Chương 510: nửa đường rời đi
Bầu không khí rất không thích hợp. Cho dù người phản ứng chậm đi nữa, cũng đều cảm giác được điều này.
Vừa rồi Phương Lâm đã sắp cường thế nghiền ép Tần Thiên Xuyên. Nhưng Chu Dịch Thủy lại chặn ngang một tay, cứu được Tần Thiên Xuyên, khiến cho Tần Thiên Xuyên dù bại, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Đổi lại bất luận kẻ nào, bị tư thái cường hoành như vậy ngăn cản, trong lòng đều sẽ có phần khó mà tiếp nhận.
Lúc này, sợ rằng Phương Lâm đã đối với Thái tử Chu Dịch Thuỷ sinh ra bất mãn.
- Thái tử điện hạ cảm thấy một chiêu vừa rồi của ta kia như thế nào?
Phương Lâm cười hỏi, dường như không tức giận chút nào.
Chu Dịch Thủy đặt chén rượu xuống, lãnh đạm mở miệng:
- Không tệ.
Hai chữ thật đơn giản, nhưng đã đại biểu thái độ của Chu Dịch Thủy. Tuy rằng là tán thưởng, nhưng Phương Lâm lại nghe ra, Chu Dịch Thủy đang miệt thị mình.
Trong lòng Phương Lâm cười lạnh, Thương Khung Nhất Chỉ tuyệt đối là võ học cực kỳ lợi hại. Nếu như thực lực của mình cao hơn một chút, thi triển ra chiêu này tuyệt đối có thể nghiền ép Tần Thiên Xuyên đến nỗi ngay cả cặn cũng không còn sót lại một chút nào.
Nhưng ở trong miệng Chu Dịch Thủy, vẻn vẹn chỉ là không tệ mà thôi.
Độc Cô Niệm lộ ra vẻ mặt lo lắng, nàng biết tính tình của Phương Lâm táo bạo. Nàng lo lắng hắn trong lúc phẫn nộ sẽ nói năng lỗ mãng với Chu Dịch Thủy. Như vậy, sợ rằng sẽ phải chọc phải đại phiền toái.
Dù sao Chu Dịch Thủy cũng là Thái tử Huyền quốc, uy nghiêm vô song, sẽ không cho phép người khác mạo phạm y. Cho dù rất nhiều thiên tài Huyền quốc ở đây, thời điểm đối mặt với Chu Dịch Thủy đều phải lộ vẻ mặt khách khí cười làm lành, ai dám bất kính?
Lúc này, Độc Cô Niệm đang không ngừng nháy mắt với Phương Lâm, để hắn tạm thời nhịn một chút, không nên cùng với Chu Dịch Thủy phát sinh xung đột gì.
Phương Lâm đương nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của Độc Cô Niệm, trong lòng cũng hiểu rõ nàng có ý gì. Hắn cũng không có muốn cùng với Chu Dịch Thủy phát sinh xung đột.
Cho dù trong lòng Phương Lâm xác thực rất chán ghét Chu Dịch Thủy. Nhưng hiện tại, mình vẫn chưa đủ thực lực, cũng không có vốn liếng gì để để phát sinh xung đột với Chu Dịch Thủy.
Nhìn từ vừa rồi Chu Dịch Thủy dễ dàng hóa giải Thương Khung Nhất Chỉ của mình mà xem. Sợ rằng Chu Dịch Thủy đã sớm đạt đến cảnh giới Thiên Nguyên, thực lực thâm bất khả trắc. Nếu như mình giao đấu với y thì sẽ không có phần thắng nào.
Còn nữa, nơi này chính là phủ Thái Tử. Trong phủ có cao thủ nhiều như mây, chỉ cần Chu Dịch Thủy ra lệnh một tiếng. Sợ rằng mình căn bản không ra nổi phủ Thái Tử.
Hắn phải nén giận. Mặc dù Phương Lâm không nguyện ý, nhưng tình thế bức bách, không nguyện ý cũng phải nguyện ý.
Lập tức, Phương Lâm không nói thêm gì nữa, về đến bên cạnh Công Tôn Hiếu và Độc Cô Niệm.
Lúc này, tất cả mọi người đang quan sát Phương Lâm, trong mắt của không ít người đã không có vẻ coi thường.
Có thể đánh bại Tần Thiên Xuyên, đủ để chứng minh Phương Lâm có thực lực cường hãn cỡ nào. Chí ít ở trong những thiên tài này, người có thể chắc thắng Tần Thiên Cuyên, cũng không có bao nhiêu.
Người có thực lực, ở nơi nào đều sẽ nhận được tôn trọng, Phương Lâm đánh bại Tần Thiên Xuyên, cũng coi là vì chính mình thắng được tôn trọng.
Nhưng vẫn có một bộ phận thiên tài, cũng không vì vậy mà để mắt Phương Lâm. Bởi vì bbọn họ nhìn ra được, Thái tử Chu Dịch Thủy không chào đón Phương Lâm này.
Người mà Chu Dịch Thủy không chào đón, cho dù có mấy phần thực lực. Nhưng ở trong Huyền quốc to lớn này, hắn đã được chú định là sẽ không có tiếng tăm gì, cuối cùng cũng không yên ổn được lâu dài.
Lúc này, Tần Thiên Xuyên cũng đã đứng lên, mặc dù thương thế không nhẹ, nhưng cũng cũng không đáng lo ngại. Chỉ là lúc này, sắc mặt của gã cực kỳ khó coi, bị đánh bại bởi Phương Lâm, đối với gã mà nói, chính là vô cùng nhục nhã.
Trước khi gã giao đấu với Phương Lâm, căn bản cũng không ngờ mình sẽ thua. Bởi vì, Tần Thiên Xuyên tự nhận mình xuất thân từ Ngũ Hành giáo, thực lực ở trên rất nhiều so với Phương Lâm xuất thân từ hạ tam quốc.
Thật không nghĩ đến, Phương Lâm lại cường hãn như thế. Tần Thiên Xuyên thua cũng không oan uổng, nhưng gã vẫn không cam tâm, bại bởi một tên dế nhũi đến từ hạ tam quốc, điều này thật sự là quá mất mặt.
- Đa tạ Thái tử xuất thủ, tại hạ xin cáo từ trước.
Tần Thiên Xuyên nói, hắn không muốn ở lại chỗ này nữa, chỉ muốn tìm một cái khe nứt để chui vào.
Chu Dịch Thủy nhẹ gật đầu, Tần Thiên Xuyên oán độc nhìn chằm chằm Phương Lâm một cái, lập tức vội vàng rời đi phủ Thái Tử.
Một số người lộ ra vẻ giễu cợt. Lần này, Tần Thiên Xuyên xem như ném mặt mũi về tận nhà, bại bởi ai không nói, hết lần này tới lần khác lại bại bởi Phương Lâm. Điều này cũng khiến Ngũ Hành giáo mất hết thể diện.
- Phương Lâm, chúng ta cũng đi thôi.
Độc Cô Niệm nói.
Phương Lâm còn chưa lên tiếng, Chu Dịch Thủy đã mở miệng nói:
- Yến hội thiên tài mới tiến hành được một nửa, Niệm Nhi cô nương đã muốn rời khỏi sao? Không khỏi cũng quá không cho ta mặt mũi rồi?
Độc Cô Niệm lắc đầu nói:
- Nơi này quá khó chịu, ta muốn đi ra ngoài dạo một chút, mong rằng Thái tử điện hạ cho phép.
Tích Nhược quận chúa và Hàn Ly thánh nữ muốn thuyết phục Độc Cô Niệm ở lại. Chẳng qua Độc Cô Niệm lại vô cùng kiên quyết.
Độc Cô Niệm cũng đã nói như vậy, Chu Dịch Thủy đương nhiên cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, nếu tiếp tục ép ở lại, vậy có vẻ Chu Dịch Thủy không đủ đại khí.
Phương Lâm đương nhiên cũng cùng Độc Cô Niệm rời đi, nhìn thân hình hai người rời đi, chỗ sâu trong đôi mắt của Chu Dịch Thủy hiện lên một chút băng lãnh.
Công Tôn Hiếu do dự một chút, cũng vẫn lưu lại, tiếp tục tham gia yến hội thiên tài, hắn cũng muốn rời đi. Nhưng nếu vài người lần lượt rời đi, quả thực chính là không để Chu Dịch Thủy vào mắt. Cho dù Chu Dịch Thủy sẽ không nói cái gì, nhưng trong lòng khẳng định sẽ không thoải mái.
Ra phủ Thái Tử, Phương Lâm và Độc Cô Niệm đi cùng nhau, hai người đều im lặng không nói, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
- Đều tại ta.
Đi qua một con đường phồn hoa. Độc Cô Niệm mới mở miệng, trong giọng nói mang vẻ áy náy.
Phương Lâm cười một tiếng:
- Vì sao lại tại nàng?
- Nếu như ta không xuất hiện, thì ngươi cũng không bị người ta nhằm vào như thế.
Độc Cô Niệm nhỏ giọng nói, hiển nhiên cực kì áy náy.
Phương Lâm bật cười, nói:
- Cứ xem như nàng không xuất hiện, ta cũng sẽ bị người nhằm vào, bởi vì ta là dế nhũi đến từ hạ tam quốc.
Lời này vừa nói ra, Độc Cô Niệm buột miệng cười:
- Nào có người nào như ngươi, tự mình nói mình là dế nhũi?
Phương Lâm lộ vẻ mặt không sao cả:
- Cái này thì có làm sao? Nành không nghe những người kia mở miệng ngậm miệng đều một tiếng dế nhũi sao?
Độc Cô Niệm hừ một tiếng:
- Ta thấy bọn họ mới là dế nhũi, xuất thân từ hạ tam quốc thì sao chứ? Nếu nói luyện đan, ngươi hơn bọn họ cả mười con đường, luận đánh nhau, đoán chừng trong những người kia, cũng không có bao nhiêu người có thể đánh thắng được ngươi.
Phương Lâm vui vẻ nói:
- Làm sao đột nhiên nói giúp ta như thế? Trước kia không phải nàng rất chán ghét ta sao?
Độc Cô Niệm quay đầu đi, nói:
- Ta cũng không có nói giúp ngươi, chỉ là không thích nhìn sắc mặt của những người kia mà thôi.
Phương Lâm mỉm cười, không nói thêm gì.
- Phải rồi, nghe nói Độc Cô gia nàng đang xảy ra một số việc?
Phương Lâm hỏi, hắn từ chỗ Hàn Lạc Vân biết được Độc Cô gia đang rơi vào trong rối loạn, nhưng lại không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nghe Phương Lâm hỏi việc này, Độc Cô Niệm có phần buồn rầu, lắc đầu, cũng không có nói thêm gì.
Hiển nhiên, Độc Cô Niệm không nguyện ý nói việc trong trong gia tộc cho Phương Lâm biết. Có thể nàng đang kiêng kị cái gì, cũng có thể là muốn tốt cho Phương Lâm.
Thấy vậy, Phương Lâm cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Trở lại Đan Minh, không ít người đều lập tức nhìn về phía Phương Lâm, nhất là khi nhìn thấy hòn ngọc quý trên tay Độc Cô gia lại đi cùng với Phương Lâm, càng khiến cho bọn họ mở to hai mắt mà nhìn.
Trang 256# 1