Chương 509: trấn áp tần thiên xuyên
Tần Thiên Xuyên ứng phó hết sức sáng suốt. Mặc dù y không nhìn thấy Phương Lâm ở chỗ nào. Nhưng y biết Phương Lâm nhất định là đang dùng chướng nhãn pháp, hắn khẳng định còn ở bên trong Võ viện này, cũng không có chân chính biến mất.
Kim chi lực mạnh mẽ càn quét bốn phương tám hướng, không lưu lại bất luận góc chết nào, không cho Phương Lâm có bất kỳ cơ hội có thể nhích lại gần mình.
Tuy rằng ý nghĩ này rất tốt, nhưng Phương Lâm cũng đã sớm nghĩ đến Tần Thiên Xuyên sẽ ứng phó như thế. Ở khi Kim chi lực tràn ngập ra bốn phía, Phương Lâm nhảy lên một cái, lại từ bên trên phát động công kích với Tần Thiên Xuyên.
Thẳng đến khi nắm đấm của Phương Lâm sắp rơi xuống, Tần Thiên Xuyên mới cảm nhận được quyền phong lăng lệ truyền đến từ phía trên, lập tức sợ hãi.
- Ngũ Hành Quy Nhất!!
Trong lúc vội vàng, Tần Thiên Xuyên nổi giận gầm lên một tiếng, thể nội tràn ra năm loại lực lượng cùng một chỗ, chính là Ngũ Hành chi lực.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ năm loại lực lượng xen lẫn, hóa thành một ngón tay tỏa ra hào quang rực rỡ, mang theo Ngũ Hành chi lực vô cùng nồng đậm, đón lấy một quyền của Phương Lâm.
Ầm ầm!!!
Ngũ Hành chi lực bộc phát ra, thân hình Phương Lâm lập tức ngừng lại. Ngay sau đó, cả người trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.
Tần Thiên Xuyên cũng không dễ chịu. Mặc dù một quyền này của Phương Lâm không có đánh vào trên người y, nhưng cũng vẫn khiến Tần Thiên Xuyên chấn động đến khí huyết cuồn cuộn, bên trong cơ thể khó chịu từng đợt.
- Tuy rằng Ngũ Hành chi lực mạnh mẽ, nhưng đáng tiếc bản thân ngươi lại quá yếu.
Phương Lâm cười to, một chỉ điểm ra. Lập tức, chỉ thấy phía trên bầu trời đột nhiên mờ đi.
Oanh long long long!!!
Một ngón tay màu đen cực lớn từ trên trời giáng xuống, mang theo khí thế trấn áp thiên địa vạn vật, tựa như một vùng thiên khung này, cùng với một mảnh đại địa này, đều sẽ chôn vùi trong một chỉ này.
Thương Khung Nhất Chỉ!
- Võ học thật là lợi hại!
- Không ngờ Phương Lâm này xuất thân từ hạ tam quốc, lại có thần thông lợi hại như thế!
- Quá mạnh! Loại khí tức này!
- Đổi lại là ta, căn bản cũng không chặn được!
Đám người phát ra từng đợt kinh hô, bọn họ đều không ngờ Phương Lâm còn có võ học lợi hại như thế, tất cả mọi người đều chấn động.
Ngay cả Thái tử Chu Dịch Thủy cũng nhíu lại một chút lông mày, động tác này nhỏ bé không thể nhận ra, hiển nhiên cảm giác có phần ngoài ý muốn.
Độc Cô Niệm cũng rất giật mình, nàng cũng không nhớ kỹ Phương Lâm sẽ còn có một chiêu như vậy. Chẳng lẽ sau khi mình trở lại Huyền quốc, Phương Lâm mới học được sao?
Lúc này ở giữa sân, Tần Thiên Xuyên đang gặp phải áp lực cực lớn.
Thương Khung Nhất Chỉ đang đánh thẳng về phía y, dường như muốn nghiền nát cả người y thành tro tàn, mặc dù còn chưa hoàn toàn đánh xuống. Nhưng dù chỉ là khí thế cũng khiến người ngạt thở, lập tức để khóe miệng Tần Thiên Xuyên chảy máu.
- Đáng chết!
Tần Thiên Xuyên giận dữ, hai mắt như muốn nứt ra. Y không ngờ Phương Lâm này sẽ mạnh như vậy, việc này đã vượt xa tưởng tượng của y.
" Tần Thiên Xuyên ta là thiên tài của Ngũ Hành giáo tại Huyền quốc. Làm sao có thể bại bởi một tên dế nhũi đến từ hạ tam quốc được?"
Trong lòng Tần Thiên Xuyên gầm thét, Ngũ Hành chi lực ở trong cơ thể điên cuồng tuôn ra.
Kim chi lực, hóa thành một thanh trường kiếm kim sắc, kiếm khí tung hoành, bay thẳng mà lên.
Mộc chi lực, huyễn hóa thành một màn ánh sáng, ẩn chứa sinh cơ mênh mông, bao phủ Tần Thiên Xuyên vào trong đó.
Thủy chi lực, biến thành một cái đại thủ, tựa như giang hà trào lên, đánh thẳng đến Thương Khung Nhất Chỉ kia.
Hỏa chi lực, biến thành một con Giao Long có đầy hỏa diễm, bay thẳng đến phía Phương Lâm.
Thổ chi lực, hóa thành chiến giáp nham thạch, bao trùm ở quanh người Tần Thiên Xuyên, khiến cho cả người y có lực phòng ngự tăng lên mấy lần.
Bởi vậy có thể thấy được, Tần Thiên Xuyên đối với cách vận dụng Ngũ Hành chi lực, đích thật là có chút tinh thâm, không hổ là thiên tài của Ngũ Hành giáo.
Đáng tiếc, Tần Thiên Xuyên đang đối mặt chính là Phương Lâm. Đồng thời, Tần Thiên Xuyên cũng tuyệt đối không ngăn cản được Thương Khung Nhất Chỉ này.
Chỉ thấy trường kiếm được hóa thành từ Kim chi lực kia, cùng với đại thủ được hóa thành từ Thủy chi lực. Ở trong nháy mắt tiếp xúc đến ngón tay màu đen, đã lập tức tán loạn, cũng không có tác dụng ngăn cản gì.
- Cái gì?
Tần Thiên Xuyên giật mình một cái, trơ mắt nhìn xem màu đen ngón tay kia đánh xuống, mạnh mẽ đập vào trên màn sáng được hóa thành từ Mộc chi lực.
Ầm ầm!!!!
Màn sáng giữ vững được khoảng trống hai lần hô hấp, lập tức vỡ tan. Sau đó, ngón tay màu đen không trở ngại chút nào đập vào trên người Tần Thiên Xuyên.
Cùng lúc đó, Giao Long hỏa diễm được hóa thành từ Hỏa chi lực kia, cũng đã đến trước mặt Phương Lâm. Nhưng hắn vẫn lộ vẻ mặt vẻ ung dung, đấm ra một quyền, trực tiếp đánh tan Giao Long hỏa diễm kia.
- Không!
Tần Thiên Xuyên hét to,lập tức thôi động Thổ chi lực đến cực hạn, chiến giáp nham thạch bao phủ toàn thân càng thêm dày hơn mấy phần.
Nhưng dù vậy, Tần Thiên Xuyên cũng lập tức bị màu đen ngón tay kia nện đến máu tươi phun ra ngoài, chiến giáp nham thạch cũng vỡ vụn thành từng mảnh.
- Không tốt!
- Tần Thiên Xuyên này gặp nguy hiểm!
- Tại sao có thể như vậy?
Mọi người đều quá sợ hãi, không ít người hét lên kinh ngạc, càng có người kìm nén không được, muốn xuất thủ cứu giúp.
Mắt thấy Tần Thiên Xuyên sắp bị cái ngón tay màu đen này đánh cho trọng thương. Đúng lúc này, Chu Dịch Thủy hừ lạnh một tiếng, cánh tay huy động.
Oanh!!!
Một khí tức bành trướng tràn ngập ra, hóa thành một đại thủ ấn, trực tiếp đánh vào Thương Khung Nhất Chỉ của Phương Lâm.
Lập tức, ngón tay màu đen sụp đổ, Phương Lâm kêu lên một tiếng đau đớn, thân hình lảo đảo lui lại, ánh mắt có chút âm trầm nhìn về phía Chu Dịch Thủy ở ben ngoài.
- Thái tử, vì sao ngươi xuất thủ can thiệp?
Độc Cô Niệm lập tức bất mãn chất vấn.
Chu Dịch Thủy lộ vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Chỉ là luận bàn mà thôi, người này lại muốn đả thương đến tính mạng của Tần Thiên Xuyên, ta đương nhiên phải xuất thủ cứu giúp.
Nghe vậy, Độc Cô Niệm tức đến mức lồng ngực chập trùng, lộ ra vẻ cực kì phẫn nộ. Nhưng đối phương chính là Chu Dịch Thủy, nàng cũng không dám quá mức làm càn.
Công Tôn Hiếu cũng cảm thấy Chu Dịch Thủy ra tay như thế thật không tốt, có chút quá phận, nhưng cũng không có nói thêm cái gì.
Những người khác đều trầm mặc không nói, ai nấy đều thấy được, Thái tử Chu Dịch Thủy này đã cố ý xuất thủ, gã cũng không cần phải để ý tới Tần Thiên Xuyên. Chẳng qua là muốn cho Phương Lâm mấy phần nhan sắc.
Trên người Tần Thiên Xuyên mặc chiến giáp nham thạch rách rưới, cả người nằm trên mặt đất, thở dốc từng ngụm từng ngụm, trong đáy lòng có một loại may mắn khi sống sót sau tai nạn.
Nhưng lập tức, y cảm thấy có một loại sỉ nhục, mình lại bại bởi một tên dế nhũi đến từ hạ tam quốc. Nếu không phải có Thái tử Chu Dịch Thủy xuất thủ cứu giúp, sợ rằng hiện tại mình đã trọng thương ngã gục.
Nghĩ tới đây, Tần Thiên Xuyên cố gắng chịu đau đớn nhìn về phía Phương Lâm, lại phát hiện Phương Lâm căn bản cũng không có nhìn mình, mà là nhìn chằm chằm vào Chu Dịch Thủy.
Lúc này, không ít người cũng đều phát hiện, Phương Lâm vẫn đang ngó chừng Thái tử Chu Dịch Thủy, mà lại ánh mắt âm trầm, dường như cực kì phẫn nộ.
Chu Dịch Thủy không hiện biểu lộ gì, có vẻ không thèm để ý chút nào, chuẩn xác mà nói, là không coi Phương Lâm này vào mắt.
- Phương Lâm huynh đệ, đã thắng thì ra đi.
Công Tôn Hiếu cảm thấy không ổn, vội vàng mở miệng nói, hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Phương Lâm cùng với Chu Dịch Thủy phát sinh xung đột gì.
Phương Lâm không nói gì, vẫn như cũ nhìn chằm chằm Thái tử Chu Dịch Thủy, nhếch miệng cười một tiếng:
- Thái tử điện hạ quả nhiên có thực lực kinh người, đã để tại hạ mở rộng tầm mắt.
Chu Dịch Thủy không trả lời, tự mình uống rượu, hoàn toàn không để ý đến Phương Lâm.
Trang 255# 2