Chương 503: minh lôi thủ
Độc Cô Niệm vừa ra tay, lập tức khiến Phương Lâm kinh hãi. Một khoảng thời gian không gặp, thực lực của nha đầu này đã tăng cao nhiều như vậy, hoàn toàn vượt qua dự đoán của Phương Lâm.
Chỉ thấy trong khi thân hình Độc Cô Niệm phập phù, một đôi ngọc thủ lóe ra ngân quang nhàn nhạt, giống như hai lưỡi đao sắc bén, thẳng đến lồng ngực Phương Lâm.
Phương Lâm cũng kinh ngạc khi thấy thân pháp của Độc Cô Niệm, hắn nhớ kỹ trước kia chưa thấy Độc Cô Niệm không có thi triển loại thân pháp này. Chẳng lẽ là sau khi trở lại Huyền quốc mới học được?
Không có chút do dự, Phương Lâm thò hai tay ra, vô cùng tinh chuẩn mà quả quyết bắt lấy cổ tay của Độc Cô Niệm, khiến cho thân hình Độc Cô Niệm lập tức ngừng lại.
Vẻ mặt của Độc Cô Niệm không thay đổi, ngược lại còn mang một chút giảo hoạt.
- Hả?
Phương Lâm hơi kinh hãi, lập tức buông lỏng ra cổ tay Độc Cô Niệm, chỉ thấy hai cánh tay của Độc Cô Niệm đều được ngân quang bao phủ.
Phương Lâm tiếp xúc đến ánh bạc này, lập tức có một loại cảm giác nhói nhói, giống như là bị lôi điện đánh trúng.
- Đây là võ học gì?
Phương Lâm hơi kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc, cũng không còn chủ quan, nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên oanh ra một quyền.
Lực lượng của một quyền này, để Độc Cô Niệm lập tức biến sắc. Không chỉ có nàng, những thiên tài Huyền quốc khác ở đây cũng đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Một quyền này, nhìn như bình thường, nhưng lại mang khí thế cực kì đáng sợ, giống như một ngọn núi ngăn ở phía trước, đều vẫn bị một quyền này đánh nát.
Mà một quyền này, Phương Lâm cũng vẫn không có vận dụng toàn lực, dù sao đối thủ là Độc Cô Niệm, nếu là xuống tay nặng, không để ý thì sẽ làm bị thương nàng.
Độc Cô Niệm khẽ cắn môi, ánh mắt có phần u oán, Phương Lâm này quả thực chính là một tên hỗn đản, hồi lâu không gặp mà đã xuống tay nặng như vậy.
Lập tức, hai tay Độc Cô Niệm liên tục huy động, một vòng ngân quang bao phủ trước người, biến thành một bàn tay lớn màu bạc, trên đó có từng đợt lôi quang phun trào.
Oanh!!!
Bàn tay của Phương Lâm mạnh mẽ nện vào trên bàn tay lớn màu bạc này. Lập tức, trong bàn tay lớn màu bạc bộc phát ra lôi quang kinh người loá mắt, bao phủ cả người Phương Lâm lại.
- Minh Lôi thủ của Đại tiểu thư Độc Cô gia quả nhiên lợi hại!
- Mặc dù còn chưa đạt cảnh giới tối cao, nhưng như vậy đã có uy lực vô cùng khả quan.
- Phương Lâm kia hẳn là thua thiệt lớn.
- Nếu như uy lực mạnh hơn một chút, sợ là có thể lấy tính mạng của Phương Lâm này.
Ở đây, rất nhiều người đều đang tán thưởng thực lực của Độc Cô Niệm. Nhưng ở trong mắt của những thiên tài khác, mặc dù Minh Lôi Thủ Độc Cô Niệm lợi hại. Nhưng tuổi tác của Độc Cô Niệm quá nhỏ, lại đặt đại lượng tinh lực ở trên phương diện đan đạo. Cho nên mới không tu luyện được Minh Lôi Thủ tới cảnh giới cao thâm, còn không có phát huy ra uy lực chân chính của Minh Lôi Thủ này.
Nếu như để mấy người thiên tài võ đạo của Độc Cô gia tới thi triển Minh Lôi Thủ, vậy uy lực tuyệt đối khác với Độc Cô Niệm.
- Ai da, xem ra nàng thật sự có tiến triển, vi sư rất vui mừng.
Giọng nói của Phương Lâm truyền đến từ bên trong lôi quang, chỉ thấy ngân quang tán đi, lộ ra thân hình Phương Lâm.
Tóc tai của Phương Lâm có hơi lộn xộn, nhưng trừ cái đó ra, thì không có bất luận thương thế gì, quần áo có rách một ít, trừ cái đó ra, Phương Lâm có thể nói là hoàn hảo không chút tổn hại.
Độc Cô Niệm nhếch lên miệng nhỏ, lộ ra vẻ cực kì không vui.
- Tại sao da của ngươi trở nên dày như vậy? Ngay cả Minh Lôi Thủ của ta đều hoàn toàn không đả thương được ngươi.
Độc Cô Niệm buồn bực nói.
Phương Lâm im lặng, Độc Cô Niệm nàng trưởng thành. Chẳng lẽ Phương Lâm ta còn dừng lại ở trình độ lúc trước sao?
Ăn ngay nói thật, nếu như vừa rồi Phương Lâm dùng hết toàn lực vào một quyền kia, hoàn toàn có thể đánh nát bàn tay lớn màu bạc, thậm chí một lần đánh bại Độc Cô Niệm.
Nhưng hắn không có dùng hết toàn lực, từ đầu đến cuối có chỗ giữ lại, thậm chí căn bản không có làm thật.
- Lại ăn ta một chiêu!
Độc Cô Niệm không cam lòng, nàng thật vất vả mạnh lên, muốn lúc gặp được Phương Lâm sẽ hung hăng giáo huấn hắn một trận, đương nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay.
Chỉ thấy Độc Cô Niệm nắm lại hư không ở trước người, lại có một cây trường mâu ngân sắc bị nàng cầm ở trong tay.
Cây trường mâu ngân sắc này vô cùng thanh tú, nhưng lại có lôi quang phun trào, âm thanh lốp bốp kia, để cho người ta không khỏi có phần âm thầm kinh hãi.
Sau một khắc, Độc Cô Niệm mạnh mẽ ném trường mâu ngân sắc ở trong tay về phía Phương Lâm, trường mâu lóe ra Lôi Điện chi lực bành trướng, thẳng đến phía Phương Lâm.
- Đến hay lắm!
Phương Lâm cười to, không sử dụng võ học thần thông gì, vẫn chỉ đấm ra một quyền, trên nắm tay có khí huyết phun trào, uy thế kinh người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ít người đều âm thầm nhíu mày, cảm thấy Phương Lâm này quá mức khinh thường, ngay cả Độc Cô Niệm cũng vô cùng bất mãn, cho rằng Phương Lâm quá coi thường mình.
Nhưng bây giờ đã xuất thủ, muốn thu cũng thu không được.
Ầm ầm!!!
Một tiếng vang thật lớn, lôi quang bắn ra bốn phía. Bên ngoài võ viện, đông đảo thiên tài nhao nhao lui lại, tránh khỏi bị lôi quang liên lụy đến.
Độc Cô Niệm kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, thân hình lảo đảo lui lại, một chút mất tập trung không đứng vững, liền muốn ngã xuống phía sau.
Đúng lúc này, thân hình Phương Lâm đột nhiên xuất hiện, trên mặt nở nụ cười xán lạn, nhẹ nhàng kéo thân hình Độc Cô Niệm lại, khiến cho Độc Cô Niệm không có ngã xuống.
Nhưng như vậy, Độc Cô Niệm lại lấy một tư thế cực kì kiều diễm bị Phương Lâm ôm vào trong ngực, lộ ra cảnh y như là chim non nép vào người.
Độc Cô Niệm sững sờ nhìn Phương Lâm, trên mặt lập tức nổi lên một chút đỏ ửng, hiếm thấy có mấy phần vẻ thẹn thùng.
Mà mọi người ở đây cũng đều nhìn tới ngây người, nhất là nhìn xem tư thế của hai người, quả thực khiến những người hâm mộ Độc Cô Niệm tức chết.
Chúng ta muốn nói vài lời với Độc Cô Niệm cũng còn khó như lên trời, ngươi chỉ là một tiểu tử đến từ hạ tam quốc lại có thể cùng Độc Cô đại tiểu thư thân mật như vậy, đây tính là chuyện gì xảy ra?
Ai cũng không có chú ý tới Thái tử Huyền quốc Chu Dịch Thủy, sâu trong đôi mắt của y cũng hiện lên một chút u ám, thậm chí là phẫn nộ, nhưng lại che giấu rất tốt, trên mặt còn mỉm cười.
- Ngươi hỗn đản này!
Độc Cô Niệm mắng một tiếng, thoát khỏi lồng ngực Phương Lâm, nhưng bước chân vẫn còn có chút bất ổn.
Phương Lâm cười ha hả:
- Mặc dù có tiến bộ, nhưng nếu so với vi sư, vẫn còn kém không ít, về sau cũng không thể còn bất kính với vi sư.
- Phi! Ta còn không có dùng hết toàn lực đâu, ngươi đắc ý cái gì?
Độc Cô Niệm khinh thường nói.
Tuy rằng nói lời như thế, nhưng trong lòng Độc Cô Niệm vẫn rất rõ ràng, mình và Phương Lâm hoàn toàn chính xác có chênh lệch không nhỏ. Dù cho Độc Cô Niệm còn có mấy loại võ học vẫn chưa thi triển ra, nhưng cho dù là thi triển ra, cũng sẽ vẫn như cũ không phải là đối thủ của Phương Lâm.
Nhưng cho dù không phải đối thủ của Phương Lâm, Độc Cô Niệm tuyệt không uể oải, thậm chí còn có chút hài lòng, hoặc là nói biểu hiện của Phương Lâm để nàng rất hài lòng.
- Chạm đến là thôi, cũng là một trận đọ sức đặc sắc.
Chu Dịch Thủy vỗ tay nói.
- Đã ở trước mặt Thái tử điện hạ bêu xấu.
Độc Cô Niệm khiêm tốn nói.
Chu Dịch Thủy mỉm cười:
- Niệm Nhi cô nương dù sao cũng là luyện đan sư, phương diện võ đạo có hơi khiếm khuyết cũng không tính cái gì, dù sao luyện đan sư chỉ cần luyện tốt đan dược là được rồi, không so được với võ giả.
Lời này vừa nói ra, rơi vào trong tai Phương Lâm, Độc Cô Niệm cùng với mấy người thiên tài đan đạo ở đây, coi như có chút không đúng vị lắm.
Trang 252# 2