Chương 17
Một Đêm Ô Nhục
Người phụ nữ khom người trước bàn, để cho người đàn ông tùy ý hành động từ phía sau cô. Vẻ mặt cô vừa đau khổ lại vừa thản nhiên, miệng cô khẽ nhẩm… hình như cô đang đếm số lần. Đây là cách duy nhất để cô có thể phân tán sự chú ý của mình.
Cuối cùng, người đàn ông khẽ kêu lên một tiếng kỳ quái, sau vài lần động đậy nữa, anh ta ngừng hẳn.
Người phụ nữ lập tức nhích ra, đứng thẳng dậy. Người đàn ông dường như vẫn chưa thỏa, anh ta lầu bầu có vẻ không bằng lòng, rồi đưa tay ra định nắm lấy người phụ nữ. Nhưng cô ta đã kéo quần lên rồi bước nhanh vào gian trong, ‘xạch’ một cái khóa cửa lại.
Trong bóng tối, cô tì trán vào cánh cửa, đôi nhắm mắt nghiền, hai hàm răng nghiến chặt, toàn thân cô run lên bần bật. Hình như sự việc vừa rồi khiến cô cảm thấy vừa nhục nhã lại vừa căm phẫn. Vài phút sau, cô đã đóng bộ chỉnh tề. Đặt tay lên núm cửa, hơi do dự, rồi cô mở cửa bước ra.
Người đàn ông ngồi trên ghế với vẻ mặt thỏa mãn. Quần anh ta vẫn buông thõng, lòa xòa ở hông. Thấy cô đi ra, anh ta nháy mắt với cô, và mỉm cười đầy ngụ ý:
“Thế nào? Anh vẫn làm tốt phải không?”
Cô nghiêm sắc mặt: “Mặc quần vào!”
“Được!” Chắc là vì chuyện thú vị vừa làm với cô, nên anh ta tỏ ra rất biết điều, lập tức chỉnh trang áo quần.
Cô nhìn xung quanh một lượt, xác định không để lại dấu vết nào, nhưng cô bỗng cảm thấy toàn thân rã rời, đành kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống.
Người đàn ông bật ti-vi, vừa cầm cái điều khiển tìm kênh vừa hút thuốc lá. Khói thuốc bay đến bên cô, cô chẳng buồn ngoảnh sang, chỉ đưa tay ra phẩy phẩy, ánh mắt cô vẫn hờ hững nhìn ra cửa sổ.
Hút thuốc được nửa chừng, người đàn ông quay sang nhìn cô. Trong làn khói thuốc, cô vẫn uể oải ngồi đó, tay chống cằm, vẻ thẫn thờ, eo lưng hơi động đậy với một nét rất riêng biệt.
Người đàn ông ngắm nhìn, lại cảm thấy xốn xang, anh ta vứt bỏ mẩu thuốc, kéo ghế ngồi sát lại bên cạnh rồi đưa tay lên ngực cô.
Cô chợt tỉnh khỏi trạng thái thẫn thờ. Bàn tay của người đàn ông đã áp lên ngực cô, tay kia đưa xuống quần cô.
“Em ơi, làm nữa đi?”
Cô bị ghì rất mạnh không thoát ra được, đành cố giãy giụa. Trong lúc hoảng loạn, cô cầm được một cái bình nước bèn khua bừa lên.
Cái bình giữ nước nóng bằng thép inox ‘bộp’ một tiếng đập ngay vào trán anh ta. Anh ta kêu ‘ối…’ rồi buông cô ra, bước lùi lại mấy bước, tay bưng trán, hậm hực đứng đó.
Cô vội đứng lên chỉnh trang áo quần, tay vẫn cầm cái bình nước, căm tức nhìn anh ta.
Tay anh ta day trán thật mạnh, thỉnh thoảng lại đưa tay xuống nhìn.
“Đồ khốn kiếp, dám đánh người ta ư? Chả trách cô có gan giết người…”
Nghe xong câu này, người cô ta đang căng cứng bỗng chùng hẳn xuống, cái bình đang cầm hình như cũng quá nặng gần như không cầm nổi nữa.
“Anh đừng nói bừa…”
“Tôi nói bừa à?” Nhận ra thái độ cô ta đã thay đổi, nên anh ta càng tự đắc: “Có phải tôi nói bừa hay không, tự cô biết rất rõ.”
Dường như không thể đứng nổi nữa, cô ta ngồi rũ xuống ghế, cái bình nước trong tay cũng rơi xuống đất. Cô ta đờ đẫn nhìn cái bình nước lăn đi, rồi đưa tay lên bưng mặt khóc rưng rức.
Cô ta bất ngờ khóc lóc, khiến anh ta cảm thấy bối rối, lúng túng, chỉ biết đứng đó day trán. Lát sau, cô ta khóc càng to hơn, anh ta đành nói nhỏ: “Đừng khóc nữa, kẻo người ta nghe thấy…”
Tiếng khóc bỗng im bặt, cô ta ngẩng đầu thật mạnh, lau hai hàng nước mắt, rồi rảo bước đến trước mặt người đàn ông, không nói không rằng định cúi xuống cởi quần anh ta ra.
Anh ta giật mình, lùi lại để tránh: “Em… em làm gì thế?”
Cô ta nghiến răng nói rít lên: “Anh đang muốn chứ gì? Tôi chiều anh!”
Người đàn ông đã hoàn toàn cụt hứng, sau một hồi giằng co, anh ta không nén nổi nữa, mạnh tay đẩy cô ta ngã vật xuống sàn nhà.
Cô ta cứ ngồi đó, không đứng dậy cũng không bảo sao, chỉ gườm gườm nhìn người đàn ông.
Người đàn ông vội chỉnh đốn lại áo quần, rồi nhìn cô ta đang ngồi đó, anh ta đưa tay ra định kéo cô đứng dậy. Nhưng thấy sắc mặt cô như thế, anh ta không dám đánh liều bước lại. Do dự một lúc, anh ta ngập ngừng nói: “Anh đi vậy.” Nói rồi anh ta bước về phía cửa.
Lúc anh ta đi đến bên cửa, người phụ nữ bỗng nói:
“Cái thứ kia… bao giờ trả lại em?”
Người đàn ông đặt tay lên tay nắm cửa, mỉm cười đắc ý: “Chuyện đó tùy thuộc vào thái độ của em.”