Chương 19
Ngươi Là Ai?
Ngày thứ hai sau khi Trần Hy chết, Đảng ủy nhà trường mở cuộc họp khẩn cấp.
Chỉ trong một học kỳ ngắn ngủi, năm sinh viên đã bị sát hại. Trong đêm 31 tháng 12, còn có mấy chục sinh viên bị thương do chen chúc giẫm đạp lên nhau.
Không ai có thể yên tâm học tập nữa, cô cậu nào ở ngay thành phố đều trở về nhà. Các sinh viên ở lại ký túc xá thì đều hoang mang lo sợ, sợ rằng mục tiêu tiếp theo sẽ là mình. Vì tự vệ, ai cũng tỏ ra cảnh giác, thư tố giác nhét đầy thùng thư của hiệu trưởng. Hình như chỉ sau một đêm, trong trường này bỗng mọc ra vô số hung thủ. Hàng ngày các thầy cô giáo lên lớp, đối diện với sĩ số chỉ còn một nửa, và chỉ biết lắc đầu thở dài.
Cuộc họp đưa ra quyết định: đóng cửa trường.
Quyết định này bị Ban giáo dục của tỉnh phủ quyết. Vị phó tỉnh trưởng phụ trách giáo dục đã gay gắt phê bình hiệu trưởng, ông còn đưa ra nhiều ví dụ nói về trường Đại học Chiết Giang trong thời kỳ kháng chiến đã kiên trì dạy và học dưới làn bom đạn của quân Nhật ra sao.
Hiệu trưởng chỉ còn cách gượng cười cay đắng, và đương nhiên ông nhắc đến lời cam kết của mình ‘lại có người chết nữa thì tôi sẽ nhảy lầu’.
Tất nhiên ông không nhảy lầu. Học kỳ này vẫn cố mà dạy mà học vậy.
May sao, sắp đến kỳ nghỉ đông. Cầu trời phù hộ để đừng có thêm người chết nữa.
Vẫn tổ chức thi cuối học kỳ như thường. Tin này lan ra khiến sinh viên Đại học Sư phạm bình tĩnh trở lại. Với đa số sinh viên, không bị nợ điểm các môn học sẽ thiết thực hơn cả nỗi lo ‘bị bỏ mạng trong vụ án mạng liên hoàn’. Các phòng tự học lại đông đúc như trước, trật tự dạy và học của trường lại dần được khôi phục. Cũng như cuối mọi học kỳ thông thường, giờ đây lại có đông sinh viên buổi tối ngồi ôn bài ở hành lang. Tất cả lại phẳng lặng như xưa.
Không ai chú ý đến năm chỗ ngồi trống vắng kia nữa. Nói cho cùng, sự sinh tử của người khác là thuộc về người khác.
Chỉ có Phương Mộc không nghĩ thế.
Hàng ngày, cũng như mọi người, Phương Mộc cầm bình nước và cặp sách đến phòng học. 11 giờ trưa và 5 giờ chiều đi ăn cơm, 10 giờ tối trở về phòng ký túc. Dù mẹ nhiều lần khuyên nhủ Phương Mộc hãy trở về nhà, nhưng anh vẫn ở lại trường với lý do là để ôn tập chuẩn bị thi.
Chỉ khác là, nhiều cử chỉ của Phương Mộc bắt đầu trở nên kỳ dị. Anh thường nhìn chằm chằm vào một người nào đó, cho đến khi người ấy nhận ra mình bị quan sát, người ấy phản ứng bằng ánh mắt nhìn lại hoặc bằng lời nói, thì Phương Mộc mới cúi đầu xuống giả vờ đọc sách, nhưng vài giây sau anh lại dán mắt nhìn người ấy như trước.
Mỗi khi đi qua các phòng tự học, phòng đọc của thư viện, nhà ăn, Phương Mộc đều quan sát không biết chán từng người trong tầm mắt của mình, và thầm phán đoán tính cách, danh phận, thói quen sinh hoạt và sở thích của họ.
Đôi khi anh cũng chạy lên tầng 24 của khu nhà hành chính hoặc sân vận động, ngồi đó một mình. Đêm khuya, dù không muốn đi vệ sinh, anh cũng lên ô vệ sinh thứ nhất trong nhà vệ sinh tầng 3 để ngồi.
Nhưng, anh không bao giờ bước đến câu lạc bộ nữa.
Rốt cuộc, ngươi là ai?
Đêm khuya yên tĩnh, Phương Mộc mở to mắt nhìn chằm chằm vào đáy giường tầng bên trên. Cơn buồn ngủ không đến với anh, cũng như câu hỏi này không hề có đáp án.
Trong bóng tối, cả khu nhà ký túc sau một ngày im ắng lúc này lại lặng lẽ tỉnh dậy. Trong mỗi giấc mơ của mọi người, những thứ tưởng như không còn sinh khí đều sống lại, chúng nấp trong các xó xỉnh của mình và thì thầm với nhau.
Những cành cây khô héo, nứt nẻ kêu răng rắc trước những làn gió.
Những âm thanh rất nhẹ của tuyết rơi.
Tiếng còi của những chiếc xe đi đêm cô độc.
Tiếng lũ chuột gặm nhấm trong khu bồn nước.
Tiếng dép lê loẹt quẹt ở hành lang.
Tối nay, Vương Kiện đến tìm Phương Mộc.
Vương Kiện không ra phòng học để tự học, điều này khiến Phương Mộc cảm thấy rất ngạc nhiên. Vì thế, khi cậu ta thò đầu vào cửa phòng, anh còn ngỡ là mình nhìn nhầm.
Vương Kiện nhìn vào khuôn mặt Phương Mộc hồi lâu, rồi nói ‘thế đấy’ có phần cứng nhắc.
Phương Mộc bình thản ngồi trước bàn, gật đầu.
Trong phòng chỉ có một mình Phương Mộc. Lúc ăn cơm tối, anh bị một sinh viên khoa thể dục đánh cho một trận, tại vì anh cứ nhìn chằm chằm đến 20 phút vào hai cánh tay cơ bắp của cậu ta. Phương Mộc lau vệt máu bên mép, đứng lên phủi cơm canh bám trên quần áo, anh vẫn không hề nói một câu, chỉ lau cặp kính mắt rồi lại ngồi xuống bên bàn ăn nốt chút cơm canh còn lại.
Cậu ta có tính cách bộp chộp, thô lỗ, đầu óc đơn giản. Và, lại đang yêu đương.
Không thể là cậu ta.
Phương Mộc bình thản không hề có phản ứng gì, khiến cậu sinh viên khoa thể dục ngạc nhiên. Cậu ta đứng nghệt ra hồi lâu, rồi mới xách cái âu cơm in dòng chữ ‘Hello kitty’ bước ra.
Khi các bạn cùng phòng đều đi tự học hết cả, Phương Mộc mới về đến phòng ở. Anh không muốn các bạn nhìn thấy mặt mũi mình bị sưng vù tím tái. Chẳng phải anh sợ bẽ mặt, mà là vì anh không quen tiếp nhận những ánh mắt thông cảm hoặc những lời nói phẫn nộ của họ.
Vương Kiện thận trọng nhìn mặt mũi đang rất tệ của Phương Mộc, và giả vờ cầm mấy cuốn sách trên giường Phương Mộc lên, mở ra đọc.
Thấy Phương Mộc vẫn im lặng, Vương Kiện ngượng nghịu ngồi xuống trước bàn, rút bao thuốc ra châm một điếu rồi đưa bao thuốc cho Phương Mộc.
Phương Mộc hơi do dự, nhưng rồi cũng châm hút.
Cả hai ngồi đối diện nhau, lặng lẽ rít thuốc lá. Hút xong điếu thuốc, Vương Kiện hắng giọng.
“Phương Mộc, cậu… vẫn ổn đấy chứ?”
Phương Mộc ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Vương Kiện đỏ mặt. Rồi cậu lại nhanh chóng châm điếu thuốc nữa.
“Tôi biết tâm trạng cậu không dễ chịu gì. Nhưng… là bạn…” Vương Kiện ấp úng: “Tôi rất mong được chia sẻ với cậu.”
“Cảm ơn.” Phương Mộc ngồi thẳng người lên, nhìn Vương Kiện: “Nhưng, không cần thiết đâu.”
Vương Kiện cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cậu rít một hơi thuốc, rồi nhìn làn khói đang uốn lượn bay lên.
