Chương 2
Điều Tra
Trưởng phòng bảo vệ Đại học Sư phạm Trần Bân đã làm việc lâu năm ở đây, nhưng anh gặp vụ việc này là lần đầu tiên.
Kể từ lúc bị cú phôn của ông hiệu phó lôi ra khỏi giường, Trần Bân đã chạy như đèn cù suốt buổi sáng làm đủ các thứ việc. Tiếp người của Sở công an đến khám nghiệm hiện trường, an ủi động viên cánh sinh viên, báo cáo với lãnh đạo nhà trường… lúc này anh mới được ngồi thở một lát, đang định đến nhà ăn kiếm vài cái bánh màn thầu nhét vào dạ dày thì phòng bảo vệ lại gọi điện, bảo anh phải đến ngay vì có cán bộ của Phòng Bảo vệ kinh tế văn hóa của Sở công an thành phố đến.
Đó là một nam giới trạc tuổi Trần Bân, vẻ mặt đầy mệt mỏi, anh đang nghe một cảnh sát hình sự của Sở báo cáo sơ bộ tình hình khám nghiệm hiện trường, sắc mặt anh thản nhiên, mắt luôn nhìn xuống và nghe. Lúc này thấy Trần Bân bước vào, anh ngẩng đầu lên nhìn từ đầu đến chân. Một nhân viên phòng bảo vệ vội giới thiệu ngay: “Đây là anh Trần Bân, trưởng phòng của chúng tôi; đây là anh Hình Chí Sâm, trưởng phòng Bảo vệ kinh tế văn hóa của Sở công an.”
Trần Bân cẩn trọng gật đầu. Hình Chí Sâm không đứng lên, vẫn ngồi yên và khẽ gật đầu, coi như chào lại.
Anh cảnh sát đã nhanh chóng báo cáo xong tình hình với Hình Chí Sâm, nghe xong, Hình Chí Sâm không nói gì. Cả căn phòng của phòng bảo vệ im ắng không một tiếng động. Trần Bân hơi lúng túng, anh hắng giọng, rồi nói: “Chuyện bất hạnh xảy ra, cả trường chúng tôi rất đau xót. Nó cũng chứng tỏ công tác bảo vệ trong nhà trường làm chưa đến nơi đến chốn, hiệu trưởng đã nhắc nhở chúng tôi phải tích cực phối hợp với công an để tranh thủ sớm tìm ra…”
Không đợi Trần Bân nói xong, Hình Chí Sâm đứng lên: “Ta đến xem hiện trường!”
Năm phút sau, Hình Chí Sâm đã đứng trước cửa khu ký túc xá II nam sinh, ngắm nhìn khu nhà đã có tuổi thọ kha khá này.
Cửa gỗ, tường gạch đỏ, bên trên còn sót những chữ đại loại như ‘vô sản’, ‘cách mạng’ gì đó. Anh nhìn những tấm cửa sắt ốp ngoài các cửa sổ bằng gỗ, nghĩ ngợi, rồi bước vào cửa khu nhà.
Ngay trước mặt là năm bậc thềm nhà. Phía trước tấm bảng đen đối diện với cầu thang, có một phụ nữ trung niên gầy quắt cao lêu đêu đang đứng viết lên bảng mấy câu thông báo ‘XXX ở phòng 221 đến nhận bưu phẩm’… nét chữ mềm mại, khiến Hình Chí Sâm cũng phải để ý ngắm nghía. Nghe thấy các tiếng động phía sau, chị bèn quay lại, vừa định hỏi gì đó thì nhìn thấy Trần Bân.
Trần Bân xua tay, nói: “Các anh ấy ở Sở công an, đến xem hiện trường.”
Chị ta ‘à’ một tiếng, rồi quay lại tiếp tục viết.
“Chị ấy là Tôn Mai, quản lý khu II này.” Trần Bân quay sang nói với Hình Chí Sâm: “Chị ấy trực đêm qua.”
Hình Chí Sâm lập tức dừng bước, và hỏi Tôn Mai: “Lúc này chị có rỗi không?”
Tôn Mai có vẻ hơi căng thẳng, gật đầu: “Mời các anh vào đây nói chuyện.”
Mọi người bước vào phòng thường trực vốn không rộng rãi gì, lúc này trông càng có vẻ chật chội.
Hình Chí Sâm chưa vội hỏi gì, anh chỉ ngắm nhìn căn phòng.
Căn phòng hình chữ nhật, rộng chừng 7 mét vuông. Bên trái kê một cái giường, tường bên phải có một cửa sổ nho nhỏ, trước ô cửa sổ kê một bàn một ghế. Không gian chật hẹp, nhưng được sắp xếp khá ngăn nắp.
Hình Chí Sâm chú ý đến cánh cửa ở tường bên trái căn phòng: “Kia là gì?”
“Là chỗ nghỉ của sinh viên trực ban.” Tôn Mai đáp.
Hình Chí Sâm bước đến mở cửa ra, bên trong là một phòng xép rất hẹp, không cửa sổ, chỉ có một cái giường.
Anh khép cửa, rồi quay trở ra. Thấy Tôn Mai vẫn đứng, anh làm động tác hạ tay xuống, nói: “Chị ngồi đi. Chúng tôi đến để tìm hiểu tình hình.”
Tôn Mai nhìn Trần Bân, rồi chị lùi lại và ngồi xuống mép giường.
Hình Chí Sâm ngồi lên chiếc ghế đặt cạnh bàn: “Chị công tác ở đây bao lâu rồi?”
“Năm năm.”
“Liên tục à?”
“Vâng.”
“Cánh sinh viên, dễ quản lý không?”
“Cũng được. Khu này toàn nam sinh, cũng có cậu khó bảo, nhưng nhìn chung thì họ khá chân chất.”
“Ở đây mấy giờ thì khóa cổng?”
“10 giờ rưỡi.”
“Khóa rồi, còn có thể ra vào hay không?”
“Tuyệt đối không thể.” Tôn Mai bỗng cất cao giọng, đồng thời nhìn Trần Bân bằng ánh mắt bất an.
Hình Chí Sâm mỉm cười: “Chị đừng căng thẳng. Nhưng nếu sinh viên về muộn, thì sao?”
Trần Bân ngồi bên nói xen vào: “Nếu cậu nào về muộn, sau khi khóa cổng, thì phải cho bảo vệ biết lý do, sau đó người bảo vệ trực đêm của chúng tôi sẽ đưa về ký túc xá.”
Hình Chí Sâm gật đầu: “Cũng tức là, hung thủ chỉ có thể là người đêm qua ở trong khu II này?”
Trần Bân ngớ ra, không biết nói sao.
Cửa phòng thường trực bỗng bị mở ra, một nam sinh gầy gò vừa chạy xộc vào vừa nói: “Cô Tôn ạ, tầng 2 có mấy ô cửa sổ…”
Chưa nói hết câu, thì nhận ra trong phòng đang ngồi kín người, cậu ta sợ quá dừng lại ngay.
“Cửa sổ tầng 2 làm sao?” Hình Chí Sâm nhìn cậu ta, ánh mắt anh tập trung hơn: “Đừng sợ gì, cứ nói xem sao.”
Cậu ta nhìn Hình Chí Sâm, rồi lại nhìn Trần Bân. Ngập ngừng định nói rồi lại thôi.
Trần Bân sốt ruột nói: “Kìa, bảo cậu nói thì cứ nói đi!”
Cậu ta hạ thấp giọng: “Cô Tôn đã nói, có lẽ có kẻ bên ngoài đột nhập vào, dặn tôi lên tầng 2 xem xem các cửa sổ có đóng không. Tôi vừa lên xem, thì thấy ở khu vệ sinh hai đầu hành lang có vài cánh cửa sổ đã hỏng, không đóng lại được.”
Trần Bân lo lắng ngoảnh sang nhìn Tôn Mai: “Tôi đã nhắc rồi: không được đụng đến bất cứ thứ gì.”
Tôn Mai đỏ mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Hình Chí Sâm ngoảnh sang bên cạnh: “Cậu Đinh, cậu lên xem sao.”
Anh cảnh sát trẻ họ Đinh nói ‘vâng’, rồi cùng hai nhân viên bảo vệ mở cửa bước ra.
Hình Chí Sâm nhìn cậu sinh viên đang lúng túng, hỏi: “Cậu tên gì?”
Cậu ta mặt hơi tái đi: “Dạ, Ngô Hàm.”
Trần Bân vội giới thiệu: “Ngô Hàm là sinh viên vừa học vừa đi làm, đêm qua cậu ấy trực ban.”
Hình Chí Sâm ‘thế à?’ rồi tiếp tục hỏi: “Đêm qua sau khi tắt đèn cậu ở đâu?”
“Ở đây.” Ngô Hàm chỉ vào Tôn Mai: “Ngồi trò chuyện với cô ấy, sau đó tôi vào đi ngủ.”
“Đúng thế, tôi có thể làm chứng.” Tôn Mai ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều đang nhìn vào mình, sợ quá, lại cúi đầu xuống.
“Còn chị thì sao?”
“Tôi? Tôi đan áo len, nghe đài, cho đến 5 giờ sáng.”
Hình Chí Sâm gật đầu, hơi rướn mày.
Cậu Đinh đã trở lại, vừa phủi bụi trên áo quần vừa nói: “Đúng thế, mấy cánh cửa sổ ở nhà vệ sinh tầng 2 đã hỏng, không đóng lại được. Tôi đã báo về Sở để cử người đến khám nghiệm.”
Trần Bân mặt nhăn như bị: “Tôi đã nhắc các cô bao nhiêu lần rồi!” Anh ta chỉ vào Tôn Mai, gắt ầm lên: “Cửa hỏng, phải kịp thời cho sửa ngay, kẻo kẻ xấu sẽ nhằm vào đó. Cô xem, bây giờ xảy ra chuyện…”
“Thôi nào.” Hình Chí Sâm đứng dậy: “Bây giờ đến xem hiện trường vụ án.”
Hiện trường vụ án là khu nhà vệ sinh ở tận cùng bên trái hành lang tầng ba khu ký túc xá II. Là nhà vệ sinh công cộng, gồm gian ngoài và gian trong; gian ngoài có bể nước vòi nước, gian trong là nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh rộng chừng 20m2, bên trái là chỗ tiểu tiện, bên phải là bốn ô đặt bốn bệ xí, giữa chúng là ba mảnh tường ngăn xây trát xi măng, cao chừng 1m50. Một anh cảnh sát chỉ vào ô vệ sinh ở góc xa nhất, nói: “Nạn nhân được phát hiện thấy ở ô kia.”
Hình Chí Sâm bước lại. Đó là một khoảng không gian nửa khép kín, rộng chừng 1m2, ẩm ướt nhớp nháp. Không thấy có vết máu.
“Khám nghiệm hiện trường xong rồi chứ?”
“Vâng. Nguyên nhân tử vong là bị ngạt thở cưỡng bức, sơ bộ phán đoán là bị giết. Chiều nay sẽ có kết quả khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm tử thi.”
Hình Chí Sâm gật đầu, anh nhìn mảnh tường ngăn, rồi quay người bước ra ngoài khu vệ sinh.
Ra đến hành lang, anh lại nhìn các căn phòng san sát hai bên hành lang, rồi ngoảnh sang hỏi Trần Bân: “Cậu sinh viên đầu tiên phát hiện ra thi thể, đang ở đâu?”
Trần Bân đáp: “Vẫn đang ở trong phòng. Cậu ta sợ quá, xin nghỉ học nằm nhà.”
Hình Chí Sâm chỉ tay ra hiệu dẫn anh đi gặp.
Mọi người cùng đến trước cửa phòng 351. Trần Bân gõ cửa, một giọng nam vọng ra: “Ai đấy?”
“Phòng bảo vệ. Mở cửa nào!”
“Được! Chờ nhé.”
Cửa nhanh chóng mở ra, một nam sinh sắc mặt trắng nhợt đứng trước cửa: “Mời các vị vào.”
Mọi người theo nhau bước vào, ai đi qua bên cạnh cũng nhìn cậu ta một lượt, khiến cậu càng thêm căng thẳng.
Hình Chí Sâm đến bên bộ bàn ghế duy nhất của căn phòng, kéo ghế ngồi xuống. Thấy cậu sinh viên vẫn đứng, anh mỉm cười, ra hiệu, nói: “Cậu cũng ngồi đi.”
Cậu ta ‘vâng’, rồi bước lại bên giường, khép nép ngồi xuống.
“Cậu tên là gì?”
“Tôn Khánh Đông.”
“Cậu là người đầu tiên nhìn thấy thi thể à?”
“Đúng thế.”
“Thử kể lại tình hình xem nào?”
Tôn Khánh Đông nuốt nước bọt, nhíu mày, hình như rất không muốn nhớ lại cảnh tượng đó.
Khoảng 11 giờ rưỡi đêm, bạn cùng phòng là Chu Quân đi vệ sinh. Sau đó không lâu thì Tôn Khánh Đông ngủ. Cho đến khoảng 1 giờ sáng, cậu dậy đi vệ sinh, và thoáng nhận ra bóng Chu Quân vẫn ngồi trong ô nhà xí, bèn gọi một câu: “Vẫn chưa xong ư? Cậu không sợ bị lòi dom à?” Tôn Khánh Đông không nhớ Chu Quân có trả lời hay không, và lại quay về phòng ngủ tiếp. Cho đến 5 giờ rưỡi sáng, cậu dậy để tập chạy buổi sáng, lúc bước vào nhà vệ sinh thì nhìn thấy Chu Quân vẫn ngồi trên bệ xí như trước. Cậu vừa kinh ngạc lại vừa ngờ ngợ, bèn bước lại vỗ lên đầu Chu Quân một cái, thì Chu Quân ngã nhào về phía trước, giữ nguyên tư thế toàn thân cứng đơ. Tôn Khánh Đông sợ quá bỏ chạy ra ngoài, rồi chạy xuống tầng 1 thông báo cho quản lý Tôn Mai. Tôn Mai báo cho cảnh sát.
Hình Chí Sâm nghe xong, trầm ngâm một lát, anh hỏi thêm mấy câu rồi đứng dậy cáo từ. Lúc họ sắp bước ra, Tôn Khánh Đông không ngớt nhìn trộm anh, hình như còn muốn nói gì đó. Hình Chí Sâm nhận ra, bèn hỏi cậu có định bổ sung gì không. Tôn Khánh Đông ấp úng, dường như phải lấy hết can đảm ra để nói rằng, lúc Chu Quân đi vệ sinh, hình như Chu Quân còn đứng ở hành lang nói chuyện với ai đó, và còn mắng nhiếc người ấy. Hình Chí Sâm hỏi, là ai thì Tôn Khánh Đông do dự, nói rằng hình như là giọng nói của Phương Mộc ở phòng đối diện. Nhưng Tôn Khánh Đông cũng vội nhấn mạnh ‘chỉ là văng vẳng nghe thấy’, chưa chắc đã đúng. Hình Chí Sâm ngẫm nghĩ, rồi nói với Trần Bân: “Gọi Phương Mộc cho tôi.”
Sáng nay lên lớp, học về ‘Lịch sử tư tưởng pháp luật phương Tây’. Dù chỉ còn vài phút nữa bắt đầu vào học, nhưng không khí trong lớp vẫn ồn ào như chợ vỡ.
Với tuyệt đại đa số sinh viên tuổi ngoài 20 này, hai chữ ‘cái chết’ dường như là một từ rất xa xôi. Nhưng khi nó thật sự giáng xuống một bạn học ở ngay bên cạnh thì ai cũng có thể hiểu sự chấn động của nó ghê gớm biết chừng nào.
Các nam sinh ở phòng 351 trở thành tiêu điểm của cả lớp, gần như mỗi cậu đều bị các bạn xúm xít vây quanh và hỏi đi hỏi lại về mọi tình hình lúc sáng sớm. Các bạn nữ thì vừa tò mò vừa sợ hãi dò hỏi các cậu về tình hình vụ việc, vài cô mọi ngày khá thân với Chu Quân, mắt rơm rớm lệ. Một bầu không khí vừa ồn ã vừa quái dị bao trùm khắp phòng học, ai cũng len lén nhìn trộm người khác và không ngớt lớn tiếng bàn tán, họ trao đổi với nhau những ánh mắt nghi ngại khó hiểu hoặc đã hiểu ra.
Chuông vào lớp đã reo, gần như đồng thời, thầy Trần lên lớp ‘Lịch sử tư tưởng pháp luật phương Tây’ đang thở mạnh và bước vào lớp.
Nhưng không vì thầy giáo đã đến mà không khí trong lớp có thể yên tĩnh. Thầy Trần kiên nhẫn đứng yên mấy phút, và nhận ra rằng mình không phải là tiêu điểm được chú ý như mọi ngày, thầy không thể không bực mình.
Thầy mạnh tay ném tập giáo án xuống bàn: “Gì thế? Có định học hay không đây?”
Lúc này đám học trò mới nhận ra thầy đã vào lớp, những cô cậu nào đang đứng xa chỗ ngồi vội chạy về chỗ của mình rồi cuống quýt lôi sách vở trong cặp ra. Lớp học nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Thầy Trần sắc mặt cứng căng, nhìn khắp lớp học một lượt. Thầy nhận ra không như mọi hôm học trò ngồi kín chỗ, hôm nay có vài chỗ trống. Vẫn chưa nguôi bực mình, thầy rút cuốn sổ điểm ra và bắt đầu điểm danh.
“Lư Lâm?”
“Có ạ.”
“Trần Tinh?”
“Có ạ.”
…
“Chu Quân?”
Cả lớp im phăng phắc.
“Chu Quân?” Thầy Trần ngẩng đầu lên: “Chưa đến à?”
Thầy cầm bút đỏ viết bên cạnh tên ‘Chu Quân’ hai chữ ‘vắng mặt’ bằng nét bút rõ đậm: “Bảo Chu Quân sau giờ học đến gặp tôi!”
Đám học trò đưa mắt nhìn nhau. Có một người nói nhỏ: “Thưa thầy, Chu Quân chết rồi ạ.”
Giọng rất khẽ, nhưng thầy Trần vẫn nghe thấy. Thầy trợn tròn mắt: “Nói gì?”
Không cô cậu nào trả lời.
Vài phút sau, trưởng lớp run run đứng lên: “Thưa thầy… Chu Quân không bỏ học… mà là bạn ấy chết rồi ạ…”
“Chết rồi?” Đôi mắt thầy Trần càng mở to hơn: “Chết bao giờ?”
“Sáng nay ạ.”
Thầy Trần đứng đờ ra một hồi: “Thế thì không phải đến gặp tôi nữa.”
Trong lớp văng vẳng mấy tiếng cười khe khẽ.
Phương Mộc không cười.
Anh áp người xuống mặt bàn, nhìn mãi về chỗ trống phía bên trái anh. Đó là chỗ ngồi của Chu Quân mọi ngày.
Chu Quân đã mất. Cậu sinh viên hay nói hay cười, bô lô ba la chẳng e dè gì, đã không còn nữa.
Cái cảm giác này rất không thật. Vì mới chỉ cách đây 10 tiếng đồng hồ, Chu Quân còn nói tếu táo trêu đùa với anh, lúc đó Chu Quân mềm mại, ấm áp, đầy sức sống; còn bây giờ, cậu ấy đã lạnh như băng, cứng căng nằm ở một nơi nào đó không rõ, và bị những bác sĩ pháp y xa lạ thản nhiên mổ xẻ. Cái tên Chu Quân chẳng còn ý nghĩa gì nữa, cậu ấy đã bị gọi là ‘người chết’.
Một ai đó không hề có dấu hiệu gì báo trước bỗng nhiên biến mất khỏi cuộc sống của ta, dù người ấy có quan trọng đối với ta hay không, quan trọng nhiều ít ra sao, thì vẫn khiến ta cảm thấy bùi ngùi tiếc nuối.
Đôi mắt Phương Mộc hơi ươn ướt. Vô vàn những cái hay cái đẹp của Chu Quân bỗng tràn ngập đầu óc Phương Mộc không sao gạt đi được.
Người chết không thể sống lại, người còn lại vẫn phải sống theo nhịp bước cuộc đời. Thầy Trần trấn tĩnh trở lại rồi bắt đầu lên lớp. Được nửa chừng, cửa phòng học bỗng bị mở ra. Một nhân viên bảo vệ của trường bước vào, chào thầy Trần.
“Tôi ở phòng bảo vệ, cần gặp một sinh viên.” Anh ta nhìn khắp lượt đám học trò, rồi cất tiếng hỏi: “Phương Mộc, ai là Phương Mộc?”
Phương Mộc đang mất tập trung, không có phản ứng gì. Bạn ngồi bên cạnh dúi anh một cái, anh mới đứng dậy: “Tôi đây ạ.”
“Cậu ra đây một lát.” Anh bảo vệ với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ tay ra cửa phòng học.
“Tôi à?” Phương Mộc chỉ tay vào mình, ngơ ngác không hiểu ra sao.
“Đúng! Mau lên!”
Phương Mộc ngỡ ngàng thu xếp cặp sách, rồi đi ra trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Cửa vừa khép, lại nghe thấy những âm thanh xôn xao trong lớp học.
Trên đường đi, Phương Mộc vài lần định hỏi nhân viên bảo vệ ‘tại sao…’ nhưng thấy sắc mặt lạnh tanh của người ấy, anh lại thôi.
Phương Mộc được đưa thẳng đến phòng bảo vệ, vừa bước vào, ánh mắt của mọi người trong phòng đều dồn vào anh. Trưởng phòng bảo vệ Trần Bân với nét mặt chẳng mấy thiện chí, chỉ vào một cái ghế, nói: “Ngồi xuống!”
Rồi Trần Bân chỉ vào mấy nam giới mặc thường phục: “Đây là các đồng chí công an, muốn tìm hiểu một số tình hình.”
Phương Mộc gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. Một lô dấu hỏi vẫn đang ám ảnh đầu óc anh.
“Anh là Phương Mộc?” Một cảnh sát khá trẻ hỏi anh.
“Vâng.”
“Học khoa nào?”
“Pháp luật.”
“Quê quán?”
“Ở thành phố này.”
“Từ 11 giờ 30 đêm qua đến 1 giờ sáng nay, anh ở đâu?”
“Tôi không đi đâu cả, chỉ ngủ trong phòng.” Phương Mộc bổ sung: “Các bạn cùng phòng có thể làm chứng điều này.”
Anh cảnh sát trẻ mỉm cười: “Anh đừng căng thẳng. Chúng tôi chỉ tìm hiểu tình hình thôi.”
Phương Mộc cảm thấy ngượng nghịu, cúi đầu lẩm bẩm: “Tôi không căng thẳng.”
“Đêm qua anh và nạn nhân có tiếp xúc với nhau không?”
“Có.”
“Tức là, có nói chuyện?”
“Vâng, tôi vừa nói rồi.”
Phương Mộc đã đoán ra ý định của đối phương, bèn kể lại các sự việc Chu Quân sang xin nước nóng, giấy vệ sinh.
“Sau khi tắt đèn, thì sao?”
Phương Mộc nghĩ ngợi, người hơi cựa quậy vẻ bất an: “Coi như là… có tiếp xúc.”
“Coi như có tiếp xúc, nghĩa là sao?” Anh cảnh sát trẻ lập tức truy hỏi. Cả căn phòng bỗng im phăng phắc, ai cũng nhìn vào Phương Mộc.
“Tôi nghe thấy Chu Quân mở cửa rồi đi vệ sinh.” Phương Mộc hơi đỏ mặt, ngập ngừng một lát mới nói tiếp: “Tôi ở trong phòng, hét to một câu…”
“Anh hét câu gì?”
“Hết pin thì toi đời… Tôi nói đùa.” Phương Mộc vội bổ sung: “Cậu ấy bảo… đi vệ sinh để gặp ma nữ, nên tôi mới nói thế.”
Mấy người trẻ tuổi bật cười. Trần Bân đã ngoài 40 tuổi, thì vẫn ngớ ra không hiểu.
“Cậu ta nói gì?”
Phương Mộc lúng túng nhìn anh cảnh sát, im lặng.
“Kìa… cậu ta nói gì?”
“Nói… nói tục.”
“Nói tục ra sao?”
“… Thằng ngốc!”
Không ai cười cả.
Phương Mộc có cảm giác, khi anh bị hỏi thì anh cảnh sát đứng tuổi luôn nhìn anh không ngớt. Phương Mộc bèn nhìn anh ta. Anh ta có vẻ mặt thường thấy ở cảnh sát: thản nhiên, lạnh lùng, không thể hiện gì hết. Khi hai luồng mắt gặp nhau, anh ta không có ý né tránh, nhưng Phương Mộc nhận ra ánh mắt anh ta không có ý đối địch hay nghi ngờ. Điều này khiến Phương Mộc bình tĩnh rất nhiều.
Anh cảnh sát trẻ hỏi thêm vài câu, rồi bảo anh ra về. Lúc Phương Mộc bước đến cửa, anh cảnh sát đứng tuổi bỗng hỏi: “Cậu cảm thấy Chu Quân là người như thế nào?”
Phương Mộc đặt tay vào nắm đấm cửa, nghĩ ngợi: “Là người cực tốt, rất thích nói đùa, chỉ thỉnh thoảng… hơi quậy một chút.”
Anh cảnh sát đứng tuổi gật đầu như có suy nghĩ gì đó, hất tay ra hiệu cho Phương Mộc cứ ra về.