Chương 23
Bồn Nước
Khung cảnh nhà trường lại phẳng lặng như xưa.
Sau mấy phen kinh hoàng, sự phẳng lặng như một thứ đền bù quý giá vô ngần. Nhà trường mở một hội nghị đặc biệt, mời đại diện Sở công an đến nói rõ tình hình. Ngô Hàm và Phương Mộc đương nhiên cũng trong số người tham dự.
Nhưng hôm đó Phương Mộc viện cớ bị ốm, nằm nhà suốt một buổi chiều. Chẳng phải anh ngượng nghịu, mà là vì anh không muốn lại phải hồi tưởng những chuyện cũ đã trôi qua.
Trong hội nghị, Ngô Hàm phát biểu tương đối hấp dẫn, ít nhiều đem lại cho cái học kỳ ‘bí bét’ ấy một chút sĩ diện. Nhà trường rất hài lòng, đã biểu dương Ngô Hàm và nhất trí đưa cậu vào danh sách được học lên nghiên cứu sinh.
Các bạn cùng phòng đều lấy làm tiếc cho Phương Mộc đã đánh mất cơ hội, nếu không, Phương Mộc cũng được đưa vào danh sách học nâng cao. Còn Vương Kiện thì vẫn ở trạng thái trầm tư. Phương Mộc đoán rằng cậu ta tiếc nuối vì tối hôm đó mình không có mặt ở hiện trường.
Được phép học nghiên cứu sinh, quả là một món quà rất hấp dẫn. Nhưng với Phương Mộc, anh thà rằng tất cả mọi sự việc đừng xảy ra còn hơn.
Tuy nhiên, anh thật sự rất mừng cho Ngô Hàm được nhận cái vinh dự học nâng cao này. Vậy là Tam ca đã được thỏa nguyện. Kể cũng phải thôi, đó là phần thưởng dành cho sự dũng cảm và kiên trì của Ngô Hàm. Nếu Ngô Hàm không mưu trí cảnh giác thì khó mà biết được sẽ còn bao nhiêu người phải chết bởi tay Đường Đức Hậu.
Ngô Hàm và Phương Mộc đương nhiên trở thành hai nhân vật sáng chói trong trường. Dù đi đến đâu, cũng luôn có vô số ánh mắt trầm trồ nhìn vào họ. Ngô Hàm đàng hoàng giữ thái độ điềm đạm ổn định, Phương Mộc thì tỏ ra ngượng nghịu. Anh không thích cái cảm giác bị chú ý như thế này, nhất là khi anh nghĩ đến cái giá đã phải trả để có được niềm vinh dự.
Anh bắt đầu vô cùng khắc khoải nhớ đến những ngày vô tư thanh thản. Những ngày đó mới tuyệt làm sao. Khỏi phải lo mất mạng, không cần luôn chăm chú quan sát mọi người xung quanh, lúc nào cũng có thể huýt sáo và nhìn thẳng vào các cô nàng xinh tươi.
Và, đương nhiên cũng không cần đớn đau vì nghĩ đến Trần Hy lúc đêm khuya thanh vắng.
Có lẽ Vương Kiện nói đúng, Trần Hy cũng mong mình hãy sống thanh thản nhẹ nhõm.
Anh yêu em, nhưng anh sẽ quên em, sẽ quên đi tất cả. Anh sẽ lại sống như một chàng trai vô tư, đơn giản cách đây nửa năm.
Ít hôm sau, đến đợt thi học kỳ như thường lệ.
So với bao sự kiện bất hạnh xảy ra vừa qua, cái từ thi cử dường như rất xa lạ. Khi lại cầm những cuốn sách lên, Phương Mộc có cảm giác chúng xa lạ với anh đến hàng thế kỷ.
Trong mấy ngày cuối cùng, tâm trạng Phương Mộc đã hơi bình tĩnh trở lại. Liền mấy hôm thức thâu đêm ôn tập, anh đã có thể tự tin đối phó được kỳ thi này. Không thể giành điểm cao, nhưng đương nhiên sẽ đạt yêu cầu, không vấn đề gì.
Hôm nay thi môn thứ nhất: Luật môi trường.
Trong phòng, là những sinh viên với khuôn mặt ung dung, hoặc thấp thỏm. Cũng có người vẫn đang ‘nước đến chân mới nhảy’, miệng không ngớt lẩm nhẩm bài vở, xào đi nấu lại các tài liệu đang cầm trong tay. Những ai hơi to gan, đã bắt đầu bí mật khắc ‘phao mật mã’ ở trên bàn.
Phương Mộc vốn mang tâm lý ‘chỉ cần qua cầu là được’, nên cảm thấy nhẹ nhõm. Anh nhìn đồng hồ. Còn 10 phút nữa mới đến giờ thi. Anh phải đi vệ sinh đã, để sẵn sàng ra trận.
Vừa bước vào cửa khu nhà vệ sinh, anh đã nhìn thấy Chúc Tứ đệ đứng ở một gian xép, kiễng chân đặt thứ gì đó lên cái bồn nước.
“Đang làm gì thế?” Phương Mộc nói to.
Chúc Tứ đệ giật mình, run tay, đánh rơi luôn vật ấy vào bồn nước.
Cậu ngoảnh lại nhìn, thấy Phương Mộc, bèn quát ầm lên:
“Đồ khỉ! Làm người ta sợ hết hồn! Tớ cứ tưởng là giáo viên phụ đạo!”
“Thằng béo nhà ngươi đang thậm thụt ở đây làm gì?”
Chúc Tứ đệ trèo lên ống nước để lấy cái thứ vừa bị rơi vào bồn nước. Đó là cuốn giáo trình môn Luật môi trường, đã bị ướt sũng.
“Cậu nhìn đi! Nó thành ra thế này rồi.” Chúc Tứ đệ vẩy vẩy tập giáo trình: “Tệ thật! Nhưng cũng đành vậy.”
Chúc Tứ đệ lại thận trọng đặt nó lên mép bồn nước. Thấy Phương Mộc cứ ngớ ra nhìn mình, cậu ta cười hề hề.
“Cậu không hiểu à?” Chúc Tứ đệ chỉ vào cuốn sách: “Không ai để ý chỗ này. Lúc làm bài thi, tôi sẽ nhớ những nội dung còn mù tịt, sau đó xin đi vệ sinh, rồi vào đây… Cậu thấy tôi mưu trí chưa?”
“Khâm phục rồi!” Phương Mộc chỉnh trang quần áo: “Nếu là cậu, tôi sẽ cho nó vào túi nilon rồi thả hẳn vào bồn nước thì sẽ cực an toàn.”
“Ừ nhỉ!” Chúc Tứ đệ sáng mắt ra: “Thì ra cậu vẫn tinh quái hơn tôi. Lục đệ có túi nilon không?”
“Vớ vẩn! Thằng béo chết tiệt không thể có khí phách một chút à?” Phương Mộc thụi Chúc Tứ đệ: “Mau đi đi! Sắp đến giờ thi rồi!”
“Cách đó quá hay. Lần sau tôi sẽ nghe cậu.” Vẻ mặt Chúc Tứ đệ có vẻ tiếc nuối.
Luật môi trường là môn học Phương Mộc rất ngán, mọi ngày anh chỉ học qua loa đại khái. Cho nên, dù đề thi không khó, nhưng Phương Mộc vẫn thấy đau đầu. May sao, có Vương Kiện ngồi bên cạnh, cậu ta viết như máy, cực nhanh; Phương Mộc vừa cố viết vừa tranh thủ ‘quay phim’ bài của Vương Kiện.
Còn Chúc Tứ đệ, sau nửa giờ làm bài, cậu ta xin phép ra ngoài đi vệ sinh. Giám thị đồng ý. Phải sau 10 phút cậu ta chưa trở vào, thầy sốt ruột bèn bước ra khỏi phòng.
“Anh chàng này bị ngã xuống bệ xí chắc?”
Đám học trò phòng 352 nhìn nhau, tủm tỉm.
Chưa đầy 1 phút sau, Chúc Tứ đệ bị ‘áp giải’ về. Bước đến chỗ bàn Phương Mộc, cậu ta lè lưỡi nhăn mặt, khẽ nói: “Khỉ thật, chưa xong!”
Phương Mộc không nhịn được nữa, phì cười.
Hôm nay vẫn là may mắn. Hai thầy giám thị đều là giáo viên trong khoa, vốn rất mát tính; cánh học trò không ngớt ‘giở mánh ăn gian’ nhưng hai thầy ‘tốt bụng’ này đều nhắm mắt cho qua.
Được Vương Kiện hỗ trợ, Phương Mộc đã nhanh chóng làm được già nửa bài thi. Anh tự nghĩ, chắc đã có thể đạt điểm trung bình rồi, nên tặc lưỡi dừng bút.
Lúc còn khoảng 20 phút nữa thì hết giờ, Chúc Tứ đệ lại giơ tay xin đi vệ sinh, thầy giám thị nhếch mép, hất tay cho phép, hắn ta lủi ra rõ nhanh. Mấy phút sau hắn vui vẻ trở vào, mặt tươi như hoa, giơ hai ngón tay thành hình chữ V với Phương Mộc.
Thi xong, mọi người như được giải phóng, vừa chòng ghẹo nhau vừa đi về phòng. Chúc Tứ đệ ‘ăn gian’ thành công, trông rất hớn hở; Phương Mộc đá cho hắn một phát, hỏi: “Cậu béo làm ăn ra sao mà lần đầu đi mở tài liệu không thành công?”
“Hề hề… chán quá! Tôi hăm hở chạy vào nhà vệ sinh, nào ngờ ở ô bên cạnh đang có người ngồi. Chờ mãi chán chê hắn mới ra. Tưởng là ai, thì ra là thầy giáo phụ đạo! Cũng may, thầy giám thị bước vào gọi tôi về lớp, nếu không tôi cũng khó ăn khó nói.”
Cả bọn đều bật cười khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn sang họ.
Vậy là thi cử đã xong, ai ai cũng bận bịu dọn dẹp để trở về nhà. Riêng Phương Mộc thì chẳng có việc gì làm, chỉ ngồi trên giường nhìn các bạn thu xếp hành lý nhồi nhét các thứ vào va li, trông anh nào cũng nhanh nhẹn khác thường.
Ai chẳng nhớ nhà, sốt ruột? Mặt khác, có lẽ cũng vì ảnh hưởng của các vụ án đáng sợ xảy ra trong học kỳ vừa rồi. Họ dường như rất mong sớm thoát khỏi cái chốn đầy bất an này.
Anh cả thu xếp xong hành lý, chào mọi người rồi vội đi ngay cho kịp giờ tàu chạy. Tiếp đó là Nhị đệ và Ngũ đệ. Chúc Tứ đệ và Vương Kiện đi mua vé tàu. Ngô Hàm cũng đang đi vắng, trong phòng chỉ còn lại một mình Phương Mộc.
Sự yên tĩnh đột ngột khiến Phương Mộc cảm thấy bối rối.
Học kỳ này đã kết thúc, sau đây là kỳ nghỉ đông, anh chẳng có việc gì để làm, nhưng anh không hề cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu.
Anh đứng lên, đi đi lại lại trong căn phòng, rồi bước đến đứng trước gương.
Trong gương là một anh chàng đầu tóc bù xù, sắc mặt nhợt nhạt.
Ngươi đã biết cau mày nhăn trán từ khi nào vậy?
Ngươi đã biết nắm chặt nắm đấm từ bao giờ thế này?
Ánh mắt ngươi trở nên sắc lạnh từ khi nào?
Đôi vai ngươi đã bắt đầu trĩu nặng từ khi nào?
Ta là Phương Mộc. Còn ngươi?
Chuông điện thoại reo, Phương Mộc cầm máy lên. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Vâng, mẹ ạ. Con sẽ về ngay.”
Nhà, mãi mãi là nơi khiến người ta thấy dễ chịu nhất, cơm nhà mãi mãi là bữa tiệc ngon nhất trên đời.
Chắc là vì thấy Phương Mộc ngày càng xanh xao nên mẹ nấu cho anh những món cực khoái khẩu, anh ăn rất ngon miệng. Thời gian gần đây anh hầu như đã mất khả năng nhận biết mùi vị đồ ăn; bữa gần đây nhất anh cảm rất ngon, hình như là chuyện từ ngày xưa đã lâu lắm rồi. Đang ăn, điện thoại bỗng đổ chuông. Chúc Tứ đệ gọi, hỏi Phương Mộc xem cái nồi vẫn nấu mỳ để ở chỗ nào. Anh trả lời để ở gầm giường, rồi hỏi: “Lúc này các cậu đang làm gì?”
“Ha ha… tôi và Vương Kiện ngày mai về nhà, nên tối nay sẽ nấu nồi lẩu đánh chén!”
“Nấu ăn trong phòng à? Coi chừng sẽ bị mách lẻo đấy!”
“Không sao. Hiện giờ, cả khu nhà chỉ còn lại vài đứa bọn tôi; Tam ca tối nay trực ban, cậu ấy sẽ phớt lờ cho, không vấn đề gì.”
Đầu dây bên kia có tiếng của Vương Kiện: “Phương Mộc cùng đến đây cho vui?”
Phương Mộc cười: “Thôi! Các cậu cứ ăn đi. Nên chú ý an toàn. Mai lên đường bình an nhé!”
“Được! Đến Tết tôi sẽ gọi điện cho cậu.”
Cơm tối xong, mẹ vào bếp rửa bát, cha thì ngồi xem đĩa phim ‘Ta là ai’ của Thành Long, ông rất thú vị gọi anh cùng xem. Thấy ông đang cao hứng, Phương Mộc cũng cùng ngồi xem, dù anh đã xem bộ này từ lâu.
Dường như hầu hết các nhân vật nam đều có các tình tiết bạo lực. Cha anh chăm chú xem các pha phóng ô tô, nổ bom, đấu súng… rất say sưa. Khi đang chiếu Thành Long giao đấu với mấy gã đặc vụ trong phòng làm việc, thì mẹ từ trong bếp gọi cha anh vào lấy hộ ít nước nóng.
“Phương Mộc làm đi!” Ông nói, mắt vẫn dán vào màn hình.
Mẹ anh hai tay áo đang xắn lên, ngó đầu ra: “Đã lâu lắm nó mới về nhà, đừng hành nó! Ông xã, ông vào đây!”
‘Ông xã’ lầu bầu gì đó, nhưng cũng đứng dậy đi vào bếp.
Giúp ‘bà xã’ xong, ông trở ra, thì cảnh đấm đá đã kết thúc, ông cứ xuýt xoa mãi. Phương Mộc bèn ấn nút tua trở lại để ông xem.
Các hình ảnh lùi trở lại trông rất ngộ nghĩnh. Thành Long hai tay bị còng, từ trong toa-lét nhảy ra rất gọn ghẽ.
Cha anh nhìn không chớp mắt, thỉnh thoảng trầm trồ khen ngợi Thành Long có thân thủ siêu hạng, ông không nhận ra Phương Mộc đang thở càng lúc càng gấp.
Ông đang xem rất khoái trá thì Phương Mộc bỗng cầm cái điều khiển lên ấn núi ‘tua trở lại’.
“Con làm gì thế?”
Phương Mộc không đáp, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trong cảnh này, Thành Long bị còng hai tay ra sau lưng, nhưng anh đã liên tiếp đá bay mấy gã đặc vụ, sau đó anh tung người nhảy lên và luồn qua hai tay mình, hai tay bị còng đã trở lại phía bụng.
Phương Mộc tua lùi về, Thành Long lặp lại động tác vừa rồi - tất nhiên mọi thứ sẽ ‘ngược lại’ - lần này sau động tác tung người thì hai tay bị còng của Thành Long lại trở lại sau lưng.
Phương Mộc xem đi xem lại cảnh này mấy lần, cho đến khi bị cha anh chép miệng giằng lại cái điều khiển.
Xem ra, nếu hai tay đã bị còng, tự mình ngoặt nó về phía sau lưng không khó, chỉ cần cố một chút là làm được.
Còn hai chân bị còng… thì sao?
Sao mình lại nghĩ đến những chuyện này nhỉ? Thôi, không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Phương Mộc cố ép mình chú ý vào màn hình ti-vi.
Trên sân thượng, Thành Long đang giao đấu với hai đối thủ, cảnh rất hay.
Nhưng, cái dây lạt nilon.
Chỉ cần xỏ đầu dẹt này vào cái khe của đầu kia, thít lại, là có thể dùng như một cái còng.
Báo cáo khám nghiệm hiện trường có nói rằng đây là cách cực đơn giản, nhưng có thể trói người rất chặt.
Trói người khác dễ, trói mình cũng dễ chứ sao!
Tim Phương Mộc đập thình thịch.
Không thể, tuyệt đối không có chuyện đó.
Sao mình lại có thể nghi ngờ cậu ấy? Hung thủ là Đường Đức Hậu. Đúng, chính là Đường Đức Hậu.
Nhưng, tối hôm đó xảy ra chuyện, thì mình có ‘nhìn thấy’ và ‘nghe thấy’ cái gì không?
Phương Mộc ngồi trên đi-văng, các mảnh ký ức dần dần lần lượt tái hiện.
Cậu ta nói với Phương Mộc rằng mình nhìn thấy bóng người lướt qua.
Cậu ta và Phương Mộc ngồi nấp trên cầu thang, cậu ta nói là nghe thấy bước chân người đó đi lên tầng 6…
Sau khi đạp cửa xông vào, cậu ta nói nhìn thấy một ô cửa sổ bị gãy…
Tất cả đều là cậu ta ‘nhìn thấy’ và ‘nghe thấy’, còn Phương Mộc thì cho rằng mình cũng ‘nhìn thấy’ và ‘nghe thấy’.
Thực ra, anh không hề thấy gì hết.
Lẽ nào…
Trong khoảnh khắc, dường như mọi sự vật xung quanh Phương Mộc đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại cái đi-văng anh đang ngồi. Trước mắt anh hiện lên một cảnh đất trời đầy tuyết trắng, tiếp đó là một cái bóng mờ ảo, chập chờn trong màn sương mù trắng đục.
Nếu cậu ta có liên quan đến những vụ án mạng này, thì chỉ có hai nguyên nhân khiến cậu ta bắt Đường Đức Hậu phải bỏ mạng. Một là, cậu ta và Đường Đức Hậu là đồng bọn, Đường Đức Hậu giết chết Trần Hy, còn cậu ta thì trốn trong nhà vệ sinh, ngụy tạo hiện trường giả chứng tỏ mình bị tấn công khống chế. Về sau, cậu ta giết Đường Đức Hậu để diệt khẩu. Chỉ còn vấn đề là, cậu ta đã dùng cách gì để buộc Đường Đức Hậu phải nhảy cửa sổ chạy trốn?
Hai là, chỉ một mình cậu ta là hung thủ. Cậu ta rất hiểu thói quen sinh hoạt của Chu Quân, cậu ta cũng biết chuyện Đồng Sảnh tối hôm đó đến khu nhà hành chính để phô-tô. Nhưng, tối 30 tết Tây, khi cậu ta được tìm thấy trong nhà vệ sinh tầng trên, người chỉ mặc độc cái quần cộc, ở hiện trường thì không có bộ quần áo thun và cái khăn trùm đầu. Thế thì cậu ta giấu các thứ đạo cụ ấy ở đâu?
“… Không ai để ý đến chỗ này…” Chúc Tứ đệ đã từng rất đắc ý khoe với Phương Mộc.
Bàn tay Phương Mộc bỗng ướt mồ hôi.
Thế thì, cậu ta hoàn toàn có thể giấu bộ quần áo thun và cái khăn trùm đầu vào trong bồn nước, đó đúng là nơi rất dễ bị bỏ qua.
Nhưng, tại sao cậu ta phải giết Đường Đức Hậu? Tại sao xác Đường Đức Hậu lại mặc bộ quần áo thun ấy?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác vụt hiện ra trước mắt Phương Mộc, anh cảm thấy đầu mình như một mớ bòng bong.
Đúng là hắn, nhất định hắn có liên quan đến tất cả!
Không, không phải cậu ấy! Mình cũng có mặt ở câu lạc bộ lúc đó, kẻ giơ cái rìu lên không phải cậu ấy!
Cha Phương Mộc chú ý đến vẻ mặt của cậu con trai, ông quan tâm hỏi: “Con sao thế? Đang mệt à?”
Phương Mộc nhìn ông lắc đầu, cố gượng cười.
Không phải thế. Chắc tại mình đang nghĩ ngợi lung tung. Dừng những ý nghĩ rồ dại này lại. Phải dừng lại ngay!
Cha anh lo lắng hỏi: “Nếu mệt thì cứ nói ra, kẻo lại ốm nặng thì e không kịp đấy.”
Không kịp thời!
Khi nhận ra ý đồ thật sự của kẻ đứng trên sân khấu, mình đã không hành động ngay.
Cho nên không kịp. Rồi Trần Hy chết.
Tối nay chỉ có cậu ta và Chúc Tứ đệ, Vương Kiện ở khu ký túc xá II…
Không thể như thế! Dù tất cả chỉ là cảm giác nhầm lẫn của mình, thì cũng không thể để sự việc biến thành ‘không kịp’ nữa!
Phương Mộc đứng bật dậy, vội vã giở tấm danh thiếp của Hình Chí Sâm ra, lập tức gọi điện.
“Số máy vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Anh gọi lại mấy lần, nhưng vẫn không tác dụng gì, đành gọi đến phòng làm việc của Hình Chí Sâm, nhưng cũng không có ai nhấc máy.
Đặt máy xuống. Phương Mộc đi đi lại lại trong nhà. Bỗng nhiên anh nghĩ đến một điều, bèn gọi điện đến phòng ký túc xá.
Chỉ thấy tiếng tuýt tuýt đơn điệu, cũng không có ai nhấc máy.
Họ đi đâu nhỉ?
Hay là… đã xảy ra chuyện rồi?
Mình có nên báo cảnh sát không?
Ngón tay Phương Mộc đặt lên phím bấm, do dự, rồi lại thôi.
Có lẽ tại mình toàn nghĩ ngợi vớ vẩn.
Anh lại bước đến đi-văng rồi ngồi xuống, cố bắt mình tập trung chú ý vào màn hình ti-vi. Nhưng sau vài phút, đầu óc anh vẫn không thể nắm bắt được một hình ảnh nào.
Trong đầu anh cứ như có hai gã đang cãi nhau.
Là hắn!
Không, không phải cậu ấy!
Đồng hồ trên tường bỗng tinh tang gõ chuông, Phương Mộc đứng phắt lên như giật mình sợ hãi. Anh quay lên nhìn, đã là 10 giờ đêm.
Anh nhìn trở lại, thì thấy ánh mắt ngạc nhiên của cả cha lẫn mẹ.
“Này, có phải con đang có chuyện gì không?” Bà mẹ hỏi.
Phương Mộc do dự. Rồi đứng dậy, cầm chiếc áo khoác.
“Con phải đi một lát, rồi sẽ về ngay thôi.”
Anh phải đến trường xem sao, kẻo đêm nay anh không thể yên tâm.
Ra đến đường phố đang vắng tanh vắng ngắt, Phương Mộc đưa tay ra vẫy tắc-xi, rồi lên ngồi hàng ghế sau, anh thở ra một hơi rất dài.
Mong sao, đây chỉ là mình rối trí nên mới nghĩ linh tinh mà thôi.