Tuyển Tập Tâm Lý Tội Phạm Lôi Mễ

Chương 3

Chương 3
Động Cơ

Sáng hôm sau, lúc Hình Chí Sâm bước vào phòng làm việc, thì các báo cáo khám nghiệm hiện trường và tử thi đã đặt trên bàn làm việc của anh.
Người chết là Chu Quân, nam, 21 tuổi, quê Quảng Tây, sinh viên năm thứ ba Học viện pháp luật - Đại học Sư phạm. Nguyên nhân tử vong: bị nghẹt thở cưỡng bức, thời gian tử vong: trong khoảng 11 giờ đêm hôm trước đến 1 giờ 30 sáng hôm sau. Ở cổ người chết có vết hằn thít cổ rộng 8mm, trên da còn sót một số sợi xen-lu-lô, sơ bộ nhận định công cụ gây án là một sợi dây thừng. Qua xem xét quần áo, nhận định rằng nạn nhân đang ngồi trên bệ xí đi vệ sinh thì bất ngờ bị hung thủ từ phía sau thít cổ. Trên bức tường ximăng ngăn giữa ô vệ sinh 1 và ô vệ sinh 2 có dính một số tổ chức da của nạn nhân, khớp với vết thương sau gáy của nạn nhân; chứng tỏ nạn nhân đã đứng dậy phản kháng giãy giụa; vóc người nạn nhân thấp nhỏ: chiều cao 1m65, tường ngăn cao 1m48, rốt cuộc không chống cự lại được, hậu quả là bị thít cổ đến chết. Hung thủ gây án xong, gập đầu gối nạn nhân lại, đặt nạn nhân tựa lưng vào tường, giống tư thế đang ngồi đi vệ sinh, cho đến sáng sớm thì được phát hiện.
Khám nghiệm chiếc quần thể thao nạn nhân mặc, không tìm thấy dấu vân tay có giá trị; trên sàn ô vệ sinh 2 có một dấu giày rất mờ, không có giá trị. Điều tra cho thấy, từ 11 giờ đêm hôm trước đến khi xác nạn nhân bị phát hiện, có cả thảy 11 người ra vào nhà vệ sinh, nên hiện trường không còn nguyên vẹn nữa.
Đinh Thụ Thành báo cáo tình hình điều tra phỏng vấn hôm qua:
Địa điểm xảy ra án mạng là nhà vệ sinh tầng 3 khu ký túc xá II của nam sinh Đại học Sư phạm. Khu nhà có 6 tầng với cả thảy 325 phòng, trong đó, sinh viên ở 306 phòng, 12 phòng vệ sinh, một phòng thư viện (ở tầng 1), 5 phòng làm nhà kho (ở tầng 6), 1 phòng thường trực (ở tầng 1). Hàng ngày, khu ký túc xá đóng cổng lúc 10 giờ 30 tối, mở cổng lúc 5 giờ 30 sáng hôm sau. Khu nhà có 1.744 nam sinh, gồm sinh viên khoa toán, học viện ngoại ngữ, khoa vật lý, học viện pháp luật, học viện nghệ thuật. Đêm hôm xảy ra án mạng, vắng mặt 83 người, trong đó 17 người ra ở thuê bên ngoài (hiện chưa kịp xác minh đối chiếu), 22 người ra quán ngoài trường xem phim video suốt đêm, đã điều tra làm rõ họ không có thời gian gây án, vì từ sau 11 giờ đêm cửa hàng đó chiếu phim đen, nên khoảng 11 giờ đêm đã khóa chặt cửa ra vào. Đêm hôm đó có 20 sinh viên trở về gia đình (ở thành phố này) xem truyền hình trực tiếp trận bóng đá tranh cúp châu Âu giữa đội Hertha BSC Berlin và đội A.C.Milan (đang điều tra); có 1 người (Ngô Hàm, sinh viên năm thứ ba Học viện Pháp luật, ở phòng 352) trực ban ở phòng thường trực, nhân viên thường trực Tôn Mai xác nhận rằng, Ngô Hàm đến từ 11 giờ đêm, trò chuyện với Tôn Mai đến 3 giờ sáng, sau đó vào gian trong đi ngủ, không ra ngoài, còn Tôn Mai ngồi đan áo len và nghe đài đến 5 giờ sáng, rồi mở cổng khu nhà. Khoảng 5 giờ 30, Tôn Khánh Đông chạy xuống báo tin có người chết ở tầng 5. Có 23 người khác không ở trong phòng ngủ, đang điều tra.
