Chương 5
Tình Yêu Chân Thành
Cách đây hai tháng. Giữa mùa hè.
Cái nắng gay gắt bao phủ toàn thành phố, những cơn gió khô chầm chậm đưa qua, trên cây, lũ ve sầu đang ra sức nỉ non khiến người ta nghe mà nẫu cả ruột gan. Lúc này đang 1 giờ rưỡi chiều, là lúc oi bức nhất trong ngày. Ai ai cũng cố ẩn náu ở nơi mát mẻ, mặt đường trải nhựa bị nung chảy cũng vắng tanh vắng ngắt, thỉnh thoảng mới có chiếc ôtô chạy qua rất nhanh rồi biến mất, hình như nó cũng sợ bị nung nóng.
Một cậu thanh niên đang đi bên đường với những bước chân vội vã. Dưới ánh nắng nóng rát, người ấy mặt đầm đìa mồ hôi, chiếc áo sơ-mi vải dày cộp rất không đúng thời tiết, cũng ướt đẫm từ lâu.
Đi đến cổng một khu chung cư, người ấy dừng lại, gỡ cặp kính xuống, đưa tay lên day day hai bên sống mũi rồi lại đeo kính lên và nhìn quanh một lượt. Xung quanh hết sức yên tĩnh, một xe đẩy bán đồ uống giải khát đang đỗ bên đường, một bà già tóc bạc ngồi sau xe ngủ gật. Một con chó uể oải nằm bẹp bên chân bà, buông thõng cái lưỡi dài và thở phì phò.
Cậu thanh niên tin chắc không có ai chú ý đến mình, bèn co cẳng chạy vụt vào khu chung cư, chạy miết, rồi dừng lại trước cửa một tòa nhà. Con chó giật mình bởi động tác bất ngờ của người ấy, nó ngẩng đầu nhìn theo bóng người nhanh chóng biến mất sau cánh cửa ngôi nhà. Rồi nó lại lập tức cúi rạp đầu lặng lẽ nằm dưới bóng râm bên chân chủ nhân.
Không khí mát mẻ trong ngôi nhà khiến chàng trai thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cậu ta nhẹ chân bước trên cầu thang lên tầng 3, rồi dừng lại trước một cánh cửa sắt. Chờ nhịp thở trở lại gần ổn định, cũng chưa gõ cửa vội, cậu ta nín thở và áp tai vào cánh cửa nghe ngóng. Một lúc lâu sau, người ấy mới nhè nhẹ gõ cửa mấy cái.
Trong phòng vọng ra một giọng nữ: “Ai đấy?”
Cậu thanh niên không lên tiếng.
Vài giây sau, giọng nữ lại vang lên: “Tự mở cửa mà vào!”
Cậu ta lần túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa, nhìn hai bên một lượt, rồi mở khóa, lách vào bên trong nhanh như cắt.
Đây là một căn hộ nho nhỏ có hai gian trong ngoài, đồ đạc sơ sài, nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ. Tuy đang giữa trưa hè, nhưng cửa sổ đều đóng kín mít, không khí ngột ngạt và hơi tôi tối. Một phụ nữ đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, uể oải ngồi thẳng lên, vẻ mệt mỏi mỉm cười với cậu thanh niên.
“Biết ngay là anh!”
Chàng trai không nói gì, chỉ nhìn quanh bốn phía.
“Đừng tìm nữa, Á Phàm đi dự trại hè rồi, đêm nay không về.”
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi lập tức cảm thấy trong phòng rất nóng, mồ hôi lại vã ra. Cậu ta cau mày nhìn cửa sổ đang đóng, cả rèm cũng kéo khít.
Người phụ nữ mỉm cười, chỉ vào cây quạt điện cũ kỹ đặt ở góc phòng: “Bật quạt lên một lúc cho mát đi!”
Cậu ta bước đến bật quạt, cánh quạt quay vo vo, rồi gió từ từ thổi lại.
Khi gió thổi đến giường, người phụ nữ khẽ rùng mình, rồi kéo cái chăn bông đang đắp lên cao hơn nữa.
“Đừng xối vào người ta. Không chịu nổi đâu.”
Cậu thanh niên xoay cái quạt chếch đi, ấn một phím, quạt ngừng tuốc-năng, để cho gió chỉ thổi về phía mình. Người ấy cởi áo sơmi, lộ ra một thân hình gầy gò, nhưng bộ ngực vẫn săn chắc. Cảm thấy gió tạt đến thật dễ chịu.
Người phụ nữ lặng lẽ nhìn sang, mỉm cười vui vẻ. Hồi lâu sau, người phụ nữ lại cất tiếng: “Đừng ngồi quạt lâu quá, dễ bị cảm đấy!”
Cậu thanh niên nhìn lại, rồi hỏi: “Em thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Nét cười trên khuôn mặt người phụ nữ tắt ngấm, chỉ lặng lẽ nhìn chàng trai, rồi quay người vào phía trong và nằm xuống.
Chàng trai hơi ngờ ngợ, nhưng rất bối rối, hai tay buông thõng và cứ thế đứng yên tại chỗ.
Cả căn phòng im lặng một hồi lâu, chỉ có tiếng quạt điện vo vo khẽ kêu. Cậu thanh niên cứ đứng như vậy, cũng cảm thấy chẳng ra sao, cậu ta nghĩ ngợi rồi khẽ nói: “Thế thì… em cứ chịu khó nghỉ ngơi…”
Người phụ nữ ngắt lời, giọng dịu dàng: “Anh lại đây đi!”
Chàng trai hơi do dự, rồi từ từ bước lại bên giường, ngồi xuống, đặt tay lên vai người phụ nữ.
Người phụ nữ không nói gì, cũng không ngoảnh lại, chỉ nhích người vào phía trong, chừa ra một khoảng vừa phải trên giường.
Sắc mặt cậu thanh niên cũng nhẹ nhõm trở lại. Cậu ta cởi giày, ngẫm nghĩ, rồi đặt mũi giày hướng ra phía cửa, xếp cẩn thận và ngay ngắn.
Rồi cậu ta nằm xuống bên cạnh, đặt tay lên cổ người phụ nữ, bàn tay nhẹ nhàng lướt sang vai bên kia, ôm choàng lấy cô ta. Người phụ nữ không từ chối, khẽ nhích người trở lại, nhắm mắt, thu mình trong lòng cậu thanh niên, cảm thấy rất dễ chịu.
Thân thể người phụ nữ toát ra một mùi gì đó rất lạ. Cậu thanh niên vuốt ve mái tóc cô, sờ tay lên trán cô. Cô gối đầu trên cánh tay chàng trai, và nhẹ nhàng nắm bàn tay anh ta.
Cả hai cứ thế nằm bên nhau, im lặng. Trong phòng chỉ có tiếng gió quạt khe khẽ thổi chếch ra một góc căn phòng.
Bàn tay người phụ nữ khô nháp và đầy những vết nhăn, ngón tay nhẹ lướt trên làn da ngăm ngăm của chàng trai, mềm và trơn rất dễ chịu. Cậu thanh niên lim dim mắt cảm nhận, cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ lúc giữa trưa ùa tới, thế rồi anh ta ngủ lịm đi lúc nào không biết nữa.
Ngủ một mạch đến khi mặt trời lặn. Lúc chạng vạng tối, anh ta bỗng tỉnh dậy, và ngồi phắt lên, hoang mang nhìn quanh bốn phía. Động tác bất ngờ của anh ta khiến người phụ nữ nằm bên vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười.
“Anh sợ gì chứ? Nhà chỉ có em và anh, hai chúng ta thôi.”
Cậu thanh niên thở phào, rồi lại nằm xuống, và có cảm giác khắp người mình bỗng đầy mồ hôi.
Người phụ nữ tì cằm trên ngực chàng trai, ngón tay không ngớt đưa qua đưa lại, vẽ trên ngực anh ta. Cậu thanh niên khẽ hôn lên trán người phụ nữ. Người phụ nữ, hình như được khích lệ, choàng lấy anh ta ôm rõ chặt, đôi mắt say sưa nhắm nghiền. Ôm ghì một lúc, cô ta bỗng nghe thấy bụng người đàn ông phát ra tiếng ‘o o…’ thì bật cười.
“Đói rồi chứ gì?”
Cậu ta gật đầu.
“Em cũng hơi đói rồi, trong bếp có con gà, sáng nay vừa cắt tiết; anh biết nấu canh gà không?”
Cậu ta lại gật đầu.
Người phụ nữ nhích môi, lim dim mắt: “Em muốn anh nấu canh gà cho em.”
Chàng trai lại hôn lên trán người phụ nữ, rồi xuống giường, người vẫn cởi trần. Không lâu sau đó, mùi thơm hấp dẫn đã từ trong bếp bay ra.
Người phụ nữ vẫn nửa nằm nửa ngồi trên giường lắng nghe những tiếng lách cách trong bếp, thỉnh thoảng lại hít hít, đôi mắt tràn ngập niềm vui.
Khoảng sau 7 giờ, cả hai đã cùng ăn bữa tối. Người phụ nữ vẫn ngồi trên giường, để chàng trai bón cho từng thìa canh gà.
Có lẽ vì có anh ta bầu bạn nên cô cảm thấy ngon miệng. Sau khi uống xong một bát canh gà, sắc mặt cô hồng hào lên rất nhiều.
Cậu thanh niên hăm hở ăn gọn ghẽ số canh còn lại và đám thịt gà, sau đó cả hai lại quấn lấy nhau ngồi xem tivi. Chàng trai chăm chú xem bộ phim chiến tranh bom đạn, còn người phụ nữ thì chẳng mặn mà gì, chỉ ngoan ngoãn ngả vào lòng anh ta, chốc chốc lại ngẩng lên nhìn mặt chàng trai.
Chẳng mấy chốc kim đồng hồ đã chỉ 10 giờ tối. Cậu thanh niên vỗ vai người phụ nữ, rồi đứng dậy mặc áo quần gọn ghẽ. Người phụ nữ đắp chăn nằm trên giường, lặng lẽ nhìn anh ta. Anh ta đã buộc xong dây giày, ngồi bên mép giường, cúi xuống hôn môi người phụ nữ. Người phụ nữ đưa tay ôm choàng lấy anh ta.
“Ở lại đi! Đêm nay chỉ có hai chúng ta thôi.”
Chàng trai do dự.
“Sáng mai hãy đi, được không? Hãy ở lại với em.”
Có lẽ ánh mắt nài nỉ của người phụ nữ đã khiến chàng trai rung động, anh ta gật đầu, rồi lại cởi giày, cởi áo ra. Sau một thoáng nghĩ ngợi, anh ta lại cởi phăng chiếc quần dài, chỉ còn mặc chiếc quần lót màu xanh, rồi nhanh chóng chui vào chăn và tiện tay tắt luôn ngọn đèn.
Trong bóng tối, anh ta ôm chặt người phụ nữ, bàn tay lần vào trong áo cô ta. Người phụ nữ không mặc áo nịt ngực, làn da dịu mát mềm mại thật dễ chịu. Bàn tay anh ta xoa nhẹ trên bụng rồi vuốt ve khắp người cô ta.
Cả hai quấn chặt lấy nhau. Hơi thở của chàng trai dần gấp gáp nặng nề, tiếng rên rỉ của người phụ nữ cũng càng lúc càng rõ. Cậu ta đưa bàn tay còn lại cởi nốt chiếc quần lót của mình xong thì lập tức kéo quần người phụ nữ xuống. Người phụ nữ dường như chợt tỉnh lại, mạnh tay đẩy anh ta ra.
“Hôm nay không được.”
Chàng trai đang mặt đỏ phừng phừng, thở hồng hộc, không nói gì hết, anh ta gạt tay người phụ nữ sang bên và cố sức kéo quần cô ta xuống. Cô ta cuống cuồng giãy đạp và không ngớt van vỉ. Chiếc giường gỗ cũng cót két lên tiếng cùng với hai người. Bỗng người phụ nữ vung tay tát vào mặt cậu thanh niên một cái rõ mạnh.
Anh ta bỗng nghệt ra, đờ đẫn, hai bàn tay cũng dừng lại. Người phụ nữ cảm thấy hối hận, vội ngồi dậy đưa tay lên xoa nhẹ khuôn mặt anh ta. Anh ta thấy người phụ nữ đã mềm lòng, bèn lại đưa tay về phía cái quần, nhưng cô ta đã lập tức ghìm lại.
“Đồ không có lương tâm, anh lại muốn em phải chịu tội chắc?” Cô ta dằn giọng.
Chàng trai bỗng sững sờ. Lát sau anh ta ngồi thẳng lên, bật công tắc đèn. Ánh đèn sáng lòa rọi khắp căn phòng, người phụ nữ đưa tay lên che mắt. Anh ta kéo quần cô ta xuống.
Một thứ mùi tanh nồng nặc hắt lên, bên dưới của người phụ nữ là những vệt máu đỏ sẫm, đệm dưới lưng và chăn đang đắp cũng dính những vệt máu khô cứng…
Cậu thanh niên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Người phụ nữ lặng lẽ nhìn anh ta, từ từ kéo quần lên, và đưa tay tắt đèn. Sau đó cô ta lại kéo cậu ta nằm xuống bên cạnh.
Cậu thanh niên nằm đó, toàn thân cứng đơ hồi lâu. Anh ta bỗng thở dài, rồi đưa tay ra ôm choàng người phụ nữ kéo vào lòng mình, nhẹ nhẹ vuốt ve mái tóc của cô.
“Sao em không cho anh biết?”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, rất ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Em cho anh biết rồi. Anh không nhìn thấy bức thư đó à?”
Mọi động tác của chàng trai bỗng dừng lại.