“Những ngày gần đây ở gần bên các cậu, là những ngày vui nhất trong ba năm qua của tôi…” Giọng cậu ta lắng xuống: “Tôi coi… các cậu là bạn của mình.”
Sắc mặt Phương Mộc không thể hiện gì rõ rệt, anh nhìn Vương Kiện hồi lâu, rồi dần dần tỏ ra chăm chú.
“Trần Hy mất, tôi rất buồn. Cô ấy là cô gái rất tốt, hoạt bát cởi mở… và…”
Anh đứng lên, hai tay đút túi quần, bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài: “Nhưng, cô ấy chết sao mà thê thảm quá.”
Anh đưa tay về phía mặt bàn, lặng lẽ cầm chiếc bật lửa lên.
Vương Kiện bỗng nhớ ra một điều gì đó, cậu vội quay người sang xin lỗi luôn miệng: “Tôi xin lỗi, xin lỗi… lẽ ra không nên nói về chuyện này.”
Phương Mộc mỉm cười, lắc đầu.
Ánh mắt Vương Kiện thành thực và hiền hòa.
“Cậu nên nghe tôi câu này: cậu đừng làm khó cho mình nữa.”
“Sao?”
“Thực ra, tối nay tôi cũng có mặt ở nhà ăn.” Vương Kiện ngập ngừng: “Cậu đã bất chấp tất cả, vì muốn tìm ra hung thủ, tôi biết. Nhưng cậu ạ, cậu đừng nên thế này.”
Vương Kiện rít một hơi thuốc lá, điếu thuốc đã cháy gần hết: “Cậu phải giữ sức khỏe, thì mới có thể tìm ra sự thật.”
Vương Kiện vứt mẩu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại nháy mắt nhìn Phương Mộc.
“Lỡ chẳng may tôi bị đứt, thì còn trông mong ở cậu trả thù cho tôi chứ!” Nói rồi, Vương Kiện cười hì hì.
Phương Mộc không cười. Anh chỉ nhìn mãi vào Vương Kiện.
Vẻ mặt của Phương Mộc khiến Vương Kiện hơi căng thẳng, nụ cười lập tức tắt ngấm. Cậu ta ngượng nghịu gãi đầu gãi tai, rồi lại lấy thuốc ra, tay cậu lần sờ túi áo.
Phương Mộc lim dim mắt, bỗng nói rõ to:
“Đây này!”
Vương Kiện ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy động tác của tay Phương Mộc, và chiếc bật lửa đang bay đến.
Vương Kiện đưa tay đón lấy. Khoảnh khắc này, Phương Mộc nhìn rất rõ.
Đó là tay trái.
Vương Kiện cầm bật lửa, châm thuốc, rít một hơi rất sâu, và nhìn Phương Mộc đang chăm chú quan sát mình.
“Sao thế?”
“Không, không sao.” Phương Mộc bình thản trở lại: “Hình như… hình như cậu thuận tay trái?”
“Đúng!” Vương Kiện ngậm điếu thuốc, giơ tay trái lên ngắm nghía: “Chơi bóng bàn, bóng rổ đều thuận tay trái, đá bóng thì thuận chân trái.”
Phương Mộc cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi cảm nhận rằng hung thủ có mối hận thù gì đó rất sâu, người đầu tiên Phương Mộc nghĩ đến là Vương Kiện. Dù cách nghĩ này nghe không xuôi, vì không có nạn nhân nào đang học ở lớp Cơ Địa cả; còn Trần Hy, Tống Phi Phi và Giả Liên Bác học ở khoa kinh tế thì lại càng ‘xa xôi’. Tuy nhiên, Phương Mộc vẫn muốn tìm cơ hội để xác định xem Vương Kiện quen dùng tay nào.
Khi Vương Kiện đưa tay trái ra bắt lấy chiếc bật lửa, thâm tâm Phương Mộc thấy rất mừng. Bởi lẽ anh không tin, hoặc nói là anh không muốn tin Vương Kiện lại là hung thủ.
Tất nhiên, cái câu hỏi bế tắc kia lại ập đến ngay: vậy kẻ đó là ai?
Vương Kiện nhìn Phương Mộc, sắc mặt cậu ta từ chân thành chuyển sang nghi hoặc.
“Phương Mộc, cậu đang nghi ngờ tôi à?” Vương Kiện cau mày: “Hung thủ thuận tay phải, đúng không?”
Không đợi Phương Mộc trả lời, Vương Kiện bước ngay đến bên bàn cầm cặp sách lên rồi xoay người bước đi.
“Khoan đã.” Phương Mộc vội đứng dậy.
Vương Kiện đặt tay lên khuôn cửa lạnh lùng nhìn Phương Mộc, vẻ mặt vừa nhẫn nhục vừa phẫn nộ.
“Gì nào?”
Phương Mộc nhìn cậu ta mấy giây, rồi mỉm cười có ý xin lỗi: “Tớ muốn uống một chút, người anh em có thể cùng đi không?”
Vương Kiện vẫn giữ vẻ mặt hầm hầm tức tối. Phương Mộc lại mỉm cười nhìn ánh mắt băng giá của Vương Kiện đang dần ấm lên. Cuối cùng, cậu ta nhích mép.
“Được!”
Khi Phương Mộc và Vương Kiện nắm tay nhau trở về ký túc xá thì đã là 1 giờ rưỡi sáng. Cũng may, đêm nay Ngô Hàm trực ban nên cả hai mới được vào mà trở về phòng ngủ.
Vương Kiện vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo một hồi, rồi trở về nằm vật lên giường ngủ ly bì. Phương Mộc tuy cũng uống không ít, nhưng đầu vẫn tỉnh táo. Anh đứng trước cửa phòng 352, do dự một lúc định gõ cửa, nhưng rồi lại thôi.
Hành lang hết sức yên tĩnh, Phương Mộc nhìn hai đầu, có cảm giác hình như chúng đang nhìn lại anh. Một cảm giác cô quạnh khó bề diễn tả đang chầm chậm vây kín anh, nặng nề, và rất thật. Phương Mộc bỗng cảm thấy đôi chân hơi rã rời. Anh cố lê bước đến trước đầu cầu thang rồi ngồi phịch xuống.
Bậc thang cứng và giá lạnh, nhưng anh cũng chẳng thiết đứng dậy, hình như sức lực toàn thân anh đã bị rút đi đâu hết cả. Anh bất lực ngồi tựa vào lan can cầu thang nhìn bầu trời đêm trong trẻo ngoài cửa sổ.
Trời không mây, cũng không trăng, chỉ thấy vô vàn vì sao đang nhấp nháy, như đang nhìn anh lại như đang chế nhạo anh.
Có phải ngươi đang rất hể hả?
Vào lúc này, chắc chắn ngươi đang nấp ở một góc khuất nào đó, khoái trá hồi tưởng nhâm nhi màn diễn hay ho của mình. Nhưng Phương Mộc đã mệt mỏi đến nỗi không thấy hận thù nữa, anh thậm chí rất muốn lúc này hung thủ xuất hiện, dù sẽ bị hắn xử lý cũng được.
Ta chỉ cần biết ngươi là ai, thế là đủ.
Để cho tất cả kết thúc.
Anh ngả đầu vào tay vịn cầu thang, nhắm mắt, toàn thân rã rời.
“Kìa, sao cậu lại ngủ ở đây?”
Phương Mộc ngẩng đầu. Trước mặt anh là vầng sáng chói chang. Anh đưa tay lên che mắt, toàn thân anh nặng nề không muốn nhúc nhích nữa.
Ánh sáng tắt ngấm. Ngô Hàm tay cầm đèn pin bước đến đưa tay ra kéo Phương Mộc.
“Cậu mau đứng lên đi, kẻo sẽ bị lạnh mất!”
Phương Mộc đẩy tay Ngô Hàm ra: “Không sao, Tam ca! Tôi rất ổn mà!”
“Không! Ở đây lạnh lắm.” Giọng Ngô Hàm kiên quyết: “Cậu không vào được phòng à? Tôi có chìa khóa đây. Nào, đứng dậy đi!”
“Nếu Tam ca tốt với tôi, thì cứ để tôi ngồi đây một lát.” Phương Mộc hất hàm về phía phòng ở: “Vào, tôi cũng không ngủ được.”
Ngô Hàm thở dài nhìn Phương Mộc: “Được. Cậu chờ tôi một lát.”
Nói rồi cậu ta chạy xuống tầng dưới. Lúc trở lên, Ngô Hàm cầm theo phích nước và hai cái đệm ngồi.
Ngô Hàm đưa cái đệm cho Phương Mộc ngồi, mở nước nóng đưa anh.
“Cậu đã uống nhiều bia chứ gì? Uống trà đi, đang nóng đấy.”
Phương Mộc gật đầu cảm ơn, nhấp một hụm trà, nhưng vẫn ngồi ngả vào lan can cầu thang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
Ngô Hàm cũng ngồi bên anh.
Hồi lâu sau, Phương Mộc bỗng nói nhỏ: “Tam ca à, nghe nói người chết rồi sẽ biến thành một ngôi sao trên trời?”
Ngô Hàm cũng nhìn ra bầu trời sao lấp lánh: “Đúng là có người nói thế.”
“Cậu nói xem, ngôi sao nào là Trần Hy?”
Ngô Hàm không đáp, cậu chỉ đưa tay lên vỗ vai Phương Mộc thật mạnh.
Rồi Phương Mộc khóc rưng rức, hai hàng nước mắt chảy trên mặt. Anh gục đầu vào đầu gối, thút thít không thành tiếng.
Khóc rất lâu. Lúc ngẩng đầu lên, thì thấy Ngô Hàm đưa cho anh chiếc khăn tay.
“Không cần.” Phương Mộc sụt sịt: “Tôi có rồi.”
Anh lần túi áo lấy ra một gói khăn giấy bên trên in hai trái tim lồng vào nhau. Nước mắt lại trào ra.
Đừng nghĩ nữa. Phương Mộc kiên quyết nhắc mình, và cố lau nước mắt.
Lúc cất tệp khăn giấy vào túi, anh đụng thấy một vật cưng cứng bèn lấy ra. Đó là nửa bao thuốc lá của Vương Kiện để lại.
Phương Mộc rút ra một điếu, châm lửa, rít rõ mạnh.
Ngô Hàm hơi ngạc nhiên: “Cậu biết hút từ khi nào thế?”
Đôi mắt hơi sưng của Phương Mộc tươi cười: “Mới gần đây thôi.”
Ngô Hàm nhìn đốm lửa điếu thuốc lúc sáng lúc tối, chìa tay ra: “Cho tôi xin một điếu.”
Cả hai ngồi ở bậc thang lặng lẽ hút thuốc. Hết điếu này đến điếu khác. Chẳng mấy chốc, dưới chân họ là một vốc đầu mẩu thuốc lá.
Hút hết điếu cuối cùng, Phương Mộc cúi đầu lặng lẽ ngồi một lúc, rồi bỗng nói: “Cảm ơn Tam ca.”
Ngô Hàm mỉm cười, rồi ngây nhìn các bậc cầu thang bên dưới. Lát sau cậu ngoảnh sang Phương Mộc: “Việc ấy, có tiến triển gì không?”
Ánh mắt Phương Mộc bỗng thẫn thờ, anh chỉ im lặng lắc đầu.
Ngô Hàm cũng im lặng đến mấy phút. Rồi cậu bỗng nói: “Phương Mộc.”
“Sao?”
“Nói thật đi, cậu có nghi ngờ tôi không?”
Phương Mộc gượng cười: “Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến cậu cả.”
Ngô Hàm lắc đầu: “Tôi không nghĩ thế.”
Phương Mộc hơi ngạc nhiên nhìn sắc mặt Ngô Hàm đang dần trở nên nặng nề.
“Hắn đội lốt tôi để giết Trần Hy, tức là có liên quan đến tôi.” Ngô Hàm nắm chặt nắm tay: “Cậu không nhận ra gần đây ánh mắt mọi người nhìn tôi rất kỳ dị hay sao?”
Phương Mộc vỗ vai Ngô Hàm: “Cậu đừng nghĩ lung lung, đừng cả nghĩ thế.”
Ngô Hàm ‘hừ’ một tiếng.
“Nghĩ lung tung hay cả nghĩ…” Ngô Hàm hơi ngừng lại: “Dù sao tôi cũng quyết không bỏ qua thằng khốn ấy.”
Ánh mắt cậu bỗng trở nên sắc lạnh, dưới bầu trời sao, hình như nó có ánh kim loại.