Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 461: ta chưa từng thương hoa tiếc ngọc

Chương 461: ta chưa từng thương hoa tiếc ngọc
Đám người tập trung nhìn, lại là Ngọc Tâm, thiên tài đứng đầu Huyền Âm giáo.
Chỉ thấy Ngọc Tâm mang theo nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng bước đi, dáng người uyển chuyển đi tới đứng đối diện Phương Lâm, cách xa nhau khoảng chừng mười bước.
Không ít người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Ngọc Tâm này lại muốn cùng giao chiến với Phương Lâm, chẳng lẽ nữ nhân này đã khám phá ra thủ đoạn của Phương Lâm? Nàng nắm chắc có thể đánh bại Phương Lâm sao?
- Mục giáo chủ, đệ tử này của ngươi có nắm chắc không?
Hoàng Như Long quay về phía Mục Hồng Trần hỏi.
Mục Hồng Trần mỉm cười nói:
- Nếu Ngọc Tâm muốn xuất thủ, vậy thì đương nhiên sẽ có nắm chắc.
Hoàng Như Long nghe vậy, nhíu nhíu mày.
Lúc này, Phương Lâm nhìn Ngọc Tâm, Ngọc Tâm cũng đang quan sát Phương Lâm.
Không thể không thừa nhận, Ngọc Tâm này đích thực là một mỹ nhân, mới hơn hai mươi tuổi cũng đã có một loại khí chất của nữ tử thành thục, cộng thêm y phục bại lộ cùng mị thái trong lúc giơ tay nhấc chân, đối với nam tử trẻ tuổi là có lực sát thương cực lớn.
Trong mười người nam tử, đoán chừng liền chín người ở trước mặt Ngọc Tâm khó mà có thể bảo trì bình tĩnh, còn lại một người kia, chắc là chủng loại không có hứng thú đối với nữ nhân.
Phương Lâm vẫn biểu hiện được cực kì tùy ý, con mắt không chút kiêng kỵ nhìn đi nhìn lại ở trên người Ngọc Tâm, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt xem thường của những người khác.
- Nhìn đủ chưa?
Ngọc Tâm mỉm cười nói, không để ý chút nào tới ánh mắt Phương Lâm đang nhìn mình, ngược lại còn có đắc ý đứng chỗ đó quay một vòng, giống như đang biểu hiện ra dáng người lồi lõm của mình.
Phương Lâm liên tục gật đầu:
- Không sai không sai, thật muốn bắt ngươi về làm vợ.
Nghe vậy, Ngọc Tâm cười hì hì một tiếng, những người khác cũng đều trợn trắng mắt.
- Không ngờ lá gan của ngươi vẫn còn rất lớn, lại muốn bản cô nương làm vợ ngươi?
Ngọc Tâm vừa cười vừa nói, không có để ý chút nào đến lời nói của Phương Lâm này hơi có vẻ khinh bạc.
Phương Lâm lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Chẳng lẽ không được sao?
Ngọc Tâm liếm liếm cái môi đỏ yêu diễm, nói:
- Chỉ cần ngươi đánh thắng ta, đi theo ngươi thì thế nào?
- Thật sao?
Nghe vậy, Phương Lâm lộ ra vẻ mặt cực kì hứng thú.
- Đương nhiên là thật.
Ngọc Tâm dùng giọng điệu mị hoặc nói, khiến cho không thiếu nam tử ở đây đềucảm giác được trong lòng đập loạn thình thịch.
Nhưng một số người đều lấy ánh mắt lạnh lùng nhìn Phương Lâm, âm thầm lắc đầu khinh thường, tiểu tử này còn quá trẻ, hai ba câu đã bị Ngọc Tâm này mê đến thần hồn điên đảo, hoàn toàn rơi vào thuật mị hoặc của Ngọc Tâm, vậy mà còn đắc chí, xem ra chung quy vẫn là người trẻ tuổi, tâm tính không đủ.
Bên phía Càn quốc, Dương Kiến Nghiệp nhíu mày, nhìn về phía Hàn Lạc Vân nói:
- Phương Lâm dường như trúng thuật mị hoặc của Ngọc Tâm kia, sợ là không ổn rồi.
Hàn Lạc Vân lắc đầu:
- Không sao, chỉ là thuật mị hoặc, đối với hắn vẫn không có ảnh hưởng gì.
Dương Kiến Nghiệp hơi kinh ngạc, Hàn Lạc Vân vậy mà đối với Phương Lâm có lòng tin lớn như thế. Nhưng bây giờ, dáng vẻ của Phương Lâm rõ ràng là trúng thuật mị hoặc, vì sao còn nói không có ảnh hưởng gì chứ?
Trừ phi......
- Đến đi, chinh phục ta, ta sẽ thuộc về ngươi.
Ngọc Tâm nói, trong lúc nhất thời cả người mị thái tăng cao, ngay cả những người bên ngoài đều có chút không chịu được, trong lòng xao động một hồi.
Phương Lâm càng lộ ra sắc mặt ửng hồng, có vẻ cực kì hưng phấn, trong mắt dường như chỉ còn lại có một người Ngọc Tâm, mà đã không còn hình ảnh những người khác.
- Ngọc Tâm này không hổ là đệ tử thân truyền của Mục giáo chủ, mị thuật thật là lợi hại, Phương Lâm kia đã bị mê đến thần hồn điên đảo rồi.
Hoàng đế Mạnh quốc Mạnh Long thán phục nói, con mắt nhìn về phía Mục Hồng Trần, sâu trong đôi mắt mang theo một chút tham lam.
Mục Hồng Trần biết Mạnh Long này đối với mình vẫn luôn có lòng nhúng chàm, chỉ có điều thân là giáo chủ Huyền Âm giáo, đại nhân vật một phương ở hạ tam quốc, tự nhiên không có khả năng trở thành thứ hắn có thể độc chiếm.
Nhìn thấy Mục Hồng Trần không có trả lời mình, Mạnh Long có vẻ hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh lực chú ý liền bị tình thế giữa sân hấp dẫn.
Chỉ thấy Phương Lâm kia giống như là nhập ma, đi thẳng về phía Ngọc Tâm, ánh mắt mê loạn, giống như là hãm sâu trong ảo giác không cách nào tự kìm chế.
Khóe miệng Ngọc Tâm nổi lên một tia khinh thường, dưới cái nhìn của nàng, Phương Lâm đánh bại Hoàng Hạo Sơn đương nhiên vô cùng kinh diễm, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi mà thôi, mình dùng thuật mị hoặc, tuyệt đối có thể thu thập được ngoan ngoãn.
Đương nhiên, thuật mị hoặc cũng không phải là toàn bộ thực lực của Ngọc Tâm, chỉ là đối phó nam tử, thuật mị hoặc thường có hiệu quả vô cùng tốt, căn bản không cần lãng phí khí lực gì.
Lúc này, Phương Lâm hướng phía Ngọc Tâm đi tới, toàn thân sơ hở trăm chỗ, quả thực có thể nói là không có kết cấu gì.
Ngọc Tâm đưa một tay ra, muốn bắt Phương Lâm lại, để hắn nhận thua.
Ngay thời điểm Phương Lâm chỉ còn cách xa một bước là đến chỗ Ngọc Tâm, sắc mặt Ngọc Tâm nhất thời kịch biến, chỉ thấy bên trong ánh mắt Phương Lâm không có vẻ mê loạn gì, vô cùng trong suốt, đồng thời lạnh lùng lạ thường.
- Chút thuật nhỏ mà thôi, khó mà đến được nơi thanh nhã!
Phương Lâm cười lạnh, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của Ngọc Tâm vừa mới đưa ra.
Da thịt của Ngọc Tâm tuy rằng rất mịn, nhưng Phương Lâm không hề mảy may lưu ý, sau khi bắt lấy cổ tay của nàng, liền trực tiếp vận dụng man lực, vung mạnh cả người nàng lên, lại muốn hung hăng đập xuống đất.
Đám người thốt lên một tràng, mới vừa rồi Phương Lâm này còn vẻ tinh trùng lên não, thế nào trong nháy mắt tàn nhẫn vô tình như vậy? Vậy mà muốn cầm một mỹ nhân nũng nịu vung lên xong lại nện? Có tính người hay không hả?
Lúc này, không chỉ một nam tử muốn xông lên ngăn cản Phương Lâm, những người khác cho dù không có xúc động này, trong lòng cũng thầm mắng Phương Lâm không hiểu được thương hoa tiếc ngọc.
Ngươi đối phó nam nhân quả quyết như thế thì cũng thôi, nhưng người ta là một nữ tử, dáng dấp còn xinh đẹp động lòng người như vậy, ngươi vẫn còn xuống tay được? Ra tay thì cũng thôi đi, cần gì phải ác như thế?
Nếu như cô ta bị ngươi vung lên rồi nện một chút, nếu đập hỏng bộ mặt thì làm thế nào?
Ngọc Tâm phát ra một tiếng kinh hô, ngay sau đó lại tuỳ tiện tránh thoát khỏi trói buộc của Phương Lâm, nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất.
Phương Lâm nhíu mày, vừa rồi mình rõ ràng bắt lấy cánh tay của nàng, nhưng trong chớp mắt, nữ nhân này vậy mà có thể tránh thoát ra ngoài, hiển nhiên là có thực lực bất phàm.
- Hừ hừ hừ, tại sao lại gặp được một nam nhân xấu xa không hiểu được thương hoa tiếc ngọc như ngươi chứ? Vậy mà đối xử ta như thế, thật là khiến cho ta rất thương tâm mà.
Trên khuôn mặt Ngọc Tâm đều là vẻ ai oán, nũng nịu nhìn về phía Phương Lâm nói.
Phương Lâm bĩu môi, trên mặt cũng không còn thấy một chút vẻ bị mê hoặc, nói:
- Thu hồi bộ dạng này của ngươi được không, chỉ là thuật mị hoặc mà thôi, đối phó người bình thường còn có thể, nhưng đối phó ta, quả thực là buồn cười. Trước kia, ta đối phó nữ nhân chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc cái gì, ta cũng sẽ không để ý.
Nghe vậy, Ngọc Tâm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, tại sao lại đụng phải một tên quái vật như thế chứ? Đây quả thực là không hợp với lẽ thường.
Vẻ mặt Phương Lâm lạnh lùng, lại lần nữa lao tới phía Ngọc Tâm. Lần này, hắn cũng không sơ hở trăm chỗ như vừa rồi, mà là vững như thái sơn, không cho Ngọc Tâm có cơ hội mảy may thừa dịp.
Thân hình Ngọc Tâm lui lại, trong mắt lóe lên một ánh sáng nhàn nhạt, thân hình hóa thành một bóng hình xinh đẹp u quang, đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Phương Lâm.
- Ngươi quá chậm.
Ngọc Tâm cười nhạt, nụ cười lại mang theo một chút lạnh lẽo.


Trang 231# 2



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất