Chương 504: ẩn nhẫn
Chu Dịch Thủy nói lời này, nghe thế nào đều cảm thấy có ý gièm pha luyện đan sư, điều này khiến một những luyện đan sư thiên tài ở đây cảm thấy có phần bất mãn.
Cho dù ngươi là Thái tử Huyền quốc, nhưng gièm pha luyện đan sư như thế này, cũng thật là có chút quá phận.
Độc Cô Niệm cũng không vui, mở miệng nói:
- Thái tử, bên trong luyện đan sư cũng có cường giả, chỉ là thực lực của ta không đủ mà thôi.
- Ha ha, có đúng không?
Đối với Độc Cô Niệm nói lời phản bác, Chu Dịch Thủy căn bản cũng không có coi ra gì, chỉ cười nhạt một tiếng.
Độc Cô Niệm cũng không nói gì nữa, mấy vị thiên tài đan đạo khác đều trầm mặc. Cho dù Chu Dịch Thủy gièm pha luyện đan sư, bọn họ cũng không biết nói gì cho tốt, vạn nhất chọc giận vị Thái tử Huyền quốc này, vậy thì không tốt lắm.
- Vị bằng hữu này, hẳn là Phương Lâm đến từ hạ tam quốc đúng không?
Chu Dịch Thủy nhìn về phía Phương Lâm, mở miệng hỏi, giọng điệu bình thản. Nhưng Phương Lâm vẫn có thể nghe ra. Người này đang xem thường mình, bên trong ánh mắt mang vẻ cao ngạo.
Nhưng cũng khó trách, Chu Dịch Thủy chính là Thái tử Huyền quốc, thân phận tôn quý, càng là nhân tài kiệt xuất trong cao thủ trẻ tuổi ở Huyền quốc, mà mình chỉ là đến từ hạ tam quốc, tự nhiên sẽ không coi trọng mình.
- Phải, Phương Lâm bái kiến Thái tử điện hạ.
Mặc dù Phương Lâm đối với Chu Dịch Thủy này cũng rất không ưa, nhưng hiện tại vẫn phải hạ tư thái tương đối thấp, ôm quyền hành lễ với Chu Dịch Thủy.
Chu Dịch Thủy nhẹ gật đầu:
- Hạ Tam quốc có thể xuất hiện một thiên tài như ngươi vậy, thật đúng là không dễ.
Phương Lâm trầm giọng nói:
- Thái tử điện hạ quá khen rồi.
Chu Dịch Thủy đánh giá Phương Lâm, bỗng nhiên cười nói:
- Ta từng nghe người nói qua, trên người ngươi mang mấy loại thuật luyện đan cổ, không bằng biểu diễn cho mọi người chúng ta xem một chút, cũng coi như trợ hứng cho lần yến hội thiên tài này.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Phương Lâm lập tức hơi trầm xuống, không ít người cũng đều trêu tức nhìn Phương Lâm.
Đây là coi Phương Lâm hắn như khỉ đến đùa nghịch, ai cũng biết luyện đan sư sẽ không dễ dàng ở trước mặt người khác biểu hiện ra tuyệt chiêu của mình, trừ khi là mình nguyện ý, nếu không người khác không thể ép buộc.
Nhưng Chu Dịch Thủy này lại muốn Phương Lâm ở trước mặt mọi người biểu diễn một ít thuật luyện đan của hắn, đây rõ ràng là muốn Phương Lâm khó xử, đồng thời muốn thể hiện ra tư thái và địa vị hơn người.
Đổi lại là bất luận luyện đan sư nào chỉ sợ đều không chịu được mệnh lệnh như vậy.
Độc Cô Niệm lộ vẻ mặt không cam lòng:
- Thái tử, ngươi để Phương Lâm ở trước mặt mọi người biểu diễn ra thuật luyện đan, không khỏi quá không tôn trọng luyện đan sư!
Chu Dịch Thủy lộ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc:
- Ta chỉ để Phương Lâm thi triển ra một chút thuật luyện đan của hắn, cho mọi người trợ trợ hứng, cũng không có nhục hắn, càng không có khinh thị hắn, vì sao nói ta không tôn trọng luyện đan sư?
Độc Cô Niệm tức giận đến cắn răng, mấy vị thiên tài đan đạo khác muốn nói chuyện, nhưng e ngại uy nghiêm của Chu Dịch Thủy nhiều hơn, bọn họ cũng chỉ giận mà không dám nói gì.
- Ha hả, thái tử điện hạ để ngươi biểu hiện ra, vậy ngươi thi triển ra một ít thế nào?
Tần Thiên Xuyên cười lạnh nói.
- Không sai, thái tử điện hạ để ngươi biểu hiện ra, chính là để mắt ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không vui sao?
Lục Vân Phi cũng thêm mắm thêm muối nói.
Công Tôn Hiếu đứng dậy, ôm quyền nhìn Thái tử nói:
- Điện hạ, luyện đan sư có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của luyện đan sư, để bọn họ ở trước mặt mọi người biểu hiện ra thuật luyện đan của mình, đây là không tôn trọng luyện đan sư, mong Thái tử điện hạ thận trọng.
Phương Lâm vẫn luôn không nói gì, vẻ mặt cũng lộ ra cực kì bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn tuyệt không bình tĩnh.
Hắn đã rõ ràng cảm giác được, Chu Dịch Thủy này rõ ràng đang cố ý nhắm vào mình. Mặc dù Phương Lâm không rõ ràng mình cùng Thái tử điện hạ này có ân oán gì, nhưng tuân theo lý niệm người không phạm ta ta không phạm người, Phương Lâm vẫn còn xem như khắc chế.
- Công Tôn Hiếu, ngươi nói cái gì? Cũng dám chỉ trích hái tử điện hạ?
Tần Thiên Xuyên lập tức nhìn Công Tôn Hiếu lớn tiếng quát tháo.
Công Tôn Hiếu nhíu mày, nói:
- Tại hạ cũng không chỉ trích Thái tử điện hạ. Nhưng Phương Lâm là luyện đan sư của Đan Minh. Nếu như hắn muốn biểu hiện ra, tự nhiên sẽ biểu hiện ra, nếu là không muốn, cũng hi vọng Thái tử điện hạ không nên cưỡng ép.
Công Tôn Hiếu đã nâng lên Đan Minh, đây là đang nói cho Chu Dịch Thủy biết. Mặc dù Phương Lâm xuất thân từ hạ tam quốc. Nhưng dù sao hắn vẫn là luyện đan sư của Đan Minh, cũng không phải là không có bối cảnh.
Nụ cười trên mặt Chu Dịch Thủy biến mất, thay vào đó là một sự lạnh lùng.
- Đã như vậy, quên đi.
Chu Dịch Hủy nói.
Nhưng ai cũng nghe được, Chu Dịch Thủy đã có vài phần bất mãn. Lập tức, có không ít người lộ vẻ đồng tình nhìn Phương Lâm. Ở Huyền quốc, người khiến cho Thái tử Chu Dịch Thủy bất mãn, đều không có kết cục gì tốt. Tên Phương Lâm này mới đến, không có căn cơ chút nào, sợ rằng sẽ phải xui xẻo.
Phương Lâm âm thầm nắm chặt tay, hắn rất muốn tiến lên đè Chu Dịch Thủy này xuống đất hành hung một trận, nhưng cũng chỉ có thể ngẫm lại mà thôi.
Ở cái địa phương này, cho dù là Chu Dịch Thủy đến tát mình một cái, chính mình cũng không thể động thủ, bằng không mà nói, sợ rằng căn bản không ra khỏi phủ Thái Tử đã bị cao thủ ở đây trấn sát tại chỗ.
- Phương Lâm, ta đột nhiên muốn đi Đan Minh dạo một vòng, ngươi đi cùng ta có được hay không?
Độc Cô Niệm nói, nháy mắt một cái nhìn xem Phương Lâm.
Phương Lâm lộ ra vẻ mỉm cười, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp, Độc Cô Niệm này hiển nhiên là không muốn để cho mình lưu ở nơi đây khó xử, cố ý tìm bậc thang để cho mình xuống.
- Yến hội còn chưa bắt đầu, Độc Cô đại tiểu thư sao có thể rời đi được? Chẳng lẽ là không cho bản nhân mặt mũi sao?
Giọng nói của Chu Dịch Thủy truyền đến, ánh mắt mang vài phần lãnh ý nhìn Phương Lâm.
Độc Cô Niệm tức tối khó thở, muốn nói chuyện, nhưng lại bị Phương Lâm ngăn cản.
- Thái tử điện hạ nói đúng, yến hội còn chưa bắt đầu, làm sao có thể rời đi chứ?
Phương Lâm cười hì hì nói, không có chút khác thường nào.
Một số người lộ vẻ mặt kinh ngạc. Phương Lâm này thật đúng là không tầm thường, nhận phải vũ nhục cùng đối đãi như thế, lại còn có thể cười được.
Chỉ là điểm này, đã có thể thấy người này không phải người bình thường, chí ít ở phương diện ẩn nhẫn này, so rất nhiều người đều mạnh hơn.
Nhưng trong lòng Độc Cô Niệm lại có chút khó chịu, nàng nhận biết Phương Lâm, là vô cùng kiêu ngạo. Nhưng ở nơi này, Phương Lâm lại có thể giả trang khuôn mặt tươi cười.
Lúc này, Độc Cô Niệm có một loại xúc động, lôi kéo Phương Lâm rời khỏi cái phủ thái tử chết tiệt này, rời khỏi Huyền Đô đầy bẩn thỉu này.
Nhưng nghĩ đến chuyện của gia tộc mình, Độc Cô Niệm lập tức ảm đạm. Hiện tại, chính mình cũng đã hãm vào bên trong vòng xoáy, làm sao có thể liên lụy đến Phương Lâm chứ?
- Ngươi không nên tới nơi này.
Độc Cô Niệm nhẹ giọng ở bên tai Phương Lâm nói.
Phương Lâm mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ là bên trong con ngươi lóe ra một vòng hàn quang nhàn nhạt.
" Chọc giận ta, vậy cho dù là Huyền quốc to lớn này, ta cũng sẽ lật tung cho ngươi xem!"
Trong lòng Phương Lâm âm thầm nói.
Yến hội được cử hành ngay ở trong vườn hoa, đám người cùng nhau ngồi xuống, các loại mỹ vị món ngon sơn trân hải vị rất nhanh đã được bưng lên, đồng thời còn có vũ nữ xinh đẹp như Thiên Tiên làm bạn nhảy trợ hứng, đám người ngồi ghế chuyện trò vui vẻ. Duy chỉ có chỗ Phương Lâm, ngoại trừ Công Tôn Hiếu và Độc Cô Niệm ra, không còn người khác tới trò chuyện.
- Chư vị tới đến phủ của bản nhân, chính là bản nhân vinh hạnh, ta ở đây kính chư vị một chén.
Chu Dịch Thủy nâng chén rượu trong tay lên, nói với mọi người.
Trang 254# 1