Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 18

Chương 18
Thù Hận

Hình Chí Sâm đã giữ lời hứa. Ngày hôm sau Phương Mộc đến sở công an, Hình Chí Sâm đi ra dẫn Phương Mộc vào phòng làm việc của mình. Anh chỉ vào chồng hồ sơ dày cộp trên bàn: “Cậu có thể ngồi đây đọc, và dùng cốc chén, phích nước của tôi, cứ dùng tự nhiên.”
Anh quay người bước ra đến cửa, nghĩ ngợi, rồi bổ sung: “Nếu có ai gõ cửa, cậu cứ phớt lờ. Và cũng đừng nghe điện thoại.” Nói rồi anh khóa cửa lại, bước đi.
Phương Mộc hiểu ý Hình Chí Sâm là gì. Cảnh sát cho người lạ vào đây đọc tài liệu các vụ án, là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.
Sao anh ta không nghĩ rằng nếu Phương Mộc này là hung thủ, thì sao?
Phương Mộc gượng cười. Dù sao anh cũng rất cảm ơn Hình Chí Sâm đã tin anh.
Anh nhìn căn phòng làm việc. Diện tích không rộng, chỉ kê cái bàn làm việc, một cái ghế, và ở sát tường đặt một đi-văng cỡ ba người ngồi. Không gian còn lại bị mấy cái tủ sách chiếm chỗ. Anh thử mở cánh cửa tủ sách, không được, vì đều bị khóa.
Phương Mộc ngồi trước bàn làm việc. Trước mặt anh là một cặp hồ sơ khá dày, bìa da rất nghiêm chỉnh. Ngoài bìa ghi rõ tên vụ án, thời gian địa điểm xảy ra vụ án, tên người bị hại. Phương Mộc rút một tệp dưới cùng ra xem.
Cố ý giết người. Ngày 31 tháng 12 năm 1999. Câu lạc bộ Đại học Sư phạm. Nạn nhân Trần Hy.
Nhìn thấy tên Trần Hy, Phương Mộc bỗng cảm thấy nghẹn thở, hình như bị ai đó bóp chặt yết hầu.
Anh dụi đôi mắt bỗng dưng bị nhòa, định thần, rồi mở tệp hồ sơ một cách vất vả.
Biên bản phỏng vấn. Báo cáo khám nghiệm hiện trường. Báo cáo khám nghiệm tử thi. Tiếp đó là các bức ảnh. Tay Phương Mộc bỗng run run.
Trần Hy đang nằm trên chiếc xe nhỏ. Cổ cao cao trắng ngần, đoạn trên trống trơn thật đáng sợ. Ở cổ áo có vài đốm máu, bộ áo dài thì vẫn trắng tinh không một tỳ vết.
Cái đầu nằm ở một góc sân khấu. Mái tóc dài bết máu vắt lên khuôn mặt, có thể thấp thoáng nhận ra vầng trán rộng, sáng sủa, và đôi má với những đường nét rất đẹp.
Ảnh phần đầu, chụp gần. Mái tóc được rẽ ra, sắc mặt an lành. Hai hàng lông mày hơi nhích lên, hai mắt nhắm, đôi môi hình như phảng phất nét cười. Phía dưới là vết cắt tương đối phẳng, cơ thịt trắng nhợt không còn sinh khí.
Lưỡi rìu nằm trên sân khấu. Cán dài, lưỡi thép, trông bình thường không có gì lạ. Ở mép lưỡi rìu không nhìn thấy vết máu rõ rệt.
Phương Mộc không thể kiềm chế, anh nấc lên, nước mắt lã chã rơi xuống tấm ảnh.
Hồi lâu sau, anh cắn mạnh vào tay mình, gắng ép mình bình tĩnh trở lại.
Anh sẽ bảo vệ em.
Phương Mộc nhét trở lại phía dưới, hít thở thật sâu, rồi anh mở tệp hồ sơ thứ nhất ra.
Cố ý giết người. Ngày 17 tháng 9 năm 1999. Gian phía tây nhà vệ sinh 3 khu ký túc II nam sinh. Nạn nhân Chu Quân.
Khi Phương Mộc đọc xong tất cả, đã là 5 giờ chiều, Hình Chí Sâm lặng lẽ trở vào phòng, châm một điếu thuốc lá, rồi ngồi xuống đối diện với anh.
Phương Mộc cúi đầu, không muốn Hình Chí Sâm nhận ra đôi mắt đỏ hoe của mình.
“Cậu có định nói gì không?”
Phương Mộc lắc đầu.
Trên khuôn mặt Hình Chí Sâm không thấy nét thất vọng. Anh đứng dậy vỗ vai Phương Mộc: “Nào, ta đi ăn cơm. Nhà ăn Sở công an nấu ăn rất khá đấy!”
Phương Mộc ngẩng đầu, gượng cười: “Thôi ạ! Tôi muốn về sớm một chút.”
Phương Mộc lên xe buýt tuyến 64, nhìn ra cửa sổ. Lúc này đang giờ tan tầm, tiếng người, tiếng còi xe inh ỏi hòa làm một. Trông ai cũng có vẻ gấp gáp, có lẽ họ đang sốt ruột trở về nhà ăn bữa tối hoặc đơn giản hoặc thịnh soạn. Những bước chân vội vã, những bánh xe đang lăn sẽ đưa họ trở về căn hộ, thay đôi dép lê ngồi bên mâm cơm, nghe những câu trách yêu và những tiếng bi bô của con trẻ.
Cuộc sống tựa như một dòng sông trôi đi không ngơi nghỉ, lúc phẳng lặng, lúc ồn ã, lúc nhè nhẹ dập dờn, lúc sóng xô cuồn cuộn.
Phương Mộc nhìn sắc trời sẫm màu dần tối, anh cảm thấy rã rời không còn chút sức lực nào nữa.
Từ hướng ngược lại, một chiếc xe buýt tuyến 25 chạy đến rồi lướt qua bên cạnh xe anh đang ngồi. Có thể nhận ra trên đó đông nghịt hành khách kẻ đứng người ngồi, vẻ mặt hoặc nặng nề hoặc đang cười nói. Mỗi người một cuộc sống, đều khác biệt nhau, cuộc đời cứ thế lặng lẽ trôi đi.
Nhưng, người ấy thì đã không còn nữa.
“Nếu người tiếp theo phải chết là em, em muốn bị hắn tấn công từ phía sau lưng, để em không biết gì hết.”
Kết quả khám nghiệm tử thi viết rằng, Trần Hy đã bị đánh thuốc mê bằng Ether, sau đó bị sát hại trong trạng thái hôn mê sâu.
Thật không ngờ một câu nói đùa lại trở thành sự thật.
Xe chạy qua Đại học Sư phạm, Phương Mộc vẫn không nhúc nhích. Anh ngồi cho đến hết tuyến đường.
Sau khi xuống xe, Phương Mộc chầm chậm đi bộ quay về trường. Trời đã tối hẳn, đèn đường hai bên đã bật sáng. Bóng anh lần lượt bị kéo dài ra, rồi co ngắn lại.
Anh càng lúc càng rảo bước, rồi co chân chạy. Những người qua đường nhìn cậu thanh niên bỗng dưng chạy rất nhanh, đều lấy làm lạ.
Anh vừa chạy vừa khóc nức nở, không sao kìm nén được.
Hai ngày sau, Phương Mộc dự đám tang Trần Hy.
Lễ tang tổ chức ở Đài hóa thân Triêu Dương Câu. Những người có mặt, phần lớn là bạn học của Trần Hy; mọi người trong tổ WPO cũng đến tiễn đưa.
Cha mẹ Trần Hy được vợ chồng cô em đứng bên dìu đỡ, cúi đầu đáp lễ mọi người đến viếng.
Trần Hy rất giống cha.
Nhà tang lễ không mở nhạc chiêu hồn, mà là mở bài hát ‘Tình yêu’ của Mạc Văn Úy - nghe nói đây bài hát mà Trần Hy vốn rất thích.
“Nếu không vì yêu anh, em đâu có thể đêm khuya vẫn còn thao thức…”
Phương Mộc bước vòng quanh linh cữu đặt ở giữa nhà tang lễ. Trần Hy lặng lẽ nằm trong đó, cổ được quấn chiếc khăn màu tím nhạt. Rất nên cảm ơn nhân viên hóa trang của nhà tang lễ, trông Trần Hy lúc này như đang ngủ hết sức an lành.
“Tình yêu giày vò em, nhưng lại khiến em không thể từ bỏ; tên em luôn khiến trái tim anh xốn xang…”
Đôi tay Trần Hy đặt chéo trên ngực, bàn tay hơi nắm lại như đang giấu kín một bí mật ở nơi sâu thẳm trong lòng.
“Tình yêu là bí mật duy nhất của em, bí mật làm tim ta nhói đau lại khiến ta say đắm; dù thể hiện bằng ngôn ngữ gì, thì vẫn chỉ là nỗi nhớ anh…”
Lễ truy điệu kết thúc. Cha mẹ Trần Hy cực kỳ đau xót khó bề hình dung, người thân và bạn học của Trần Hy dìu đưa ra ngoài nhà tang lễ. Sau đó, các nhân viên nhà tang lễ khiêng Trần Hy lên, chuẩn bị đặt lên chiếc xe đẩy lạnh lẽo. Phương Mộc ngoảnh lại.
Anh yêu em.
Chu Quân bị thít cổ đến chết trong nhà vệ sinh, rồi bị hung thủ đặt lên bệ xí ngồi như tư thế đang đi vệ sinh, chắc hắn sợ thi thể Chu Quân bị phát hiện quá sớm.
Đồng Sảnh bị đẩy xuống lầu, ngã trên mái sân. Hung thủ đã dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, không để lại vết tích gì.
Tống Phi Phi bị trói vào cột cờ, rồi chết rét. Hung thủ lột hết quần áo của cô, nhưng không có dấu hiệu xâm phạm tình dục, hắn chỉ giết người, thế thôi. Và dựng thành một pho tượng tuyết.
Giả Liên Bác bị mảnh băng rơi trúng mà chết. Điều tra hiện trường, có lẽ đó là sự cố bất ngờ, chứ không ai có thể tính toán chính xác như thế được. Nhưng tại sao hung thủ không giấu xác hoặc dọn dẹp hiện trường như hai vụ trước đó?
Hắn hoàn toàn có thể giấu xác Tống Phi Phi và Giả Liên Bác bên dưới khán đài. Nếu thế, thì mươi mười lăm hôm sau mới bị phát hiện.
Trói Tống Phi Phi vào cột cờ, vì hắn muốn phô diễn sự tàn nhẫn và trí khôn của mình. Mỗi nghệ sĩ đều muốn tác phẩm của mình được trưng bày ở nơi bắt mắt nhất trong nhà triển lãm.
Với tên hung thủ kia, cái chết của Giả Liên Bác sẽ khiến hắn có được niềm vui bất ngờ. Tảng băng vô tình rơi xuống giết chết nạn nhân ngay tại chỗ, sự cố ngẫu nhiên ấy sẽ khiến ai cũng cảm thấy kỳ lạ và kinh ngạc.
Hắn muốn người ta nhìn thấy Giả Liên Bác chết rũ ở ngoài sân vận động bởi một tảng băng cắm vào cổ, hơn là nhìn thấy Tống Phi Phi chết rét ở cột cờ.
Còn về Trần Hy. Chém đầu cô trước mặt hơn ba ngàn người, sau đó ung dung bỏ trốn.
Biểu diễn hành vi giết người trước công chúng, không để lại một dấu vết gì, sau đó hắn đứng một bên thưởng thức sự kinh hãi của công chúng, rồi bỏ trốn trong sự hoang mang và bối rối của cảnh sát.
“Bữa tiệc của ác ma.”
Vở kịch nói tối hôm đó, hắn là người biểu diễn. Đó là bữa tiệc thịnh soạn của hắn.
Thông minh. Cẩn thận. Mạnh mẽ. Tàn nhẫn. Ngạo mạn. Cuộc mạo hiểm rất đậm kịch tính.
Và, điều quan trọng nhất là, trong thâm tâm hắn tiềm ẩn một sự thù hận sâu sắc.
Thù hận như thế nào, mà phải giết chóc để được hả dạ?
Thù hận như thế nào, mà phải dùng sinh mệnh người khác để lấp đầy?
Thù hận như thế nào, mà phải bắt những con người bình thường giã từ cuộc sống?
Thù hận như thế nào, đến nỗi phải biến giết chóc thành nghệ thuật?
Hung thủ là nam giới, thể lực tốt, chỉ số IQ cao, tính cách rất cẩn thận, bình tĩnh, tàn nhẫn, khép kín, thèm khát được công chúng chú ý.
Và, hắn ở ngay bên tôi.
“Ý cậu là, hung thủ ở ngay trong trường này, và rất có thể là người mà cậu quen?”
Hình Chí Sâm và Phương Mộc ngồi trong một quán ăn nhỏ bên cạnh trường. Mấy thứ đồ ăn đặt trước mặt đã nguội hết cả. Hình Chí Sâm nhìn Phương Mộc qua làn khói thuốc lá.
“Đúng thế.”
“Tại sao?”
“Một là, kẻ giết hại Chu Quân phải là kẻ biết rất rõ thói quen của cậu ấy. Giết người ngay trong ký túc xá là rất mạo hiểm, rất dễ bị người ta bắt gặp. Chu Quân có thói quen đi vệ sinh vào lúc khuya, khi đó cả khu ký túc xá rất yên tĩnh. Cho nên tôi nói rằng hắn phải hiểu rất rõ về Chu Quân. Hai là, Đồng Sảnh bị lừa bước ra sân thượng bên ngoài phòng phô-tô, rồi bị hung thủ đẩy xuống phía dưới mà chết. Vậy thì hắn phải biết Đồng Sảnh tối hôm đó bận việc, mặt khác, Đồng Sảnh không thể bị một người lạ đưa ra sân thượng lúc khuya khoắt. Ba là, Trần Hy bị giết trên sân khấu, cách giết trùng khớp với kịch bản, điều này chứng tỏ hung thủ phải biết rõ diễn biến của vở kịch nói, hoặc ít ra hắn cũng đã đến xem ban kịch dựng vở. Cho nên, chắc chắn hắn là người trong trường.”
Hình Chí Sâm lặng lẽ nhả những vòng tròn khói thuốc. Những phân tích của Phương Mộc cơ bản giống với suy đoán của anh. Nhìn những sinh viên ăn mặc đắt tiền hoặc giản dị đang ra ra vào vào cửa hàng ăn, dáng vẻ đều rất trẻ thậm chí non nớt, anh rất khó tưởng tượng một trong số họ là kẻ có tính cách tàn nhẫn và cẩn thận đến mức ấy.
“Tại sao hắn lại làm như thế?”
Phương Mộc nghĩ ngợi, rồi khẽ nói hai chữ.
“Thù hận.”
Thù hận? Hình Chí Sâm cau mày. Một học sinh mới bước vào đời ít lâu, có thể có thù hận như thế nào đây?
“Không nhất thiết là mối thù như kiểu giết cha hay tranh vợ cướp chồng…” Hình như Phương Mộc nhìn thấu tâm tư của Hình Chí Sâm: “Thù hận thường rất ngẫu nhiên phát sinh, ví dụ chỉ một ánh mắt, một động tác hay một câu nói đùa cũng có thể là nguồn cơn của thù hận. Có những kẻ bỗng cảm thấy mình bị tổn thương, thế là đủ lý do để thù hằn.”
Phương Mộc ngẩng đầu lên: “Hôm nọ ở ký túc xá, anh tủm tỉm cười tôi, đã khiến tôi tức điên chỉ muốn bóp chết anh ngay.”
Hình Chí Sâm nhìn Phương Mộc. Lúc này đã không nhìn thấy trong ánh mắt cậu ta nét căng thẳng hay đơn thuần đúng với lứa tuổi, như lần đầu gặp nữa. Mà lại có nét từng trải, hẫng hụt và hết sức mệt mỏi, nhưng vẫn rất có thần.
“Cậu đã căm thù ai bao giờ chưa?”
“Có chứ!” Phương Mộc hạ thấp giọng: “Một gã học trên tôi một lớp hồi cấp 3, một thầy giáo tóm được tôi quay cóp, một nhân viên bán vé nói năng khinh người…” Phương Mộc thở dài: “Nhưng đó chỉ là những mối hận thoáng qua rồi thôi. Bây giờ, tôi căm thù nhất là hắn!”
Phương Mộc nhìn vào mắt Hình Chí Sâm: “Dù ở đâu và bất cứ lúc nào, nếu bắt được hắn, thì anh hãy cho tôi…”
“Cậu định làm gì?”
Phương Mộc im lặng, rồi lại cúi đầu nhìn xuống.
Phương Mộc đi đến trước cổng câu lạc bộ. Kể từ sau khi xảy ra vụ án mạng, ở đây vắng vẻ khác hẳn khi trước. Dù cảnh sát đã gỡ bỏ các vành đai cảnh giới, cũng chẳng mấy người thiết đến đây.
Phương Mộc đứng ở cổng một lúc, rồi anh bước vào.
Hành lang tầng 2 vắng tanh, anh chỉ nghe thấy tiếng bước chân của chính mình dội qua dội lại.
Anh đứng ở chỗ gần đầu cầu thang.
Đây là chỗ Ngô Hàm bị hung thủ đánh chết ngất.
Phương Mộc đứng một lúc, rồi đưa tay lên khua trong không khí, ‘đánh’ một cái gì đó vô hình.
Vết thương của Ngô Hàm ở phía sau hộp sọ, bên trên gáy; chắc hẳn hung thủ dùng một vật thô nặng phang thẳng xuống đầu cậu ta.
Trong ‘đêm của ác ma’, lúc hung thủ giơ hai tay cầm cây rìu lên, Phương Mộc có thể nhận ra hắn là kẻ thuận tay phải.
Phương Mộc đứng bất động, dường như anh muốn nắm bắt cái hơi thở của kẻ đó.
Bốn bề đang cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ đưa qua khe cửa sổ, có tiếng vòi nước trong nhà vệ sinh đang chảy tí tách.
Hồi lâu sau, Phương Mộc quay người chầm chậm bước đi trong tâm trạng ngao ngán.
Lúc đi đến đại sảnh ở tầng 1, Phương Mộc nhìn thấy cửa rạp kịch đang mở, ô cửa như một con mắt kỳ quái với một ý đồ chẳng mấy thiện chí, đang lặng lẽ quan sát tuyến hành lang vắng tanh không một bóng người.
Nó nhìn thấy tất cả, nhưng nó không thể nói ra sự thật.
Phương Mộc đi qua cửa rạp kịch, anh nhìn nó đầy ác cảm. Nhưng rồi anh lập tức dừng bước.
Có một người đang ngồi trong rạp kịch.
Ánh sáng trong rạp rất yếu. Người ấy ngồi bất động ở hàng ghế đầu tiên và đang quay lưng về phía Phương Mộc, xung quanh là vô số ghế khán giả trống trơn.
Phương Mộc nín thở, cố kìm nén nhịp tim bất chợt đập nhanh, bước thật nhẹ chân đi vào rạp, rồi tiến gần đến người ấy.
Đôi mắt anh dần thích nghi với độ sáng trong này, khi chỉ còn cách vài mét, Phương Mộc nhận ra sau gáy người ấy dán băng y tế.
Ngô Hàm.
Phương Mộc thở phào, bước đi cũng tự nhiên hơn, khỏi cần rón rén nữa.
Anh bước đến ngồi xuống bên cạnh Ngô Hàm. Chắc hẳn Ngô Hàm cũng đã nhận ra Phương Mộc, nên cậu ta không ngoảnh sang, vẫn tiếp tục đăm đăm nhìn lên sân khấu.
Sân khấu trống trơn, những băng vải sặc sỡ, nhưng u ám đang buông xuống. Mặt sàn đã được cọ rửa qua loa, một lớp bụi mỏng bám trên bề mặt.
Phương Mộc vẫn nhìn thấy rất rõ một mảng màu đỏ, những vạch phấn trắng khoanh vùng chúng lại; anh vẫn có thể nhớ rõ đâu là vị trí của cái đầu người và cây rìu.
Tim anh bỗng nhói đau.
Ngô Hàm thở dài hết sức nặng nề: “Ở ngay đây… ngay trước mắt vô số người ư?”
Phương Mộc im lặng.
Ngô Hàm cúi đầu, khẽ nói: “Xin lỗi cậu.”
Phương Mộc gượng cười: “Không phải tại cậu.”
“Tôi biết.” Ngô Hàm lại nhìn lên sân khấu: “Nhưng… Trần Hy cô ấy tốt là thế…”
“Đừng nói nữa.” Giọng Phương Mộc nghẹn ngào.
Ngô Hàm nín lặng, đưa tay vỗ vai anh.
Rạp kịch càng lúc càng tối, hai người ngồi bên nhau không nói một câu, cho đến khi bị màn đêm đen kịt thật sự bủa vây.
Hồi lâu sau, Phương Mộc đứng dậy.
“Về thôi.”
Ngô Hàm ‘ừ’. Rồi xách cặp. Phương Mộc đưa chân ra, dò dẫm. Ngô Hàm bỗng nắm chặt cánh tay anh.
Trong bóng tối, ánh mắt Ngô Hàm sáng lên những tia lạ lùng.
“Phương Mộc, dù sao… dù sao… cũng phải bắt hắn, bắt bằng được.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất