Chương 24
Hạ Màn
Cách đây hai tiếng đồng hồ.
Người phụ nữ nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 8 giờ rồi. Cô ta dừng tay đang đan len, đứng dậy, mở cửa rồi đi ra.
Ngoài hành lang rất lạnh, có thể nghe thấy tiếng gió rét đang ù ù thổi. Cô ta hơi run rẩy. Sau khi khóa cửa lại, cô phủi tay cho sạch bụi, rồi đưa tay ôm hai vai, đi về phía cầu thang.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cậu thanh niên đứng ở hành lang, bất động, và đang nhìn cô.
Cách đây nửa phút, chỗ đó vẫn trống trải, chàng trai cứ như vừa mới từ trên trời rơi xuống.
Ánh mắt anh chăm chú, ấm áp. Vẫn như trước đây.
Tâm trạng của cô lại rất khác. Gần đây cô thấy hơi sợ anh. Trong buổi tối như thế này, với ánh mắt như thế, cô cảm thấy hoang mang bối rối. Mặt cô thoáng đỏ bừng, cô đưa tay lên vuốt mái tóc, mắt nhìn xuống, rồi đi về phía cầu thang.
Lúc đi qua trước mặt cậu thanh niên, anh ta không có ý tránh lối đi. Dù đang cúi mặt xuống thì người phụ nữ cũng vẫn cảm nhận được ánh mắt kia khiến mặt cô có cảm giác âm ấm như có con kiến đang bò trên má, tê tê. Người phụ nữ đi vòng sang bên. Vừa đặt chân lên bậc thang thứ nhất, cô đã bị một cánh tay cứng cáp kéo vào lòng.
“Kìa…” Người phụ nữ khẽ kêu lên, gấp gáp: “Làm gì thế? Đừng… kẻo người ta nhìn thấy…”
Người thanh niên cứ ghì chặt lấy người phụ nữ không rời. Cô cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng không thể.
Nhưng rồi những động tác gan lỳ ấy lại khiến người phụ nữ thấy ấm lòng, thân thể đang căng của cô bỗng dần dần chùng xuống, hai tay cô đưa lên bám lấy vai cậu thanh niên.
Cậu thanh niên gục đầu vào ngực người phụ nữ, nhắm mắt, hít mạnh, cảm nhận mùi hương toát ra từ cô. Cô cúi xuống, có thể nhìn thấy hai hàng mi của anh và hai cánh mũi anh đang phập phồng.
Thật giống như một động vật nhỏ rất không muốn rời mẹ nó.
Hơi thở của anh khiến ngực cô ấm áp, người phụ nữ thật sự mềm lòng, dường như không còn chút sức lực gì nữa. Hai tay cô đưa lên vuốt ve mái tóc của anh.
Tôi biết anh vẫn không thể xa tôi.
Được, nếu đã như vậy, những gì tôi làm cho anh, đều là xứng đáng.
Hai người, một đứng trên, một đứng thấp hơn. Cả hai đứng đó, ôm riết lấy nhau, bất động, hệt như một pho tượng. Trong ánh đèn mờ tối, hai thân thể như đã nhập vào nhau và cùng được mạ lên một lớp ánh đèn vàng nhạt.
Bên ngoài cánh cửa sắt đóng chặt, là màn đêm đang nhạt dần và cuồng phong lại ùa đến.
Trong phòng ký túc số 352. Một bình ga đặt ở giữa phòng, trên bàn đặt các đĩa thịt dê, cá mực, miến, sò tươi, và mấy chai bia. Một cái nồi nhôm nho nhỏ, nước đang sôi bốc hơi nghi ngút. Chúc Tứ đệ đang ngồi xổm trên sàn nhà loay hoay với mấy thứ rau sống, rau cải, cần tây.
Có tiếng gõ cửa, Chúc Tứ đệ lập tức đứng dậy, tay đặt vào cái van của bình ga.
“Ai đấy?”
“Tớ đây mà!”
Chúc Tứ đệ thở phào, bước ra mở chốt cửa. Ngô Hàm bước vào, tay xách một cái can nhựa.
“Sợ thật! Tôi cứ tưởng là Mai hắc xì dầu!”
“Không vấn đề gì! Tôn Mai vẫn đang ngồi tầng 1 xem ti-vi chiếu phim ‘Truy kích đến cùng’ rất chi là say sưa, thì lên đây làm gì? Nhưng các cậu nên nói nhỏ thôi.”
“Yên tâm. Nếu có chuyện thì đã có cậu đứng ra che chắn cho là sẽ ổn.” Chúc Tứ đệ chỉ vào cái can nhựa trong tay Ngô Hàm: “Gì thế?”
“Xăng!” Ngô Hàm cúi xuống, đẩy cái can xăng vào gầm giường: “Ngày mai tôi sẽ tháo xe đạp ra lau dầu và tổng vệ sinh cho sạch. Cặn đất cáu bẩn khiếp quá, không đi nổi nữa.”
Ngô Hàm phủi phủi tay, rồi đứng lên nhìn các đĩa, khay trên bàn: “Chà! Rôm rả, trông ngon thật.”
Cửa bỗng bị đẩy ra, Vương Kiện nhăn mặt lè lưỡi bước vào, tay cầm một rổ rau xanh còn chưa ráo nước.
“Mẹ kiếp, nước lạnh kinh người.” Cậu ta đặt cái rổ lên bàn, rồi áp người lại gần cái nồi nhôm cho đỡ rét: “Hôm nay rét ơi là rét.”
Ngô Hàm nói: “Trời rét, mà lại uống bia? Chờ đấy.” Nói rồi cậu ta mở tủ con của mình, lấy ra hai chai rượu trắng.
“Một cậu đồng hương cho tôi đấy! Uống rượu này, ăn lẩu, mới đã chứ!”
“Hì hì… hay quá!” Vương Kiện cười tươi roi rói đưa tay đón lấy: “Nồng độ khá cao! Tôi mê thứ này, tôi mê thứ này!”
Vương Kiện ghé răng mở nút chai: “Ngô Hàm, cậu cũng đừng đi nữa, cùng ngồi ăn đi?”
“Tớ…” Ngô Hàm nhìn nổi lẩu trên bàn, hình như cũng hơi ‘nao núng’ rồi.
“Thôi đi! Đừng do dự vớ vẩn nữa!” Chúc Tứ đệ ngắt lời Ngô Hàm, và đưa tay ra ấn cậu ta ngồi xuống ghế.
Ngô Hàm mỉm cười: “Được.”
Đêm đông giá lạnh, đóng cửa lại ăn lẩu quả là khoái trá. Nhất là khi ta nghĩ rằng sau bữa cơm no và giấc ngủ say, tỉnh dậy rồi ta sẽ lên đường trở về mái nhà xưa xiết bao quen thuộc mà ta xa cách đã lâu, thì cái nồi lẩu đang cuộn sôi này lại càng khiến ta vui sướng và thèm muốn không thể chờ thêm được nữa.
Chai rượu trắng đã cạn rất nhanh. Lưỡi của Chúc Tứ đệ cứng đơ như miếng cá mực bị luộc quá lâu. Vương Kiện cũng không hơn Chúc Tứ đệ là mấy, càng uống càng bốc. Nâng lên đặt xuống một hồi, chai rượu thứ hai cũng đã vợi đi già nửa.
“Học kỳ sau… tôi sẽ trở lại lớp Cơ Địa…” Vương Kiện mắt đờ đẫn, tay cầm đũa khoắng vào nồi mãi vẫn không gắp nổi miếng nào, đành đặt đũa xuống tợp một tợp rượu.
“Hề hề… thế thì xin chúc mừng cậu.” Ngô Hàm uống cũng nhiều, mặt mũi nhợt nhạt, cụng ly rõ mạnh với Vương Kiện.
“Chúc mừng!” Chúc Tứ đệ đang cười rất thộn, bất chợt hô lên rồi cầm chén lên ực một hụm to.
“Ha ha…” Vương Kiện bá vai Chúc Tứ đệ: “Điều vui nhất trong học kỳ này là được quen các cậu! Tôi đã nghĩ rồi, tôi không dọn về phòng cũ nữa, tôi sẽ ở lại phòng đối diện với mọi người.”
“Thế là phải! Chúng ta mãi mãi là… anh em thân thiết…”
Chúc Tứ đệ nhoài lên bàn đưa tay ra với chai rượu, nhưng chỉ được nửa chừng thì khựng lại, gục đầu lên cánh tay rồi ngủ luôn.
“Hà hà… thằng cha Tứ đệ không kham nổi nữa rồi.” Vương Kiện miệng nhai lạc rang, tay lay Chúc tứ đệ rõ mạnh, nhưng cậu ta chỉ ú ớ mấy tiếng, rồi lại ngáy o o.
“Cứ gì cậu ấy? Tớ cũng đầu hàng rồi.” Ngô Hàm lảo đảo đứng lên: “Tớ phải đi vệ sinh đã.”
Cậu ta loạng choạng đi ra ngoài cửa. Phía sau, Vương Kiện lầu bầu: “Cậu làm sao thế? Từ nãy đến giờ đi tè ba lần…”
Ngô Hàm bước vội vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa thò ngón tay vào họng. Chưa đi đến chỗ tiểu tiện, đã nôn thốc nôn tháo, các thứ trong dạ dày cộng với chất men thải ra bằng hết.
Nôn xong, chưa kịp thở, Ngô Hàm tiếp tục đưa tay móc họng. Tiếp tục phun ra nốt, thế là dạ dày sạch trơn.
Ngô Hàm tì trán vào tường nhà giá lạnh, trán vã mồ hôi, thực quản đau như sắp bị bẻ gãy, dạ dày nóng như phải bỏng.
Lát sau, cậu đứng thẳng người lên, bước đến bên bồn nước vã nước lên mặt lâu đến mấy phút. Lúc ngẩng lên, khuôn mặt trắng nhợt đã trở lại tỉnh táo không còn dấu vết của men rượu nữa.
Rồi cậu chầm chậm đi về phòng 352, lúc đi đến cửa, bước chân bỗng loạng choạng.
Bước vào phòng, Ngô Hàm nhận ra khỏi cần giả vờ say nữa, vì Chúc Tứ đệ đã ngủ say tít, Vương Kiện thì nằm bất động ở giường dưới, xem ra cũng say mềm thật rồi.
Ngô Hàm ngồi bên bàn, cầm bao thuốc của Vương Kiện lên rút điếu thuốc ra châm.
Hút được già nửa điếu, cậu giơ mẩu thuốc còn lại vào bếp ga, nó bén lửa cháy rụi thành tro.
Rồi cậu đứng dậy, nhìn Chúc Tứ đệ và Vương Kiện, vẻ mặt rất khó hiểu. Lát sau, ánh mắt Ngô Hàm bỗng sắc nhọn và quyết đoán.
Ngô Hàm hành động thật nhanh.
Khóa ga bếp. Cúi xuống gầm giường lôi cái can nhựa ra, mở nắp. Hơi xăng nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng.
“Á…” Chúc Tứ đệ bỗng vất vả ngẩng đầu lên, tay đưa về phía Ngô Hàm. Ngô Hàm thản nhiên gạt một cái, bàn tay của Chúc Tứ đệ lại rơi xuống bàn, bất động.
Ngô Hàm tắt đèn điện, rồi kéo một cái ghế ra, đứng lên tháo bóng đèn ra. Sau đó đặt bóng đèn lên bàn, thận trọng đập vỡ, rồi lại đứng lên lắp nó trở lại vào đui đèn.
Làm xong các việc, Ngô Hàm nhìn khắp phòng một lượt. Sau đó cậu ta lại mở van bếp ga lên mức to nhất.
Cuối cùng, cậu ta khép chặt cửa lại rồi bước đi.
Trong hành lang tối om, Ngô Hàm đứng tựa lưng vào tường, lặng lẽ chờ đợi.
Chừng hơn nửa giờ sau, cậu ta nhìn đồng hồ, sau đó mở cửa phòng 352 ra. Gần như đồng thời, một làn hơi ga nồng nặc xộc ra phả vào mặt. Ngô Hàm khẽ mỉm cười, khép cửa lại, rồi quay người rảo bước chạy xuống cầu thang.
Người phụ nữ nhìn màn hình ti vi, tay vẫn đan len thoăn thoắt, nhưng tâm tư lại để ở chiếc đồng hồ treo tường. Đã hơn 10 giờ rồi, sao anh ấy vẫn chưa xuống nhỉ?
Trót lơ đễnh nên đã đan chệch mấy mũi kim lên hàng trên. Không sao, người phụ nữ lại gỡ nó ra đan lại.
Mấy hôm nữa anh ấy sẽ phải về gia đình ăn Tết, mình phải nhanh tay đan chiếc áo này xong trước khi anh ấy lên đường. Tưởng tượng lúc anh ấy mặc chiếc áo len do chính tay mình đan, người phụ nữ nở nụ cười ấm áp.
Rốt cuộc, tất cả đều trôi qua. Mong sao cái ngày tốt đẹp sẽ đến nhanh.
Cửa bỗng bị mở ra, người đàn ông bước vào, im lặng, đi thẳng vào gian trong.
Người phụ nữ đặt chiếc áo đan dở lên bàn, thầm mỉm cười. Đã rất lâu cứ phải nơm nớp, nhưng đêm nay có thể vui vẻ dễ chịu rồi đây. Anh ấy đang quá nóng lòng không đợi được nữa.
Người phụ nữ vén tóc, mặt bắt đầu đỏ bừng, đầy khao khát với cái chuyện sắp sửa xảy ra.
Chà, mình không biết xấu hổ à? Chị ta thầm trách mình. Rồi định thần, mở cửa gian trong ra.
Cậu thanh niên ngồi bên giường, sắc mặt nặng nề. Thấy thế, người phụ nữ ngạc nhiên, vội hỏi: “Kìa, sao thế?”
Anh ta thở dài: “Ngán thật! Hai cậu ở phòng trên kia dùng bếp ga đun nồi lẩu đánh chén.”
“Gớm thật đấy!” Người phụ nữ giãy nảy: “Nếu phòng bảo vệ biết, họ sẽ trừ lương tôi mất thôi.”
Cậu thanh niên ngán ngẩm xòe tay ra: “Hết cách rồi, bọn tôi cùng phòng với nhau, tôi có nói họ cũng chẳng chịu nghe.”
“Tôi sẽ lên xem sao.” Chị ta xăm xăm bước ra cửa, bụng thầm nguyền rủa mấy thằng quái con đã phá hỏng cái đêm tốt đẹp của mình: “Mấy thằng nhóc ấy thật quá đáng.”
Chị ta bước nhanh lên tầng 3, hầm hầm chạy đến phòng 352 mở toang cửa. Trong phòng tối om, mùi khí ga xộc ra khiến chị nghẹn thở.
“Mấy đứa làm gì thế hả?”
Chị vừa bịt mũi vừa đưa tay ra bật công-tắc đèn.
Phương Mộc vừa bước vào sân trường thì nghe thấy một tiếng nổ nặng nề từ phía xa vọng đến. Anh sửng sốt, và lập tức cảm nhận được hướng phát ra tiếng nổ là từ phía khu ký túc xá II.
Tim đập nhanh như điên, Phương Mộc chạy ào trên con đường nhỏ vắng tanh không bóng người. Chưa chạy đến sân khu nhà, anh đã nhìn thấy…
Khu ký túc II vẫn ‘nổi tiếng’ là không bao giờ xảy ra hỏa hoạn, lúc này đang bị chìm trong đám lửa và khói dày dặc.
Có thể nhận ra ngay, ngọn lửa bắt đầu phát ra từ tầng 3.
Phương Mộc run lên bần bật. Vị trí đó là phòng 352.
Không nghĩ ngợi gì nữa, anh chạy ngay vào cổng chính của khu nhà.
Cổng đang khóa. Anh vừa rung cửa thật mạnh vừa lớn tiếng gọi, nhưng tất cả vẫn im lặng không một hồi âm.
Anh cuống cuồng chạy qua chạy lại và nhìn khắp bốn phía. Anh chợt nghĩ đến cái mái nhà để xe đạp bèn chạy vụt về phía đó.
Đứng nhìn áng chừng độ cao, sau đó anh lùi lại mấy bước lấy đà, rồi nhảy bật lên, tay đu lấy mái, tiếp tục co người và trèo lên được. Mái tôn nhựa kêu rắc rắc dưới chân, thật nguy hiểm. Mặc kệ, Phương Mộc chạy ào trên đó rồi bám lên cửa sổ tầng 2, đẩy mạnh cánh cửa. Bên trong đã chốt chặt. Không do dự, Phương Mộc huých khuỷu tay đập vỡ kính rồi mở cửa sổ ra, chui vào khu ký túc II.
Hành lang tầng 2 đang ngập ngụa khói đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lửa trên tầng 3 bập bùng. Phương Mộc đưa ống tay áo lên bịt miệng đồng thời rảo bước về phía cầu thang bên trái.
Anh chạy lên đến chiếu nghỉ của cầu thang lên tầng 3, luồng khí nóng thốc vào mặt, xen lẫn mùi thịt cháy khét lẹt. Trên các bậc cầu thang là vô số mảnh than đã cháy đen và những mảnh vụn của đồ vật.
Tầng 3 quen thuộc đối với anh, giờ đây chẳng khác gì địa ngục.
Rẽ vào hành lang tầng 3, trước mắt anh là đám lửa hung dữ, không khí nóng bỏng xen lẫn khói bụi khiến anh gần như ngạt thở.
Có người bị thương? Hay là… đã chết rồi?
Phương Mộc giơ bàn tay che lên trán, rảo bước đi lên bất chấp lửa khói đang phun ra khắp chốn.
Cửa phòng 352 đã vỡ tan tành sau tiếng nổ, lửa và khói từ trong phòng cuồn cuộn phun ra, cửa của các phòng lân cận cũng bị cháy trụi. Tất cả đang là một biển lửa.
Cảnh tượng kinh khủng trước mắt khiến Phương Mộc bàng hoàng, đôi chân anh bắt đầu run rẩy. Lát sau, anh mới cố hết sức gọi được mấy tiếng: “Có ai ở đây không…”
Nhưng anh bỗng ngắc lại, im bặt, và dừng bước, mở to mắt.
Qua ánh lửa và màn khói đen mù mịt, anh nhận ra ở cửa phòng 352 có một người đang ngồi thụp xuống và đang thận trọng nhìn vào phía trong.
Trong ánh lửa chập chờn, trông người ấy lúc mờ lúc tỏ, gầy ngẳng cứng lạnh, các cơ thịt trên mặt dường như đang rung rung.
Đó là Ngô Hàm.
Phương Mộc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với Ngô Hàm, anh vẫn kêu lên thất thanh:
“Là cậu à?”
Ngô Hàm lập tức quay đầu lại, nhận ra Phương Mộc, sắc mặt cậu ta lại trở nên trầm tĩnh. Ngô Hàm cau mày quan sát Phương Mộc, cứ như nhìn một người khách không mời, nhưng lò dò đến một bữa dạ tiệc.
“Cậu càng ngày càng khiến người ta khó chịu đấy, Phương Mộc.”
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc, nhưng sắc mặt và ánh mắt thì đã khác, khiến Ngô Hàm trông như một người hoàn toàn xa lạ.
Cậu ta từ từ đứng lên, chỉ vào trong phòng 352 với động tác như là sửng sốt khoa trương quá mức cần thiết, nói: “Thấy thế nào? Hoành tráng chưa?”
Lúc này Phương Mộc mới chú ý nhìn vào trong phòng đang bập bùng lửa có hai thân hình bị cháy co quắp.
Lòng Phương Mộc bỗng thắt lại, đôi môi run run.
“Họ… họ…”
Nhưng Ngô Hàm thì vẫn bình tĩnh, cậu ta nói như kể về một sự việc chẳng liên quan gì đến mình.
“Đó là Chúc Tứ đệ và Vương Kiện. Và… cô ta nữa.” Ngô Hàm hất hàm về phía chân tường đối diện.
Một thân hình đen thui đang nằm rũ ra đó. Nhìn cái áo len chưa cháy hết và vóc người, Phương Mộc nhận ra Tôn Mai.
Anh bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, vội đứng tựa vào tường gần phía cầu thang, cố đứng cho vững.
“Tại… tại sao…”
Ngô Hàm nhún vai: “Tại sao à? Thế thì phải hỏi con mụ ngu ngốc kia kìa!”
Rồi, cứ như là dạo chơi trong sân vườn nhà mình, Ngô Hàm lững thững đi đến phía chân tường đối diện, co chân đá vào cái xác Tôn Mai, giọng trầm hẳn xuống.
“Có một chuyện thuộc về học kỳ trước. Tôn Mai viết cho tôi bức thư nói rằng muốn kể với tôi một chuyện kín không thể để cho ai biết, cô ta còn ra vẻ khôn ngoan, nhét bức thư ấy vào cặp sách của tôi. Tôi không nhìn thấy thư ấy, nhưng hôm tôi đến thư viện trả một cuốn sách… Tôi đoán rằng, bức thư ấy kẹp trong cuốn sách đó.”
“Kinh tế học quốc tế và chính sách kinh tế quốc tế?” Phương Mộc buột miệng.
“Đúng.” Ngô Hàm mỉm cười: “Thực ra cậu đã đoán đúng, đó là tấm thẻ mượn sách chết chóc.”
Đầu óc Phương Mộc vụt hiện ra hình ảnh tấm thẻ mượn sách và danh sách người đã mượn nó.
Trương Quốc Đống, Vương Bồi, Tề Viễn, Lưu Bách Tùng, Liêu Sấm, Trâu Kỳ, Ngô Hàm. Sau đó là Đồng Sảnh, Chu Quân, Tống Phi Phi, Trần Hy, Phương Mộc, Vương Kiện, Chúc Thừa Cường.
“Người thứ 7.” Giọng Phương Mộc lạc đi: “Cậu là độc giả thứ 7. Những người phía sau cậu đều phải chết, đúng không?”
Ngô Hàm lắc đầu: “Cậu đừng vớ vẩn thế. Khi tôi đến thư viện tra cuốn sách ấy, tôi không phát hiện ra bức thư kia. Tôi nghĩ, chắc là bị một bạn đọc nào đó cầm đi rồi. Lúc ấy, danh sách những người mượn sau tôi mới chỉ có Đồng Sảnh, Chu Quân và Tống Phi Phi.”
Ngô Hàm hơi ngoảnh mặt đi, vẻ lạnh lùng băng giá như đang nhớ lại một chuyện khiến cậu ta đến giờ vẫn kinh hãi rùng mình.
“Sau đó không lâu, tôi thi rớt, không đỗ vào lớp Cơ Địa. Tôi biết, chắc chắn có kẻ nào đó đã dùng bức thư ấy để chơi khăm tôi. Và…” Ngô Hàm bỗng cất cao giọng, khuôn mặt cũng méo mó: “Hắn định bắt tôi tiếp tục bị bẽ mặt.”
“Cho nên… mày giết họ?” Phương Mộc nhìn Ngô Hàm, anh cảm thấy cực kỳ sợ hãi: “Chỉ vì thế thôi ư?”
“Có gì mà không được?” Ngô Hàm gào lên: “Tôi đã từng nói với cậu rằng không ai được phép hạ nhục tôi, dù chỉ một chút thôi cũng không được.”
“Nhưng những người kia thì sao, Trần Hy, Chúc Tứ đệ, cả Vương Kiện nữa?” Đôi mắt Phương Mộc đỏ rực như sắp bắn ra những tia máu, anh hét lên khản cả tiếng: “Mày thừa biết họ không nhìn thấy bức thư ấy, sao mày lại giết họ? Hay là vì thù hận?”
“Trời đất ơi, Phương Mộc, chỉ số IQ của cậu thật khó mà giao lưu với tôi. Tôi vốn nghĩ cậu thông minh hơn khối đứa khác, nhưng cậu đã khiến tôi phải thất vọng. Ông bạn thân mến ạ!”
Ngô Hàm chầm chậm bước về phía Phương Mộc, cách chừng vài mét thì dừng lại.
“Tất nhiên không vì thù hận.” Ánh mắt Ngô Hàm vừa cao ngạo lại vừa có nét ái ngại: “Vì, về sau tôi đã tìm thấy bức thư đó.”
“Sao?” Phương Mộc mở to mắt: “Bao giờ?”
“Sau khi giết Đồng Sảnh, tôi vô tình tìm thấy nó ở dưới gầm giường tôi.”
“Tao không hiểu.” Phương Mộc bị sốc mạnh, anh hoàn toàn không ngờ rằng thằng bạn cùng phòng ba năm trời lại có cái lối tư duy của ác quỷ thế này.
Ngô Hàm cười lớn, cứ như vừa nghe thấy một câu ngu xuẩn nhất trên đời. Hắn cười sằng sặc, cười đến nỗi ho sặc sụa.
“Tại vì cậu, ông bạn thân mến của tôi!”
“Tại tao?”
“Đúng! Vì cậu phát hiện ra cái thẻ mượn sách đó, còn tôi, lúc đó tôi vừa mới tìm thấy lạc thú trong cái trò chơi này.”
Ngô Hàm đưa hai tay ra một cách điệu đà cứ như diễn kịch, giống như dang tay đón một người bạn thân đã lâu ngày mới gặp.
“Ông bạn thân mến, cậu đã bổ sung cho tôi một màn kịch cực hay. Khi tôi chỉ còn chút dư âm khoan khoái về trò chơi ấy thì cậu đã cho tôi lý do để tôi chơi tiếp.” Vẻ mặt Ngô Hàm có nét say sưa, khẽ lẩm bẩm: “Tấm thẻ mượn sách chết chóc, còn gì có thể kích thích hơn nó? Phương Mộc hãy tin tôi đi, tôi sẽ trở thành một huyền thoại của trường này. Mọi người đều sẽ nhớ đến tôi. Rồi một vài năm sau, hễ nhớ đến tấm thẻ mượn sách chết chóc thì họ sẽ đều rùng mình! Run lẩy bẩy!”
Mấy tiếng cuối cùng hình như từ lồng ngực Ngô Hàm phun trào ra. Rồi hắn hít thật sâu một hơi, lim dim mắt, hàm dưới của hắn hơi đưa lên, ngạo nghễ nhìn Phương Mộc.
Phương Mộc nhìn hắn, lòng anh như hóa đá.
Tấm thẻ mượn sách chết chóc.
Tại vì anh.
Trần Hy, Chúc Tứ đệ, Vương Kiện chết - là tại anh.
Phương Mộc sững sờ đứng nhìn Ngô Hàm, anh dường như đang muốn tìm thấy một thông tin mà anh không muốn tin, nhưng lại không còn gì để nghi ngờ nữa.
“Tại sao mày lại có thể có nhiều oán hận đến thế? Tại sao?”
Ngô Hàm trầm mặc, đôi mắt từ từ mở ra.
“Cậu đương nhiên không hiểu.” Vẻ mặt Ngô Hàm bỗng nặng nề: “Cậu mãi mãi không thể hiểu nổi.”
Ánh mắt Ngô Hàm dời khỏi khuôn mặt Phương Mộc, nhìn sang hai phía hành lang.
“Ngay từ ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường này, tôi đã biết mình không còn là thằng bé Ngô Hàm cực kỳ thông minh, tiền đồ rộng mở trong con mắt của dân làng tôi nữa. So với các cậu, thì tôi rất bình thường, không có ngoại hình ưa nhìn, không có tiền bạc rủng rỉnh, không có thành tích học tập nổi trội; tôi chỉ có một điểm duy nhất hơn các cậu là không ai thuộc khu nhà này bằng tôi.” Hắn khẽ cười và lắc đầu: “Khi các cậu ngủ say, học tập, chơi đùa chọc ghẹo hay vui vẻ, thì tôi phải đi dọn rác của các cậu vứt ra, tôi phải chắt chiu thu gom cho đủ học phí quá đắt…”
Ngô Hàm quay lại nhìn căn phòng 352 khói lửa mịt mù, xác của Vương Kiện vẫn đang âm ỉ cháy.
“Khi đó, ý nghĩ duy nhất của tôi là phải thi đỗ vào lớp Cơ Địa. Đó là cơ hội duy nhất để tôi giành lại lòng tự tôn cho mình. Nhưng, cơ hội ấy… cũng đã mất.”
Ngô Hàm ngẩng đầu nhìn lên trần hành lang đã bị khói hun đen kịt, giọng rất khẽ, như nói với mình: “Khi con người ta bị tước đoạt hết không còn gì nữa, thì thật là nguy hiểm.”
Ngô Hàm quay lại nhìn Phương Mộc: “Chẳng phải thế hay sao?”
Phương Mộc vừa định nói thì Ngô Hàm đã xua tay ngăn lại.
“Đừng! Cậu không cần trả lời. Và cũng không cần nói những điều vớ vẩn đáng cười đó làm gì.” Ánh mắt Ngô Hàm phóng ra những tia sắc nhọn áp đảo người ta: “Tôi không hề cảm thấy bi ai, vì tôi không phải một kẻ tuyệt đối không còn gì nữa. Tôi đã phát hiện ra sức mạnh của mình!”
Ngô Hàm đưa mắt nhìn về phía nhà vệ sinh ở đầu hành lang, giọng hạ xuống rất thấp.
“Sau khi giết Chu Quân, tôi đã sợ hãi biết chừng nào, cậu có biết không?” Ngô Hàm nhún vai: “Nhưng tôi nhận ra, giết một người chẳng khó hơn giết một con chuột. Bọn chúng mọi ngày khệnh khạng kiêu căng, khinh rẻ tôi, chế nhạo tôi, coi tôi như đồ rác rưởi hèn mọn, nhưng khi bọn chúng nằm trong tay tôi thì sẽ ra sao, cậu thấy rồi đấy!”
Ngô Hàm cười gằn: “Ngày nay tôi thật sự hối hận, lẽ ra tôi nên để cho Chu Quân nhìn xem ai đã lấy mạng nó mới phải. Nó sẽ rất kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc.”
Phương Mộc cảm thấy máu trong người anh như đã đóng băng, bộ não cũng ngừng hoạt động.
“Mày điên rồi…”
“Tôi không điên!” Nụ cười của Ngô Hàm bỗng ngắc lại, ánh mắt hắn cháy bỏng nhìn Phương Mộc: “Khi các người cảm thấy người khác mạnh mẽ hơn hẳn mình, thì các người sẽ vênh mặt lên và nói người ấy điên, nhưng các người thì sao? Các người không sợ chắc?”
Vẻ mặt Ngô Hàm đầy nét giễu cợt: “Các người đang ra sức che đậy nỗi sợ hãi! Ha ha… cái thẻ mượn sách chết chóc, chỉ một cái thẻ bé tẹo đã khiến các người sợ mất mật! Còn tôi, tôi đứng đây, đứng bên các người. Các người và cả bọn cảnh sát nữa, đều không nhận ra.”
Nét cười trên mặt Ngô Hàm dần tan biến, đôi mắt hắn phóng ra những tia giá lạnh như băng.
“Phương Mộc! Ta là thần của các người! Ta nắm giữ tất cả, bất cứ lúc nào ta đều có thể ban cho hoặc lấy đi tất cả.”
Hắn bước dần về phía Phương Mộc.
“Bây giờ, cậu không còn câu hỏi nào nữa chứ?”
Phương Mộc bỗng tỉnh táo, bất giác lùi lại hai bước, trong đầu anh vụt lóe lên một ý nghĩ.
“Trong bồn nước có thứ gì?”
Vẻ mặt Ngô Hàm bỗng trở nên kinh ngạc, cặp lông mày cau lại rõ chặt, hắn dừng bước.
“Kẻ chém chết Trần Hy chính là mày, phải không?”
Điều mà Phương Mộc không ngờ, là câu hỏi sau đã khiến Ngô Hàm hơi nhếch mép mỉm cười giễu cợt.
“Chán quá, cậu rốt cuộc vẫn không thể khiến tôi phải trầm trồ khen ngợi. Ha ha…”
Hắn nghiêng đầu nhìn Phương Mộc, chẳng khác gì người thợ săn đang ngắm nghía con mồi của mình đã bắt được.
“Chuyện nói ra thì dài, ông bạn của tôi ạ! Nếu ông bạn thật sự muốn nghe…”