Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 16

Chương 16
Năng Khiếu Trời Cho

Vụ án mạng đầu tiên của thế kỷ 21. Đinh Thụ Thành nghĩ vậy, khi đang ngồi trong xe.
Bên ngoài cửa kính xe là biển người đông như nước thủy triều, và những ánh chớp pháo hoa đang phóng lên cao. Xe cảnh sát phát ra tiếng còi hú chói tai, chật vật len lỏi giữa đám đông. Thỉnh thoảng cũng có ánh mắt ngạc nhiên nhìn vào xe cảnh sát, nhưng rồi ánh mắt ấy cũng bị nhấn chìm trong không khí tưng bừng xung quanh. Trong thời khắc lịch sử này, cái chết dường như là một thứ gì đó hết sức xa lạ.
0 giờ 19 phút ngày 1 tháng 1 năm 2000. Ở Đại học Sư phạm thành phố C.
Người trong rạp kịch đã bỏ chạy bằng hết, chỉ thấy những chai nước khoáng, các túi đồ ăn vặt, những cành hoa giập nát và những đôi giày dép vứt lại, vung vãi khắp nơi.
Sân khấu trống trơn, lúc này hình như quá thênh thang. Một thi thể phụ nữ lặng lẽ nằm trên chiếc xe nhỏ, đứng bên cạnh là vài cảnh sát và các nhân viên phòng bảo vệ của trường vẻ mặt rất căng thẳng.
Đinh Thụ Thành nhảy lên sân khấu, suýt nữa giẫm phải đám máu chưa hoàn toàn khô cứng. Bên vũng máu là cái đầu người với mái tóc dài rối bời che phủ, nhìn không rõ mặt mũi ra sao, nhưng có thể khẳng định là phụ nữ. Một cái rìu nằm trên sàn cách thi thể khoảng 3 mét.
“Chúng tôi đều chưa đụng đến bất cứ thứ gì.” Một anh cảnh sát bước lại nói: “Còn có vài người khác đang tìm kiếm trên gác.”
Đinh Thụ Thành gật đầu. Anh thận trọng đi vòng qua vũng máu, bước đến bên cái xe nhỏ.
Cái xác không đầu trông có vẻ quá ngắn, máu ở vùng cổ bị chặt đứt đã đông lại, có thể nhìn rõ các cơ thịt và xương gãy đều không còn màu máu đỏ nữa.
Lúc này có tiếng huyên náo từ ngoài cửa rạp hát vọng vào. Đinh Thụ Thành nhìn ra hướng đó thấy một nam giới đang hớt hải chạy vào, phía sau là hai cảnh sát đang định giữ anh ta lại.
“Có phải cô ấy không?” Anh ta vừa chạy vừa hét lạc cả giọng, ánh mắt đầy nét kinh hãi không sao diễn tả nổi.
Không ai trả lời. Mọi người đều kinh ngạc nhìn anh ta.
“Có phải cô ấy không?!!” Anh ta chạy đến sân khấu, cố sức trèo lên, nhưng bị hai anh cảnh sát kia đã đuổi kịp, kéo xuống.
Các cảnh sát cùng ghì anh ta xuống, anh ta không chịu, vừa giãy giụa vừa cố nhìn lên sân khấu.
“Cho tôi… cho tôi nhìn cô ấy…”
Nhưng chỉ vô ích, cảnh sát đã vặn hai tay anh ta ngoặt ra sau lưng rồi lôi ra bên ngoài.
“Vớ vẩn quá!” Một anh cảnh sát nhấc cái mũ đang đội ra, lau mồ hôi đầm đìa trên trán: “Hắn bất thình lình xông vào, ba người không ngăn nổi hắn!”
Đinh Thụ Thành gượng cười, vừa định nói gì đó thì nghe thấy máy vô tuyến gắn trên người một cảnh sát vang lên:
“Tầng 3, tầng 3 có người!”
Dù đã phán đoán rằng hung thủ rất có thể đã bỏ trốn nhân lúc rối loạn, cảnh sát vẫn tổ chức lục soát rất kỹ khắp câu lạc bộ. Ở trên tầng 3, họ phát hiện ra một nam thanh niên đang nằm ngất xỉu trong nhà vệ sinh.
Đinh Thụ Thành dẫn mấy người chạy lên. Anh ta đã được dựng dậy, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh.
Một nhân viên phòng bảo vệ nhìn mặt anh ta, nói luôn: “Đây là Ngô Hàm!”
Ngô Hàm lúc này trên người chỉ mặc độc chiếc quần đùi, toàn thân tím tái vì giá lạnh; hai tay bị trói ngoặt ra sau lưng, hai chân cũng bị trói; phía sau gáy có vết thương rách da, ở cổ và vai đều có vết máu tụ.
Hai cảnh sát đưa Ngô Hàm đi viện, những người khác tiến hành khám nghiệm hiện trường.
Gian vệ sinh này rộng chừng 15 mét vuông, bên trái là nơi tiểu tiện, phía trên là một ô cửa sổ đang đóng kín; bên phải là một hàng bốn ô có tường ngăn. Họ phát hiện ra Ngô Hàm đang nằm ở ô trong cùng, trên mặt đất còn có hai chiếc giày văng ra hai nơi, chắc là của nạn nhân Ngô Hàm.
Qua sơ bộ khám nghiệm, không phát hiện thấy đầu mối nào có giá trị điều tra.
Lúc Đinh Thụ Thành trở lại rạp kịch, thì Hình Chí Sâm và các nhân viên pháp y đã đến.
Nhóm pháp y đang ở trên sân khấu, bước đầu khám nghiệm tử thi. Hình Chí Sâm ngồi ở hàng ghế đầu dành cho khán giả, vừa nhìn về phía tử thi vừa nghĩ ngợi.
Những ngọn đèn chụp hắt xuống sân khấu vẫn rọi ra ánh sáng xanh quái dị, cứ như là vở kịch nói vẫn đang tiếp tục diễn. Chỉ khác ở chỗ, các diễn viên chính lại là mấy nhân viên pháp y mặc áo blu trắng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Và, một cô gái đã mất đầu.
Đinh Thụ Thành nhớ đến tờ áp-phích quảng cáo ‘Bữa tiệc của ác ma’ dán trước cổng câu lạc bộ.
Anh bước đến bên Hình Chí Sâm rồi ngồi xuống. Hình Chí Sâm không ngoảnh đầu lại, vẫn tiếp tục nhìn về phía mọi người trên sân khấu.
Hồi lâu sau, anh mới cất tiếng một cách chật vật.
“Ngay ở đây…” Giọng Hình Chí Sâm nghèn nghẹn: “… Sát hại cô ta, trước mặt hơn ba ngàn người?”
Nạn nhân là Trần Hy, nữ, 21 tuổi, sinh viên năm thứ 3 khoa kinh tế. Nguyên nhân tử vong: đầu bị chặt đứt hẳn; về thời gian tử vong thì các nhân viên pháp y khỏi phải điều tra nữa: lúc nạn nhân bị sát hại, đồng hồ của hơn ba ngàn khán giả chứng kiến đều chỉ 23h55. Xét nghiệm cho thấy, trong máu của nạn nhân có thành phần Ether thấm vào niêm mạc. Hung khí là cây rìu vứt lại trên sân khấu, và, đúng như Hình Chí Sâm dự đoán, trên cây rìu không hề có dấu vân tay.
Trần Hy sắm vai nữ chính trong vở kịch nói ‘Bữa tiệc của ác ma’ diễn tối hôm đó. Theo bố trí của kịch bản, nhân vật công chúa do cô thủ vai sẽ bị nhân vật nam chém đầu. Đương nhiên, sẽ chém đầu một ma-nơ-canh bằng nhựa. Theo cô sinh viên phụ trách đạo cụ nói, trước khi biểu diễn màn thứ nhất, cô đã đặt ma-nơ-canh ấy lên chiếc xe nhỏ và phủ vải trắng lên (về sau, người ta tìm thấy ma-nơ-canh này ở một góc phòng hóa trang), rồi giao tất cả cho Ngô Hàm (sinh viên năm thứ ba Học viện pháp luật) là diễn viên thủ vai nam chính trong vở kịch; nữ diễn viên chính Trần Hy tạm lui vào hậu trường, cô sẽ lại ra sân khấu trong màn sau, khi công chúa sống lại, vì thế Trần Hy lại sang phòng hóa trang để chỉnh trang lại. Vì thế, khi người đeo mặt nạ và mặc trang phục biểu diễn đẩy xe ra sân khấu, thì không có ai ngờ rằng ma-nơ-canh phủ vải trắng nằm trên xe lại chính là nữ diễn viên Trần Hy người thật việc thật.
Diễn viên sắm vai nam chính trong vở kịch là Ngô Hàm đã tỉnh lại trong bệnh viện, cậu ta đã kể lại các sự việc. Tối hôm đó, cậu đặt chiếc xe đạo cụ ở hậu trường, rồi chạy lên hành lang tầng 2 để tự luyện lại cho thuần thục một đoạn lời thoại sẽ phải nói trước lúc ‘chặt đầu công chúa’. Khi cậu đang đứng luyện đọc, bỗng thấy đỉnh đầu bị đập rất mạnh, sau đó cậu không biết gì nữa.
Bệnh viện đã khám kỹ, phát hiện thấy da đầu phía sau hộp sọ Ngô Hàm có một vết rách dài 5cm, rộng 0,5cm, nghi rằng do một vật cứng có góc tù gây ra. Cảnh sát khám nghiệm hành lang tầng 2 tức hiện trường thứ nhất, không phát hiện thấy vật gì khớp với hung khí, nên ngờ rằng hung thủ đã đem hung khí ra khỏi hiện trường. Trên hành lang cũng không thu được dấu vân tay hoặc đầu mối gì có giá trị.
Lúc Ngô Hàm được phát hiện, chân và tay đều bị trói chặt bằng dây lạt nilon, hình dẹt, thường được bày bán trong các cửa hàng; chỉ cần xỏ đầu dẹt nhọn vào cái khe hẹp của đầu kia rồi thít lại, dây lạt sẽ được thắt cố định tại chỗ. Có cảnh sát ở một số vùng đã dùng lạt nilon này làm còng tay tạm thời.
Cảnh sát miêu tả các diễn biến cơ bản của vụ án mạng này như sau: hung thủ tấn công Ngô Hàm ở hành lang tầng 2, lột trang phục diễn kịch của Ngô Hàm ra, sau đó lôi cậu ta lên nhà vệ sinh tầng 3 trói lại, vứt vào một ô nhà xí; sau đó hắn quay xuống phòng hóa trang đánh thuốc mê Trần Hy, rồi đặt cô lên chiếc xe nhỏ, phủ vải trắng lên, đẩy ra sân khấu, công khai trước mắt bàn dân thiên hạ. Tiếp đó, hắn chặt đầu Trần Hy, rồi đi sang đầu kia của sân khấu trốn ra khỏi rạp kịch.
Nếu cảnh sát suy đoán không nhầm, thì hung thủ phải là một kẻ rất thông thuộc môi trường câu lạc bộ, và có hiểu biết nhất định đối với vở kịch nói này.
Điều tra về các mối quan hệ xã hội của nạn nhân Trần Hy, được biết cô quê Hồ Nam, chỉ có một bà cô cư trú ở thành phố này. Trần Hy tính tình cởi mở, hiền hòa, không có hiềm khích oán thù với ai. Các bạn cùng phòng ký túc cũng cho biết, Trần Hy gần đây có quan hệ gần gũi với một nhóm sinh viên cùng là độc giả của một cuốn sách, họ còn thành lập một tổ nhóm gì đó. Người chủ trì thành lập tổ, là Phương Mộc sinh viên năm thứ 3 Học viện pháp luật.
Lúc Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành bước vào phòng ký túc số 352, thì trong đó đã có hai người.
Cậu sinh viên tên là Phương Mộc đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, đang nhìn chằm chằm lên đáy giường tầng trên; trên giường bên cạnh cậu ta là một phụ nữ trung niên, người hơi đẫy đà, tóc hoa râm. Thấy có người bước vào phòng, bà ta ngoảnh lại, nhìn họ bằng ánh mắt cảnh giác.
Phương Mộc cũng nhìn họ, ánh mắt anh phức tạp, khó nhận ra là oán hận, là căm phẫn hay mong đợi.
Người phụ nữ trung niên hỏi: “Các vị là…”
“Chúng tôi đến gặp cậu ấy.” Hình Chí Sâm nhìn về phía Phương Mộc: “Khỏi cần giới thiệu nữa, phải không Phương Mộc?”
Người phụ nữ trung niên tỏ ra hơi ngạc nhiên khi biết hai người cảnh sát và Phương Mộc có quen biết nhau.
“Tôi là mẹ của Phương Mộc, các vị có việc gì à?” Bà có vẻ hơi căng thẳng, không ngớt nhìn hai cảnh sát: “Thể lực nó không tốt lắm, có việc gì, các anh cứ nói chuyện với tôi.”
“Bác ạ, bác đừng lo lắng quá, chúng tôi chỉ đến gặp Phương Mộc để tìm hiểu vài tình hình thôi.”
Nói rồi, Hình Chí Sâm nhìn sang Phương Mộc. Phương Mộc nhìn vào mắt Hình Chí Sâm mấy giây, rồi quay sang nói với mẹ: “Mẹ ra ngoài mua cho con ít hoa quả đi!”
Bà mẹ hơi do dự. Phương Mộc gượng cười, nói: “Không vấn đề gì. Con và các anh ấy chỉ nói chuyện thôi.”
Bà mẹ gật đầu, nhấc cái ví da ở trên giường lên, chỉnh lại mép chăn cho Phương Mộc, sau đó bà ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại ba người: Hình Chí Sâm, Đinh Thụ Thành và Phương Mộc.
Hình Chí Sâm bước đến ngồi lên giường đối diện với Phương Mộc, nhìn anh, nhưng không nói gì.
Phương Mộc vẫn với tư thế cũ, ngẩng đầu nhìn đáy giường tầng trên.
Cả ba trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng, Hình Chí Sâm hắng giọng, rồi nói: “Chúng tôi…”
“Tôi biết các anh định hỏi gì rồi.” Phương Mộc bỗng ngoảnh đầu lại: “Hỏi về tổ WPO phải không? Trần Hy là một thành viên của tổ, chúng tôi đều là những người có tên trong tấm thẻ mượn sách ấy.”
WPO? Hình Chí Sâm ngẫm nghĩ một lát. Có lẽ là We protect ourselves?
Anh gượng cười. Đám thanh niên này thật là…
Nhưng nét cười đã khiến Phương Mộc phát cáu.
“Chắc là rất nực cười, rất ấu trĩ phải không?”
Rồi Phương Mộc lật chăn, xuống giường, đi chân đất, bước thẳng đến trước mặt Hình Chí Sâm.
“Tôi nói để các anh biết, tấm thẻ mượn sách ấy chắc chắn có vấn đề!” Rồi chỉ tay vào mặt Hình Chí Sâm, giọng nghẹn ngào: “Bây giờ… bây giờ Trần Hy chết rồi, các người đã tin chưa?”
“Hôm nay chúng tôi đến để hỏi về…”
“Hỏi cái gì nữa? Lại hỏi những câu vớ vẩn! Hỏi quan hệ giữa tôi và Trần Hy chứ gì? Không, không có gì hết! Tôi không kịp nữa rồi.”
Rồi Phương Mộc bất ngờ ngồi thụp xuống bưng mặt khóc rưng rức.
Anh đã không kịp nói câu nói ấy với Trần Hy.
Đinh Thụ Thành lúng túng nhìn Phương Mộc, rồi lại nhìn Hình Chí Sâm.
Hình Chí Sâm xua tay, ra hiệu Đinh Thụ Thành đừng làm phiền cậu ta nữa.
Phải đến mấy phút sau, Phương Mộc mới dần thôi nức nở. Anh cầm chiếc khăn mặt trên giường lau nước mắt, rồi lại lặng lẽ lên giường nằm.
Hình Chí Sâm thở dài, rồi nói: “Tôi rất hiểu tâm trạng của cậu lúc này. Thực tình, tôi không hề nghĩ tổ WPO là ấu trĩ gì cả. Trần Hy đã mất, tôi cũng rất buồn. Cũng như cậu, tôi rất muốn bắt được tên hung thủ kia.”
Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Hôm nay đến đây, tôi muốn được biết cách nhìn nhận của cậu là gì…”
Đinh Thụ Thành rất ngạc nhiên ngoảnh nhìn Hình Chí Sâm.
“Tôi biết, về vụ án này, cậu có rất nhiều… cảm giác…”
Hình Chí Sâm nhìn Phương Mộc, nhận ra Phương Mộc cũng đang nhìn mình, nét hằn học đã có phần vợi bớt.
“Tôi nhớ rằng mình đã đưa cho cậu một tấm danh thiếp, để một khi cậu phát hiện thấy điều gì thì cứ gọi cho tôi. Nhưng mấy ngày qua chưa thấy cậu chủ động gọi cho tôi.”
Sắc mặt Phương Mộc có nét hối hận. Anh gật đầu.
Đêm 31 tháng 12, sau tiếng rú kinh hoàng thê thảm của cậu diễn viên múa trên sân khấu, Phương Mộc đã lập tức cảm nhận ra có chuyện chẳng lành. Anh vận hết sức lực chen lách về phía sân khấu, nhưng lại bị đám đông đang hoảng loạn ép anh phải lùi ra cổng câu lạc bộ, chân đau điếng vì bị giẫm đạp. Vất vả lắm mới có thể thoát ra khỏi đám đông, Phương Mộc vừa thầm cầu khấn cho Trần Hy đừng xảy ra bất trắc, vừa gắng sức chen trở lại câu lạc bộ. Anh đã vượt qua phòng tuyến của ba cảnh sát, khi sắp chạy đến sân khấu thì lại bị cảnh sát khống chế.
Nhưng anh cũng kịp nhìn thấy tình hình trên sân khấu, thâm tâm anh đồng thời cũng rất rõ, con người mà thân xác nằm trên chiếc xe nhỏ, đầu lìa một nơi, người ấy chính là Trần Hy.
Hai ngày liền, Phương Mộc nằm bẹp trên giường không ăn không uống, cũng không vào bệnh viện để hỏi Ngô Hàm tình hình cụ thể ra sao. Bộ não Phương Mộc dường như ngừng hoạt động, thậm chí tim anh cũng ngừng đập.
Còn những nỗi khổ đau nào nữa có thể giáng xuống đầu anh?
Còn những nỗi sợ hãi nào nữa có thể lại khiến anh run rẩy?
Hình như Phương Mộc đã mất đi tất cả mọi thứ trên đời chỉ sau một đêm.
Anh không muốn sống nữa, không muốn nghĩ gì nữa, anh chỉ muốn thời gian ngừng trôi, vạn vật chìm đi, tất cả đứng im bất động vào cái thời khắc này.
Cho đến khi Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành bước vào phòng.
Anh sẽ bảo vệ em.
Phương Mộc hẳn vẫn còn nhớ câu này.
“Kẻ đó cao khoảng 1m74.” Phương Mộc vất vả nói: “Hắn vạm vỡ hơn Ngô Hàm một chút.”
Đinh Thụ Thành gật đầu, điều này cơ bản nhất trí với sự miêu tả của những người chứng kiến.
“Chắc chắn, hắn là kẻ rất quen với khung cảnh hiện trường, biết khá rõ về các tình tiết vở kịch, nhưng không hiểu thật tỉ mỉ cặn kẽ.”
“Tại sao?” Hình Chí Sâm nhìn thẳng vào đôi mắt Phương Mộc: “Lý do là gì?”
“Bởi vì, theo kịch bản, trước khi chặt đầu công chúa còn phải nói một đoạn lời thoại khá dài; nhưng tên này lại không nói gì. Và, các động tác nhảy múa của hắn cũng khác hẳn với lúc tôi được xem luyện tập. Tuy nhiên, hắn vẫn là người ở trong trường này và cũng đã từng đến xem ban kịch dựng vở.” Phương Mộc ngừng một lát: “Hắn rất có thể là người của ban kịch.”
Đinh Thụ Thành khẽ gật đầu. Ngày thứ hai sau khi xảy ra vụ án, khi họ hỏi đạo diễn vở kịch - là một sinh viên năm thứ 4 Học viện nghệ thuật, cậu ta nói, kế hoạch ban đầu của ban kịch là đặt một túi máu giả vào ma-nơ-canh nhựa, nhưng rồi lại thôi, vì sợ sẽ gây mùi tanh tưởi hoặc bắn vào khán giả ngồi gần sân khấu thì chẳng ra sao cả.
Cho nên, lúc ‘chém đầu’, nhìn thấy máu me bắn tứ tung, đạo diễn còn ngỡ là Ngô Hàm đã tự ý buộc túi máu vào đạo cụ. Đạo diễn cũng thấy bất ngờ ở các chi tiết: diễn viên Ngô Hàm không đọc lời thoại vốn có trong kịch bản, các động tác vũ đạo của anh ta cũng rất bí bét. Vì xảy ra tình huống bất ngờ, nên các vũ công tiếp theo không kịp chuẩn bị đã phải vội vã ra sân khấu.
Cảnh sát đã điều tra loại trừ các thành viên khác của ban kịch và không phát hiện ra ai khả nghi. Và, cũng biết rằng quá trình dàn dựng luyện tập của ban kịch dù trong trạng thái giữ bí mật, nhưng vẫn có rất nhiều sinh viên lén chạy vào xem họ luyện tập; vì thế không loại trừ khả năng hung thủ nằm ngoài ban kịch.
Phương Mộc chú ý đến vẻ mặt luôn thản nhiên không thể hiện gì của Hình Chí Sâm. Rõ ràng, đây không phải nội dung mà anh ta muốn nghe.
Phương Mộc mím môi, hít thật sâu một hơi.
“Giết người kiểu này, tôi xin dùng một từ để hình dung: hoàn mỹ!”
Hình Chí Sâm lập tức ngồi thẳng lên, miệng lẩm bẩm, hình như anh đang suy ngẫm đánh giá về hai chữ này.
“Hoàn mỹ?”
“Đúng! Nếu xét về diễn xuất, tôi cho rằng nó gây kích thích, thu hút hơn vô số tình huống diễn xuất khác: chém đầu người bị hại trước mặt hơn ba ngàn người…” Phương Mộc bỗng rùng mình, hình như đây là hình ảnh anh rất không muốn nhớ lại: “…Và còn được cả rạp vỗ tay tán thưởng.”
Hình Chí Sâm châm một điếu thuốc, ánh mắt anh không hề rời khuôn mặt của Phương Mộc.
“Cậu nói tiếp đi!”
Nhưng Phương Mộc lắc đầu.
“Trước khi tôi tiếp tục nói, anh phải chấp nhận một giả thiết của tôi đã.”
Hình Chí Sâm lặng lẽ nhìn Phương Mộc, mấy giây sau, anh hỏi: “Là gì?”
“Giả thiết này là…” Đôi mắt đang vằn đỏ, nhưng có nét cứng rắn và cương quyết của Phương Mộc nhìn lại Hình Chí Sâm: “Cả bốn vụ án đều do một kẻ gây ra.”
“Và gì nữa?”
“So với ba vụ trước, thì vụ này đã được nâng cấp phạm tội.” Vẻ mặt Phương Mộc bắt đầu thể hiện sự tập trung, tốc độ nói cũng càng lúc càng nhanh: “Từ một vụ thít cổ rất kém sáng tạo, chuyển sang vụ đẩy người ngã từ trên cao xuống, tiếp đó là biến nạn nhân thành pho tượng tuyết, dùng tảng băng rơi để giết người, cho đến vụ này chém đầu nạn nhân trước đông đảo công chúng, cho nên không thể không thừa nhận rằng hành vi phạm tội của hung thủ ngày càng đặc sắc, mức độ tán thưởng trong nội tâm của hắn cũng ngày càng mãnh liệt. Và, độ rủi ro, đương nhiên cũng ngày càng lớn hơn. Tuy nhiên, đối với hắn, càng rủi ro thì khoái cảm về thành công cũng càng mạnh.”
Phương Mộc ngừng lại để lấy hơi: “Chắc nội tâm hắn cũng chất chồng nhiều mâu thuẫn, và đắm chìm trong cảm giác tự thỏa mãn. Tôi cho rằng, có lẽ hắn là một kẻ thất bại trong cuộc đời thực, cho nên hắn muốn dùng một con đường khác để thể hiện sức mạnh và trí khôn của mình, ví dụ, giết người, hoặc là… khiến cảnh sát các anh rơi vào tình thế bế tắc rối ren không thể khám phá ra. Và…” Phương Mộc liếm đôi môi đã khô cong: “Lần sau, thủ đoạn của hắn sẽ càng đặc sắc hơn.”
“Tức là vẫn còn có thêm người chết?” Hình Chí Sâm từ nãy chỉ nín thở lắng nghe, bỗng đưa ra câu hỏi.
“Đương nhiên rồi! Tấm thẻ mượn sách kia ghi tên 10 người.”
Hình Chí Sâm hơi nhíu mày: “Cậu vẫn kiên trì cho rằng tấm thẻ đó là danh sách người bị hại?”
“Đúng! Chứng cứ đã ở ngay trước mắt: lại vừa có thêm một người chết!”
“Không! Danh sách đó, không phải!” Hình Chí Sâm lắc đầu.
“Tại sao?”
Hình Chí Sâm vừa định nói thì một giọng khác đã trả lời thay anh.
“Tại vì tôi.”
Cửa phòng mở ra, Ngô Hàm đầu quấn băng trắng, sắc mặt xanh xao, được Chúc Tứ đệ và anh cả dìu vào.
“Tôi không chết. Tôi là chứng cứ.”
Phương Mộc lập tức hiểu ra ngay.
Ngô Hàm cũng có tên trong danh sách trên thẻ mượn sách. Nếu hung thủ giết người theo danh sách đó thì sau khi đánh Ngô Hàm chết ngất, hung thủ hoàn toàn có thể giết luôn cậu ta. Nhưng Ngô Hàm chỉ bị trói chân tay rồi vứt vào nhà xí. Chứng tỏ, mục tiêu của hung thủ chỉ là một mình Trần Hy.
Và đương nhiên khỏi cần nhắc lại: Giả Liên Bác chết, nhưng cậu ta không hề liên quan đến danh sách này.
Không gì có sức thuyết phục hơn lý do này nữa. Tấm thẻ mượn sách chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.
Phương Mộc bỗng cảm thấy chưng hửng, anh không ngớt thầm nguyền rủa mình ngu xuẩn.
Mình quá ngớ ngẩn. Một tình tiết rõ ràng như thế mà mình không nhận ra.
Hay là, cái gọi là ‘cảm giác’ của mình chỉ là sự hoang tưởng rất không thực tế?
Lúc tiễn Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành bước ra khỏi cửa, Phương Mộc nhìn theo Hình Chí Sâm, đắn đo như định nói câu gì đó.
Hình Chí Sâm nhận ra tâm trạng của Phương Mộc, bèn hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Phương Mộc nghĩ ngợi, mắt nhìn xuống phía dưới.
“Tôi biết mình chẳng tài cán gì. Nhưng… tôi vẫn mong có thể giúp các anh phá án.”
Rồi anh ngẩng lên. Nước mắt giàn giụa.
“Tôi đã hứa với Trần Hy rằng… tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
Hình Chí Sâm lặng lẽ nhìn Phương Mộc, và đưa tay lên vỗ vai anh.
“Cậu cần gì không?”
“Tất cả!” Phương Mộc bỗng phấn chấn hẳn lên, nói rất gấp: “Tất cả mọi tình hình về mấy vụ án này.”
Hình Chí Sâm nhìn thật kỹ khuôn mặt Phương Mộc. Phương Mộc hơi ngượng nghịu, nhưng vẫn nhìn lại Hình Chí Sâm chứ không né tránh.
“Được!” Một lát sau, Hình Chí Sâm nói thêm: “Ngày mai, cậu đến phòng làm việc của tôi.”
Ngồi trong xe trên đường trở về, Đinh Thụ Thành tò mò hỏi Hình Chí Sâm: “Tại sao anh lại cho cậu ta tham gia vào vụ án này? Anh tin ở cái lối ‘phân tích’ của cậu ta hay sao?”
Hình Chí Sâm tủm tỉm cười, hỏi lại Đinh Thụ Thành: “Cậu có biết tại sao Ronaldo là tiền đạo số một thế giới không?”
Đinh Thụ Thành ngớ ra, chưa biết nên trả lời thế nào.
“Và tại sao Hảo Hải Đông* không thể trở thành tiền đạo số một thế giới?”
Đinh Thụ Thành lại càng không hiểu ra sao nữa.
“Không phải vì gian khổ tập luyện, mà là vì…” Hình Chí Sâm ngoảnh sang nhìn Đinh Thụ Thành: “Có năng khiếu trời cho.”
Anh lại nhìn ra ngoài cửa kính xe: “Có một số người có thứ năng khiếu như thế. Năng khiếu cảm nhận ra kẻ phạm tội.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất