Chương 4
Sông Thượng
Trẻ, là một từ trung tính. Nó có thể chỉ không ít khuyết điểm: chưa đủ kinh nghiệm, non nớt không làm được việc, dễ nôn nóng, hấp tấp. Đồng thời nó cũng chỉ rất nhiều ưu điểm, một trong số đó là có vô số thời gian để quên đi những chuyện không nên nhớ làm gì.
Hơn một tháng đã trôi qua, và không có thêm các tin tức về vụ án mạng này nữa. Cái tên Chu Quân và cái buổi sáng đáng sợ ấy dần trở nên mờ nhạt trong đầu óc mọi người, cuối cùng, chúng bị gác lại ở một góc nào đó trong trí nhớ. Thời gian vẫn lặng lẽ trôi đi như dòng nước, ngôi trường đã từng một thời xôn xao về cái chết của một con người, nay đã trở lại êm đềm như trước, giống như ném một hòn đá xuống hồ nước, những làn sóng lan ra xong xuôi, mặt hồ lại trở về phẳng lặng. Có lẽ cuộc sống vốn dĩ là như thế.
Một buổi chiều thứ năm, vừa hết giờ lên lớp môn Luật kinh tế quốc tế, Phương Mộc thu xếp cặp sách ra về. Vừa định rời lớp học thì giáo sư Cao dạy môn này gọi anh nán lại. Ông bảo Phương Mộc, Chúc Tứ đệ, Ngô Hàm và Tôn Khánh Đông đến phòng làm việc của ông để chuyển giúp một ít đồ đạc. Phương Mộc hơi ngại không muốn đi, nhưng rồi cũng đi theo các bạn.
Có khá nhiều thứ phải chuyển. Hai thùng các-tông tài liệu to đùng và một đống sách, tất cả đều rất nặng. Phải chuyển từ khu nhà giáo viên đến khu nhà hành chính, việc này không ngon lành gì. Bốn cậu học trò lặc lè khiêng các thứ vào phòng của thầy Cao, lúc này mới thấy trong phòng có một người nữa.
Hay thật, chuyến đi này cũng thú vị đấy. Phương Mộc nghĩ bụng.
Đó là cô nghiên cứu sinh do thầy Cao hướng dẫn, tên là Đồng Sảnh, một người đẹp mà cả Học viện pháp luật phải công nhận. Người đẹp cười rạng rỡ nhìn thầy Cao, nhưng lại không nói gì với các cậu sinh viên trẻ này, cô ngồi thụp ngay xuống mở đám tài liệu ra xem.
“Thầy có cuốn sách này à? Em đã phải ra thư viện tìm rất lâu. Nếu sớm biết thầy có thì em mượn luôn, và khỏi phải trả lại cũng nên.”
“Em đi phô-tô cho xong đi, rồi cầm nó về, nhớ là phải viết cho tôi mẩu giấy mượn sách.” Xem ra, thầy Cao không mấy ‘hưởng ứng’ người đẹp.
Người đẹp làm bộ rõ khéo: “Nào, mấy anh khuân hộ tôi đến phòng phô-tô đi?”
Phòng phô-tô ở trên tầng 24! Bốn cậu sinh viên đưa mắt nhìn nhau.
“Có thang máy! Đừng lo! Đối với các chàng trai lực lưỡng, chuyện vặt này có là gì chứ?” Nói rồi người đẹp vỗ vai Chúc Tứ đệ. Nhìn vẻ mặt Chúc Tứ đệ thì biết, đi thang máy đã đành, dẫu bảo cậu ta chạy bộ bưng lên 24 tầng cầu thang cũng xong.
Phương Mộc bỗng nhớ đến mấy câu hát: Anh muốn làm chú cừu non, đi phía sau em; anh muốn em cầm cái roi xinh xinh, vụt lên người anh…
Phương Mộc và Chúc Tứ đệ khiêng một thùng, Ngô Hàm vác một thùng, Tôn Khánh Đông ôm chồng sách to tướng khệ nệ đi trước. Người đẹp thì đi tay không, bước theo sau họ, vừa đi vừa gọi điện thoại: “Tối nay anh cứ đi đi, em không đi đâu… Kìa, đừng hỏi nữa… làm ngoài giờ… Gì cơ? Em còn phải phô-tô tài liệu giúp thầy giáo hướng dẫn… Thôi, cứ thế nhé.”
Rất khó nhọc mới chuyển xong vào phòng phô-tô, Chúc Tứ đệ lau mồ hôi rồi vui vẻ hỏi: “Tối nay chị phải làm việc à?”
“Ừ!” Giọng cô không mấy nhiệt tình.
“Có cần bọn tôi đến giúp không?”
“Không cần, các cậu mau về mà ăn cơm đi.” Người đẹp hất tay với mấy nam sinh, cứ như là lùa đàn gà ra khỏi cửa.
Quá thể! Cũng không nói nổi một câu ‘cảm ơn’. Bốn người bước vào thang máy. Phương Mộc thì lầu bầu gì đó.
Chúc Tứ đệ hình như vẫn đang mơ màng. Xuống đến tầng 1, cậu ta trầm trồ: “Quả là một mỹ nhân.”
“Xem cái bộ dạng của cậu kìa, cậu nhìn ai chẳng là mỹ nhân?” Ngô Hàm đẩy Chúc Tứ đệ ra cửa thang máy. Cả bốn cậu nói cười vui vẻ bước ra khỏi khu nhà hành chính.
Hôm sau, là thứ hai. Trời âm u. Sắp có mưa to.
Mây đen vần vũ che kín bầu trời, thỉnh thoảng có những tiếng sấm ầm ì từ xa vọng đến. Ở phòng nhân sự trên tầng 3, Phác Nhã Lệ đặt cái túi xắc lên bàn, lấy bánh bích quy ra, và chuẩn bị pha cho mình một tách cà phê.
Lúc này vẫn chưa đến 8 giờ 30, cả tầng nhà vẫn yên tĩnh, phần lớn các phòng làm việc vẫn khóa cửa im ỉm. Trời âm u, cho nên hành lang cũng âm âm tôi tối. Tường sơn màu ghi nhạt mọi ngày trông có vẻ trang nhã, lúc này trông nhợt nhạt tối tăm. Phác Nhã Lệ bưng tách cà phê đầy, thận trọng bước đi. Lúc sắp đi đến cửa phòng, bầu trời bỗng chớp sáng lòa. Cô giật mình, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.
“Choang…”
Tách cà phê rơi xuống đất. Những mảnh sứ bắn văng tung tóe cùng đám bọt nước màu nâu đang lặng lẽ chảy loang ra.
Mọi người đứng trong thang máy đang từ từ đi lên đều nghe thấy những tiếng thét kinh hãi trên tầng 3.
Khi cảnh sát Đinh Thụ Thành chạy đến hiện trường thì trời mưa càng nặng hạt.
Thi thể nằm ở mái sân thoáng đãng bên ngoài tầng 3 khu nhà hành chính. Ở hiện trường, các cảnh sát kỹ thuật viên đang bận rộn làm việc. Một anh đang chụp ảnh, một anh khác mặc áo mưa đang lom khom trên mặt sàn xem xét các dấu vết. Nạn nhân là nữ, chết trong tư thế nằm sấp theo hướng nam bắc. Quan sát vóc dáng và các phần da dẻ lộ ra ngoài, thì tầm tuổi chưa cao. Mấy anh pháp y đang thu xếp dụng cụ, Đinh Thụ Thành vỗ vai anh pháp y đứng tuổi quen thuộc: “Thế nào rồi?”
“Ngã từ trên cao xuống. Sơ bộ đoán rằng thời gian tử vong khoảng từ 9 giờ tối qua đến 3 giờ sáng nay. Nguyên nhân tử vong là chấn thương sọ não và nội tạng bị giập nát, xuất huyết nghiêm trọng. Những điều khác, phải chờ giải phẫu tử thi thì mới biết được.”
Nhìn Đinh Thụ Thành cau mày, anh pháp y giải thích thêm: “Tối qua trời đột ngột trở lạnh, nên chỉ có thể tạm phán đoán về khoảng thời gian tử vong. Chúng tôi trở về sẽ tranh thủ làm gấp để sớm có kết quả.”
Đinh Thụ Thành mỉm cười ái ngại: “Anh vất vả quá.”
“Gay rồi, không ổn.” Anh cảnh sát đang xem xét mặt sàn đứng dậy nhìn bầu trời xám xịt và đang mưa rất mau: “Mưa to quá, không thể phát hiện ra điều gì có giá trị.”
Đinh Thụ Thành cũng ngẩng đầu. Tòa nhà 24 tầng đang lặng lẽ đứng sừng sững trong mưa. Hình như mỗi ô cửa sổ đều thấp thoáng những ánh mắt khó hiểu, sợ sệt, hoặc vui mừng. Đinh Thụ Thành nhìn một lượt đám đông ở các ô cửa sổ. Anh bỗng thấy chóng mặt.
Khi bị ngã xuống từ tầng cao, cô gái này có cảm giác chóng mặt không?
Đinh Thụ Thành ngoảnh lại nói với nhân viên đi theo anh đến đây: “Làm việc đi!”
Nạn nhân tên là Đồng Sảnh, nữ, tuổi 24, nghiên cứu sinh năm thứ hai ngành Luật kinh tế quốc tế - Học viện pháp luật thuộc Đại học Sư phạm. Đồng Sảnh quê Tứ Xuyên, ở phòng 407 nhà A khu ký túc nghiên cứu sinh. Khám nghiệm tử thi cho thấy, thời gian tử vong trong khoảng 10 giờ tối hôm trước đến 1 giờ sáng hôm sau, nguyên nhân tử vong: chấn thương sọ não và xuất huyết do giập nát phủ tạng trên diện rộng.
Theo các bạn cùng phòng ký túc xá, tối hôm đó Đồng Sảnh nói cô đi phô-tô tài liệu giúp thầy giáo hướng dẫn, có thể sẽ rất muộn mới về, nhưng rồi cả đêm không thấy cô về. Vì Đồng Sảnh có cậu bạn trai gia đình ở ngay thành phố này, nên các bạn cùng phòng không cảm thấy bất ngờ khi cô đi qua đêm không về.
Thầy giáo hướng dẫn tên là Cao Cường, đã xác nhận có nhờ cô gái này đi phô-tô tài liệu. Giáo sư Cao Cường đang chuẩn bị một đề tài cấp nhà nước, ông cần phô-tô rất nhiều tài liệu. Tối hôm xảy ra án mạng, ông phải đến dự sinh nhật bà mẹ vợ nên không thu xếp được thời gian rảnh rỗi, bèn nhờ nữ nghiên cứu sinh Đồng Sảnh mà ông đang hướng dẫn, phô-tô giúp ông. Điều tra cho thấy, tối hôm đó Cao Cường dự tiệc sinh nhật mẹ vợ ở một khách sạn trong thành phố, đến 4 giờ sáng hôm sau mới về nhà. Rất nhiều khách dự sinh nhật đều làm chứng điều này. Trong suốt thời gian đó Cao Cường không ra khỏi khách sạn. Vậy có thể loại trừ khả năng Cao Cường gây án.
Bạn trai của Đồng Sảnh đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ ở một trường đại học khác cũng thuộc thành phố này, tối hôm xảy ra vụ án, anh vốn đã hẹn bạn gái Đồng Sảnh - họ sắp kết hôn để tổ chức một party ‘giã từ cuộc sống độc thân’, nhưng rồi Đồng Sảnh lại gọi điện rằng tối hôm đó cô phải làm việc ngoài giờ, không thể đi. Bạn trai của Đồng Sảnh đành tự làm party cùng vài người bạn nữa, tại một quán bar trong thành phố, đến 2 giờ sáng; sau đó anh vào một cửa hiệu dịch vụ tắm gội và ngủ cho đến 8 giờ 30 sáng hôm sau. Các chi tiết này đều có người làm chứng. Vậy anh cũng ở trong diện loại trừ.
Vụ án xảy ra ở khu nhà hành chính Đại học Sư phạm, là khu nhà 24 tầng. Học viện pháp luật ở tầng 17, phòng phô-tô trên tầng 24. Bên ngoài cửa sổ tầng 3 là một mái sân rộng chừng 200 mét vuông. Nạn nhân bị phát hiện thấy nằm trên mái sân này. Người thường trực khu nhà hành chính đêm hôm đó là Đường Đức Hậu nói: khoảng 5 giờ 40 phút chiều, Đồng Sảnh vào khu nhà này. Cô ta có ra khỏi khu nhà hay không, thì Đường Đức Hậu không chú ý. Từ sau 10 giờ tối cho đến sáng sớm hôm sau, Đường Đức Hậu đi tuần tra khu nhà bốn lần, nhưng không thấy có điều gì khác thường.
Điều tra các quan hệ xã hội của nạn nhân, cô là người tỉnh khác, không có họ hàng ở thành phố này, các mối quan hệ tương đối sơ sài. Các bạn và các bạn học của cô nói, tính tình cô rất cởi mở, nhiệt tình, chỉ hơi chuộng hư danh, có phần ngưỡng mộ cuộc sống phong lưu của tầng lớp khá giả, nhưng cô có lối sống đứng đắn đúng mực, không giao du với kẻ xấu. Căn bản có thể loại trừ khả năng bị giết do thù oán. Tìm hiểu người bạn trai của Đồng Sảnh, quan hệ giữa hai người rất tốt, dù cô rất có nhan sắc và có không ít nam sinh theo đuổi; cả hai dự định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp. Cho nên, hầu như cũng không có khả năng bị sát hại vì chuyện yêu đương.
Xem xét hiện trường, thấy rằng, trong túi áo Đồng Sảnh có 155 nhân dân tệ và trong túi xắc để ở phòng phô-tô có 600 tệ, vẫn nguyên vẹn. Quần áo nạn nhân đang mặc vẫn bình thường. Khám nghiệm tử thi cho thấy màng trinh đã bị rách, nhưng là vết rách cũ, và không có dấu hiệu quan hệ tình dục vào buổi tối hôm đó. Cho nên, cũng hầu như không có khả năng bị cưỡng bức rồi sát hại.
Xem ra, chỉ có hai khả năng là tự sát, hoặc sơ ý bất ngờ bị rơi xuống từ tầng cao.
Đinh Thụ Thành trầm ngâm hồi lâu, rồi đứng dậy đi sang phòng làm việc của Hình Chí Sâm.
Nghe Thụ Thành báo cáo xong, Hình Chí Sâm chỉ im lặng, rồi anh hút liền mấy điếu thuốc. Tuy chưa hiểu chi tiết tình hình vụ án, nhưng anh đã loại trừ khả năng tự sát. Khi ai đó quyết định tự kết liễu đời mình, thường phải có nguyên nhân. Một cô gái trẻ trung tài hoa rạng rỡ, đang học nghiên cứu sinh, tiền đồ sáng sủa, có tình yêu hạnh phúc, không có lý do gì để phải tự sát cả. Nếu nói Đồng Sảnh lỡ sảy chân ngã xuống, thì lại càng khó tin. Khám nghiệm tử thi cho thấy, có lẽ Đồng Sảnh bị ngã từ độ cao 19 tầng trở lên, vậy thì nơi có khả năng xảy ra vụ án nhất chính là sân thượng bên ngoài tầng của phòng phô-tô. Đêm khuya, cô chạy ra sân thượng để làm gì?
Đinh Thụ Thành cũng có mối nghi ngờ như Hình Chí Sâm. Hình như mọi khả năng đều không thể nói lên nguyên nhân thật sự về cái chết của nạn nhân.
Trở về phòng làm việc, Đinh Thụ Thành lại lật giở các tư liệu ra đọc. Sau khi hút hết điếu thuốc thứ ba, anh đứng lên, đi đến nhà xác.
Một tấm vải trắng phủ kín thi thể nạn nhân đặt nằm trên bàn giải phẫu. Anh lật tấm vải ra. Một thân hình trắng trẻo, nhưng đã không còn sự sống. Nó từng là niềm tự hào của chủ nhân, nó cũng từng khiến bao nam giới thầm yêu trộm nhớ và say mê. Giờ đây, sau khi bị rơi xuống một cách tàn bạo từ tầng cao, nó lại sắp bị đem ra mổ xẻ một cách lạnh lùng. Đinh Thụ Thành nhìn khuôn mặt nạn nhân: khuôn mặt vốn rất xinh đẹp, nay bị giập nát, miệng và đôi mắt hơi mở, hình như có phần kinh ngạc và đang muốn nói một điều gì đó.
Cô định cho tôi biết điều gì?
Buổi chiều, đã có kết quả khám nghiệm hiện trường. Hoàn toàn loại trừ khả năng tự sát và khả năng lỡ sảy chân ngã xuống.
Vì hiện trường rất sạch sẽ.
Trước đó, Đồng Sảnh đã lên phòng phô-tô ở tầng 24, hiện trường này đã được bảo vệ nguyên vẹn. Cửa chỉ khép hờ, không khóa (chìa khóa vẫn nằm trong túi xách của cô). Phòng phô-tô hình vuông, rộng chừng 5m2; trong phòng kê máy phô-tô Sharp, một cái bàn (túi xách của Đồng Sảnh đang đặt trên đó), hai cái ghế và ba xấp giấy phô-tô. Máy phô-tô ở trạng thái đang bật điện, những tập giấy đã phô-tô được xếp ngay ngắn ở bên cạnh. Chứng tỏ Đồng Sảnh đang làm việc thì xảy ra vụ án.
Nhưng, các điều tra viên đều rất ngạc nhiên, vì trong phòng, kể cả trên máy phô-tô, trên bàn ghế và ở tay nắm cửa phòng đều không có bất cứ dấu vân tay nào.
Ngoài ra, căn cứ vào tình hình hiện trường, người ta suy đoán rằng địa điểm xảy ra vụ án là ở sân thượng, đây khả năng lớn nhất. Sân thượng ở bên ngoài hành lang tầng 24, nó gần như đối xứng với phòng phô-tô qua hành lang ở giữa. Nếu muốn ra sân thượng thì phải mở cửa sổ, trèo qua bậu cửa, rồi mới tụt xuống được. Nhưng ở bậu cửa sổ đối diện với phòng phô-tô lại không có một dấu chân nào, cửa sổ vẫn đóng chặt, cũng không có bất cứ dấu vân tay nào trên khung nhôm cửa sổ.
Hình như đã có người thu dọn hiện trường rất sạch sẽ.
Hình Chí Sâm tỏ ra rất hứng thú với những chi tiết này, sau khi sắp đặt các công việc, anh cùng Đinh Thụ Thành đi đến Đại học Sư phạm.
Họ lên thẳng phòng phô-tô trên tầng 24. Tình hình hiện trường căn bản giống như trong báo cáo đã miêu tả, chỉ khác là không còn đám tài liệu gốc và các bản đã phô-tô. Đinh Thụ Thành nói rằng sau khi khám nghiệm hiện trường xong, giáo sư Cao muốn lấy lại các tư liệu đó của ông. Phía cảnh sát đã kiểm tra, thấy rằng trong đám tư liệu ấy không có đầu mối nào có giá trị nên đồng ý trả lại ông Cao.
Hình Chí Sâm và Đinh Thụ Thành xem xét một lượt, sau đó bước ra sân thượng.
Sân thượng rất sạch sẽ, trống trơn, chỉ nhìn thấy ở một góc sân có vài nhúm cát và mấy viên gạch vỡ, chắc là vật liệu sửa sang đường thoát nước còn sót lại từ trước.
Đinh Thụ Thành bước đến bên mép sân thượng, không có lan can, chỉ có một gờ xi măng xây cao khoảng 15cm.
Liệu có phải Đồng Sảnh từ đây ngã xuống dưới kia?
Đinh Thụ Thành thận trọng đặt chân lên gờ xi măng rồi nhìn xuống bên dưới, anh bỗng thấy chóng mặt hoa mắt, vội lập tức lùi lại. Đây là tòa nhà cao nhất của Đại học Sư phạm, đứng đây có thể nhìn bao quát toàn bộ khu trường và các kiến trúc lân cận. Lúc này sắp đến giờ ăn tối, nên sân trường rất nhộn nhịp, từng đám đông người đang di chuyển, vài chiếc ôtô đang thận trọng đi bên những dòng người.
Anh bỗng cảm thấy có người tiến lại gần, bèn lập tức ngoảnh lại. Hình Chí Sâm đang ngồi xổm nhìn mặt sân ngay dưới chân Đinh Thụ Thành.
Đinh Thụ Thành cũng nhìn xuống đó: có một nửa viên gạch đặt trên gờ xi măng, cách đó khoảng một mét, cũng có một viên gạch.
Đinh Thụ Thành cũng ngồi thụp xuống quan sát hồi lâu, nhưng không nhận ra điều gì khác thường. Anh định hỏi Hình Chí Sâm, nhưng thấy sếp đang rất chăm chú nhìn nên lại thôi.
Hình Chí Sâm bỗng đứng dậy, không nói một câu, quay người bước đi.
Hình Chí Sâm lại trèo qua bậu cửa sổ, nhảy xuống hành lang rồi bước vào phòng phô-tô. Đinh Thụ Thành đi theo sau, thấy sếp đang cúi nhìn mặt sàn căn phòng, như muốn tìm thứ gì đó.
“Sếp Hình… anh đang…”
Hình Chí Sâm vẫn im lặng, mũi gí sát sàn nhà, quan sát từng li từng tí.
Vài phút sau, sắc mặt đầy vẻ thất vọng, Hình Chí Sâm đứng lên, nghĩ ngợi, rồi nhìn kỹ khắp căn phòng. Ánh mắt anh nhanh chóng dừng lại ở bức tường phía đông nam.
Đinh Thụ Thành cũng nhìn theo hướng ấy. Đó là mấy vết cặn nước vẫn chưa khô hẳn, trông hơi sẫm hơn mặt tường xung quanh, nếu không nhìn thật kỹ thì rất khó nhận ra. Suy luận từ góc độ hình học, thì các vệt nước ấy như bị hắt xuống sàn rồi bắn lên tường.
Đinh Thụ Thành nhìn Hình Chí Sâm vẫn đang rất chăm chú quan sát các vệt nước ấy, rồi Hình Chí Sâm dần nhích mép, mỉm cười.
“Cậu Đinh, cậu đến gặp giáo sư Cao hỏi xem các tài liệu ông ấy nhận lại, có vấn đề gì không?”