Chương 465: dương huyền phong mạnh mẽ
- Ta xem ngươi có thể chống được bao lâu?
Giọng nói Dương Huyền Phong vang lên, mang theo lạnh lùng, mang theo cường thế, càng mang theo tự tin tuyệt đối.
Ầm ầm!!!
Trên bàn tay màu vàng óng có ánh sáng tỏa ra, khí thế lại tiếp tục tăng lên.
Mạnh Lãng Thiên nhất thời không chịu nổi, quát to một tiếng, cả người mất lực, bị bàn tay lớn màu vàng óng hung hăng ép xuống.
Toàn bộ quảng trường, khi bàn tay màu vàng óng rơi xuống cũng chấn động kịch liệt, không ít người đều cảm thấy kinh hồn táng đảm, cái bàn tay màu vàng óng này sẽ không đập nát toàn bộ quảng trường chứ?
Bên phía Càn quốc liên tục kêu tốt, mà bên phía Mạnh quốc thì lại lộ ra từng vẻ mặt lo lắng.
- Quả nhiên lợi hại!
Chỗ Vân quốc, Triệu Thần Cơ trầm giọng nói, trên mặt có mấy phần kiêng dè.
Trần Vũ nhẹ gật đầu, cũng cảm thấy Dương Huyền Phong vô cùng cường hãn, là một nhân vật rất khó đối phó và khó giải quyết.
Liễu Vô Âm nhíu lại đôi mi thanh tú, thân là tán tu, có trực giác đối với cường giả càng nhạy cảm, theo Liễu Vô Âm xem ra, lúc Dương Huyền Phong thể hiện ra thực lực rất có một loại tư thái cái thế vô địch.
Lúc này, kim quang tan ra, đám người tập trung tinh thần nhìn về phía quảng trường, chỉ thấy trên quảng trường có một dấu tay thật sây, ở giữa dấu tay, có một người đang nằm ngửa, chính là Mạnh Lãng Thiên.
Bộ dạng của Mạnh Lãng Thiên cực kì thê thảm, cả người máu me đầm đìa, nhìn qua giống như là người chết.
Chẳng qua hắn cũng chưa chết, lồng ngực còn đang lên xuống, con mắt còn mở to, chỉ có điều thương thế trên người không nhẹ, cộng thêm mất không ít máu, cho nên nhìn có phần thê thảm.
Dương Huyền Phong đứng cách chỗ Mạnh Lãng Thiên không xa, hơi thở cũng có vẻ gấp gáp, nhưng so với Mạnh Lãng Thiên kia thì không thể nghi ngờ là còn tốt hơn nhiều nhiều lắm.
- Mạnh Lãng Thiên, nếu như ngươi chỉ có trình độ như vậy, cũng quá khiến ta thất vọng.
Dương Huyền Phong lạnh lùng nói.
Mạnh lãng Thiên lập tức đứng dậy, vẻ mặt cực kì âm trầm, trong mắt giống như là muốn phun ra lửa.
- Chỉ là một chưởng mà thôi, muốn thắng ta thì còn kém xa!
Mạnh Lãng Thiên giận dữ hét lên, toàn thân tràn ra yêu khí nồng đậm, thể nội càng có hắc quang sáng lên.
- Người đời đều cho rằng ta luyện hóa tinh huyết của Thiết Cốt Hùng, nhưng không có người biết, ta không chỉ luyện hóa tinh huyết của Thiết Cốt Hùng, càng dung hợp thêm một khúc xương của Thiết Cốt Hùng. Trong cùng thế hệ, nhục thân của ta là vô địch!
Mạnh Lãng Thiên gào thét, thương thế trên người nhanh chóng khôi phục, gần như chỉ trong chốc lát, vậy mà lại đã khôi phục như lúc ban đầu, hoàn toàn nhìn không ra chỗ nào thụ thương.
Cảnh tượng này khiến không ít người đều lộ ra vẻ chấn động và kinh ngạc, thậm chí những võ giả của Mạnh quốc đều cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Mặc dù Mạnh Lãng Thiên ở Mạnh quốc vẫn luôn là thiên tài đứng đầu, nhưng hắn chưa từng bại lộ ra thực lực chân chính.
Ai cũng không ngờ hắn không chỉ luyện hóa tinh huyết Thiết Cốt Hùng, còn dung hợp một cây xương yêu của Thiết Cốt Hùng.
Tinh huyết cộng thêm xương yêu. Thảo nào nhục thân của Mạnh Lãng Thiên lại biến thái như vậy, cho dù bị cái đại thủ kim sắc kia đánh một cái, đều vẫn bình an vô sự.
Đổi lại là những người khác, sợ rằng sớm đã bị đập cho trọng thương.
- Yêu huyết cộng thêm xương yêu, quả nhiên là bất phàm, nhưng chung quy là dựa vào ngoại vật mà thôi, nếu như không có những thứ này, ngươi lại coi là cái gì?
Dương Huyền Phong lạnh nhạt nói, trong lời nói lại có một loại cảm giác không đặt Mạnh Lãng Thiên vào trong mắt.
Mạnh Lãng Thiên hừ một tiếng, vỗ túi Cửu Cung ở bên hông, lấy ra một cây đại phủ khai sơn.
- Trước tiên đánh thắng cây đại phủ trong tay ta lại nói mạnh miệng!
Mạnh Lãng Thiên hét to một tiếng, huy động đại phủ, hướng thẳng đến phía Dương Huyền Phong.
Đại phủ kia đằng đằng sát khí, chỉ là huy động mà cũng khiến tâm thần người ta rung động, không tự chủ được e sợ ba phần.
Dương Huyền Phong mặt không đổi sắc, cũng lấy ra một thanh binh khí --- Một thanh trường thương kim sắc.
Sau một khắc, trong tay hai người đều cầm binh khí, chém giết với nhau.
Chỉ thấy giữa sân có thương ảnh dày đặc, phủ quang lấp lóe, nội kình bành trướng không ngừng va chạm, khiến trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt.
Chẳng qua những vết rạn này đều đang khôi phục bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, bất luận tạo thành phá hư lớn cỡ nào, mặt đất quảng trường này đều sẽ khôi phục rất nhanh như lúc ban đầu.
Tất cả mọi người biết, nơi đây còn có pháp trận thượng cổ của Hư Thiên giáo còn sót lại, lực lượng pháp trận vẫn chưa biến mất, quảng trường này dù là bị hủy đều có thể tự chữa trị.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm ầm!!!!
Hai người giao thủ cực kì kịch liệt, mỗi một lần va chạm, đều để mí mắt người xem giật giật, đây quả thực là hai cái quái vật đang giao chiến.
Bất luận là Dương Huyền Phong hay là Mạnh Lãng Thiên, đều có thực lực cực kì mạnh mẽ, cho dù đi tới trung tam quốc cũng đều có thể vô cùng chói mắt.
Nhất là Dương Huyền Phong, hắn không có xương yêu, càng không có luyện hóa bất kỳ tinh huyết của yêu thú nào, chỉ bằng thực lực cả người hết sức mạnh mẽ, có thể giao chiến được với Mạnh Lãng Thiên có yêu xương và yêu huyết mà không rơi vào hạ phong chút nào, thậm chí mơ hồ chiếm cứ lấy quyền chủ động.
Không sai, Dương Huyền Phong hoàn toàn chính xác càng đánh càng mạnh, đem cục diện hoàn toàn nắm giữ ở trong tay của mình. Tuy rằng Mạnh Lãng Thiên có nhục thân mạnh mẽ cùng với đại phủ có uy lực vô cùng làm binh khí, nhưng Dương Huyền Phong lại giống như một tòa núi cao kiên cố, không cho Mạnh Lãng Thiên chút cơ hội nào, cũng không bộc lộ ra bất luận một chút sơ hở nào.
Ở trong lúc giao thủ, sắc mặt Mạnh Lãng Thiên càng ngày càng trở nên khó coi, thậm chí càng về sau, trong mắt của hắn vậy mà xuất hiện chút vẻ bối rối.
Thân là Đại hoàng tử của hoàng thất Mạnh quốc, một trong những thiên tài đứng đầu Mạnh quốc, nhưng trong lúc Mạnh Lãng Thiên cùng với Dương Huyền Phong giao thủ, vậy mà sinh ra cảm giác bối rối.
Trước kia Mạnh Lãng Thiên vẫn cho mình là thiên tài mạnh nhất trong hạ tam quốc, cái gì Dương Huyền Phong, cái gì Triệu Thần cơ, nhiều lắm thì chỉ tương đương với mình mà thôi, thậm chí lấy ưu thế nhục thân của mi không, rất có thể càng mạnh hơn so với bọn hắn.
Nhưng chân chính giao thủ với Dương Huyền Phong, Mạnh Lãng Thiên phát hiện, ý nghĩ trước đây của mình là buồn cười cỡ nào.
Thực lực của Dương Huyền Phong khiến Mạnh Lãng Thiên có phần khó có thể tin, hắn phát hiện trước kia mình có chút ếch ngồi đáy giếng.
- Triệu huynh, theo ngươi thì thực lực của hai người bọn họ như thế nào?
Bên phía Vân quốc, Trần Vũ nhìn thoáng qua Triệu Thần Cơ ở bên cạnh, mở miệng hỏi.
Triệu Thần Cơ suy nghĩ một lát, vô cùng ngưng trọng nói:
- Rất mạnh.
Có thể khiến cho Đại hoàng tử Vân quốc Triệu Thần Cơ đánh giá như vậy, nói rõ là hắn cũng tán thành thực lực Dương Huyền Phong và Mạnh Lãng Thiên.
Trần Vũ cười nói:
- Vậy Triệu huynh cho rằng, ai trong hai người bọn họ lợi hại hơn một chút?
Triệu Thần Cơ nhìn Trần Vũ một chút, nói:
- Ta muốn biết ý kiến của ngươi thế nào?
Trần Vũ khoanh tay, nhìn hai người đang giao thủ kịch liệt ở giữa sân, nói:
- Đương nhiên là Dương Huyền Phong lợi hại hơn một chút.
Triệu Thần Cơ gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy vậy.
Liễu Vô Âm vẫn không nói gì, nhưng nàng cũng đồng ý với cách nhìn của hai người này, từ hiện tại đến xem, Dương Huyền Phong có thực lực hoàn toàn chính xác có phần kinh người, mạnh mẽ ngoài dự liệu.
Đương nhiên, Mạnh Lãng Thiên cũng không kém, chỉ là Dương Huyền Phong thể hiện ra thực lực từ xuất thủ đến bây giờ, gần như có thể nói là hoàn mỹ không một tì vết, cho dù là Triệu Thần Cơ, đều không có tự tin có thể làm được loại trình độ như Dương Huyền Phong này.
Dù sao đối thủ là Mạnh Lãng Thiên, một thiên tài tương đối lợi hại, giao thủ với loại cấp bậc này, bất luận một chút sơ hở nào cũng đủ để chuyển biến thế cục.
Phốc!
Một thương, xuyên thủng bả vai Mạnh Lãng Thiên, máu tươi phun ra ngoài.
Trang 233# 2