“Cậu vất vả quá.” Hình Chí Sâm rất thông cảm nhìn Đinh Thụ Thành mặt mũi phờ phạc.
Đinh Thụ Thành mỉm cười, tiếp tục báo cáo.
Khám nghiệm hiện trường, thấy rằng ngoài những người ngờ rằng có khả năng gây án, nhưng chưa xác minh được, thì cũng không loại trừ khả năng có kẻ ngoài trường đột nhập gây án. Đại học Sư phạm nằm ở khu đông đúc giữa thành phố, rất phức tạp. Tường rào chỉ cao 1m90, người đã trưởng thành đều có thể dễ dàng trèo tường lọt vào, tường rào sau lưng khu ký túc II lại là con phố chính của thành phố. Khu II là một kiến trúc lâu đời, cổng chính của khu nhà tuy được khóa, nhưng có nhiều ô cửa sổ đã hỏng. Cửa sổ tầng 1 có ốp lưới sắt bảo vệ, nhưng hai bên cổng chính là nhà để xe đạp, kẻ xấu rất có thể trèo lên mái nhà để xe, trèo lên cửa sổ tầng 2 rồi lọt vào khu nhà. Đã xem xét hai nhà vệ sinh trên tầng 2, cũng thấy có cửa sổ bị hỏng không thể đóng lại; có dấu vết bám, trèo từ mái nhà để xe lên bậu cửa sổ nhà vệ sinh tầng 2, nhưng không thể khẳng định có phải dấu vết để lại trong đêm xảy ra vụ án không. Vì, đã phỏng vấn một số sinh viên, họ đều biết mấy ô cửa sổ đó đã hỏng, nên đặt tên cho chúng là ‘lối đi xanh’. Phòng bảo vệ của trường có quy định: nếu sinh viên về quá khuya thì phải trình bày lý do với phòng bảo vệ, sau đó người trực bảo vệ sẽ dẫn về khu ký túc, hôm sau bảo vệ lại báo cáo lên lãnh đạo trường. Cho nên, nhiều sinh viên về khuya sẽ lặng lẽ trèo lên ‘lối đi xanh’ này để trở về phòng. Các dấu vết để lại cũng có thể là dấu vết cũ do các cậu sinh viên đó để lại.
Đã xem xét quan hệ xã hội của nạn nhân Chu Quân. Chu Quân là người tỉnh khác, không có thân thích ở thành phố này. Cha mẹ là công nhân, quan hệ xã hội cũng đơn giản. Có thể cơ bản loại trừ thế hệ cha mẹ có thù oán rồi dẫn đến cái chết của Chu Quân. Cũng có thể cơ bản loại trừ khả năng cướp của giết người. Điều tra cho thấy Chu Quân tính tình nhẹ nhõm dễ chịu, hay nói đùa. Tuy đôi khi nói đùa hơi quá mức, nhưng không gây oán thù với ai, cũng không có chứng cứ cho thấy anh ta có xích mích với người bên ngoài trường. Khi chết, nạn nhân không mang trong người thứ gì có giá trị, túi áo trên có 32 tệ 8 hào. Chắc chắn không có kẻ nào ngu xuẩn đến nỗi vào nhà xí để cướp của giết người, cho nên có thể loại trừ khả năng giết người cướp tài sản. Khám nghiệm các di vật của nạn nhân để lại, cũng không phát hiện thấy đầu mối nào có giá trị.
“Tình hình cơ bản là như vậy!” Đinh Thụ Thành gấp cuốn sổ công tác lại.
Hình Chí Sâm gật đầu, rút thuốc lá ra châm, và đưa bao thuốc cho Đinh Thụ Thành, Thụ Thành cũng châm một điếu. Cả hai ngồi hút thuốc, trầm ngâm suy nghĩ.
“Cậu nhìn nhận thế nào?” Hút được nửa điếu thuốc, Hình Chí Sâm hỏi.
“Khá là rắc rối.” Đinh Thụ Thành dúi mẩu thuốc lá vào cái gạt tàn: “Phạm vi cần điều tra loại trừ quá rộng. Với các đầu mối hiện có thì không thể suy đoán về động cơ gây án của hung thủ, không thể tiến hành trinh sát tiếp theo.”
Hình Chí Sâm cau mày, im lặng.
Qua năm năm làm việc ở Phòng Bảo vệ kinh tế văn hóa, anh đã xử lý không ít vụ án. Nhưng vụ gay cấn nhất cũng chỉ là cố ý gây thương tích hoặc trộm cắp, lần đầu tiên anh gặp vụ án mạng như thế này. Vốn xuất thân cảnh sát hình sự, Hình Chí Sâm hiểu rất rõ: vận dụng các tư duy trinh sát để từ đó suy ra động cơ gây án, là bước đi đầu tiên rất quan trọng để khám phá các vụ án mạng. Trong vụ này, tại sao hung thủ lại giết Chu Quân?
Mọi tình hình về con người, về quan hệ xã hội của nạn nhân đều giản đơn, cái chết không thể liên quan đến thù oán, tình ái hay cướp đoạt tiền bạc tài sản, khiến cảnh sát không biết nên bắt đầu điều tra từ đâu.
“Nếu bí quá thì chúng ta dùng cách cổ điển: loại trừ mò. Sẽ làm từ ngoài vào, xem có phát hiện ra đầu mối gì không.”
Đinh Thụ Thành hơi tiu nghỉu, vì đây là một công việc rất đau đầu phức tạp.
Nhận ra tâm trạng của Đinh Thụ Thành, Hình Chí Sâm đứng lên vỗ vai, động viên anh.
Thành phố này nhân khẩu hơn 600 ngàn, mất đi một người chỉ là chuyện quá bé nhỏ không đáng nói, vì ở mọi nơi của thành phố, ngày nào cũng có chuyện tương tự xảy ra. Ngay đối với cảnh sát, cái chết của Chu Quân cũng chỉ là một xấp tư liệu khô khan giá lạnh xếp trên một đống các vụ án đang chờ phân tích. Nhưng đối với trường Đại học Sư phạm yên tĩnh thì nó là một sự kiện gây chấn động ghê gớm.
Bước ra khỏi phòng bảo vệ, Phương Mộc nghĩ ngợi rồi quyết định bỏ giờ học, đi đến hiệu sách để đọc sách. Thế rồi anh mất cả một ngày để ngồi đọc hết cuốn ‘Các tác phẩm của Vương Sóc’.
Anh không biết rằng việc anh ‘bị’ phòng bảo vệ gọi đến hỏi han đã lan truyền khắp Học viện pháp luật, và càng lúc càng được thêm giấm thêm ớt cho ly kỳ. Chỉ trong một ngày, đã trở thành phiên bản mới: Phương Mộc bị bắt ngay trên lớp học, anh ta liều mình chống cự, rốt cuộc bị cảnh sát vũ trang hẳn hoi tóm cổ. Và, từ sau khi đến gặp phòng bảo vệ, Phương Mộc đã mất tăm mất tích. Điều này khiến cho lời đồn thổi càng có vẻ rất thật.
Đến tối Phương Mộc trở về ký túc xá, vừa đẩy cửa bước vào phòng, anh đã cảm thấy không khí rất khác thường. Ai cũng há hốc miệng trợn tròn mắt nhìn anh, nhất là Chúc Tứ đệ miệng còn dính cả một nhúm mì sợi, cứ như diễn viên đeo ria trong Kinh kịch.
“Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy ai đẹp trai như tôi à?” Phương Mộc đá đôi giày ra xa rồi nằm sóng soài lên giường.
“Cậu… sao cậu lại về?” Anh cả ngập ngừng hỏi: “Được bảo lãnh à? Bọn tôi đang bàn chuyện đưa cơm cho cậu.”
“Ơ, nói gì thế?” Phương Mộc nhổm dậy, nhìn ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi của mọi người, và bỗng hiểu ra.
Anh vừa bực mình lại vừa buồn cười: “Phòng bảo vệ chỉ gọi tôi đến hỏi vài tình hình, sao các cậu lại nghĩ tận đẩu tận đâu thế?”
Không khí trong phòng bỗng dịu hẳn xuống, mọi người vây lại đua nhau hỏi chuyện, nghe ngóng. Phương Mộc nghĩ bụng, cảnh sát không dặn dò phải giữ bí mật, anh bèn kể lại toàn bộ quá trình hỏi đáp ở phòng bảo vệ. Mọi người nghe xong đều trầm mặc hồi lâu.
Anh cả chậm rãi nói: “Vụ án này…”
Mọi người đều nhìn anh cả bằng ánh mắt chờ đợi, xem anh ta phán ra điều gì.
“… Rõ ràng không phải là tự sát.”
“Đồ khỉ!” Mọi người đồng thanh hét lên.
“Hì hì…” Anh cả né người ‘tránh đòn’: “Nhưng cũng thật đáng sợ, Nhị đệ ở phòng 348 nói đêm qua nó còn đi vệ sinh, rất có thể Chu Quân đã chết trong đó rồi.”
“Các cậu ạ…” Ngũ đệ nói với vẻ mặt bí hiểm: “Liệu có khả năng… không phải bị người giết không?”
“Đồ chết tiệt! Cậu đã đọc quá nhiều truyện ma thì phải?” Nhị đệ mắng.
“Không phải tôi nói thế…” Ngũ đệ ấm ức chỉ vào Phương Mộc: “Mà là cậu ấy nói.”
Thấy mọi người đều nhìn vào mình, Phương Mộc cũng hoang mang: “Vớ vẩn! Tôi chỉ nói đùa thôi. Các cậu đều có trình độ đại học mà cũng tin chuyện đó à?”
Mọi người đều bật cười, nhưng lại lập tức cảm thấy không nên cười, bèn ngậm ngay miệng lại.
Cửa bỗng bị mở ra, Ngô Hàm bước vào, vẻ đầy mệt mỏi, tay áo xắn lên rõ cao, ngực áo thì bị ướt.
“Các cậu đều ở đây cả à?” Nói rồi Ngô Hàm ngồi phịch xuống trước bàn, cầm cốc nước lên ực một hơi uống cạn: “Lối đi xanh đã bị bịt lại, từ nay chúng ta nên về cho sớm.”
“Bị bịt lại? Tại sao?” Nhị đệ hỏi, cậu thường xuyên đi chơi game.
“Cảnh sát ngờ rằng đêm qua có người ra vào lối ấy, nên chiều nay phòng bảo vệ đã bịt luôn mấy cửa sổ đó.”
“Mong rằng đó là kẻ bên ngoài vào, chứ nếu là người trong khu nhà này giết Chu Quân thì quả là đáng sợ.” Anh cả nói, vẻ mặt đăm chiêu.
Mọi người lại trầm mặc. Ai có thể ngờ một người bạn vốn hàng ngày ở bên ta lại bị sát hại như thế.
“Tôi cho rằng không phải kẻ ở trong khu nhà này làm.” Phương Mộc lắc đầu: “Đời nào lại có người làm cái chuyện đó!”
“Phải đấy!” Ngô Hàm thả ống tay áo xuống: “Hôm nay, lúc quét dọn nhà vệ sinh, tôi cũng nghĩ về chuyện này. Đúng là Chu Quân mọi ngày hay trêu chọc mọi người thật, nhưng phải có oán thù ghê gớm lắm thì mới đến nỗi giết người.”
“Cậu đến dọn nhà vệ sinh đó à?” Ngũ đệ hỏi.
“Ừ! Cô Tôn Mai sợ chết khiếp không dám vào nhà vệ sinh, tôi đành làm vậy! Mệt chết đi được!”
“Cậu không sợ à?” Anh cả trầm trồ khâm phục.
“Sợ gì nhỉ?” Ngô Hàm trèo lên giường của mình, thả hai chân thõng xuống: “Nếu nhìn thấy Chu Quân thật thì tôi sẽ tán chuyện với nó ngay, chưa biết chừng có thể phá án, lập công to!”
Rồi Ngô Hàm cúi xuống hỏi Phương Mộc: “Này Phương Mộc, chiều nay cậu đi đâu? Bọn tôi cứ tưởng cậu đã bị bắt.”
“Kìa, Tam ca cũng nghi ngờ tôi hay sao?”
“Hứ! Chắc chắn cậu không phải hung thủ.”
“Cậu quả là thấu hiểu tôi.” Phương Mộc giả bộ cảm động.
“Cậu đâu có cái gan ấy!”
Mọi người lại phì cười. Ngô Hàm co chân lên, rồi nằm xuống đắp chăn: “Giết người, đâu phải chuyện đơn giản.”
Phương Mộc mấp máy môi định phản bác mấy câu, nhưng lại không nói được gì.
Sắp đến giờ tắt đèn, nên mọi người lấy khăn mặt, bàn chải răng, lần lượt đi đến khu vực nhà vệ sinh mọi ngày.
Có lẽ vì ở đây mới xảy ra án mạng nên rất vắng vẻ chứ không ồn ào như trước. Có nhiều anh chấp nhận đi xa một chút, đến đầu kia của hành lang để làm vệ sinh cá nhân.
Phương Mộc thở dài nhìn mẩu đai vàng cảnh giới của cảnh sát còn sót lại trên bậu cửa.
Ngọn đèn vàng 15w treo trên đầu hình như tối hơn mọi ngày, các anh lặng lẽ đứng bên bồn nước đánh răng rửa mặt, động tác rất nhanh nhẹn, hình như chỉ muốn chóng xong để ra khỏi đây. Anh cả xong trước, ra trước tiên. Rồi đến Ngũ đệ, Nhị đệ. Ngay Chúc Tứ đệ mọi ngày hay lề mề nay cũng nhanh hơn cả Phương Mộc.
Lúc này ở khu bồn nước chỉ còn lại một mình Phương Mộc. Anh hơi cuống, vội nhanh tay lau mặt rồi bưng chậu nước đi ra. Nhưng vừa bước đến cửa mấy ô vệ sinh anh bèn dừng lại.
Bên trong khu vệ sinh dường như còn tối hơn khu bồn nước, trống vắng không có ai. Những vết ố vàng lem nhem bẩn thỉu mọi hôm trên thềm xi măng nơi tiểu tiện, lúc này khô cong, nham nhở. Có lẽ cả ngày hôm nay không ai lò dò vào đây. Bốn cánh cửa của bốn ô vệ sinh khép hờ, lờ mờ nhìn thấy tình hình bên trong. Phương Mộc nhìn vào ô trong cùng.
Chu Quân bị sát hại trong đó.
Tim Phương Mộc đập thình thịch. Anh rón rén bước lên một bước, rồi một bước nữa. Anh đã đứng trước cánh cửa của ô vệ sinh.
Bên trong vẫn bẩn thỉu như cũ, không vì đã từng có một xác chết ngồi ở đây 6 tiếng đồng hồ mà khác đi.
Không hiểu sao trong đầu Phương Mộc lại hiện lên một hình ảnh: Chu Quân ngồi ở đó, đang khoái chí ê a mấy câu hát, và không hề chú ý đến một cái thòng lọng bằng dây thừng đang từ từ thả xuống gần. Bỗng nhiên, thòng lọng choàng vào cổ Chu Quân rồi kéo lên rất mạnh, siết chặt lấy cổ. Chu Quân kêu lên khe khẽ. Rồi cổ bị ghì lên bức tường xi măng phía sau lưng. Chu Quân đành kéo quần lên, cố sức đứng dậy. Nhưng cậu không đủ chiều cao, đầu thì không thể cựa quậy, chỉ có thể giãy đạp đôi chân mình một cách tuyệt vọng. Sau đó sự giãy đạp dần yếu đi, rồi cuối cùng dừng hẳn lại.
Tất cả hiện lên trước mắt Phương Mộc rõ mồn một, y như thật, đến nỗi anh dường như ngước mắt nhìn lên đôi bàn tay của kẻ ác đang rút sợi dây thừng…
Bỗng nhiên trong ống dẫn nước truyền ra những âm thanh kỳ lạ, hình như đó là những tiếng rên rỉ cuối cùng của một con người bị thắt cổ. Mất nước.
Những âm thanh ấy khiến Phương Mộc hoảng sợ, anh vội vã bước ra khỏi khu bồn nước, anh gần như chạy về phòng.
Cái đầu mình có vấn đề hay sao? Anh thầm mắng mỏ mình thậm tệ.
Đêm đến, ai cũng trằn trọc ngủ không yên, giường của mọi người thỉnh thoảng lại kêu cót két. Có lẽ vào khoảng 1 giờ sáng, Phương Mộc nghe thấy Ngũ đệ nói nhỏ: “Tớ đi vệ sinh đây, có ai cùng đi không?” Hồi lâu không ai đáp lời, Ngũ đệ ngượng nghịu nói: “Thế thì tớ không đi nữa vậy.”
Phương Mộc càng không ngủ được. Anh nhắm mắt, đầu óc không ngớt vận động. Anh nhận ra rằng từ nay sự yên ổn của khu nhà này sẽ không còn nữa.
Nhưng riêng điều này thì anh không biết: có một màn đen sắp bao trùm lên cả khu trường Đại học Sư phạm này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất