Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 494: đan minh huyền quốc

Chương 494: đan minh huyền quốc
- Đi đường cẩn thận.
Phương Lâm ở dưới ánh mắt chăm chú của đám người Tử Hà tông, đi lên phi thuyền của Gia Cát Thương, đứng ở trên phi thuyền, ôm quyền với đám người Tử Hà tông.
- Hàn tông chủ, cáo từ.
Gia Cát Thương nói một tiếng, lập tức thôi động phi thuyền, chở hai người chậm rãi rời đi Tử Hà tông.
Phía dưới, không ít đệ tử Tử Hà tông đều ngẩng đầu nhìn, mãi cho đến khi phi thuyền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Trên phi thuyền, chỉ có Gia Cát Thương và Phương Lâm hai người. Mà Gia Cát Thương là thành chủ Hắc Đỉnh thành, người có thân phận tối cao ở trong Đan Minh tại hạ tam quốc, tự mình hộ tống Phương Lâm, cũng là một loại tán thành và coi trọng Phương Lâm.
Phương Lâm ngồi khoanh chân ở trên phi thuyền, yên lặng tu luyện Tử Hà Thiên Kinh. Khoảng cách đường xá từ Càn quốc đến Huyền quốc xa xôi, cho dù lấy tốc độ của phi thuyền, cũng phải phi hành một tháng mới có thể đến.
Một đường vô cùng thuận lợi, không có chuyện gì phát sinh. Trước đó, Phương Lâm còn lo lắng có thể hay không gặp phải Ẩn Sát đường chặn giết, nhưng cũng không có.
Trong nháy mắt, phi thuyền đã phi hành một tháng, dần dần tới gần biên giới Huyền quốc.
Huyền quốc có diện tích lãnh thổ bao la, so với Càn quốc thì lớn khoảng mười lần. Cho dù là so sánh với hai quốc gia khác ở trung tam quốc, Huyền quốc cũng có quốc thổ lớn nhất.
Ở vài ngàn năm trước, Huyền quốc đã từng đại loạn, chia làm hai nước đông tây, giằng co thời gian mấy trăm năm.
Về sau, Huyền quốc được một ít thế lực ở thượng tam quốc can thiệp xuống, rốt cuộc đạt được thống nhất, mới có Huyền quốc trường thịnh không suy hiện nay.
Huyền quốc coi trọng võ đạo, cũng đồng thời coi trọng đan đạo, cường độ bồi dưỡng đối với luyện đan sư rất lớn, hoàn toàn không kém bồi dưỡng võ giả.
Nhất là Đan Minh Huyền quốc có địa vị cực cao. Ở Huyền quốc có thể nói là có uy vọng thực lực nhất. Cho dù là hoàng thất Huyền quốc, đều phải đối với Đan Minh Huyền quốc lễ nhượng ba phần.
Thời điểm phi thuyền của Gia Cát Thương đi đến bên ngoài Đô thành Huyền quốc, thì đã hạ xuống. Bởi vì Đô thành Huyền quốc có trận pháp cổ bao phủ, một khi phi thuyền tới gần, sẽ lập tức lọt vào công kích.
Đồng thời, nơi này là Đô thành Huyền quốc, đương nhiên không có khả năng để phi thuyền tùy ý tiến vào, Gia Cát Thương dẫn Phương Lâm rời khỏi phi thuyền, chuẩn bị đi bộ tiến vào Huyền Đô.
Phương Lâm đứng ở phía trên mảnh đất này, trong lòng cảm khái, nơi này chính là Huyền quốc sao? Quả nhiên không hổ là trung tam quốc. Cách đó không xa, Huyền Đô nguy nga hùng vĩ, như là một con cự thú, trên đầu thành có một pho tượng to lớn đứng sừng sững, trong tay cầm trường kiếm, kiếm chỉ thương khung, khí thế cực kì bất phàm.
Gia Cát Thương nhìn thoáng qua, cười nói:
- Kia là pho tượng Hoàng đế khai quốc của Huyền quốc. Cũng là một đại cường giả, hoàng thất bây giờ chính là do hắn tiếp tục kéo dài.
Phương Lâm nhẹ gật đầu, pho tượng có thể đứng sừng sững ở loại địa phương này, lại còn lớn như thế, khẳng định là cùng Huyền quốc có quan hệ mật thiết.
- Đi thôi, ta dẫn ngươi vào thành.
Gia Cát Thương nói.
Chỗ cửa thành Huyền Đô, thủ vệ sâm nghiêm, cũng có rất nhiều người lui tới, có thể thấy được mức độ náo nhiệt.
Phương Lâm và Gia Cát Thương thuận lợi thông qua kiểm tra chỗ cửa thành, tiến vào bên trong Huyền Đô, lọt vào tầm mắt là một phong cảnh náo nhiệt, có thể nói là tiếng người huyên náo.
Vẻn vẹn chỉ là trên đường phố, Phương Lâm đã thấy được không ít cường giả Thiên Nguyên, để hắn âm thầm kinh hãi.
- Ta cũng không thường đến Huyền quốc, về sau ngươi phải ở chỗ này đợi một năm, nhớ phải cẩn thận làm việc, nơi đây không giống với Càn quốc, có một số việc có thể nhịn được thì nên nhịn.
Gia Cát Thương vừa đi, vừa dặn dò.
Phương Lâm đáp lại một tiếng, con mắt đang đánh giá xung quanh, dáng vẻ giống như như đối với tất cả sự vật đều rất hiếu kì.
Đan Minh Huyền quốc, tọa lạc tại một khu vực tốt nhất ở Huyền Đô, kiến trúc hùng vĩ, khí thế bất phàm, trước đại môn trưng bày một cái lò luyện đan, giống như như đang trấn áp khí vận nơi đây.
Người ra vào Đan Minh nối liền không dứt, loại địa phương như vậy, trên cơ bản mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc.
Gia Cát Thương dẫn Phương Lâm tiến vào Đan Minh, bên trong vẫn rất rộng rãi, nhưng cũng có rất nhiều người, không ít người mặc áo bào luyện đan sư lui tới, lộ ra vẻ vô cùng náo nhiệt.
- Gia Cát thành chủ? Ngươi thế nào?
Đúng lúc này, một lão nhân đi ra, hơi kinh ngạc nhìn Gia Cát Thương nói.
Gia Cát Thương cười một tiếng:
- Đây không phải Cao lão ca sao, hồi lâu không thấy, nên ta cố ý tới nhìn ngươi một chút.
Lão nhâm họ Cao nghe vậy, cười cười, không có làm thật, lập tức nhìn về phía Phương Lâm đi theo Gia Cát Thương.
- Vị tiểu hữu này, chẳng lẽ là Phương Lâm, là người đạt được vị trí thứ nhất ở đại hội luyện đan sư?
Lão nhân họ Cao có phần kinh ngạc nói.
Gia Cát Thương gật đầu, lập tức ra hiệu cho Phương Lâm, để hắn hành lễ với lão nhân họ Cao này.
Phương Lâm đương nhiên làm theo, ôm quyền hành lễ với người này.
Ở xung quanh, không ít người đều đã dừng mọi việc lại, tò mò nhìn Phương Lâm, đồng thời cũng có một vài tiếng bàn luận.
- Người này chính là Phương Lâm sao? Nhìn rất phổ thông mà.
- Thiên tài luyện đan đứng đầu hạ tam quốc, danh tiếng này cũng đủ lớn.
- Cũng không biết là thiên tài, hay là công tử bột.
- Khẳng định là có thực lực, chẳng qua loại địa phương hạ tam quốc kia, cũng chỉ có như vậy.
- Không sai, đến nơi này, ngưu quỷ xà thần gì đó đều phải hiện ra nguyên hình.
Không ít người đều đang bàn luận về Phương Lâm, thậm chí càng có vài phần khinh thường.
Mặc Phương Lâm là thiên tài luyện đan đứng đầu hạ tam quốc. Nhưng ở nơi này, phần lớn người đều xem thường hạ tam quốc. Cho nên đối với Phương Lâm xuất thân từ hạ tam quốc, quản ngươi có phải là thiên tài hay không. Những người này trong tâm lý đã có một loại cảm giác ưu việt, cảm thấy thiên tài xuất thân từ hạ tam quốc, đến nơi này thì cũng không coi là thiên tài gì.
Phương Lâm cũng không điếc, đương nhiên là nghe được lời nói của những người này, nói không tức giận đó là giả. Nhưng hắn vừa mới đến, vẫn nên điệu thấp một chút, coi như như không nghe thấy gì.
Lão nhân họ Cao tên là cao Vọng Hải, chính là một vị trưởng lão có địa vị khá cao ở Đan Minh Huyền quốc, nhưng cũng không phải là người chủ sự nơi này.
- Phương Lâm phải không? Đã tới Đan Minh Huyền quốc ta, thì cũng là một phần tử của Đan Minh Huyền quốc, cũng phải tuân thủ quy củ của đan minh, không được tùy ý làm bậy, càng không được đưa ngạo khí của ngươi ở hạ tam quốc đến nơi này.
Cao Vọng Hải nói.
Phương Lâm gật đầu nói phải, nhìn như là một hài tử nông thôn vừa mới vào thành thị, khỏi phải nói trung thực đến cỡ nào.
Gia Cát Thương lại dẫn Phương Lâm đi gặp cái khác mấy trưởng lão Đan Minh khác. Có mấy người tỏ thái độ lãnh đạm, nhưng Gia Cát Thương vẫn phải dẫn Phương Lâm gặp một lần mới được, cũng coi là nhận cái mặt.
Nhưng Gia Cát Thương cũng không có mang đi gặp Tề đại sư, hắn cũng biết là Phương Lâm cùng với Tề Tam Hiên kia có chút khúc mắc. Bởi vậy căn dặn hắn, tuyệt đối không nên trêu chọc Tề Tam Hiên, cũng tận lực không nên để hắn chú ý tới ngươi.
Sau khi dẫn theo Phương Lâm quen thuộc hoàn cảnh Đan Minh một hồi, Gia Cát Thương liền rời đi. Dù sao hắn cũng là thành chủ Hắc Đỉnh thành, không có khả năng ở đây bồi tiếp Phương Lâm, để hắn tự mình hộ tống tới, đã coi như là rất tận tâm tận lực.
Sau khi Gia Cát Thương rời đi, Phương Lâm hỏi thăm một chút xem người nào là Mạc Tử Minh, người này chính là bạn cũ của Hàn Lạc Vân.
Đúng lúc này, bên ngoài Đan Minh có một nhóm người đi vào, đều là người trẻ tuổi, có nam có nữ, từng người mặc y phục gọn gàng, trên mặt có vẻ kiêu ngạo.


Trang 248# 1



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất