Tuyệt Phẩm Phu Lang Của Kẻ Thích Chọc Ngoáy

Chương 15: "Ồ? Chắc là đang tìm đánh đó."

Chương 15: "Ồ? Chắc là đang tìm đánh đó."

Sáng sớm, ông cụ mơ màng tỉnh dậy.
Lão Từ đến hầu hạ ông rửa mặt, khẽ cất tiếng hỏi: “Chủ tử lại ngủ không yên giấc ạ?”
Ông cụ khoát tay, tỏ ý không muốn nhắc đến chuyện này. Kể từ khi Thời Thanh bị từ hôn, ông cứ như đang sống trong một cơn ác mộng mà không thể tỉnh lại.
Chỉ trong một ngày mà nhà họ Thời đã trở thành trò cười của kinh thành, không chỉ vậy mà ngay cả bản thân Thời Thanh cũng thay đổi hoàn toàn.
Trước đây, ông luôn oán trách Thời Thanh đần độn, hiền lành ít nói, nghĩ rằng một đứa trẻ như vậy làm sao có tiền đồ. Nhưng giờ đây, mỗi khi ông nói một câu, Thời Thanh lại có mười câu cãi lại, và câu nào cũng như đâm trúng tim, khiến ông cảm thấy như bị chặn họng.
Mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà cảm giác trong nhà như đã trải qua cả mấy năm. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể Thời Thanh đã bị thứ gì đó nhập vào thì ông chẳng thể nhắm mắt được, huống hồ là ngủ ngon.
Người già vốn ngủ ít, lại thêm những nỗi lo canh cánh trong lòng nên ông cụ hầu như cả đêm không sao ngủ được, cứ thao thức mãi cho đến sáng.
May mắn là chiều qua ông đã thành tâm cầu xin phù hộ trên núi Diệu Âm, rồi sai người lén đặt dưới gối Thời Thanh. Cả nhà họ Thời có thể quay lại như trước hay không, giờ đây chỉ có thể trông chờ vào đêm qua và sáng nay.
Ông cụ khoác áo ngoài, ngồi trên mép giường, hỏi lão Từ: “Bên Thời Thanh có động tĩnh gì không?”
“Lão nô đã sai người theo dõi từ sáng sớm rồi,” Lão Từ đưa khăn mặt thấm nước ấm cho ông cụ, đáp: “Bên đó vẫn dậy muộn như mọi khi, người của chúng ta chưa thể vào nên đồ đạc vẫn chưa lấy được.”
Cái bùa đó rất linh nghiệm, nếu Thời Thanh thật sự có vấn đề thì bùa sẽ phát huy tác dụng. Nếu từ một tờ giấy màu vàng tươi chuyển sang khô héo, quăn lại thì có nghĩa là trừ tà thành công; còn nếu bùa vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu thì có nghĩa là Thời Thanh bình thường.
Ông cụ lau mặt xong đưa khăn cho Lão Từ, rồi cầm gậy chống như thể nắm lấy đồ trong tay thì mới cảm thấy tự tin.
Ông nhắm mắt lại, trong lòng cầu xin nương nương núi Diệu Âm phù hộ, mong Thời Thanh có thể quay lại như trước, để nhà họ Thời trở về cuộc sống bình thường.
“Lão gia, đại chủ quân đến thăm ngài,” Kim Trản đứng ngoài cửa truyền lời.
“Nhà đứa cả đến rồi?” Sắc mặt ông cụ cuối cùng cũng giãn ra đôi chút.
Trong ba đứa con rể, ông thích phu lang của con cả Thời Dung nhất.
Đây là người mà ông đích thân chọn lựa, từ gia thế, dung mạo cho đến tính cách đều rất hợp ý ông.
“Ta ra ngay.”
Ông cụ vừa sửa soạn xong thì phu lang của con cả Thời Dung là Trương thị đã vội vàng bước vào thay chỗ cho lão Từ, đưa tay đỡ lấy cánh tay ông cụ.
Năm nay, Trương thị đã ngoài bốn mươi, dáng người gầy gò. Nếu so về dung mạo với Lý thị nhà con ba thì chẳng khác nào cúc so với mẫu đơn, vừa nhạt nhẽo vừa kém sắc. Nhưng bù lại, Trương thị rất an phận, hiếu thuận, lại giỏi lấy lòng người khác.
Quả nhiên, vừa đỡ lấy ông cụ, Trương thị đã dịu giọng nói: “Cha, nghe cái Hỉ bảo hôm qua người không khỏe, con lo lắm nên vội đến từ sáng sớm. Mong là không làm phiền người nghỉ ngơi.”
“Nói gì vậy, ta lúc nào cũng mong con đến.” Ông cụ cười, vỗ nhẹ lên tay Trương thị rồi bảo lão Từ mau mang trà bánh lên.
Thời Hỉ cũng đã đến, lúc nãy đứng bên ngoài, thấy ông cụ ra mới bước vào, giọng ngọt như kẹo: “Ông ngoại!”
“Qua đây, qua đây, lại gần ông ngoại nào.” Ông cụ vui mừng ra mặt, như thể cuối cùng cũng tìm được sự bù đắp nơi Trương thị và Thời Hỉ sau bao ngày bực bội vì Lý thị và Thời Thanh.
Trong lòng ông thì cái Thanh đâu thể bằng cái Hỉ? Con gái mà lớn lên giống cha như thế thì có gì tốt? Vẫn là cái Hỉ hợp ý ông hơn, giống mẹ như đúc, vừa nhìn đã biết là con cháu nhà họ Thời.
“May mà có hai cha con quan tâm, bộ xương già này của ta vẫn còn trụ được.”
Trương thị nghe vậy liền cười càng dịu dàng, tỏ rõ vẻ hiếu thuận: “Người khỏe là con yên tâm rồi.”
Đúng lúc ấy, người được cử đi theo dõi động tĩnh ở viện Thời Thanh bước vào, ghé tai lão Từ thì thầm vài câu. Lão nghe xong thoáng sững lại.
Lão vẫy tay bảo người kia lui xuống rồi cúi đầu thì thầm bên tai ông cụ: “Bên tiểu chủ tử vẫn y như cũ. Sáng sớm dậy, ngài ấy lại theo thói quen đi sờ cái quan tài trong viện, sau đó sai Dạ Hợp ra ngoài, chưa rõ đi đâu, chẳng khác gì mấy ngày trước.”
Điều ông sợ nhất chính là — mọi thứ vẫn như cũ.
Ông thà rằng Thời Thanh bị thứ gì đó bẩn thỉu nhập vào, chứ không thể chấp nhận việc nó thay tính đổi nết, sau này cứ trêu tức người khác như vậy.
Trương thị yên lặng uống trà, vờ như không để ý đến hành động của hai chủ tớ bên cạnh. Có những chuyện ông cụ không tiện hỏi, nhưng có thể để Thời Hỉ hỏi thay.
Ông ra hiệu cho con gái, Thời Hỉ hiểu ý lập tức tiến lên, giọng đầy quan tâm: “Ông ngoại ơi, có chuyện gì vậy ạ?”
Mặt ông cụ tối sầm lại, tay siết chặt cây gậy chống.
Lão Từ lúng túng, do dự kể lại đầu đuôi sự việc cho Thời Hỉ và Trương thị nghe: “Bây giờ lá bùa đó vẫn đang nhét dưới gối của tiểu chủ tử, không biết có hiệu nghiệm hay không. Người của chúng ta cũng không dám vào lấy.”
Tối qua còn có thể tranh thủ lẻn vào, nhưng ban ngày mà đi lấy thì dễ bại lộ.
Thời Hỉ vốn vẫn còn tức chuyện hôm qua bị Thời Thanh chơi một vố, nghe thấy có cơ hội xử đẹp nó thì lập tức xung phong: “Việc này thì có gì khó, cứ để con đi lấy là được! Con và Thời Thanh là chị em, con vào viện của nó cũng chẳng ai nghi ngờ.”
Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ “chị em”.
Hừ, nãy giờ nàng còn thắc mắc vì sao con bé đó lại trở mặt khác hẳn trước đây, hóa ra là có nguyên nhân!
Thời Hỉ không tin vào ma quỷ, nàng chỉ nghĩ Thời Thanh đang giả thần giả quỷ. Nếu tóm được nhược điểm của Thời Thanh thì cứ chờ nàng xử đẹp nó đi!
Chẳng phải hôm qua Thời Thanh còn mắng Bạch Phù đạo nhân là kẻ lừa đảo à? Có khi bản thân nó cũng là một kẻ như thế.
Bây giờ triều đình vẫn chưa phân công chức quan, nếu Hoàng thượng biết một Thám hoa mà lại giả thần giả quỷ làm cho nhà cửa rối ren thì không biết sẽ nghĩ gì đây?
Thời Hỉ liếc nhìn Trương thị với ánh mắt đầy ẩn ý: Không thể để vuột mất cơ hội này..
“Cha yên tâm, chuyện này cứ để Hỉ nhi lo liệu.” Trương thị mỉm cười, dịu dàng bưng trà nóng dâng lên cho ông cụ.
Sau khi Thời Hỉ rời đi, Trương thị tiếp tục ngồi trò chuyện với ông cụ.
Ông cụ liên tục than vãn với đứa con rể mà mình hài lòng nhất, kể lể chuyện Thời Thanh bất hiếu thế nào, rồi lại phàn nàn về Lý thị khiến ông chán ghét ra sao.
Nhắc đến nhà con ba, ông cụ vội vàng khoát tay: “Được rồi, cứ cho là Cúc Nhi cưới một người không có học thức thì thôi đi, giờ lại còn dung túng cho Thời Thanh lấy con trai của một thương nhân giống nó.”
“Cái thằng Vân Chấp kia, ngoài việc thêu hoa mẫu đơn ra thì còn làm được gì? Vân gia ở Giang Nam của nó đã chẳng còn như xưa, huống hồ chi là một nhánh cách xa tám trăm dặm ở kinh thành. Nhà họ Thời chúng ta còn thiếu thợ thêu à?”
Trương thị cúi đầu nhấp trà, mắt thoáng xao động. Hôm nay ông đến không phải vì ông cụ, mà là nghe nói Thời Thanh muốn cưới Vân Chấp nên mới đến.
“Cha, con thấy sắc mặt người tiều tụy quá, hay là qua chỗ chúng con nghỉ ngơi vài ngày?” Trương thị cười nhẹ: “Mặc dù không bằng chỗ em ba nhưng lại yên tĩnh. Hơn nữa phu lang của Yến Hân đã có thai rồi, hay là người qua đó xem thử?”
Thời Yến Hân là con gái đầu của Thời Dung, hiện đang công tác tại Hàn Lâm Viện. Dù công việc đó chỉ là tích lũy kinh nghiệm, nhưng ít ra cũng đủ để nuôi sống gia đình.
Con trưởng của Thời Dung không học giỏi, nhưng hai cô con gái đều được con thứ hai dạy dỗ tận tình. Đứa đầu đã được bổ nhiệm làm biên tu, đứa thứ hai năm sau vừa đỗ Tiến sĩ.
Ông cụ vui mừng hỏi: “Có rồi à? Chuyện lúc nào thế? Sao con không phái người đến nói với ta một tiếng?”
Trương thị giải thích: “Mới biết hai ngày trước thôi ạ, chưa đủ ba tháng nên không dám nói ra ngoài sợ mất phúc. Thằng bé hiếu thuận, nhớ đến người, nhưng người không tiện đến thăm, thế nên con mới mời người đến ở mấy ngày.”
Ông cụ liên tục gật đầu: “Được được được.”
Nói xong, ông lập tức sai lão Từ thu dọn đồ đạc, nhưng lại hơi do dự: “Thời Thanh muốn cưới Vân Chấp cũng là chuyện mới đây.”
Ông rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng nếu mà tổ chức tiệc cưới thì ông lại phải lo liệu mọi chuyện trong ngoài sao? Còn về cha ruột của Thời Thanh là Lý thị, ông cụ chẳng buồn nghĩ tới nó, cái thứ không lên được mặt bàn.
Trương thị đến vì chuyện này, nên cố ý chần chừ rồi nói: “Nếu không ổn, con có thể giúp em rể ba lo liệu việc mua sắm cũng được.”
Mấy năm qua, Thời Dung mở một tửu lầu nhỏ trong kinh thành, gần đây muốn mở rộng nhưng thiếu tiền. Thực ra, người giàu nhất nhà họ Thời không phải Trương thị hay ông cụ, mà là Lý thị — khiêm tốn, thật thà nhưng nhút nhát.
Lý thị là bảo bối của Lý gia, mỗi dịp lễ Tết, bảo vật nhà Lý lại chuyển đến không phải theo thùng mà là cả xe.
Mới sinh nhật xong, Lý thị có khá nhiều tiền nhàn rỗi, nếu ông giúp lo liệu chuyện hôn nhân của Thời Thanh, chỉ cần rỉ ra một ít cũng đủ để Thời Dung mua một cửa hàng ngon lành.
Nếu để ông cụ lo liệu thì e là chẳng xơ múi được gì, nhưng nếu ông cụ không có mặt thì mọi chuyện sẽ theo ý ông.
Mấy năm qua, Lý thị bị ông cụ hành hạ đến mức im thin thít, đến lúc đó chẳng phải ông sẽ một tay che trời sao?
Trương thị tính toán rất kỹ, nghe nói hôm nay và ngày mai nhà họ Thời sẽ đến nhà họ Vân cầu hôn, cho nên ông mới căn đúng thời gian đến để thừa cơ nhảy vào lỗ hổng này.
“Có con ở đây đương nhiên ta rất yên tâm,” Ông cụ cảm thấy chủ ý này rất hay, “Vừa hay ta cũng già cả rồi, lao lực về những việc này chẳng bằng đến chỗ con an hưởng tuổi già.”
Bên này đã thương lượng xong xuôi, chỉ chờ Lý thị quay lại thông báo.
Bên kia, Thời Hỉ đã nghênh ngang bước vào viện của Thời Thanh.
Nhìn thấy Thời Hỉ, người hầu vội vàng hành lễ: “Tiểu chủ tử vừa mới ra ngoài, chắc là đến nhà bếp, ngài…”
“Ta vào trong đợi nó.” Thời Hỉ chớp mắt, vẫy tay bảo người hầu lui ra rồi tự mình bước vào phòng của Thời Thanh.
Thời Thanh không có mặt thì càng tốt, để mình có thể thoải mái tìm cái bùa kia.
Sáng nay, sau khi thức dậy, Thời Thanh bảo Dạ Hợp đến phủ nhà họ Thường để truyền lời, nói rằng cô sẽ đi dự tiệc xuân, xong xuôi đâu đó thì cô và Mật Hợp sẽ qua bếp lấy chút đồ ăn ngon.
Trước kia, cô chẳng thích phiền phức gì, trong phủ làm sao thì cô ăn vậy, cho dù thức ăn có nhạt nhẽo đến mức nào thì cũng không than vãn gì.
Tính cách là kiểu người thích lấy lòng người khác.
Giờ thì khác rồi, bà đây thích ăn gì thì ăn, không ai cấm được.
Ông cụ thích ăn hoa quả tươi, thế là Thời Thanh sai người ép nước trái cây cho mình uống: “Thời tiết lạnh, hoa quả cũng lạnh, người già ăn cái này không tốt.”
Vừa uống nước trái cây, Thời Thanh vừa nói: “Cứ chuẩn bị nhiều nước ấm cho ông cụ là được.”
Tuyệt vời, nước ép này ngon thật đấy.
Không chỉ hoa quả, cô còn nghĩ đến bánh đậu đỏ của đầu bếp trong bếp nhỏ của ông cụ, thấy ngon lắm nên cô định đưa người đến bếp lớn.
Ông cụ đã lớn tuổi rồi sao còn ăn mảnh vậy, người đọc sách mà không biết nhường nhịn, chia sẻ thì cũng thôi đi, sách đọc vào bụng chó rồi à?
Cô ăn no nê xong mới trở về, chưa tới cửa mà đã tinh mắt nhìn thấy qua khe cửa sổ có người đang lục tung đồ đạc trong phòng cô.
Đệch!
Thời Thanh xắn tay áo lên.
Vẫn thích kiếm chuyện hả? Lần trước chưa vào được mà vẫn cố chấp, hôm nay lại đến trộm đồ hả?
Mật Hợp kéo tay Thời Thanh lại: “Tiểu chủ tử, em nhìn người bên trong giống chị hai của ngài lắm.”
Thời Thanh khựng lại, cẩn thận nhìn lại vào trong.
Không phải Thời Hỉ thì còn ai vào đây nữa.
Mật Hợp ngỡ ngàng, quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Tiểu chủ tử, ngài nghĩ chị ấy đang tìm gì vậy?”
Thời Thanh nhướng mày, vận động tay chân mạnh hơn: “À? Chắc đang thiếu đòn đấy.”
Đám tiểu nhân các người, đến lúc thanh lý môn hộ rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất