Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 477: một đòn mạnh nhất

Chương 477: một đòn mạnh nhất
Lúc thân hình Dương Huyền Phong lui lại, vẻ mặt cực kì ngưng trọng, lập tức lấy ra trường thương kim sắc cầm trong tay.
Ông!
Trường thương chấn động, lập tức có một long ảnh kim sắc bay ra, từng tiếng long ngâm vang lên, lao đến ảo ảnh nữ tử tử sắc kia.
- Đúng là một thần binh tốt!
Không ít người lên tiếng tán thưởng, hiển nhiên cây trường thương của Dương Huyền Phong cũng không phải vật phàm. Trước đó, thời điểm hắn sử dụng căn bản cũng không có thôi động uy lực chân chính của cây thương này. Cho đến bây giờ, Liễu Vô Âm cường hãn vượt ngoài dự đoán của Dương Huyền Phong, lúc này mới thi triển ra uy lực chân chính của trường thương này.
Liễu Vô Âm nhíu lại đôi mi thanh tú, võ học của Tử Thiên Nữ lại được thi triển ra, ảo ảnh nữ tử tử sắc trong nháy mắt liền đưa tay muốn trấn áp long ảnh kim sắc kia.
Rống!!!
Long ảnh kim sắc gào thét, mặc dù nó chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn kiêu ngạo như Chân Long, làm sao có thể cam tâm bị trấn áp?
Ở khi tiếng long ngâm vang lên, long ảnh kim sắc ngang nhiên không sợ, cùng với bàn tay màu tím này va chạm tại một chỗ. Lập tức, kim quang cùng tử quang bắn ra bốn phía. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều bị kích thích đến khó mở ra được.
Chỉ có mấy vị đại nhân vật ở đây có thị lực kinh người, tập trung nhìn xem tình huống ở giữa sân.
Khi ánh sáng tan hết, Dương Huyền Phong cầm trường thương trong tay, sắc mặt trắng bệch đứng ở biên giới quảng trường, chỉ kém mấy bước thì rơi ra ngoài.
Mà Liễu Vô Âm thì đã tóc tai lộn xộn, ảo ảnh nữ tử tử sắc bao phủ toàn thân đã ảm đạm không ánh sáng, dường như nhận phải công kích cực lớn.
Lần này giao phong, vẫn là không có phân ra thắng bại, thậm chí ngay cả ai chiếm cứ thượng phong đều khó mà phán đoán.
Bất luận là Dương Huyền Phong, hay là Liễu Vô Âm, đều cảm nhận được đối phương khó giải quyết, đồng thời ý thức được trận chiến này sẽ rất khó khăn.
- Không hổ là Đại hoàng tử Càn quốc, nữ tử bội phục.
Liễu Vô Âm nói, trong mắt có một chút ngưng trọng.
Dương Huyền Phong im lặng, hắn xuất thân từ hoàng thất Càn quốc. Nhưng ngay cả một nữ tử xuất thân tán tu đều không đánh bại được, chuyện này đối với hắn mà nói là có phần khó mà tiếp nhận.
Nhưng đối thủ càng mạnh, Dương Huyền Phong lại càng dâng cao chiến ý, hắn đối với thực lực của mình vẫn rất có lòng tin. Tuy rằng Liễu Vô Âm này cho thấy thực lực kinh người. Nhưng Dương Huyền Phong vẫn có nắm chắc có thể đánh bại được.
- Ngươi cũng khiến ta rất ngoài ý muốn.
Dương Huyền Phong nói xong, câmtrường thương trong tay, cả người giống như mũi tên, trực tiếp giết đến trước mặt Liễu Vô Âm.
Một thương gọn gàng dứt khoát, hướng thẳng đến Liễu Vô Âm, một thương này cũng không có tận lực hướng đến chỗ nào đó trên người Liễu Vô Âm, mà là lơ lửng không cố định, giống như sẽ công kích đến bất kỳ chỗ nào trên người Liễu Vô Âm.
Liễu Vô Âm không dám khinh thường, vỗ túi Cửu Cung, lấy ra một thanh trường kiếm.
Keng!!!
Kim thiết chạm vào nhau khiến phát ra âm thanh, trường kiếm chuẩn xác chặn lại một thương này của Dương Huyền Phong.
Sau một khắc, ngược lại đến lượt Liễu Vô Âm triển khai thế công, một bộ kiếm pháp như cuồng phong bạo vũ, khiến Dương Huyền Phong chỉ còn cách chống đỡ.
- Quả nhiên là đạt được truyền thừa của Tử Thiên Nữ, ngay cả kiếm pháp cũng giống nhau như vậy.
Hạc Thiên Niên nói. Hắn ở bên trong mấy đại nhân vật ở đây, xem như là người có tư lịch già nhất, đối với những việc nhiều năm trước càng biết rõ nhiều hơn một chút.
Dương Huyền Phong bị Liễu Vô Âm áp chế. Đây là điều mà ai cũng không ngờ. Nhưng tình huống hiện tại đúng là như thế, Dương Huyền Phong đối mặt với kiếm pháp của Liễu Vô Âm, dường như không có biện pháp nào để ứng phó, chỉ có thể bị động ngăn cản.
Nhưng như vậy, Liễu Vô Âm đã hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động, nàng muốn như thế nào thì sẽ như thế, tình thế này đối với Dương Huyền Phong mà nói, là cực kì bất lợi.
Đám người Càn quốc đều lộ ra vẻ lo lắng. Chẳng lẽ Dương Huyền Phong sẽ thua ở trong tay một nữ tử xuất thân từ võ giả tán tu sao? Nếu như thật sự thất bại, sĩ khí của Càn quốc vốn đang tăng vọt, sẽ ở trong nháy mắt gặp đả kích lớn.
Rất nhiều võ giả quan chiến cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Ở trước khi Liễu Vô Âm và Dương Huyền Phong giao chiến, bọn họ đều tương đối coi trọng Dương Huyền Phong, thậm chí có ít người đối với Liễu Vô Âm đều rất khinh thường.
Nhưng họ ngàn vạn lần không ngờ, Liễu Vô Âm vừa ra tay, gần như cho tất cả mọi người một cái tát, nàng dùng thực lực của mình để chứng minh, cho dù là xuất thân tán tu thì cũng không kém ai.
Cũng có không ít võ giả tán tu, đối với biểu hiện của Liễu Vô Âm cực kì vui mừng. Mặc dù Liễu Vô Âm đã được Hoàng đế Vân quốc thu làm nghĩa nữ, nhưng dù sao cũng là xuất thân từ tán tu. Bởi vậy, những võ giả tán tu này đối với Liễu Vô Âm cũng là tương đối có hảo cảm, nhìn thấy Liễu Vô Âm áp chế Dương Huyền Phong xuất thân từ hoàng thất, tự nhiên sẽ hết sức kích động.
Nhưng tiệc vui thường nhanh tàn, Dương Huyền Phong cũng không phải người tầm thường, hắn cũng không phải là bị áp chế, mà là đang yên lặng thích ứng kiếm pháp của Liễu Vô Âm.
Mặc dù trong thời gian ngắn khó có thể lý giải được nhiều, nhưng ít ra có thể để cho mình ứng phó càng thêm dễ dàng.
Lập tức, Dương Huyền Phong bắt lấy cơ hội, rốt cuộc phát hiện trong thế công của Liễu Vô Âm có một cái khe hở. Hắn vung ra một thương, đồng thời đánh ra Kim Cương Chưởng, thẳng đến chỗ bụng Liễu Vô Âm.
Liễu Vô Âm lập tức phải lui lại, đồng thời lập tức huy động trường kiếm, từng kiếm khí màu tím gào thét bay ra, mang theo khí thế lăng lệ, thẳng đến Dương Huyền Phong.
Kiếm khí này đương nhiên không cách nào so sánh với kiếm khí do Trần Vũ thi triển. Nhưng dương Huyền Phong cũng không dám chủ quan, trong lúc huy động trường thương, lại có một long ảnh kim sắc xuất hiện, cản toàn bộ kiếm khí kia lại.
- Liệt Vũ!
Dương Huyền Phong đột nhiên quát to một tiếng, ánh sáng ở trường thương trong tay sáng hơn bao giờ hết, như có thứ gì ở trong cây trường thương kia thức tỉnh.
Chỉ thấy Dương Huyền Phong đâm một thương ra, một thương này nhìn như bình thường, nhưng theo Liễu Vô Âm xem ra, lại kinh khủng tới cực điểm.
Không chỗ nào có thể trốn, không cách nào ngăn cản!
Một vệt kim quang giống như có thể xé nát bầu trời, lại giống như Phi Long phá tan chân trời. Dương Huyền Phong đã ngưng tụ lực lượng toàn thân vào trong một thương này, cộng thêm bản thân trường thương đã có uy lực đáng sợ.
Cả hai kết hợp, khiến cho uy lực của một thương này cực mạnh, cho dù là cường giả Thiên Nguyên nhất trọng đứng ở chỗ này, cũng phải bị xé rách.
Trường thương chưa đến, nhưng khí tức kinh khủng đã khiến toàn thân Liễu Vô Âm đau đớn, giống như có vô số châm nhỏ đang không chút kiêng kỵ đâm vào trong cơ thể mình.
Một thương này khiến Liễu Vô Âm cảm nhận được uy hiếp cực lớn.
Chỉ thấy hai tay Liễu Vô Âm đánh ra một ấn quyết quỷ dị, ở giữa mi tâm hiện ra một hoa văn tử sắc kỳ dị.
- Tử Sơn Ấn!
Liễu Vô Âm quát nhẹ một tiếng, lập tức có một đại ấn tử sắc nổi lên, như là cự sơn vạn cổ trấn áp yêu thú, hướng thẳng đến phía một thương này của Dương Huyền Phong.
Hai người đều không giữ lại chút nào, toàn lực xuất thủ, thắng bại cũng sẽ được thấy rõ ở sau một đòn này.
Ầm ầm!!!
Trường thương và Tử Sơn Ấn kia va chạm, giống như trời và đất giao phong, lại như dòng nước và ngọn lửa chạm nhau.
Dương Huyền Phong phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay thẳng ra ngoài. Liễu Vô Âm càng không chịu nổi, kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài quảng trường.
Khi âm thanh trường thương rơi xuống đất vang lên, mọi người lúc này mới kịp phản ứng, dường như đã xuất hiện thắng bại.
Dương Huyền Phong quỳ một chân trên đất, khí tức uể oải, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn đang chảy máu tươi.
Mà Liễu Vô Âm thì nằm trên mặt đất, quần áo trên người vỡ vụn, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết, cả người đã ngất đi.


Trang 239# 2



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất