Chương 462: tầm hoa bộ
- Ngươi quá chậm!
Giọng nói của Ngọc Tâm vang lên bên tai Phương Lâm, một làn gió thơm nồng nàn từ sau lưng truyền đến.
Phương Lâm âm thầm kinh ngạc, thân pháp của nữ nhân này lại lợi hại như thế, ngay cả mình đều không thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra, nàng đã thoát khỏi tầm mắt của mình, xuất hiện ở sau lưng mình.
Ngọc Tâm đánh ra một chưởng, trên bàn tay trắng nõn có một loại khí tức nhu hòa.
Phương Lâm phản ứng cũng cực nhanh, thân hình lóe lên, đã né tránh được một chưởng này của Ngọc Tâm.
Ngọc Tâm có vẻ hơi kinh ngạc, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, thân hình lại đuổi theo Phương Lâm lần nữa, giống như bám trên người Phương Lâm.
- Tốc độ của ngươi quá chậm, căn bản không thoát được ta.
Ngọc Tâm cười lạnh lùng, không ngừng áp sát Phương Lâm, thi triển thế công.
Mặc dù hai người cách nhau rất gần, Phương Lâm gần như có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng, nhưng Phương Lâm lại căn bản sờ không tới góc áo của nàng, giống như là ảo ảnh dính trên người Phương Lâm.
Cảnh tượng này khiến không ít người đều âm thầm ngạc nhiên.
- Đây hình như là Tầm Hoa bộ, thân pháp độc môn của Huyền Âm giáo.
- Không sai, đây chính là Tầm Hoa bộ.
- Tầm Hoa bộ này thật khó chơi, người giao thủ quá mức bị động.
- Nếu như Phương Lâm không nghĩ biện pháp phá giải Tầm Hoa bộ, cuối cùng cũng sẽ bại.
- Lại nhìn hắn ứng phó như thế nào, Tầm Hoa bộ của Huyền Âm giáo cực kỳ lợi hại.
Phương Lâm đích thật là bị Tầm Hoa bộ này cho phiền hà, lúc này Ngọc Tâm giống như hóa thân thành kẹo da trâu, đánh cũng không ra được, còn luôn dính ở phía sau mình, tạo thành phiền phức rất lớn cho mình.
- Này, ngươi là một đại cô nương, lại luôn dùng thân thể dính vào ta, đây tính là cái gì?
Phương Lâm vừa ứng phó thế công của Ngọc Tâm, trong miệng còn nói cười nhàn hạ thoải mái.
Ngọc Tâm nhếch miệng lên, trên tay thế công cũng không có đình trệ chút nào:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không vừa lòng sao?
Phương Lâm bĩu môi, ta thỏa mãn cái rắm.
Ầm!
Ngọc Tâm đánh ra một chưởng, chưởng phong lăng lệ, đồng thời xuất hiện cảnh tượng vô số bàn tay xen lẫn ở một chỗ rất kỳ dị.
Tuy rằng Phương Lâm có phòng bị, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hắn và Ngọc Tâm quá gần, nhất thời chịu một chưởng, thân hình lảo đảo một chút, Ngọc Tâm lập tức bắt lấy sơ hở.
- Ngươi thua chắc!
Ngọc Tâm mỉm cười, nhưng nhìn nụ cười của nàng lại nguy hiểm như vậy, giống như bông hoa hồng có gai, mặc dù diễm lệ rung động lòng người, nhưng đụng vào lại khiến máu tươi của ngươi chảy đầy tay.
Phương Lâm cũng cười lạnh, không tiếp tục dây dưa với Ngọc Tâm này, hắn chạy như bay, thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ pháp.
Nếu như nói Tầm Hoa bộ của Ngọc Tâm giống như kẹo da trâu, đã dính vào thì sẽ khiến đối thủ phiền phức vô cùng không có chỗ xuống tay.
Vậy thì Cửu Trọng Thiên Bộ pháp của Phương Lâm, chính là hóa thân thành ảo ảnh chân chính, không có dấu vết để tìm kiếm, không hình không bóng.
Lúc này, Ngọc Tâm hoảng hốt, nàng phát hiện mình lại hoàn toàn không cách nào bắt được hành tung quỹ tích của Phương Lâm.
- Thân pháp thật là lợi hại!
- Ông trời của ta! Phương Lâm này còn thâm tàng bất lộ.
- Đây là thân pháp gì? Tử Hà tông độc môn tuyệt học sao?
- Tử Hà tông dường như cũng không có môn thân pháp gì nổi danh.
- Một trận quyết đấu thật đặc sắc!
Lúc Phương Lâm thi triển Cửu Trọng Thiên bộ pháp ra, lập tức dẫn tới từng tiếng kinh hô, không ít người vốn cho rằng sau khi Ngọc Tâm sử dụng Tầm Hoa bộ, về cơ bản đã nắm chắc thắng lợi trong tay, Phương Lâm căn bản không có bất kỳ biện pháp nào để thắng nàng.
Nhưng bây giờ xem ra, Phương Lâm lại cũng có một môn thân pháp cực kỳ lợi hại này, khiến tình thế lập tức đảo ngược trở về.
Hiên tại, người đau đầu không phải là Phương Lâm, ngược lại là Ngọc Tâm trước đó vẫn luôn chiếm cứ thượng phong.
Bên phía Càn quốc, đương nhiên là một trận hô tốt, bọn họ đều đã thấy Phương Lâm thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ pháp, bởi vậy trước đó cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Trái lại, bên phía Mạnh quốc, nhất là một đám đệ tử Huyền Âm giáo đều lộ ra vẻ lo âu và chấn kinh.
Đệ tử Huyền Âm giáo luôn luôn cho rằng, trong thế lực khắp nơi ở hạ tam quốc này, chỉ có Tầm Hoa bộ của Huyền Âm giáo bọn họ mới là thân pháp mạnh nhất.
Nhưng bây giờ, Phương Lâm thi triển ra thân pháp, dường như so với Tầm Hoa bộ còn muốn lợi hại hơn, điều này khiến các nàng có chút không tiếp nhận được.
Nhưng không tiếp nhận được cũng phải tiếp nhận, dù sao đây cũng là sự thật ngay trước mắt.
Vèo một tiếng, Phương Lâm xuất hiện ở sau lưng Ngọc Tâm, Ngọc Tâm cũng phản ứng cực nhanh, chân đạp Tầm Hoa bộ, muốn lần nữa thay đổi thế cục, ngăn chặn lại thân pháp của Phương Lâm lơ lửng không cố định kia.
Nhưng Phương Lâm căn bản cũng không cho nàng bất kỳ cơ hội nào, nhẹ bước chân một cái, dễ như trở bàn tay hóa giải Tầm Hoa bộ của Ngọc Tâm, để nàng căn bản không có biện pháp gì có thể dính chặt mình lần nữa.
Không có cách nào dính chặt người, chỗ tinh diệu của Tầm Hoa bộ cũng không có cách thể hiện ra.
Sắc mặt Ngọc Tâm khó coi, Phương Lâm có biện pháp có thể hóa giải tìm Tầm Hoa bộ của mình, nhưng nàng lại không có biện pháp hóa giải Cửu Trọng Thiên Bộ pháp của Phương Lâm.
Đây chính là chênh lệch trên thân pháp, Tầm Hoa bộ tuy rằng là thân pháp độc môn của Huyền Âm giáo, nhưng so với Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp của Phương Lâm thì vẫn kém rất nhiều.
Ầm!
Phương Lâm đánh ra một quyền, Ngọc Tâm không phòng bị được, phía sau lưng bị Phương Lâm hung hăng đập một quyền.
Một quyền này, khiến Ngọc Tâm lập tức phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch mấy phần, không còn biện pháp bảo trì loại mị thái kia.
Ngọc Tâm cắn răng, lau đi máu tươi trên khóe miệng, đồng thời vỗ vào túi Cửu Cung, lấy ra một đóa hoa màu vàng óng.
Sau một khắc, đóa hoa kim sắc kia nở rộ, hóa thành một màn sáng, bao phủ cả người Ngọc Tâm lại.
- Thật chán, nhanh như vậy đã dùng pháp bảo?
Phương Lâm lộ ra thân hình, nhìn Ngọc Tâm ở bên trong màn ánh sáng màu vàng khẽ lắc đầu.
Ngọc Tâm tức giận nhưng vẫn chịu đựng, nàng cũng không có cách nào, cùng với Phương Lâm cứng đối cứng thì đơn giản chính là muốn chết, ngay cả Hoàng Hạo Sơn đều không phải là đối thủ của Phương Lâm, mình ở trên phương diện nhục thân càng là thứ yếu, làm sao có thể đi liều mạng chứ?
Mặc dù dùng pháp bảo để bảo vệ mình không phải rất tốt đẹp, nhưng trên thi đấu hạ tam quốc cũng không có quy định không thể sử dụng pháp bảo, chỉ cần có thể thắng, sử dụng đan dược cũng có thể.
Ầm!
Phương Lâm đánh một quyền vào màn sáng kim sắc, màn sáng nhất thời lóe lên một cái, dường như có phần khó có thể chịu đựng được uy lực một quyền này của Phương Lâm.
Sắc mặt Ngọc Tâm không thay đổi, lại tiếp tục thôi động đóa hoa kim sắc, kim quang nhất thời thu liễm, tiến vào trong cơ thể Ngọc Tâm.
- Tiếp ta một chưởng!
Ngọc Tâm khẽ nói một tiếng, đánh một chưởng ra, giữa lòng bàn tay có kim quang tràn ngập.
Phương Lâm không sợ hãi chút nào, đấm ra một quyền.
Ngay sau đó, Phương Lâm cảm giác được lực lượng trên tay mình bị trên kim quang trên bàn tay Ngọc Tâm hóa giải.
- Hả?
Phương Lâm liên tiếp lui về phía sau, chân mày hơi nhíu lại.
Ngọc Tâm mang theo vẻ tươi cười, nhìn xem Phương Lâm:
- Cho dù thân pháp của ngươi tinh diệu, nhưng bây giờ ngươi căn bản không đả thương được ta, chỉ có một thân lực lượng mà thôi, còn có thể thế nào?
Phương Lâm không nói lời nào, tiếp tục phát động thế công đối với Ngọc Tâm, nhưng rất nhanh Phương Lâm đã phát hiện, mình đích thật không cách nào đối với nữ nhân này tạo thành ảnh hưởng gì, chỉ cần tiếp xúc đến thân thể Ngọc Tâm, bất luận là nơi nào, lực lượng của mình đều sẽ bị hóa giải trong vô hình.
Cứ như vậy, Phương Lâm đích thật là chỉ có một thân lực lượng, lại giống như đánh vào trên bông, căn bản không có tác dụng gì.
- Không sai không sai, ngươi so với tên họ Hoàng kia còn có ý tứ.
Cho dù như thế, Phương Lâm vẫn chuyện trò vui vẻ.
Trang 232# 1