Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 476: truyền thừa của tử thiên nữ

Chương 476: truyền thừa của tử thiên nữ
- Ừm?
Trong lòng Dương Huyền Phong có phần kinh ngạc, đồng thời cũng đánh ra một chưởng.
Phanh!
Bàn tay Dương Huyền Phong và bàn tay Liễu Vô Âm chạm vào một chỗ, nhìn như một chưởng này của Dương Huyền Phong cực kì cương mãnh, nhưng Liễu Vô Âm vẫn không nhúc nhích chút nào.
Dương Huyền Phong càng giật mình. Cho dù mình đánh ra một chưởng này cũng không dùng hết toàn lực, nhưng cũng có bảy thành lực lượng. Vậy mà Liễu Vô Âm vẫn không nhúc nhích chút nào.
Liễu Vô Âm triển khai thế công, mỗi một lần xuất thủ, lòng bàn tay của nàng đều có một luồng ánh sáng màu tím chớp động, khiến cho lực lượng của nàng càng ngày càng mạnh, dần dần chế trụ Dương Huyền Phong.
Lập tức, Dương Huyền Phong cũng không còn dự định giữ lại. Liễu Vô Âm này có thực lực vô cùng cổ quái. Nếu như mình không toàn lực xuất thủ, thật sự có khả năng ăn thiệt thòi.
Kim Cương Chưởng được thi triển ra, mang theo khí tức cường hãn. Liễu Vô Âm không sợ chút nào, trong lòng bàn tay tử quang đại phóng, toàn bộ bàn tay đều bị ánh sáng màu tím bao trùm.
Oanh!!!
Hai người giao phong lần nữa, lần này càng kịch liệt hơn. Dương Huyền Phong liên tiếp lui về phía sau, mà Liễu Vô Âm cũng trượt trên mặt đất về sau một khoảng cách.
Không phân cao thấp!
Ai cũng không ngờ, một Liễu Vô Âm xuất thân từ võ giả tán tu, lại có thể đánh tới bất phân thắng bại với Đại hoàng tử Càn Quốc Dương Huyền Phong, điều này hoàn toàn không trong dự đoán lúc trước của mọi người.
Võ giả tán tu lại cũng có thể có được thực lực như vậy?
Nhưng cũng khó trách, dù sao nàng cũng là một trong những người được lựa chọn, để đại biểu Vân quốc tới tham gia cuộc thi đấu ba nước. Bản thân Liễu Vô Âm khẳng định có thực lực rất mạnh. Nhưng vì nguyên nhân nàng là võ giả tán tu, nên khiến rất nhiều người đều đối với nàng có mấy phần khinh thị.
Ngay cả Dương Huyền Phong cũng không ngoại lệ, hắn cũng nghĩ rằng, Liễu Vô Âm hẳn là người yếu nhất trong ba người của Vân quốc.
Nhưng bây giờ xem ra, Liễu Vô Âm này tuyệt đối không yếu.
- Lại đến!
Dương Huyền Phong cũng nổi lên hứng thú, thôi động Kim Cương Chưởng, hai tay có kim quang bắn ra bốn phía, lòe loẹt chói mắt.
Liễu Vô Âm không lộ biểu tình gì, trên song chưởng có tử khí lượn lờ, thậm chí trong đôi mắt cũng có một chút ánh sáng màu tím.
Ầm ầm ầm ầm!!!!
Hai người giao chiến kịch liệt, không ngừng lấy chưởng lực công kích, trong lúc nhất thời khó phân cao thấp.
- Liễu Vô Âm này thật sự là lợi hại, không ngờ có thể cùng Dương Huyền Phong đấu đến mức độ này.
- Dương Huyền Phong dùng Kim Cương Chưởng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, có thể thấy được chưởng pháp của Liễu Vô Âm này cũng cực kỳ ghê gớm.
- Nàng rốt cuộc xuất hiện từ nơi nào? Vì sao trước đó chưa từng nghe nói qua.
- Không biết, có lẽ người của Vân quốc sẽ biết.
Trên quảng trường, kim quang và tử quang không ngừng va chạm, hai người đều muốn lấy chưởng pháp để giành chiến thắng. Chẳng qua họ đều đã gặp phải đối thủ.
Dương Huyền Phong dùng Kim Cương Chưởng có uy lực cương mãnh kinh người. Mà Liễu Vô Âm cũng nắm giữ phép tắc có khí thế bàng bạc. Rất khó tưởng tượng, một nữ tử lại hiểu được loại chưởng pháp này.
Nhất là tử quang kia càng vô cùng quỷ dị. Dương Huyền Phong có thể mơ hồ phát giác được, ở trong lúc giao phong, tử quang này dường như đang không ngừng xâm nhập làm suy yếu lực lượng của mình.
Loại suy yếu này rất nhỏ bé, ngay từ đầu căn bản là không phát hiện được, nhưng thời gian lâu dài, lại có thể cảm giác được rõ ràng.
- Chưởng pháp thật quỷ dị!
Trong lòng Dương Huyền Phong thầm giật mình, mặc dù mình có lực lượng dồi dào, cũng không quan tâm bị một số suy yếu. Nhưng nếu như tiếp tục đấu như vậy, sợ rằng mình sẽ dần dần rơi vào cục diện rất bất lợi.
- Ngươi phân tâm!
Liễu Vô Âm quát lạnh một tiếng, Dương Huyền Phong lập tức giật mình, vừa rồi hắn đích thật là có phân tâm một chút, không ngờ Liễu Vô Âm này lại có thể phát giác được.
Liễu Vô Âm xuất thủ cực nhanh, hai tay có tử quang phun trào, vậy mà biến thành hai sợi xiềng xích tử sắc, trực tiếp quấn vào hai tay Dương Huyền Phong.
Dương Huyền Phong lập tức thi triển nội kình, muốn tránh thoát hai sợi xiềng xích tử sắc này, ai ngờ mình phóng thích nội kình càng nhiều, hai sợi xiềng xích tử sắc này lại càng phát sáng.
Hai tay bị cuốn lấy, khó mà động đậy, Dương Huyền Phong thầm nghĩ không ổn, đột nhiên đá ra một cước, muốn đạp Liễu Vô Âm ra ngoài.
Thân hình Liễu Vô Âm thoắt một cái, dễ như trở bàn tay tránh được một cước này của Dương Huyền Phong, sau đó lại vung hai sợi xiềng xích ra, quấn chặt vào cổ cùng hông Dương Huyền Phong.
Cứ như vậy, cả người Dương Huyền Phong nhất thời có chút chật vật, thân thể bị trói buộc, trong lúc nhất thời khó mà tránh thoát.
Mọi người Càn quốc đều cảm thấy lo lắng, mà đám người Vân quốc thì nhao nhao hô tốt.
- Ngươi quá coi thường ta.
Liễu Vô Âm cầm bốn sợi xiềng xích tử sắc ở trong tay, ánh mắt băng lãnh nhìn Dương Huyền Phong nói.
Dương Huyền Phong cười khổ một tiếng, hắn thật sự là xem thường Liễu Vô Âm, không ngờ nữ nhân này có thủ đoạn lợi hại như thế, một chút sơ ý liền đã mắc lừa.
Nhưng Dương Huyền Phong cũng sẽ không đơn giản bị đánh bại như thế. Chỉ thay đổi hai mắt của hắn bỗng nhiên bắn ra hai vệtsáng kim sắc, hai vệt sáng chói mắt bắn thẳng đến Liễu Vô Âm kia.
Liễu Vô Âm hơi biến sắc mặt, lập tức nhắm mắt lại, nhưng vẫn chậm một chút, bị kim quang kia chấn nhiếp, tâm thần nhất thời hoảng hốt.
Nhân cơ hội này, Dương Huyền Phong thi triển toàn lực, rốt cuộc từ bên trong xiềng xích tử sắc thoát ra.
- Ngươi đáng để ta dùng toàn lực!
Dương Huyền Phong hét lớn một tiếng, chỉ thấy một tôn bàn tay lớn màu vàng óng xuất hiện, từ trên trời giáng xuống, hướng về phía Liễu Vô Âm ở dưới đè xuống.
Liễu Vô Âm ngẩng đầu, trong miệng phát ra một âm thanh kỳ dị. Lập tức, hào quang màu tím từ quanh thân nàng phun trào ra, huyễn hóa thành một ảo ảnh nữ tử tử sắc, bao phủ thân thể Liễu Vô Âm.
- Đây là...
Mấy đại nhân vật nhìn thấy cảnh tượng này, đều lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Lúc này, bàn tay lớn màu vàng óng rơi xuống, mang theo khí thế mạnh mẽ trấn áp tất cả, hung hăng đánh vào trên ảo ảnh nữ tử tử sắc kia.
Lập tức, chỉ thấy ảo ảnh nữ tử tử sắc trở nên ảm đạm, nhưng bàn tay lớn màu vàng óng cũng không thể rơi xuống người Liễu Vô Âm.
- Nếu như ta không nhìn lầm. Đây dường như là võ học mà bảy trăm năm trước Tử Thiên Nữ tung hoành một thời đã từng dùng!
Hoàng Như Long dùng giọng điệu có phần nghiêm túc nói.
Mục Hồng Trần đứng ở một bên cũng nhẹ gật đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng.
Hàn Lạc Vân và Dương Kiến Nghiệp đương nhiên cũng đã nhìn ra. Võ học Liễu Vô Âm thi triển, giống hệt với bảy trăm năm trước Tử Thiên Nữ nổi tiếng một thời.
- Chẳng lẽ Liễu Vô Âm này đạt được truyền thừa của Tử Thiên Nữ?
Có võ giả lão bối nhíu mày không thôi.
Bảy trăm năm trước, Tử Thiên Nữ chính là nhân vật khiến rất nhiều võ giả ở thời điểm đó nhức đầu không thôi. Thực lực cường hãn không nói, càng là một quái nhân thích đi đến các thế lực tông môn ở khắp nơi để trộm lấy bảo vật thần dược.
Ngay cả một chút thế lực ở trung tam quốc, đều từng bị Tử Thiên Nữ này tai họa, về phần hạ tam quốc thì càng khỏi phải nói, ngay cả chí bảo của Hoàng đế Mạnh quốc năm đó, đều từng bị Tử Thiên Nữ trộm vào trong tay.
Nhưng Tử Thiên Nữ cũng chỉ là nổi danh vài chục năm mà thôi. Sau đó, nàng đã mai danh ẩn tích, trôi qua nhiều năm như vậy, trên cơ bản cũng chỉ có một chút võ giả lão bối còn biết được một chút tin đồn năm đó.
Lúc này, nhìn thấy võ học mà Liễu Vô Âm này thi triển, khiến một số người ở đây nhớ tới Tử Thiên Nữ bảy trăm năm trước.
Bàn tay lớn màu vàng óng tiêu tán, ảo ảnh nữ tử tử sắc cũng không có tán đi, ngược lại là nhẹ nhàng đánh ta một chưởng về phía Dương Huyền Phong.
Một chưởng này, lập tức khiến Dương Huyền Phong phun ra máu tươi, thân hình bay thẳng ra ngoài.


Trang 239# 1



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất