Chương 463: liên tiếp thắng hai người
Bên ngoài sân, Hoàng Hạo Sơn nghe được Phương Lâm nói câu này, tức giận đến kém chút nữa phun ra máu, vẻ mặt âm trầm vô cùng.
Đám người Hoàng gia cũng đều dùng những ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Phương Lâm, coi hắn như là kẻ địch.
- Lực lượng của ngươi đối với ta không hề có tác dụng, làm thế nào chiến thắng ta chứ?
Ngọc Tâm cười nói tự nhiên.
Phương Lâm gãi đầu một cái, nói:
- Biện pháp thì vẫn có.
Nói xong, Phương Lâm xuất thủ lần nữa, Ngọc Tâm mỉm cười, lúc này nàng vô cùng có lòng tin, có bảo vật này bảo vệ, Phương Lâm tuyệt đối không phải là đối thủ của mình.
Chỉ thấy Phương Lâm thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, thân hình giống như quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh Ngọc Tâm, tuy rằng Ngọc Tâm có phần vội vàng không kịp chuẩn bị, nhưng nàng đối với bảo vật của mình vẫn rất có lòng tin, bởi vậy không có coi thế công của Phương Lâm để vào mắt.
Bỗng nhiên, Ngọc Tâm phát giác được có phần không đúng, Phương Lâm vậy mà không có lựa chọn tiến công, mà là dùng một cánh tay ôm lấy hông Ngọc Tâm.
- Ngươi!
Ngọc Tâm xấu hổ giận dữ, có chút kinh hoảng, mặc dù nhìn nàng giống như phóng đãng, kì thực cũng không có nam tử nào có thể chân chính tiếp xúc da thịt với nàng.
Phương Lâm cười khà khà quái dị, một tay ôm lấy vòng eo nhu nhược của Ngọc Tâm kia, ngay sau đó hai tay dùng sức, Ngọc Tâm vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp ngã xuống mặt đất.
Ngọc Tâm lập tức giãy dụa, muốn đẩy Phương Lâm ra ngoài, nhưng Phương Lâm lại móc ra một cây chủy thủ, kề sát vào chỗ cổ của Ngọc Tâm.
Ngọc Tâm lập tức không còn dám động đậy, bị Phương Lâm đè xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trong mắt đầy vẻ không cam tâm.
Phương Lâm cười một tiếng, lại trực tiếp tùy tiện ngồi ở trên mông Ngọc Tâm, nhất thời khiến Ngọc Tâm cả kinh thiếu chút thì kêu lên tiếng.
- Không sai không sai, chỗ ngồi rất dễ chịu.
Phương Lâm dùng một tay nắm lấy chủy thủ, trong miệng lại nói lời vô cùng không muốn mặt.
- Ngươi mau buông ta ra!
Ngọc Tâm muốn động nhưng lại không dám, chủy thủ của Phương Lâm còn đang ở cạnh cổ nàng, chỉ có thể xấu hổ giận dữ không thôi nói.
Phương Lâm cười hì hì nói:
- Chỉ cần ngươi nhận thua là được rồi.
Ngọc Tâm im lặng, nàng vô cùng không cam tâm cứ như vậy bị Phương Lâm bắt được, mà lại nàng còn có một số thủ đoạn vẫn chưa thi triển ra.
Nhưng bây giờ, Phương Lâm đã dùng chủy thủ kề ngay cạnh cổ mình, tình hình này thì mình cũng chỉ còn cách nhận thua, nàng cũng không có mặt mũi tiếp tục đánh với Phương Lâm.
- Ta nhận thua, ngươi mau bỏ ta ra.
Ngọc Tâm khẽ cắn môi nói, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng.
Phương Lâm nhẹ gật đầu, lúc này mới từ trên người Ngọc Tâm đứng lên.
Ngọc Tâm đứng dậy, sửa sang lại một chút y phục trên người, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Lâm, không có bất kỳ vẻ phong tình gì, chỉ có tức giận.
- Aiii.
Bên phía Mạnh quốc, đám người Huyền Âm giáo đều thở dài một hồi, Ngọc Tâm thua, mặc dù thua có hơi oan uổng, nhưng dù sao cũng là nhận thua.
Bên phía Càn quốc lại là từng tiếng reo hò, Phương Lâm liên tiếp thắng hai đại thiên tài của Mạnh quốc, có thể nói là một trận đại thắng, lập tức áp đảo khí thế của Mạnh quốc.
Đám võ giả đứng bốn phía quan sát cuộc chiến đều có vẻ mặt cổ quái, Phương Lâm lại thắng, lần này thắng càng kỳ hoa, vậy mà đánh Ngọc Tâm ngã xuống đất, nàng đường đường là thiên tài đứng đầu Huyền Âm giáo, lại bị Phương Lâm ngồi trên người.
Đây quả thực là làm người bên ngoài tức chết, có trời mới biết có bao nhiêu nam tử muốn thân cận một chút với Ngọc Tâm, đáng tiếc đều không thể làm được, Phương Lâm lại trực tiếp ngồi ở trên người Ngọc Tâm, mà lại là chỗ mẫn cảm kia, quả thực là quá thoải mái rồi.
Nhưng càng nhiều người đều cảm thấy Ngọc Tâm thua rất oan uổng, lấy thực lực của Ngọc Tâm, cho dù khó chiến thắng được Phương Lâm, cũng không nên dễ dàng như vậy đã bị Phương Lâm bắt mới đúng.
Tuy rằng cảm thấy Phương Lâm thắng không vẻ vang gì. Nhưng dù sao bọn họ chỉ là quần chúng, Ngọc Tâm người ta đều đã nhận thua, dù không cam lòng cũng không có cách nào.
Mục Hồng Trần thân là giáo chủ Huyền Âm giáo, là sư tôn của Ngọc Tâm, nàng ngược lại là lộ ra vẻ rất bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười.
- Mục giáo chủ, đồ đệ của ngươi đã nhận thua, ngươi còn cười được sao?
Hoàng Như Long lạnh lùng nói.
Lúc này, tâm tình của Hoàng Như Long lại có phần thăng bằng, dù sao hiện tại không chỉ có thiên tài gia tộc mình bại bởi Phương Lâm, ngay cả thiên tài của Huyền Âm giáo cũng bại bởi Phương Lâm, loại này vừa so sánh, Hoàng Như Long tự nhiên là thăng bằng rất nhiều.
- Thua thì như thế nào? Chỉ là so tài mà thôi, thua cũng không mất miếng thịt nào.
Mục Hồng Trần cười nhạt nói.
Nghe thấy Mục Hồng Trần nói như vậy, Hoàng Như Long cũng không nói gì.
Nhưng sắc mặt Mạnh Long có phần khó coi:
- Mạnh quốc ta có ba thiên tài, bây giờ đã có hai người thua ở trong tay Phương Lâm kia, đây là muốn để cho Mạnh quốc ta mất hết mặt mũi sao?
Nghe vậy, Mục Hồng Trần và Hoàng Như Long đều liếc mắt nhìn Mạnh Long này một chút, hai người bọn họ cũng không thích nghe lời nói này, chẳng lẽ là bởi vì thiên tài hai nhà chúng ta đều bại bởi Phương Lâm, lại là ném mất mặt mũi của Mạnh quốc sao?
- Ha ha, nếu như bệ hạ không cam lòng, có thể để cho thiên tài của hoàng thất các ngài đi ra cùng Phương Lâm đọ sức một hồi, nếu như chiến thắng Phương Lâm, chẳng phải là càng có thể lộ ra sự cường đại hoàng thất Mạnh quốc ta sao?
Mục Hồng Trần khẽ cười nói, trong lời nói mang theo vài phần đùa cợt.
- Hừ, con ta đương nhiên sẽ chiến thắng Phương Lâm. Nhưng lần này, thiên tài hai nhà các ngươi quả thực có phần khiến cho người ta thất vọng.
Mạnh Long không chút khách khí nói.
Lời này vừa nói ra, Mục Hồng Trần cười lạnh một tiếng, không nói gì, trên mặt Hoàng Như Long vẫn không thay đổi gì, càng không thèm để ý đến Mạnh Long.
Sắc mặt Mạnh Long khó coi, trong lòng tức giận, quay đầu nhìn Mạnh Lãng Thiên nói:
- Chút nữa con đi lên đánh bại Phương Lâm kia, giương uy cho Mạnh quốc ta.
- Phụ hoàng yên tâm.
Mạnh Lãng Thiên nói.
Lúc này, Ngọc Tâm đang muốn quay người đi về phía Huyền Âm giáo. Phương Lâm lại mở miệng nói:
- Không phải nói nếu ta thắng ngươi thì sẽ trở về cùng ta sao?
Ngọc Tâm nghe vậy, quay đầu lại mỉm cười nói:
- Ngươi tin tưởng lời nói của nữ nhân sao?
Nói xong, nàng căn bản cũng không tiếp tục để ý tới Phương Lâm, trực tiếp về đến chỗ Huyền Âm giáo, dường như muốn nói chuyện gì đó với Mục Hồng Trần.
Phương Lâm bĩu môi, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn, bất luận là Hoàng Hạo Sơn hay là Ngọc Tâm này đều có thực lực rất mạnh. Chẳng qua là mình có vận khí không tệ, mới không có phí nhiều công phu đã đánh bại bọn họ.
Nếu như là giao đấu sinh tử, mình muốn đánh bại bất kỳ ai trong hai người này, đều sẽ vô cùng gian nan.
Phương Lâm rất rõ ràng hai người này khẳng định còn có rất nhiều thủ đoạn vẫn chưa thi triển ra, một khi để bọn hắn thi triển ra, thắng bại thật đúng là khó mà nói.
Chẳng qua Phương Lâm muốn đánh bại bọn họ ở thời điểm họ chưa thi triển ra thủ đoạn lợi hại.
Lúc này, mọi người ở bên ngoài mới phản ứng kịp, Phương Lâm này đã liên tiếp thắng hai thiên tài của Mạnh quốc.
- Phương Lâm này thật khó lường.
- Một người lại đánh bại hai thiên tài của Mạnh quốc, trước kia đều rất ít gặp.
- Người này không chỉ là kỳ tài đan đạo, còn là thiên tài võ đạo.
Không ít người phát ra tiếng than thở, biểu hiện của Phương Lâm hoàn toàn vượt ra khỏi dự đoán của đám người, mặc dù hắn dùng chút mưu mẹo để chiến thắng hai trận, nhưng thắng chính là thắng, bất luận như thế nào cũng không thay đổi được sự thật hai thiên tài Mạnh quốc đã thua ở trong tay Phương Lâm.
- Ai, vô địch là tịch mịch cỡ nào.
Phương Lâm cảm khái một tiếng, mọi người nghe được lời này đều lập tức muốn đánh hắn.
- Phương Lâm, ngươi đừng có càn rỡ!
Một tiếng hét lớn vang lên, chỉ thấy Mạnh Lãng Thiên nhảy lên trên đài.
Trang 232# 2