Chương 479: trận chiến sinh tử
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào thiếu nữ nhảy từ trên trời xuống, trên mặt của mỗi người đều có vẻ kinh ngạc.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, vẻ mặt cao ngạo, mặc dù thân thể nhỏ nhắn xinh xắn. Tuy nàng đứng ở nơi đó, nhưng khí thế lại lấn át tất cả mọi người ở đây.
Phương Lâm nở nụ cười, Dương Huyền Phong cũng thở dài ra một hơi, đám người Tử Hà tông nhiệt liệt reo hò, kích động vạn phần.
Hàn Lạc Vân nhìn thân hình nhỏ bé kia, trong mắt có vẻ vui mừng và cảm khái, gọi:
- Nữ nhi.
Thân hình nhỏ bé kia xoay người lại, đi đến chỗ Hàn Lạc Vân, cúi người hành lễ với Hàn Lạc Vân, nói:
- Phụ thân.
Cô gái này chính là Hàn Hiểu Tinh, người con gái thứ hai của Hàn Lạc Vân!
Cũng là người xuất chiến thứ ba của Càn quốc!
Chỉ thấy đôi mắt của Hàn Hiểu Tinh thanh tịnh lại sáng tỏ, có một loại linh động, so với đôi mắt của nàng trước kia vô thần âm u đầy tử khí, quả thực là cách biệt một trời.
Hàn Lạc Vân nhìn đôi mắt của Hàn Hiểu Tinh, trong lúc nhất thời tâm tình có ngũ vị tạp trần*, nhưng càng nhiều hơn đương nhiên là vui sướng. Ngũ vị tạp trần : năm vị – ngọt, chua, cay, đắng, mặn trộn lẫn vào nhau - Tốt!
Hàn Lạc Vân nói một tiếng, Hàn Hiểu Tinh có thể nghe được trong giọng nói của cha mình có vẻ run rẩy.
- Phụ thân, nữ nhi đến chậm.
Hàn Hiểu Tinh nói. Lập tức, ánh mắt của nàng đánh giá đám người còn lại của Càn quốc.
Con mắt của nàng đã hoàn toàn được chữa khỏi, nhưng ngoại trừ phụ thân của mình. Những người Càn quốc khác, nàng cũng không biết ai cả.
Dù sao từ lúc vừa ra đời, Hàn Hiểu Tinh đã không nhìn thấy bất kỳ vật gì, nếu như không phải hết sức quen thuộc đối với khí tức của phụ thân mình, chỉ sợ Hàn Hiểu Tinh cũng không biết ở đây ai mới là Hàn Lạc Vân.
- Hiểu Tinh chất nữ, đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấy sao?
Dương Kiến Nghiệp hơi kinh ngạc hỏi.
Hàn Hiểu Tinh nhìn Dương Kiến Nghiệp một chút, đánh giá y phục và giọng điệu của Dương Kiến Nghiệp, người này hẳn là Hoàng đế Càn quốc Dương Kiến Nghiệp.
- Vâng.
Mặc dù đôi mắt của Hàn Hiểu Tinh đã khôi phục, nhưng ngoại trừ thân nhân của mình, thái độ đối đãi những người khác vẫn hoàn toàn bình thản như trước đây.
Dương Kiến Nghiệp lập tức lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi. Đám người hoàng thất đám cũng chấn kinh, bao quát cả Dương Huyền Phong, đều không ngờ được đôi mắt của Hàn Hiểu Tinh lại đã được chữa khỏi.
Trước kia Hàn Hiểu Tinh bị mù, thực lực cũng đã vô cùng cường hãn, có thể cùng Dương Huyền Phong đánh đến bất phân thắng bại. Mà bây giờ, đôi mắt của Hàn Hiểu Tinh đã khôi phục bình thường. Vậy thực lực của nàng sẽ biến thái đến mức nào?
Lập tức, Hàn Lạc Vân nói mọi việc của cuộc thi đấu ba nước cho Hàn Hiểu Tinh biết. Đồng thời, Hàn Hiểu Tinh cũng làm quen với Dương Huyền Phong và Phương Lâm hai người.
Hàn Hiểu Tinh đi đến trước mặt Phương Lâm, trên mặt không có biểu lộ gì, chỉ nhỏ giọng nói một câu đa tạ.
Phương Lâm cũng biết, nha đầu này đang cảm ơn mình chữa khỏi đôi mắt của nàng.
- Được rồi được rồi, bởi vì ngươi không đến, ta và Dương huynh đã phải chèo chống đến mức vô cùng gian khổ, Triệu Thần Cơ cuối cùng kia sẽ giao cho ngươi.
Phương Lâm cười tủm tỉm nói.
- Hiểu Tinh cô nương không nên chủ quan, Triệu Thần Cơ kia có thực lực rất mạnh, nhất định phải toàn lực đối phó.
Dương Huyền Phong cũng nhắc nhở.
Hàn Hiểu Tinh nhẹ gật đầu, lập tức đi đến giữa sân.
- Hàn Hiểu Tinh của Càn quốc ở đây, Triệu Thần Cơ, ra nhận lấy cái chết!
Hàn Hiểu Tinh lãnh nhược băng sương nói, một đôi mắt nhìn chằm chằm về chỗ Vân quốc.
*lãnh nhược băng sương: có khuôn mặt lạnh băng ( người lạnh lùng băng giá ko để lộ cảm xúc ra bên ngoài )
Lời này vừa nói ra, những người còn không biết thân phận của Hàn Hiểu Tinh, đều nhao nhao lộ ra vẻ kinh sợ.
- Nàng chính là Hàn hiểu tinh sao?
- Hóa ra người thứ ba của Càn quốc chính là nàng!
- Người con gái thứ hai của Hàn Lạc Vân, nghe nói là bị mù lòa.
- Không đúng, đôi mắt của nàng rõ ràng vẫn bình thường.
- Khả năng đã được trị tốt rồi.
Đám người bàn luận ầm ĩ, mà Hàn Hiểu Tinh nói câu này, cũng lập tức khiến đám người Vân quốc bên kia phẫn nộ.
Ngươi là thứ gì? Vậy mà lại nói Triệu Thần Cơ đến nhận lấy cái chết? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ?
Triệu Thần Cơ lộ ra vẻ mặt âm trầm, chậm rãi đi đến giữa sân, nói:
- Ngươi là Hàn Hiểu Tinh?
Hàn Hiểu Tinh lạnh lùng nhìn Triệu Thần Cơ:
- Ngươi là Triệu thần cơ?
Hai người đều chất vấn đối phương, nhưng đều không ai trả lời, khí thế hai người đều không yếu.
- Ha ha, Càn quốc thật sự là không có ai sao? Vậy mà để một nha đầu nhỏ này đến giao chiến với ta, thật sự không thú vị.
Triệu Thần Cơ cười lạnh nói, trong mắt có vẻ khinh thường Hàn Hiểu Tinh.
Cũng khó trách, nếu như so được Hàn Hiểu Tinh với Xương Huyền Phong, đích thật là danh tiếng yếu hơn không ít. Mà trước kia còn là một người mù lòa, cho dù bây giờ đã được chữa khỏi, nhưng thực lực có thể mạnh đến mức nào?
Chí ít theo Triệu Thần Cơ xem ra, Hàn Hiểu Tinh hoàn toàn không đáng đểmình ra tay, nhưng bây giờ đối phương đã tìm đến cửa, không xuất thủ cũng không được.
- Ta muốn cùng ngươi, tiến hành sinh tử chiến.
Hàn Hiểu Tinh nói lời kinh người.
Chỗ Vân quốc, không ít người đều lập tức biến sắc. Ngay cả Triệu Thần Cơ đều nhướng mày, có hơi kinh ngạc khó hiểu. Mà chỗ Càn quốc, cũng có rất nhiều người lộ ra vẻ lo lắng.
- Sinh tử chiến? Có quá mức lỗ mãng hay không?
Dương Kiến Nghiệp nhìn Hàn Lạc Vân hỏi.
Hàn Lạc Vân lắc đầu:
- Nha đầu này tới đây là vì điều này.
Nghe vậy, Dương Kiến Nghiệp giật mình. Thì ra Hàn Hiểu Tinh này muốn liều mạng với Triệu Thần Cơ.
- Ông trời của ta, Hàn Hiểu Tinh này lại muốn cùng với Triệu Thần Cơ tiến hành sinh tử chiến?
- Nàng điên rồi sao? Như thế rõ ràng là không muốn sống?
- Cuộc thi đấu ba nước đã rất nhiều năm chưa từng xuất hiện sinh tử chiến.
- Có phải nàng cùng với Triệu Thần Cơ có ân oán gì không?
- Không biết, nhưng nghe người ta nói Tử Hà tông cùng với hoàng thất Vân quốc dường như có chút ân oán.
- Bất luận như thế nào, nếu như tiến hành sinh tử chiến, thì sẽ không chết không thôi, có trò hay để xem rồi.
Ở mấy chục năm trước, trong cuộc thi đấu ba nước đó có người đưa ra sinh tử chiến, cùng đối thủ nhất quyết sinh tử.
Nhưng mấy năm gần đây thì đã không có, dù sao nếu như không có ân oán gì quá lớn, cũng không cần tiến hành sinh tử chiến.
Nhưng Hàn Hiểu Tinh lại không hề cố kỵ nói muốn cùng với Triệu Thần Cơ sinh tử chiến, hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người đều không ngờ.
Triệu Thần Cơ lập tức thay đổi ánh mắt, sinh tử chiến, như vậy giữa hắn và Hàn Hiểu Tinh, chỉ có một người được sống sót, nhất định phải giết chết đối phương mới có thể kết thúc.
Mặc dù Triệu Thần Cơ đối với mình vẫn có lòng tin mười phần, nhưng dính đến vấn đề sinh tử, trong lòng của hắn cũng rất sợ hãi.
- Ngươi điên rồi sao?
Triệu Thần Cơ nói.
Hàn Hiểu Tinh vô cùng bình tĩnh nhìn hắn, bình tĩnh đến mức khiến cho người khác không rét mà run.
- Đã phân thắng bại, cũng định sinh tử.
Hàn Hiểu Tinh nói, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Triệu Thần Cơ nổi giận, cho rằng mình không dám tiếp nhận sinh tử chiến sao?
- Tốt, đã ngươi khăng khăng muốn tìm cái chết, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Triệu Thần Cơ cười lạnh nói, tiếp nhận sinh tử chiến do Hàn Hiểu Tinh nói ra.
Lúc này, hai người ký vào giấy sinh tử, cho dù là người phương nào bỏ mình, cũng không thể tiến hành can thiệp.
- Ta rất muốn biết. Vì sao ngươi muốn chiến một trận sinh tử với ta?
Triệu Thần Cơ hỏi.
Hàn Hiểu Tinh lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, nói:
- Bởi vì người của hoàng thất Vân quốc các ngươi, đều đáng chết.
- To gan!
- Quá đáng ghét!
- Lại dám nguyền rủa hoàng thất Vân quốc ta như thế!
Hàn Hiểu Tinh đã hoàn toàn chọc giận người của hoàng thất Vân quốc. Trong lúc nhất thời, bọn họ nhao nhao trách mắng Hàn Hiểu Tinh.
Trang 240# 2