Chương 464: hoàng tử quyết đấu
- Phương Lâm, Mạnh Lãng Thiên ta muốn chiến một trận với ngươi!
Đại hoàng tử Mạnh Quốc Mạnh Lãng Thiên đi tới giữa quảng trường, vẻ mặt đầy chiến ý nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Nhìn thấy Mạnh Lãng Thiên muốn chiến một trận với Phương Lâm. Phía hoàng thất Mạnh quốc lập tức vang lên một tràng reo hò, chí ít theo đám người hoàng thất Mạnh quốc xem ra. Hiện tại, Mạnh Lãng Thiên là hi vọng duy nhất có thể quét sạch xu hướng suy tàn.
Bên phía Vân quốc thì là sống chết mặc bây, lộ ra vẻ đặc biệt hứng thú, nhất là ba người Triệu Thần Cơ càng vui lòng khi nhìn thấy Mạnh Lãng Thiên và Phương Lâm quyết đấu một trận.
Bất luận là ai thua ai thắng, thì đối với Vân quốc đều cực kì có lợi, chí ít có thể nhìn thấy thực lực của Phương Lâm rốt cuộc như thế nào, cũng có thể biết được sâu cạn của kình địch Mạnh Lãng Thiên này.
Bên phía Càn quốc, không ít người nhíu mày, Phương Lâm liên tiếp quyết đấu với hai cao thủ trẻ tuổi như Hoàng Hạo Sơn và Ngọc Tâm, tiêu hao đương nhiên không nhỏ, hiện tại nếu lại đối đầu với Mạnh Lãng Thiên, sợ sẽ rất bất lợi đối với Phương Lâm.
Những người võ giả đang quan sát cuộc chiến cũng cảm thấy gia hỏa Mạnh Lãng Thiên này có phần không tử tế. Lúc này nhảy ra muốn giao thủ với Phương Lâm, hiển nhiên là thừa dịp sau khi Phương Lâm luân phiên kịch chiến, ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Mạnh Lãng Thiên đứng ở giữa sân, mặc dù không ít người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, thậm chí cũng không cảm thấy xấu hổ.
Theo Mạnh Lãng Thiên nghĩ, chỉ cần mình chiến thắng Phương Lâm, vãn hồi xu hướng suy tàn của Mạnh quốc, như vậy tất cả đều là phù vân.
Phương Lâm nhìn Mạnh Lãng Thiên, khóe miệng có hơi giương lên:
- Mạnh hoàng tử, ngươi không nhịn được nên vội vàng muốn giao thủ với ta sao, đúng là dụng ý khó dò.
Phương Lâm nói không quá rõ ràng, nhưng biểu đạt ý lại là hết sức rõ ràng, chính là nói Mạnh Lãng Thiên ngươi không muốn mặt, muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Mạnh Lãng Thiên lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt, mang theo một chút lãnh ngạo:
- Bớt nhiều lời đi, có dám nghênh chiến hay không?
Phương Lâm cười lạnh, đang muốn nói chuyện. Nhưng lúc này, Dương Huyền Phong lại đi ra.
- Phương Lâm ngươi mệt mỏi thì nên nghỉ ngơi trước một hồi đi, trận này để ta tới.
Dương Huyền Phong từ tốn nói, đi đến bên cạnh Phương Lâm, vỗ nhẹ vào vai hắn.
Phương Lâm nghe vậy, cũng không có cự tuyệt, hắn thật sự cũng cần nghỉ ngơi, liên tiếp giao đấu với hai thiên tài trẻ tuổi, nếu nói không mệt thì khẳng định là nói nhảm.
Đương nhiên, cho dù tiếp tục giao thủ với Mạnh Lãng Thiên, Phương Lâm vẫn có thừa sức lực, chí ít sẽ không rơi vào hoàn cảnh quá tệ.
Nhưng nếu Dương Huyền Phong đã muốn xuất thủ, vậy mình tất nhiên phải tôn trọng quyết định của Dương Huyền Phong, huống chi mình đã thắng hai tên thiên tài trẻ tuổi của Mạnh quốc, nếu là cũng thắng Mạnh Lãng Thiên này, vậy không khỏi quá mức kinh người, vẫn là nên để Dương Huyền Phong tới đối phó Mạnh Lãng Thiên thì hơn.
Lập tức, Phương Lâm cười ha hả nhìn Mạnh Lãng Thiên kia, cũng không quay đầu lại đi đến chỗ đám người Càn quốc.
Dương Huyền Phong nhìn về phía Mạnh Lãng Thiên, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Mạnh Lãng Thiên, ta đến đánh với ngươi một trận.
Mạnh Lãng Thiên hừ một tiếng, vẻ mặt cũng không khá nhìn, hắn càng hi vọng giao thủ với Phương Lâm, bởi vì trạng thái hiện tại của Phương Lâm khẳng định không tốt, lấy thực lực của mình thì cơ hội chiến thắng Phương Lâm sẽ rất lớn.
Nhưng nếu phải đối đầu với Dương Huyền Phong, vậy thì thắng bại lại hoàn toàn khó mà nói, dù sao Dương Huyền Phong chính là dùng trạng thái hoàn chỉnh xuất chiến, hoàn toàn không thể đoán được thực lực.
Nhưng bây giờ, đám người Mạnh quốc cần gấp một trận thắng lợi để cổ vũ sĩ khí, mình không có khả năng không chiến, dù là giao thủ với Dương Huyền Phong thì thắng bại sẽ nói không rõ, nhưng mình vẫn phải kiên trì.
- Tốt, đại danh của Huyền Phong ngươi cũng coi như sấm bên tai, ta đã sớm muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ngươi.
Mạnh Lãng Thiên lộ vẻ mặt kiêu căng nói.
Hai người đều là Đại hoàng tử một nước, tương lai đều là nhân vật vô cùng có khả năng chấp chưởng đế vị một nước. Nên trận đọ sức này, thắng bại có thể nói là cực kì quan trọng.
Người nào thua, vậy ngày sau cho dù có kế thừa hoàng vị, vẫn sẽ có một vết dơ bẩn.
Cho nên, đối với Dương Huyền Phong và Mạnh Lãng Thiên mà nói, tuyệt đối không thể thua trận chiến này.
Đối với thành viên hoàng thất của Càn quốc và Mạnh quốc mà nói, một trận chiến này cũng khiến bọn hắn lau một vệt mồ hôi, nếu như thua trận này, vậy coi như đã ném hết mặt mũi rồi.
- Đến đi!
Mạnh Lãng Thiên hét to một tiếng, thân hình cao lớn giống như cự thú hình người, hướng về phía Dương Huyền Phong vọt mạnh mà đến.
Thân hình Dương Huyền Phong không cao lớn bằng Mạnh Lãng Thiên, lúc này đối mặt khí thế vô song của Mạnh Lãng Thiên kia, Dương Huyền Phong vẫn không nhúc nhích chút nào, ánh mắt bình tĩnh khác thường.
Hắn đánh một chưởng ra, kim quang lấp lóe, nội kình phun trào!
Rõ ràng là Kim Cương Chưởng, tuyệt học của hoàng thất Càn quốc!
Dương Huyền Phong vừa ra tay đã trực tiếp vận dụng Kim Cương chưởng, muốn cường thế trấn áp Mạnh Lãng Thiên này.
Mạnh Lãng Thiên mí mắt giật một cái, không ngờ Dương Huyền Phong cường thế như vậy, vừa ra tay đã dùng sát chiêu bén nhọn như vậy.
Lập tức, Mạnh Lãng Thiên cũng không giữ lại chút nào, trên nắm tay có hắc quang phun trào, mơ hồ có yêu khí tràn ngập ra.
Ầm ầm!!!
Quyền chưởng của hai người chạm nhau, kim quang và hắc mang khuấy động, chỉ thấy Mạnh Lãng Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình liên tục lui về phía sau.
Thân hình Dương Huyền Phong cũng lay động, nhưng lại vững vững vàng vàng đứng tại chỗ, cũng không có bị đẩy lui chút nào.
Cảnh tượng này khiến không ít người đều là lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Sắc mặt Mạnh Lãng Thiên đặc biệt khó coi, lúc này mới vừa giao phong, mình lại rơi vào hạ phong, điều này đối với hắn mà nói là rất khó tiếp nhận.
Oanh!
Mạnh Lãng Thiên toàn thân khí thế bốc lên, một ảo ảnh yêu thú màu đen nổi lên, nhìn giống như là một đầu gấu đen.
- Nghe nói Mạnh Lãng Thiên này từng luyện hóa một giọt tinh huyết của yêu thú, xem ra lời đồn cũng không sai.
- Đây dường như là Thiết Cốt Hùng.
- Không sai, đúng là Thiết Cốt Hùng.
Bốn phía vang lên từng tiếng bàn luận, Phương Lâm cũng nghe được, lại nhìn về phía Mạnh Lãng Thiên, cả người hắn được ảo ảnh gấu đen bao phủ. Phương Lâm nhất thời lộ ra mấy phần kinh ngạc.
- Tiếp ta một quyền!
Mạnh Lãng Thiên giận dữ hét lên, bỗng nhiên đấm ra một quyền, cùng lúc đó ảo ảnh Thiết Cốt Hùng kia cũng đánh ra một quy luật cực kì khủng bố.
Vẻ mặt Dương Huyền Phong vẫn như thường, thân hình nhảy lên một cái, kim quang trên người tăng cao.
Lúc này, Dương Huyền Phong giống hóa thân thành thần linh, loá mắt mà chói mắt, kim quang óng ánh kia chiếu rọi bốn phía, khiến cho người ta căn bản không có cách nhìn thẳng.
- Khí tức thật là khủng bố!
Không ít người đều kinh hô lên.
Chỉ thấy Dương Huyền Phong đánh ra một chưởng, liền có một cái bàn tay lớn màu vàng óng gào thét đánh xuống phía dưới, giống như muốn xóa đi cả tòa núi này.
- Đây là...
Đám người hoảng hốt, lộ ra vẻ chấn động và kinh ngạc, không cách nào tưởng tượng, đây là thủ đoạn của Dương Huyền Phong sao?
Bàn tay lớn màu vàng óng mang theo khí thế trấn áp hết thảy, trực tiếp đánh xuống, ảo ảnh Thiết Cốt Hùng bao phủ cả người Mạnh Lãng Thiên phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ, dường như lộ ra cực kì phẫn nộ và không cam lòng.
Oanh long long long!!!!
Sau một khắc, ảo ảnh Thiết Cốt Hùng sụp đổ tiêu tán, Mạnh Lãng Thiên lập tức hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng toàn thân vẫn có hắc quang phun trào, giống như như một cây trụ lớn chống trời, dựa vào nhục thân cứng rắn cố chống đỡ bàn tay lớn màu vàng óng đánh xuống.
- Chỉ là thủ đoạn này, có thể làm gì được ta?
Mạnh Lãng Thiên dùng hai tay chống đỡ bàn tay lớn màu vàng óng, cố gắng không để nó hoàn toàn rơi xuống trấn áp mình.
Mọi người đều hít một hơi thật sâu, Mạnh Lãng Thiên này cũng quả thực là lợi hại, vậy mà cứng rắn chống được bàn tay lớn màu vàng óng này.
Trang 233# 1