Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 460: vô địch là tịch mịch cỡ nào!

Chương 460: vô địch là tịch mịch cỡ nào!
Trên sân, hai người Hoàng Hạo Sơn và Phương Lâm đang ác chiến tại một chỗ, hai người đều lấy thủ đoạn đơn giản trực tiếp nhất để giao đấu, quyền quyền chạm vào thịt.
Mỗi khi giao phong một quyền, đều giống như hai khối cự nham va chạm, phát ra âm thanh nặng nề, nội kình phun trào, toàn bộ quảng trường đều giống như đang rung động.
Không ít võ giả lần đầu tiên tới quan chiến, nhất thời thấy hãi hùng khiếp vía, không hổ là thiên tài tuổi trẻ đứng đầu ba nước, đánh nhau lại kinh khủng như vậy.
Hoàng Hạo Sơn càng đánh càng kinh ngạc, mình gần như đã vận dụng toàn lực, vậy mà còn áp chế không nổi Phương Lâm này, thực lực đối phương cường hãn như thế, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, ba người Triệu Thần Cơ, Trần Vũ, Mạnh Lãng Thiên, trước đó họ đều muốn là người đầu tiên giao đấu với Phương Lâm, cho rằng Phương Lâm là một quả hồng mềm tương đối dễ đối phó.
Nhưng bây giờ xem ra, Phương Lâm không những không có chút nào yếu, còn cứng đối cứng với Hoàng Hạo Sơn đánh đến mức độ này, thật sự là có phần ngoài ý muốn.
Phải biết, cho dù là ba người bọn họ đối đầu với Hoàng Hạo Sơn, cũng không dám nói nhất định có thể chiếm được tiện nghi, nhiều lắm là cũng chỉ là giống như Phương Lâm bây giờ.
Lúc này, người tức giận nhất hẳn là Hoàng gia gia chủ Hoàng Như Long, hắn không ngờ Phương Lâm lợi hại như vậy, có thể cùng Hoàng Hạo Sơn đấu đến trình độ này, hơn nữa Hoàng Hạo Sơn còn là thiên tài trẻ tuổi đứng đầu gia tộc mình, điều này hoàn toàn khác biệt với dự đoán của hắn.
Oanh!!!
Lại là một quyền, thân hình Hoàng Hạo Sơn lui lại, Phương Lâm cũng lui về sau ba bước, nhưng mặt không đỏ không thở dốc, không có vẻ mệt mỏi gì.
Sắc mặt Hoàng Hạo Sơn có phần khó coi, mặc dù hắn không có rơi vào hạ phong, nhưng mình bất phân thắng bại với một người trước đó vẫn xem thường, điều này đối với hắn mà nói, thật sự là có phần khó mà tiếp nhận.
- Không nghĩ ra ngươi thân là luyện đan sư, nhưng thực lực lại mạnh như thế, ta đích thực đã xem thường ngươi.
Hoàng Hạo Sơn dùng giọng điệu có phần âm trầm nói.
Phương Lâm mỉm cười:
- Tới đi, nói nhảm làm gì.
Hoàng Hạo Sơn hừ lạnh một tiếng, hắn thấy thái độ của Phương Lâm cực kì cuồng vọng, lập tức thi triển ra sát chiêu.
Chỉ thấy Hoàng Hạo Sơn lại đấm ra một quyền, nhưng một quyền này lại đãhoàn toàn khác biệt.
Ở phía trên nắm đấm kia, dường như có một loại khí huyết bành trướng đang cuộn trào, một quyền ra, toàn bộ quảng trường đều giống như là không chỗ nào có thể trốn.
- Có chút ý nghĩa!
Phương Lâm lộ ra một chút kinh ngạc, tự lẩm bẩm.
- Tiếp ta một quyền!
Hoàng Hạo Sơn gầm thét, nắm đấm cương mãnh đến cực hạn hướng đến phía Phương Lâm, dường như muốn nghiền nát cả người Phương Lâm ở dưới một quyền này.
- Đây là Chấn Thiên quyền của Hoàng gia tại Mạnh quốc!
- Võ học thật là lợi hại! Quả thực chính là cương mãnh vô song!
- Nếu như Phương Lâm không tiếp nổi, hắn nhất định sẽ phải thua.
Đối mặt với một quyền khí thế như núi này của Hoàng Hạo Sơn, Phương Lâm không dám khinh thường, uy lực của một quyền này hoàn toàn rất kinh người, chỉ là quyền phong đã tràn ngập cảm giác đè nén, lại để gương mặt hắn đau nhức.
Lập tức, Phương Lâm vận chuyển lực lượng Phá Nhạc, cả người yêu khí nghiêm nghị, giống như có một ảo ảnh Phá Nhạc nổi lên phía sau lưng Phương Lâm.
- Đây là võ học gì vậy?
- Yêu khí thật đậm? Phương Lâm này là yêu thú biến thành sao?
- Sai! Hẳn là luyện hóa yêu thú tinh huyết!
- Không sai, hơn nữa nhìn bộ dạng này, hẳn là yêu thú vô cùng lợi hại!
Hoàng Hạo Sơn nhìn thấy Phương Lâm như thế, không có phản ứng chút nào, Chấn Thiên quyền vẫn không dừng lại chút nào, gào thét mà đến.
Phương Lâm hé miệng cười một tiếng, đồng dạng đấm một quyền ra, bất luận nhìn thế nào, một quyền này của hắn đều lộ ra cực kì không có lực, hoàn toàn không thể nào là đối thủ Chấn Thiên quyền của Hoàng gia kia.
Hoàng Hạo Sơn cười to một cách dữ tợn, hắn rất hiểu rõ Chấn Thiên quyền của gia tộc mình, làm sao có thể là đơn giản như vậy đã có thể đón lấy, Phương Lâm khinh thường như vậy, cánh tay đương nhiên khó giữ được.
Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy Phương Lâm phải bị thua thiệt, nắm đấm hai người ầm vang va chạm tại một chỗ.
Nhưng sau một khắc, biểu tình của tất cả mọi người đều đọng lại, nhất là đám người Mạnh quốc , càng là từng người há to miệng, còn có người dụi dụi con mắt, cảm thấy mình có phải hoa mắt hay không.
Phương Lâm đứng vững vàng như núi, không nhúc nhích chút nào, Hoàng Hạo Sơn lại kêu to một tiếng, cánh tay vặn vẹo quỷ dị, cả người bay ngược ra ngoài.
Bịch!!
Hoàng Hạo Sơn ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch, ôm lấy cánh tay phải, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc và chấn kinh.
Phương Lâm mỉm cười nói:
- Xem ra là ta thắng.
Hoàng hạo Sơn lập tức đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, nói:
- Vẫn chưa xong, ta dùng một tay cũng có thể đánh bại ngươi!
Phương Lâm bĩu môi nói:
- Thời điểm hai tay ngươi đều không phải ta đối thủ, hiện tại một cái tay đoạn mất, còn muốn đánh với ta? Chẳng lẽ cũng không muốn một cánh tay khác sao?
- Ngươi!
Sắc mặt Hoàng Hạo Sơn cực kỳ khó coi, cả người đều sắp tức giận điên rồi, hắn hoàn toàn nghĩ mãi mà không ra, mình toàn lực thi triển chấn thiên quyền, làm sao lại một chút tác dụng đều không có, ngược lại là mình bị chấn động đến gãy mất cánh tay?
Không chỉ có hắn nghĩ mãi vẫn không ra, những người khác ở đây cũng đều cảm giác được hết sức ngoài ý muốn, chỉ có một đám người bên phía Càn quốc nhao nhao hoan hô lên.
Chỉ có Phương Lâm biết, vừa rồi mình thi triển thiên phú thần thông của Phá Nhạc, lấy lực phản kích khiến Chấn Thiên quyền của Hoàng Hạo Sơn đàn hồi ngược lại.
Cho nên mới nói, Hoàng Hạo Sơn bị lực lượng của chính hắn đánh gãy cánh tay, Phương Lâm chỉ làm ra một cây cầu truyền dẫn mà thôi.
- Hạo Sơn, lui ra!
Hoàng Như Long âm trầm mở miệng, quát tháo Hoàng Hạo Sơn.
Mặc dù Hoàng Như Long cũng rất không cam tâm, nhưng Hoàng Hạo Sơn bị mất một cánh tay, căn bản cũng không phải là đối thủ của Phương Lâm, mà sau đó cũng không thể giao đấu với bất kỳ kẻ nào.
Trong lòng Hoàng Hạo Sơn tràn đầy oán hận và không cam lòng, hắn còn có rất nhiều thủ đoạn vẫn chưa thi triển, thậm chí vẫn cho rằng mình nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ thành dạng này.
- Khốn kiếp!
Hoàng Hạo Sơn cuối cùng vẫn lui về phía đám người Mạnh quốc.
Cứ như vậy, Phương Lâm cũng coi như thắng một trận, cho thấy thực lực cực kỳ kinh người, chấn nhiếp những người vốn cho rằng Phương Lâm là quả hồng mềm.
Nhưng rất nhiều người còn đang suy đoán, Phương Lâm làm thế nào để một quyền đánh gãy cánh tay của Hoàng Hạo Sơn, chẳng lẽ Phương Lâm ẩn giấu thực lực, thực lực của bản thân hắn còn cường đại hơn nhiều so với Hoàng Hạo Sơn?
Không phải một hai người, mà là rất nhiều người đều đang suy đoán như thế, dù sao cảnh tượng vừa rồi kia thật sự là rất cổ quái.
Phương Lâm phủi tay, nhìn về phía những người Vân quốc và Mạnh quốc, hắn cười nói:
- Còn có người muốn tới sao?
Không có người nào nói chuyện, không có người trả lời, cho dù là dạng thiên tài tràn ngập tự tin như Triệu Thần Cơ, trong lòng cũng có phần kinh nghi bất định.
Không phải bọn hắn sợ Phương Lâm, nhưng Phương Lâm đánh bại Hoàng Hạo Sơn bằng một phương thức quá mức quỷ dị, bọn hắn không có bao nhiêu nắm chắc có thể ứng phó, cho nên trong lòng kiêng kị, đều không có ý định tiếp tục cùng Phương Lâm giao thủ, mà muốn tiếp tục quan sát một chút.
Phương Lâm nhìn một vòng, ánh mắt nhìn sang từng người Triệu Thần Cơ, Trần Vũ, nhưng bọn họ lại đều giữ yên lặng.
Phương Lâm thở dài một tiếng:
- Vô địch là tịch mịch cỡ nào, vô địch là trống vắng cỡ nào.
- Ha ha, tự xưng là vô địch, vậy thì để ta đến lãnh giáo một chút.
Lúc này, rốt cuộc có người đi ra.


Trang 231# 1



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất