Chương 29: Trảo công
Chu Cư xòe rộng năm ngón tay, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn trào dâng, từng đạo kình khí vô hình từ đầu ngón tay phóng ra.
Chỉ khẽ vạch một đường, mặt bàn gỗ thật cứng rắn liền hằn lên năm vết rách sâu hoắm.
Nếu chiêu này rơi vào người, chắc chắn xé rách da thịt dễ như trở bàn tay, thậm chí xuyên thấu thân thể, đâm thủng tạng phủ, khí quan.
Xích Huyết Thần Trảo!
Là tuyệt kỹ trấn phái của Xích Huyết giáo, "Xích Huyết Thần Trảo" tuyệt đối không phải trò trẻ con, không chỉ chiêu thức huyền diệu mà pháp môn vận chuyển khí huyết cũng độc đáo vô song, nói là đệ nhất trảo công trong giang hồ cũng không ngoa.
Trảo pháp phức tạp như vậy, người thường dù có căn cơ võ học cũng phải mất mấy tháng, thậm chí hơn một năm mới có thể nhập môn.
Nếu đổi lại Chu Cư trước kia...
E rằng phải mất vài năm mới có thể tu luyện thuần thục.
Còn bây giờ!
Chỉ hơn mười ngày công phu, hắn đã có thể vận dụng tùy tâm, thậm chí đem một vài pháp môn vận chuyển khí huyết dung nhập vào Hỗn Nguyên Thiết Thủ, để tăng thêm uy lực.
Có thể đạt đến trình độ này, thứ nhất là do sau khi thành tựu Quy Tàng, nội tình của hắn thâm hậu, võ học thế gian phần lớn xem qua là hiểu, thứ hai là nhờ vào thiên phú tập võ của Độc Cô Minh.
Độc Cô Minh tuổi còn trẻ đã có thành tựu trong Tôi Thể, nắm giữ đến mấy chục môn võ kỹ, thiên phú võ học như vậy hiếm có trên đời, thêm vào nền tảng vốn có của Chu Cư...
Tốt a!
Nền tảng vốn có dù kém cỏi, cũng không phải hạng người tầm thường, cả hai cộng lại cuối cùng phá vỡ cực hạn vốn có, cố gắng tiến lên một bước dài.
"Khí huyết bốc hơi, cô đọng như giáp, gọi là khí huyết cương kình..."
Chu Cư vận động gân cốt trong phòng, khí huyết quanh thân khuấy động, bên ngoài cơ thể hình thành một tầng kình khí vô hình.
Khí huyết cương kình!
Xích Huyết giáo có Xích Huyết Thần Cương, Ngũ Hành Quyền có Ngũ Hành Quyền Cương, Thuần Dương Nhất Khí Quyết cũng có Thuần Dương cương khí.
Có tầng "Cương khí" này hộ thể, Quy Tàng Võ Tông mới có thể không sợ tên bắn, đao chém.
Tông sư!
Lúc này mới xứng danh thực.
"Bành!"
Chu Cư co cùi chỏ, đánh thọc sườn, kình khí khuấy động.
"Khí Huyết Võ Đạo có chỗ kỳ diệu, nhất là trong phương diện dưỡng sinh, tôi thể, vượt xa kình lực, về phần nhục thân yếu đuối, không giỏi bộc phát, Tôi Thể cảnh giới đã bắt đầu bù đắp, Quy Tàng tông sư càng là bổ túc đầy đủ phương diện này."
"Đáng tiếc..."
Lắc đầu, Chu Cư thầm nghĩ:
"Chỉ mạnh hơn Nhập Kình, so với cao thủ nội khí vẫn còn kém một bậc."
"Nếu Phá Hạn không có biến hóa gì khác, đến lúc đó vẫn phải trở về con đường võ đạo này."
Hạn mức cao nhất của Khí Huyết Võ Đạo quá thấp, Phá Hạn đã là cực hạn, mà nội khí của võ đạo thế giới này chưa phải đỉnh phong, phía sau còn có Tiên Thiên Luyện Khí sĩ.
"Nhưng bây giờ còn quá sớm, Khí Huyết Võ Đạo có thể phụ trợ ta tu đến giai đoạn đại thành nội khí, truyền thừa đỉnh cao còn có thể bổ túc cho Thập Tam Hoành Luyện."
"Hiện tại..."
Chu Cư thầm tính toán:
"Thực lực của ta hẳn là không kém nhiều so với người mới vào nội khí, thực tế chiến lực có lẽ mạnh hơn, dù sao ta nắm giữ tam đại sát chiêu của Hỗn Nguyên Thiết Thủ."
Thập Tam Hoành Luyện đặt nền móng cho nhục thân, thêm vào Khí Huyết Võ Đạo cảnh giới Quy Tàng, nội tình đã không thua kém người mới vào nội khí.
Còn võ kỹ...
Hỗn Nguyên Thiết Thủ, võ đạo đệ tam cảnh, là khi lão gia tử đạt tới nội khí ngoại phóng mới có được.
"Thiếu gia."
Tiếng Tần bá vọng từ ngoài cửa:
"Tiệm thuốc, lâm trường đưa sổ sách tháng này đến, ngài có muốn xem qua không?"
"Để đó đi." Chu Cư dừng động tác:
"Chờ có thời gian ta sẽ xem."
"Vâng."
"Tần bá, ông có uống thuốc đúng giờ không?"
"Làm phiền thiếu gia quan tâm." Tần bá tươi cười, những nếp nhăn trên mặt giãn ra, khom người đáp:
"Lão già này luôn uống thuốc đúng giờ."
"Vậy thì tốt." Chu Cư gật đầu:
"Tháng sau là tiệc đầy tháng con của tỷ tỷ, lúc đó chúng ta cùng đi phủ thành, tìm đại phu khám kỹ cho ông."
"Thiếu gia..." Tần bá ngẩng đầu:
"Không cần vậy đâu, thân thể tôi tôi rõ nhất, tìm người chẩn trị cũng chỉ lãng phí thời gian."
"Cứ quyết định như vậy đi." Chu Cư nhíu mày, không cho từ chối:
"Tần bá cứ an tâm tĩnh dưỡng, việc tiệm thuốc, lâm trường không cần để ý quá nhiều, chúng ta không thiếu chút thu nhập đó."
Hiện nay hãng buôn vải đã đi vào quỹ đạo, mỗi tháng chia hoa hồng đã hơn ngàn lượng, đúng là không coi trọng mấy việc buôn bán này nữa.
"Cái này..." Tần bá chần chờ một chút rồi gật đầu:
"Vâng."
Trở lại tiền viện, Mã Tuân đang chỉnh lý sổ sách, ngoài việc tập võ với Tần bá, hắn còn học chữ.
Không biết chữ, võ học khó thành.
"Sư phụ."
Thấy Tần bá trở về, Mã Tuân vội vàng nghênh đón:
"Ngài đi chậm thôi."
"Ta còn chưa đến mức đi đường cũng phải cẩn thận." Tần bá trợn mắt, hỏi:
"Sổ sách thế nào?"
"Hiệu thuốc không có gì đặc biệt, lâm trường thu nhập thì mất trắng." Mã Tuân tò mò hỏi:
"Sư phụ, ngoài tiệm thuốc, lâm trường ra, thiếu gia còn có việc làm ăn gì khác mà phủ ta vẫn có doanh thu vậy?"
Không chỉ có doanh thu, mà thu nhập còn không ít nữa.
Từ khi hắn bái Tần bá làm sư phụ, ở lại Chu phủ, chưa từng thấy thiếu gia thiếu tiền.
Thậm chí cả hắn thỉnh thoảng còn được ban thưởng, thời gian còn thoải mái hơn mấy quản sự đại viện khác.
Nếu chỉ dựa vào hiệu thuốc, lâm trường, cuộc sống của họ có lẽ cũng đủ, nhưng chắc chắn không sung túc đến vậy.
"Không nên hỏi thì đừng hỏi."
"Vâng."
Mã Tuân đảo mắt, lại nói:
"Sư phụ, lúc nãy sau khi ngài đi, quản sự tiệm thuốc Lưu Du lén nói với tôi, chủ quản lâm trường Đinh Ngạn muốn gặp thiếu gia."
"Đinh Ngạn?" Tần bá nhíu mày:
"Hắn có chuyện gì? Sao không đến phủ nói?"
Từ khi năm ngoái phát hiện lâm trường ép giá thu mua của dân làng, quản sự lâm trường đã đổi từ Viên Xung thành Đinh Ngạn.
Viên Xung phụ trách bảo vệ an toàn cho lâm trường.
Đinh Ngạn làm quản sự, phụ trách thu mua gỗ Ân Đào, việc đưa tiền do tiệm thuốc đảm nhận, ba bên kiềm chế lẫn nhau.
Theo Tần bá thấy, sự sắp xếp của thiếu gia có thể nói hoàn mỹ, khả năng dùng người còn hơn cả lão gia.
"Ừm..."
Trầm ngâm một chút, Tần bá quay người bước về hậu viện:
"Thiếu gia."
Không ai đáp lời.
"Ai!"
Tần bá thở dài, dường như đã quen, không truy hỏi Chu Cư đi đâu.
"Mã Tuân, chuẩn bị xe lừa, ta đi lâm trường một chuyến."
"Vâng."
* * *
Mưa vừa tạnh, sương lại giăng, con đường trở nên lầy lội khó đi, Mã Tuân điều khiển xe lừa lung lay tiến về phía trước.
Đang tuổi hoạt bát hiếu động, hắn vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, thỉnh thoảng vung roi cho vui.
"Đùng!"
Tiếng roi vang giòn.
Tần bá co ro nằm trên xe lừa, lắc lư theo nhịp điệu, nhìn Mã Tuân với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tuổi trẻ thật tốt...
"Khụ khụ!"
"Sư phụ."
Mã Tuân quay lại, lo lắng:
"Ngài không sao chứ?"
"Không sao." Tần bá nắm chặt ống tay áo:
"Một chút phong hàn không đáng ngại."
"Tôi nói chúng ta nên dắt xe ngựa trong phủ, thiếu gia sẽ không trách đâu." Mã Tuân cau mày:
"Nếu thiếu gia biết, chắc chắn sẽ để ngài ngồi xe ngựa, có buồng xe che mưa chắn gió ổn định hơn."
"Tôn ti trật tự." Tần bá trừng mắt:
"Thiếu gia không trách thì làm hạ nhân không thể làm bậy, hơn nữa xe lừa vẫn đi được."
"Thôi được rồi." Mã Tuân thở dài, điều khiển xe lừa vào đường núi, chân mày lập tức nhíu lại:
"Có người ở phía trước?"
"Hả!" Tần bá ngồi bật dậy, sắc mặt hơi đổi, vội nhảy xuống xe, hướng về phía lâm trường mà đi.
"Đùng!"
"A..."
"Tôi không dám nữa!"
Chưa đến gần, đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vọng lại.
"Dừng tay!"
Tần bá xông vào giữa sân, giận dữ quát đám người đang vung roi:
"Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Tần quản sự." Viên Xung khoanh tay trước ngực, nhếch mép:
"Sao ngài lại có thời gian đến đây?"
"Viên Xung!" Tần bá mặt âm trầm quát:
"Ai cho ngươi quyền đánh Đinh Ngạn, hắn là chủ quản lâm trường, ngươi chỉ phụ trách bảo vệ an toàn thôi."
Chủ quản lâm trường Đinh Ngạn và mấy người thường phụ trách mua sắm bị đè xuống đất, bị đánh.
Theo lý, Đinh Ngạn và Viên Xung ngang hàng, dù có mâu thuẫn cũng phải tìm Chu Cư phân xử, không được tự ý hành hình.
"Tần quản sự." Viên Xung cười:
"Viên mỗ phụ trách bảo vệ lâm trường, phát hiện Đinh Ngạn cấu kết với người ngoài, lén lút bán gỗ Ân Đào."
"Làm hộ vệ lâm trường, chuyện như vậy há có thể làm ngơ?"
"?" Tần bá nhíu mày, nhìn xuống Đinh Ngạn:
"Dù vậy ngươi cũng phải báo với thiếu gia, sao có thể tự mình hành hình?"
"Tần lão." Lúc này, một giọng nói lạ vang lên từ phía xa, một người đàn ông trung niên bước tới:
"Việc này không trách Viên huynh, là Chu mỗ phát hiện có người buôn lậu dược liệu, nên nhờ hắn giúp bắt."
"Chuyện này không quá đáng chứ?"
"Chu Nghiệp!" Thấy rõ mặt người, Tần bá biến sắc:
"Chu bộ đầu cũng ở đây?"
"Vâng." Chu Nghiệp gật đầu:
"Vì sự việc khẩn cấp, chưa kịp báo với Chu công tử, Chu mỗ sơ suất, mấy ngày nữa ổn thỏa tôi sẽ đến nhà tạ tội."
Tần bá im lặng, từ khi tiêu diệt Hắc Hổ bang năm ngoái, địa vị của Chu gia ở Lạc Bình huyện ngày càng cao.
Chu Nghiệp còn thăng chức làm tổng bộ.
"Đinh Ngạn." Ông cúi xuống hỏi:
"Lời Chu bộ đầu nói có thật không?"
"... " Mình đầy thương tích Đinh Ngạn ngẩng đầu, mắt thoáng vẻ hoảng sợ, rồi cúi đầu trầm giọng:
"Vâng."
"Hô..." Tần bá hít sâu một hơi:
"Nếu vậy, đáng phải phạt."
"Mã Tuân!"
"Chúng ta đi!"
Ông không dây dưa thêm nữa.