Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 507: liên tiếp khiêu khích

Chương 507: liên tiếp khiêu khích



Huyền quốc có một chỗ hiểm địa, tên là hung núi Bách Thú, nằm trong một dãy núi ở phía bắc Huyền quốc, ít ai lui tới, yêu thú nhiều vô số kể.
Bởi vì nơi đây đã từng phát sinh yêu thú bạo động, dẫn đến vài toà thành trì ở gần bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Bởi vậy, toàn bộ phạm vi ngàn dặm xung quanh hung núi Bách Thú, đều được đại năng của Huyền quốc dùng trận pháp cổ xưa phong ấn, khiến cho yêu thú trong đó không cách nào chạy ra, vĩnh viễn bị cầm tù trong đó.
Nói trắng ra là, hung núi Bách Thú chính là một cái lồng giam nhằm vào yêu thú.
Hung núi Bách Thú đã bị phong ấn mấy trăm năm, vẫn luôn không có mở ra, chỉ có đương đại Hoàng đế Huyền quốc từng ở thời điểm tuổi nhỏ xâm nhập hung núi Bách Thú, sau đó còn sống đi ra.
Trừ cái đó ra, trên cơ bản những người khác len lén tiến vào hung núi Bách Thú, muốn thu hoạch được cơ duyên, toàn bộ đều chết ở bên trong.
Sở dĩ hung núi Bách Thú được xưng là hung núi, bởi vì yêu thú ở đó phần lớn là hung thú, vô cùng táo bạo, đồng thời có số lượng rất nhiều, đi tới chỗ nào đều sẽ gặp được yêu thú.
Võ giả Nhân tộc muốn sống sót ở bên trong hung núi Bách Thú, trừ khi là có thực lực vô cùng cường đại, nếu không xác suất cực thấp.
Đám người cũng không ngờ, hung núi Bách Thú bị phong ấn nhiều năm lại muốn mở ra lần nữa, đây là việc được quyết định từ khi nào? Tại sao trước đó một chút tin tức phong thanh đều không có?
- Thái tử, hung núi Bách Thú thật sự sẽ mở ra sao?
Có người mở miệng hỏi, mặc dù đây là tin tức do Chu Dịch Thủy nói, độ tin cậy hẳn là rất cao. Nhưng không ít người vẫn còn có chút không quá tin tưởng. Dù sao hung núi Bách Thú bị phong ấn nhiều năm như vậy, bây giờ lại đột nhiên nói muốn mở ra lần nữa, hoàn toàn không có một chút tin tức.
Chu Dịch Thủy nói:
- Việc này chính xác một trăm phần trăm, phụ hoàng ta đã cùng với các thế lực lớn trao đổi hai lần, trên cơ bản đã định ra, đoán chừng không lâu sau đó, tin tức này sẽ được truyền ra.
Nghe vậy, mọi người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng cũng có người mang vài phần lo nghĩ, đang yên đang lành. Tại sao bỗng nhiên muốn mở ra hung núi Bách Thú chứ?
- Việc này trước không cần đàm luận, ta cũng chỉ là lộ ra một tin tức cho các ngươi mà thôi, cụ thể như thế nào, ngay cả ta cũng không rõ ràng lắm.
Chu Dịch Thủy cười nói.
Mọi người lộ vẻ mặt khác nhau, tin tức hung núi Bách Thú sắp mở ra thật sự quá rung động, đây là muốn để tất cả các thế lực tại Huyền quốc đều cuốn vào trong đó sao?
Dù sao hung núi Bách Thú có uy danh hiển hách, nhưng cũng là một địa phương mà võ giả tha thiết ước mơ muốn thăm dò, chỉ cần vận khí không phải quá kém, trên cơ bản đều có thể có thu hoạch.
Truyền ngôn hung núi Bách Thú kia là một trong những chiến trường giữa võ giả Nhân tộc và Yêu tộc, nơi đó đã từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên. Trong đó có rất nhiều bảo vật, có rất nhiều thiên địa linh dược.
Thậm chí có lời đồn, ở trong hung núi Bách Thú kia đã từng có Chân Long hiện ra trong chớp mắt. Nhưng lời đồn này là thật hay giả thì căn bản không ai biết, dạng truyền ngôn như thế này cũng chỉ giúp hung núi Bách Thú tăng thêm mấy phần thần bí mà thôi.
- Công Tôn huynh, sau khi hung núi Bách Thú mở ra, thế lực khắp nơi tại Huyền quốc đều sẽ đi đến đó sao?
Phương Lâm nhìn Công Tôn Hiếu một chút, thấy hắn đang suy nghĩ điều gì, không khỏi mở miệng hỏi.
Công Tôn Hiếu gật đầu, nói:
- Hung núi Bách Thú có can hệ trọng đại, dù cho trong núi nguy hiểm trùng điệp. Nhưng đoán chừng thế lực nào trong Huyền quốc cũng sẽ không bỏ lỡ. Tuy rằng có nguy hiểm tồn tại, nhưng nếu có thu hoạch, chỗ tốt kia sẽ không cách nào tưởng tượng.
Phương Lâm nhíu mày, lại nhìn Độc Cô Niệm một chút, nói:
- Chắc là Độc Cô gia nàng cũng sẽ tham dự chứ?
Độc Cô Niệm không biết Phương Lâm có ý gì, lập tức nói:
- Hẳn là sẽ đi.
Phương Lâm chép miệng một cái, nói:
- Chẳng có ý nghĩa gì cả? Vì một chút cơ duyên và bảo vật hư vô mờ mịt, còn phải lấy mạng của mình để đánh cược, ta cảm thấy không có lời nha.
Công Tôn Hiếu và Độc Cô Niệm đều liếc mắt nhìn hắn, nhất là Độc Cô niệm, chính ngươi ở Càn quốc không phải cũng đã đi hang động vô tận dưới lòng đất sao?
- Chư vị, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây, ngoại trừ hưởng thụ món ngon rượu ngon ra, có phải là cũng nên làm một chút việc tương đối thú vị.
Lúc này, Lục Vân Phi đứng dậy, cao giọng nhìn mọi người nói.
- Đó là đương nhiên!
Đám người lập tức hưởng ứng, trong đó lấy Tần Thiên Xuyên kêu hung hăng nhất.
Lục Vân Phi ôm quyền với Chu Dịch Thủy, nói:
- Thái tử, không bằng để cho chúng ta tự mình luận bàn đọ sức. Dù sao mọi người đều có danh tiếng thiên tài, nếu như không luận bàn một hai, thật sự là không hay chút nào.
- Không sai! Yến hội thiên tài, tự nhiên không thể thiếu luận bàn!
Có một người đứng ra nói chuyện, đương nhiên là Tần Thiên Xuyên kia.
Hai người này kẻ xướng người hoạ, người sáng suốt cũng nhìn ra được họ có ý đồ gì, không ít người nhìn về phía Phương Lâm, trong mắt có mấy phần đồng tình.
Phương Lâm bĩu môi, đồ đần cũng nhìn ra được, hai người này đang muốn nhắm vào mình.
- Ha ha, đã như vậy, vậy ta cũng không thể làm mọi người mất hứng, vậy chuyển yến hội qua võ viện đi.
Chu Dịch Thủy nói, rất sảng khoái đồng ý.
Gã đương nhiên sẽ đồng ý, có thể nhìn thấy có người nhằm vào Phương Lâm, gã như thế nào cũng sẽ không cự tuyệt.
Lập tức, yến hội được chuyển đến bên ngoài Võ viện, chỉ thấy Tần Thiên Xuyên kia là người đầu tiên nhảy ra, chỉ vào Phương Lâm nói:
- Trước đó không có thật tốt giáo huấn ngươi, ngươi lại còn chẳng biết xấu hổ lưu ở nơi này ăn uống no say, xem ra hôm nay ta phải cho ngươi một bài học mới được.
Phương Lâm lộ vẻ mặt vô tội, nói:
- Ta ăn uống no say thì làm phiền ngươi sao? Cái phủ Thái Tử này là nhà ngươi sao? Ta tới tham gia yến hội, chẳng lẽ còn không cho phép ta ăn uống sao? Có đạo lý như vậy sao?
Mọi người đều cười lạnh, Tần Thiên Cuyên càng lộ vẻ mặt khinh thường, nói:
- Con chuột nhắt đến từ hạ tam quốc, không có dũng khí đánh với ta một trận sao?
Độc Cô Niệm không nhịn được, lập tức đứng lên mắng:
- Họ Tần, ngươi tính là thứ gì? Mở miệng một tiếng hạ tam quốc? Ngươi sinh ở Ngũ Hành giáo thì rất lợi hại phải không? Không có cha mẹ của ngươi, ngươi lại là đồ vật gì?
Tần Thiên Xuyên không ngờ Độc Cô Niệm sẽ vì một tên Phương Lâm mà mắng gã như thế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhưng gã đổ tất cả mọi thứ đến đến trên người Phương Lâm.
- Độc Cô tiểu thư, lời ấy quá đáng rồi, Tần huynh chỉ là không ưa Phương Lâm kia mà thôi.
- Không sai, một tiểu nhân vật đến từ hạ tam quốc mà thôi, không đáng để nói giúp như thế.
- Những con dế nhũi này không biết trời cao đất rộng, hoàn toàn chính xác phải cho một chút giáo huấn mới phải.
Từng người thiên tài Huyền quốc nhao nhao mở miệng nói, vậy mà đều đang chờ mong Tần Thiên Xuyên có thể giáo huấn Phương Lâm.
Độc Cô Niệm cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Ngày bình thường những người này còn ra dáng thiên tài. Tại sao đều là loại đức hạnh này? Chẳng lẽ xuất thân từ hạ tam quốc, nên phải nhận xem thường cùng chèn ép sao?
Công Tôn Hiếu nói khẽ với Phương Lâm:
- Không nên vọng động, Tần Thiên Xuyên có thực lực rất mạnh, ta đối đầu với hắn đều không thể giành chiến thắng, nhịn một chút là được rồi.
Đúng vậy, nhịn một chút là được, trong lòng Phương Lâm cũng nghĩ như vậy.
- Phương Lâm, ngươi không phải thiên tài sao? Chẳng lẽ ngay cả dũng khí đánh với ta một trận cũng không có sao? Đã như vậy, vậy ngươi vẫn nên chạy về Càn quốc đi, Huyền quốc không chứa nổi phế vật như ngươi vậy.
Tần Thiên Xuyên nổi giận mắng.
Phương Lâm cười, một hơi uống cạn chén rượu ở trước người, lập tức đứng dậy.
- Ta cũng rất muốn điệu thấp, thế nhưng một số người hết lần này tới lần khác đánh mặt ta. Ta rốt cuộc nên đánh hay không đánh đây?
Phương Lâm nở nụ cười, có vẻ đang cân nhắc nhìn Tần Thiên Xuyên kia.





Trang 254# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất