cũng không thiếu vài đồng bạc đó.

Chờ mẹ xuống ruộng, nàng sẽ ở nhà chăm sóc em trai.

Nghĩ vậy, nàng yên tâm lại.

Nàng vào nhà chính, thấy cha mẹ đang nằm cạnh giường nhìn em trai ngủ say.

Ánh đèn vàng dịu nhẹ, trong mắt nàng hiện lên vẻ thèm muốn.

Giá mà, giá mà nàng là con trai thì tốt.

Có thể đi học, biết chữ, được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay.

Tiếng chân nàng làm cho phu thê tỉnh giấc, nhớ ra mai phải đưa Tiểu Nha vào thành gặp Lý viên ngoại.

Bùi Đại Thành mỉm cười, vẫy tay gọi Tiểu Nha.

Thấy cha cười với mình, Tiểu Nha vui mừng khôn xiết.

Những lo lắng mơ hồ trước đó tan biến, nàng chạy vội đến trước mặt cha mẹ.

Trương Hoa nghe tiếng chạy đến, liếc nhìn con trai, thấy nó vẫn ngủ say.

Mắt bà thoáng hiện vẻ không vui, cau mày lại, nhưng rồi lại giãn ra.

Tiểu Nha thấy Trương Hoa cau mày, mới nhận ra tiếng mình có thể đánh thức Kim Bảo.

Nàng bèn dừng lại, chậm rãi đi đến trước mặt họ, nhỏ giọng nói với Trương Hoa:

"Con xin lỗi mẹ, con không để ý làm em tỉnh giấc."

Nàng cẩn thận quan sát sắc mặt mẹ, thấy mẹ giãn mày mới yên tâm.

Bùi Đại Thành cười hiền từ nói với Tiểu Nha:

"Không sao, Tiểu Nha nhà mình ngày càng ngoan, mai đi chợ với cha nhé, cha mua cho con dây buộc tóc màu hồng."

Mặt Tiểu Nha tươi tỉnh hẳn lên.

"Thật ạ, cha?"

"Đương nhiên."

"Cảm ơn cha!"

Bùi Đại Thành vuốt đầu nàng.

"Được rồi, đi ngủ đi."

Bùi Tiểu Nha gật đầu, đi ra ngoài. Nhà họ có ba phòng.

Phòng lớn nhất là nhà chính, có giường và bàn, là nơi ăn cơm và ngủ của phu thê.

Hai phòng nhỏ, một phòng bếp, một phòng chứa củi, họ kê cho Tiểu Nha một chiếc giường nhỏ trong đó.

Nghĩ đến đó, Trương Hoa nói:

"Chồng, đợi kiếm được tiền, mình phải xây thêm phòng, không thì Kim Bảo lớn lên rồi ngủ ở đâu?"

Bùi Đại Thành gật đầu, rồi tắt đèn.

Nông dân ngủ sớm, không có gì phải làm, thắp đèn tốn tiền mà.



Bùi Tiểu Nha được Bùi Đại Thành dắt tay, đi trên phiên chợ.

Khắp nơi đều gọi bán thanh âm.

"Băng đường hồ lô lặc."

"Bán hoành thánh, thơm nức hoành thánh!"

"Tới hai cái bánh bao đi, ngon lắm!"

"Khách quan dùng bát Dương Xuân mỳ không?"

Bùi Tiểu Nha giật giật cái mũi nhỏ, ngửi thấy không khí tràn ngập hương thơm, không khỏi liếm liếm môi, thật là thơm a.

Ra khỏi cửa, Trương Hoa đã làm sẵn bánh ngô cho họ rồi, sao có thể lại tốn tiền ở đây?

Họ đi qua phố xá đông đúc, Bùi Đại Thành thực hiện lời hứa, mua cho nàng một chiếc dây buộc tóc màu hồng.

Bùi Tiểu Nha cười đến híp cả mắt lại.

Bùi Đại Thành tay thô, liền nhờ bà bán dây buộc tóc ghim cho nàng ngay tại chỗ.

Tiểu Nha không biết tại sao không lấy về mà tự ghim, nhưng bây giờ ghim rồi thì nàng cũng rất vui.

Bà bán hàng khéo tay, thắt một cái nơ xinh xắn.

Tuy tóc cô bé không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng ăn no đủ hằng ngày, không xanh xao vàng vọt, tóc khô yếu.

Tóc và dây đỏ cài vào với nhau, màu đỏ rực rỡ tượng trưng cho sức sống mãnh liệt, át đi màu sắc khô xơ, thiếu sức sống của những sợi tóc xơ xác.

Bà bán hàng liếc nhìn, không khỏi khen:

"Khá lắm, cô bé xinh đẹp quá!"

Tiểu Nha quả thật rất xinh đẹp.

Tuổi còn nhỏ, lại vì chưa ăn gì ngon nên hơi vàng vọt, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ đẹp.

Cô bé có gương mặt thanh tú và đôi mắt đen láy.

Nàng không khỏi mím môi cười, mà khóe miệng Bùi Đại Thành cũng nở nụ cười.

Mà đột nhiên,

Trên đường chân trời vang lên tiếng ầm ầm.

Họ không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, là tầng tầng lớp lớp mây mù tràn ngập.

Trong mắt Tiểu Nha, tựa như đám mây trên trời đè xuống.

Chuyện gì thế này?

Lúc đó, từ trong mây mù, một vật giống như chiếc thuyền lao ra.

Tiểu Nha chưa từng thấy tạo vật nguy nga như vậy.

Thân thuyền trắng muốt, buồm căng gió, mười tám mái chèo được khắc những minh văn lấp lánh, óng ánh.

Trên mũi thuyền, có hơn chục người đứng đó.

Tiểu Nha không biết tả họ thế nào, đó là lần đầu nàng thấy những người anh chị, chú bác đẹp đẽ như vậy.

Họ đều mặc áo quần gấm màu trắng, có những đường vân màu vàng dày đặc.

Tiểu Nha nhìn không thật rõ, cứ như thấy được những vị thần tiên trong truyền thuyết, những tiên ông đạo sĩ trong những câu chuyện thần thoại ngày xưa.

"Là tiên nhân! Là tiên nhân a!"

Không biết từ đâu vang lên, rồi kéo theo những tiếng hô "Tiên nhân giáng thế".

Những người đang đứng chen chúc đột nhiên quỳ xuống.

Cúi đầu không ngừng hành lễ với tiên nhân.

Bùi Đại Thành cũng đột nhiên quỳ xuống, mắt lộ vẻ thành kính.

Nhưng thấy con gái mình chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm tiên nhân.

Ông ta hoảng hốt, vội kéo nàng quỳ xuống đất.

"Con ngốc, con làm gì thế hả, mau hành lễ với tiên nhân, cầu cho nhà ta năm sau mưa thuận gió hòa!"

Bùi Tiểu Nha mới sực tỉnh, nàng cúi mắt xuống.

Bùi Đại Thành không để ý nàng, tiếp tục cầu nguyện.

Nàng lén nhìn lại, không nhịn được.

Cô gái kia, cũng là con gái, đứng trong mây mù.

Áo trắng càng tôn lên làn da trắng như tuyết, là vẻ đẹp thần tiên nàng chưa từng thấy.

Đáy mắt nàng hiện lên ánh sáng kỳ lạ, hít một hơi thật sâu.

Âm thanh xung quanh rất hỗn loạn, nhưng nàng lại nghe rõ tiếng đập thình thịch.

Là tiếng tim đập của nàng nhanh đến đáng sợ, nàng nhìn chằm chằm vào những đường kim tuyến thêu trên áo trắng, không rời mắt.

Nàng cũng muốn, trở thành người như vậy.



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất