Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 501: câm miệng!!!

Chương 501: câm miệng!!!



Người đến có khuôn mặt tuấn lãng, rất có khí chất dương cương, người này mặc y phục màu đen, bước đi long hành hổ bộ, rất có tư thái vương giả.
Không hề nghi ngờ, người có thể ở phủ Thái Tử tùy ý như thế dĩ nhiên chính là Thái tử đương triều Huyền quốc.
- Bái kiến Thái tử.
Đám người cùng hành lễ nói, đều hạ thấp tư thái. Tuy rằng bọn họ đều là thiên tài Huyền quốc. Nhưng ở trước mặt vị Thái tử này, đều phải thu liễm ngạo khí.
Thái tử mỉm cười, gật đầu ra hiệu với đám người, lập tức nhìn về phía Tần Thiên Xuyên và Phương Lâm, hai người còn đang giằng co ở trong vườn hoa.
- Hai vị vẫn nên dừng lại, không nên làm hỏng tâm trạng của mọi người.
Thái tử hờ hững nhìn hai người nói, nhưng trong lời nói lại mang theo một sự uy nghiêm khó che giấu.
Tần Thiên Xuyên lộ ra vẻ mặt khó coi, gã còn chưa chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại còn chịu thiệt thòi trong tay Phương Lâm. Lúc này, trong lòng gã cực kì không cam lòng.
Nhưng lời nói của Thái tử, gã không dám không nghe, dù sao nơi đây cũng là phủ Thái Tử, người ta đang tổ chức yến hội, ngươi muốn ở chỗ này nháo sự, đây không phải là không cho Thái tử mặt mũi sao?
Phương Lâm tùy ý cười một tiếng, hắn cũng không quan tâm, dù sao mình cũng không có ăn thiệt thòi, dừng tay thì dừng tay.
- Hừ!
Tần Thiên Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn Phương Lâm. Mặc dù tạm thời thu tay lại, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có dự định bỏ qua cho Phương Lâm.
Thái tử cũng nhìn Phương Lâm một cái. Nhưng Phương Lâm lại chú ý tới, trong ánh mắt vị Thái tử này có vài phần lãnh ý.
Phát giác được điều này, Phương Lâm nhất thời âm thầm cảnh giác, đồng thời cảm thấy vô cùng nghi hoặc, mình cũng chưa từng trêu chọc qua vị Thái tử đây mà.
Thái tử chỉ lạnh lùng nhìn Phương Lâm trong chớp mắt, ở đây ngoại trừ Phương Lâm ra, không có người khác phát giác ra được.
- Hôm nay là thời gian mà Chu Dịch Thủy ta tổ chức thịnh yến thiên tài, hi vọng các vị có thể cho ta một chút tình mọn, có ân oán gì, đợi đến sau khi kết thúc yến hội lần này, tự các ngươi đi giải quyết, không nên ở trong phủ ta nháo sự.
Thái tử Chu Dịch Thủy nói, mặc dù lời nói bình thản, nhưng uy nghiêm của Thái tử hiển lộ không bỏ sót.
Ở đây không có người cảm thấy Chu Dịch Thủy bá đạo, ngược lại còn cảm thấy đương nhiên.
Chu Dịch Thủy đi vào trong nội phủ. Mà bầu không khí trong vườn hoa cũng có vẻ hơi ngột ngạt, dù sao Chu Dịch Thủy vừa mới hiện thân cảnh cáo bọn họ.
Tần Thiên Xuyên nhẫn nhịn đầy bụng tức giận, không chỗ phát tiết, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, ánh mắt kia giống như dã thú đang quan sát con mồi của mình.
Ở đây có không ít người đều âm thầm dò xét Phương Lâm, thấp giọng đàm luận xung đột giữa hắn và Tần Thiên Xuyên. Mặc dù bởi vì nguyên nhân Thái tử Chu Dịch Thủy ra mặt nên tạm thời hóa giải, nhưng hiển nhiên lấy tính cách của Tần Thiên Xuyên, việc này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, Phương Lâm sẽ còn gặp phải phiền phức.
Thậm chí Ngũ Hành giáo còn có phong cách làm việc tàn nhẫn, Phương Lâm có lẽ sẽ còn phải lo lắng tính mạng.
- Việc này nên trách ta, ta đã liên lụy ngươi vào.
Công Tôn Hiếu áy náy nhìn Phương Lâm nói.
Phương Lâm mỉm cười:
- Không sao, ta đã quen thuộc, nợ nhiều không ép thân, con rận quá nhiều rồi không sợ ngứa.
Thấy Phương Lâm còn cười được, Công Tôn Hiếu vội vàng nhắc nhở:
- Tần Thiên Xuyên này là người có thù tất báo, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Phương Lâm gật gật đầu, những đạo lý này hắn tự nhiên hiểu, Ngũ Hành giáo chính là thế lực lớn ở Huyền quốc. Mình chỉ cùng Tần Thiên Xuyên này phát sinh một chút xung đột mà thôi, cũng không đến nỗi kéo cả loại quái vật khổng lồ như Ngũ Hành giáo này vào.
Nếu như Ngũ Hành giáo thật sự bởi vì một chút việc nhỏ mà xuất thủ đối phó mình, vậy Ngũ Hành giáo không khỏi cũng quá mức hẹp hòi.
- A? Mau nhìn mau nhìn, Tích Nhược quận chúa đến.
- Hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia cũng tới!
- Ngọc Hư tông Hàn Ly thánh nữ cũng đến.
Ba thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên kết bạn mà đến, trong lúc nhất thời dẫn đến đám người sợ hãi thán phục, không thiếu nam tử càng nhìn đến trợn tròn mắt.
Mỗi người trong tam nữ đều có đặc sắc riêng, một người nhăn mày, một người nở nụ cười rực rỡ nhìn xung quanh, để không ít nam tử trẻ tuổi sinh ra ảo giác, thế gian còn có phong cảnh tươi đẹp hơn bây giờ sao?
Rất nhiều thiên tài nhao nhao đi đến nghênh đón, trò chuyện với ba vị thiên kiêu chi nữ được hoan nghênh nhất tại Huyền quốc.
- Hừ!
Sau khi Tần Thiên Xuyên khinh thường nhìn Phương Lâm một cái, cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đi nghênh đón ba vị thiên chi kiêu nữ.
Phương Lâm nhìn thoáng qua, thấy được một người trong ba người kia, cái đầu lập tức lớn lên.
- Khụ khụ, Công Tôn huynh, ta đứng ở sau ngươi.
Phương Lâm vừa định đứng ở sau lưng Công Tôn Hiếu tránh một chút, kết quả gia hỏa Công Tôn Hiếu này cũng đi ra nghênh đón tam nữ, lập tức để Phương Lâm xấu hổ một hồi.
Trên cơ bản đại đa số nam tử ở đây đều đi lên chào đón. Nhưng dù sao bọn họ đều là nhân vật có danh tiếng, lời nói cử chỉ đều vô cùng lễ phép, sẽ không để cho người sinh ra chán ghét.
- Ồ?
Lúc này, một người trong ba nữ bỗng nhiên khẽ ồ lên một tiếng, dường như nhìn thấy cái gì.
Ngay sau đó, chỉ thấy thiếu nữ mặc váy màu đen này không nhịn được đẩy đám người ra.
- Nhường một chút, nhường một chút.
- Đều tránh ra, tránh ra.
Đám người kinh ngạc, hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia này muốn làm cái gì?
Thiếu nữ váy đen đi từ trong đám người ra, đứng ở trước mặt Phương Lâm, một đôi mắt thanh tịnh nhìn chằm chằm Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn chung quanh, giống như là không nhìn thấy người ở trước mặt.
Cách đó không xa, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, đây là làm gì? Tại sao hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia lại nhìn chằm chằm vào Phương Lâm? Chẳng lẽ hai người quen biết? Hay là có ân oán gì?
Trong đôi mắt đẹp của Tích Nhược quận chúa và Hàn Ly thánh nữ đều toát ra kinh ngạc, các nàng cũng hoàn toàn không ngờ hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia sẽ làm như vậy.
Đây là muốn làm cái gì?
- Này, ngươi không dám nhìn ta sao?
Thiếu nữ váy đen mở miệng, giọng nói lung linh êm tai, nhưng lại có vẻ bất mãn.
Phương Lâm vội ho một tiếng, lúc này mới chuyển ánh mắt nhìn thiếu nữ váy đen.
- Hả, nàng ở đây làm gì.
Phương Lâm ra vẻ kinh ngạc nói.
Độc Cô Niệm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể mạnh mẽ đá Phương Lâm một cước.
Thiếu nữ mặc váy đen này, hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia này, đương nhiên là Độc Cô Niệm.
- Độc Cô tiểu thư, có phải là Phương Lâm này có thù với ngươi, chúng ta giúp ngươi giáo huấn hắn.
- Không sai, chỉ cần Độc Cô tiểu thư nói một câu, chúng ta sẽ giết hắn.
- Dám đắc tội Độc Cô tiểu thư, thật sự là không muốn sống.
Trong lúc nhất thời, lấy Tần Thiên Xuyên cầm đầu một đám thiên tài trẻ tuổi, đều nhao nhao mở miệng nói, xung phong nhận việc muốn giúp Độc Cô Niệm giáo huấn Phương Lâm.
Không ít người đều âm thầm lắc đầu. Phương Lâm này cũng thật sự là rất giỏi, đã đắc tội không ít người, lại còn có ân oán với Đại tiểu thư Độc Cô gia.
Phương Lâm nghe những thiên tài trẻ tuổi kia nói vậy, cũng tê cả da đầu, hắn thật đúng là sợ Độc Cô Niệm này vì trả thù mình trước kia khi dễ nàng, trực tiếp để những thiên tài ở đây hành hung mình.
Một người hai người còn tốt. Nếu như nhiều người như vậy cùng tiến lên, mình có ba đầu sáu tay đều phải bị đánh ngã trên mặt đất.
Lúc này, Phương Lâm có một loại xúc động nhanh chân lên chạy, mất mặt gì đó cũng không sao cả.
- Câm miệng!!!
Ai ngờ Độc Cô Niệm lại quay đầu quát một tiếng, khắp khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, chấn động đến những người xung phong nhận việc đều ngây ngốc ngay tại chỗ.





Trang 251# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất