Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 596: bảo vật của thôn sơn giao

Chương 596: bảo vật của thôn sơn giao



Một con Hỏa Phần Tước, một con Tử Lôi Hổ, đều là yêu thú cường đại có cảnh giới tứ biến, đồng thời toàn bộ đều hướng về phía Thôn Sơn Giao vừa mới hóa thành Giao Long mà đến.
- Phương Lâm, ta cảm thấy chúng ta vẫn mau chóng rời đi thì tốt hơn.
Thẩm chấp sự nói, vẻ mặt có chút ngưng trọng, hai yêu thú cảnh giới tứ biến xuất hiện, để nơi đây trở nên cực kì không an toàn.
Phương Lâm không do dự, vung tay lên liền thu hồi pháp trận. Hắn cũng biết bây giờ tiếp tục đợi ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm.
Có điều Phương Lâm cũng không tính rời đi, mà là lấy một viên Thổ Hành đan đưa cho Thẩm chấp sự, để gã lập tức ăn vào.
Trong lòng Thẩm chấp sự mặc dù có rất nhiều nghi hoặc. Nhưng vẫn là dựa theo sự phân phó của Phương Lâm ăn Thổ Hành đan vào. Phương Lâm cũng giống như vậy, sau khi hai người phục dụng đan dược, liền trốn vào trong bùn đất, biến mất không thấy gì nữa.
Không chỉ có như thế, hai người còn sử dụng lực lượng linh mục, che đậy khí tức của bản thân, đồng thời dùng linh mục nhìn chăm chú lên tình huống trên bầu trời.
Thôn Sơn Giao vừa mới hóa thành Giao Long kia mặc dù lột xác thành công. Nhưng lại lộ ra hết sức yếu ớt, nếu quả như đánh nhau thật, nó tuyệt đối không phải đối thủ của Hỏa Phần Tước hay Tử Lôi Hổ.
Hỏa Phần Tước và Tử Lôi Hổ cũng chính bởi vì cảm nhận được Thôn Sơn Giao suy yếu. Cho nên mới cấp tốc chạy đến, muốn giết chết Thôn Sơn Giao, ăn hết yêu đan của nó, uống yêu huyết của nó, để khiến cho bản thân càng cường đại.
Ở hung núi Bách Thú, loại chuyện này thường xuyên phát sinh. Những yêu thú có thể thuế biến kia, tám chín phần mười đều rất khó còn sống sót. Nhưng nếu có thể còn sống, chúng nó đều đủ cường đại.
Thôn Sơn Giao nhìn Hỏa Phần Tước gào thét, lại nhìn Tử Lôi Hổ gào thét. Nhưng nó không chạy trốn, ngược lại có vẻ đặc biệt trấn định.
Nhưng cho dù nó trấn định như thế nào, cũng không che giấu được sự thật là bản thân nó cực kỳ suy yếu. Hỏa Phần Tước và Tử Lôi Hổ chính là nhìn đúng điểm này, cho nên không chút nào sợ Thôn Sơn Giao có thủ đoạn gì.
Hỏa Phần Tước có tốc độ càng nhanh một chút. Nó dù sao cũng là yêu thú phi cầm, ở phương diện tốc độ vẫn rất có ưu thế.
Chỉ thấy nó liên tục huy động hai cánh đốt lên hỏa diễm về phía Thôn Sơn Giao, lập tức chỉ thấy lửa cháy hừng hực càn quét mà ra.
Thôn Sơn Giao gào thét một tiếng, trong miệng phun ra một luồng hắc khí, ngăn cản lại hỏa diễm cuồn cuộn đang đến.
Nhưng tình huống của Thôn Sơn Giao hiển nhiên rất không lạc quan. Sau khi xuất thủ thì ánh mắt của nó càng uể oải. Mặc dù yêu khí vẫn nồng đậm, nhưng thân thể của nó cần thời gian dài nghỉ ngơi mới có thể đạt đến trạng thái hoàn mỹ.
Sau một khắc, chỉ thấy Hỏa Phần Tước hướng thẳng đến Thôn Sơn Giao lao đến, toàn thân hỏa diễm tràn ngập, khiến cho cây cối phía dưới đều bốc cháy lên.
Thôn Sơn Giao gầm thét. Lập tức, nước ở sông lớn phía dưới mãnh liệt trào lên, tựa như một cơn thủy triều, mạnh mẽ đập vào trên thân Hỏa Phần Tước.
Hơi nước bốc hơi, phát ra âm thanh xuy xuy, ngọn lửa trên thân Hỏa Phần Tước cực nóng. Nước sông bình thường căn bản không ngăn được Hỏa Phần Tước chút nào.
Trong mắt Hỏa Phần Tước hiện rõ vẻ khinh miệt, dường như cảm thấy hành vi của Thôn Sơn Giao là cực kỳ ngu xuẩn. Vậy mà mưu toan lấy nước sông bình thường như thế để ngăn trở mình.
Nhưng lập tức, Hỏa Phần Tước lại kêu thảm một tiếng, cả thân hình liên tiếp lui về phía sau. Bằng mắt thường cũng có thể thấy trên ngực của nó có một vết thương, dường như là bị nện thành.
Nước sông rơi xuống, lộ ra một vật giấu ở trong nước sông.
Vật này toàn thân đen nhánh, to bằng đầu của người trưởng thành, hình dạng không phải rất đẹp đẽ, nhìn tựa như là một tảng đá lớn không chút nào thu hút.
Nhưng chính là tảng đá kia lại thương tổn được Hỏa Phần Tước cảnh giới tứ biến, khiến cho nó không còn dám tuỳ tiện tới gần Thôn Sơn Giao.
Ở trong bùn đất, Phương Lâm nhìn thấy tảng đá kia, con ngươi cũng phải co rụt lại. Hắn cũng có một vật như tảng đá kia, chính là Vô Giới Thạch.
Mặc dù lớn nhỏ chênh lệch rất nhiều, hình dạng cũng hơi khác biệt. Nhưng cái này đích đích xác xác chính là Vô Giới Thạch. Phương Lâm chắc chắn mình không nhìn lầm.
"Không ngờ ở dưới đáy sông mà Thôn Sơn Giao ở lại ẩn giấu một tảng Vô Giới Thạch. So với tảng của ta còn lớn nhiều như vậy, hiển nhiên sẽ càng lợi hại."
Trong lòng Phương Lâm âm thầm nói, đã là để mắt đến Vô Giới Thạch của Thôn Sơn Giao, như muốn chiếm thành của mình.
Vô Giới Thạch của Phương Lâm chỉ to chừng quả đấm. Nhưng cũng trọng lượng ngang một ngọn núi, thi triển ra cũng như lấy một ngọn núi ném ra bên ngoài đối địch.
Nhưng theo thực lực của Phương Lâm tăng lên. Uy lực của Vô Giới Thạch cũng đã có chút không đáng chú ý, rất khó làm đối thủ bị thương.
Nhưng nếu lấy Vô Giới Thạch to bằng đầu người này đến tay. Vậy sẽ hoàn toàn khác nhau. Ngay cả Hỏa Phần Tước là yêu thú tứ biến mà Vô Giới Thạch này đều có thể kích thương. Hiển nhiên uy lực so với tảng đá nhỏ của mình phải cường đại hơn nhiều nhiều lắm.
Thôn Sơn Giao thôi động Vô Giới Thạch, hướng phía Hỏa Phần Tước mà đi. Hỏa Phần Tước có vẻ cực kì phẫn nộ, trong miệng phun ra hỏa diễm, ngăn cản Vô Giới Thạch.
Nhưng uy lực của Vô Giới Thạch hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Hỏa Phần Tước. Hòn đá kia cứng rắn vô cùng. Cho dù là kim thiết hỏa diễm có thể cắt kim loại, cũng không có cách nào ngăn cản được Vô Giới Thạch.
Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, Vô Giới Thạch đập trúng Hỏa Phần Tước lần nữa. Nhưng lần này nện có chút lệch, chỉ đập trúng một cánh của Hỏa Phần Tước.
Dù như thế, Hỏa Phần Tước cũng đau đớn đến kêu lên một tiếng, thân hình bất ổn, kém chút từ không trung rơi xuống dưới.
Đúng lúc này, Tử Lôi Hổ cũng đã đến, nhìn thấy một màn này, trong mắt hổ toát ra mấy phần kiêng dè, nhưng vẫn lựa chọn đối với Thôn Sơn Giao xuất thủ.
Chỉ thấy trong miệng của Tử Lôi Hổ có lôi quang chói mắt phun trào. Một nháy mắt, một tia lôi điện đang sợ mãnh liệt đánh ra.
Thôn Sơn Giao không dám ngạnh kháng. Bây giờ, nhục thân của nó cực kì mỏi mệt, nếu trúng phải chiêu này. Cho dù nó bất tử, cũng sẽ nguyên khí đại thương, sẽ có thương tích không cách nào chữa trị.
Sau một khắc, trong miệng Thôn Sơn Giao phun ra một vật, lại là một chiếc gương.
Tấm gương này nhìn cực kì cũ kỹ, thậm chí còn thiếu một góc, trên mặt gương cũng có ba vết rạn, tựa như lúc nào cũng sẽ bể nát.
Nhưng chính một tấm gương vừa cũ vừa nát này, lại cứng rắn ngăn lại tia lôi điện đánh tới, đồng thời khiến tia lôi điện bay ngược lại.
Tử Lôi Hổ kinh hãi. Nhưng đó chính là lực lượng của nó, nó đương nhiên sẽ không sợ hãi, trực tiếp nuốt tia lôi điện bay ngược vào. Sau đó không còn dùng lôi điện công kích, trực tiếp lấy nhục thân cường hãn đi xung kích nuốt núi giao.
Nhưng Tử Lôi Hổ hiển nhiên xem thường uy lực của tấm gương kia, đối mặt với Tử Lôi Hổ khí thế hùng hổ mà đến. Thôn Sơn Giao không hoảng chút nào, phun một ngụm yêu huyết phun vào trên cổ kính.
Ông!
Chỉ thấy một quang hoa lóe lên, trong cổ kính vậy mà bay ra một con Giao Long không khác Thôn Sơn Giao chút nào. Nhưng so với Thôn Sơn Giao thì hơi khác biệt.
Bởi vì Giao Long bay từ trong gương ra ngoài này, có khí tức đặc biệt cường đại, không hề có vẻ mỏi mệt uể oải, lại là một Thôn Sơn Giao đang trong trạng thái hoàn mỹ.
Cảnh tượng này, vô luận là Phương Lâm và Thẩm chấp sự giấu ở trong bùn đất, hay là Hỏa Phần Tước và Tử Lôi Hổ ở phía trên, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đây rốt cuộc là một tấm gương như thế nào? Lại có thể đáng sợ như thế!"
Trái tim của Phương Lâm đập bịch bịch, hắn mơ hồ đoán được, cái gương này sợ là một chí bảo thượng cổ.





Trang 299# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất