Chương 21: Nhục – Chết – Đi – Được!
Thi trượt và không có công danh— đó chính là nỗi đau lớn nhất của Trương Tiếu, là điều khiến cô ta canh cánh trong lòng. Vậy mà hôm nay còn bị Thời Thanh moi ra mà bêu riếu tới tấp, cứ như thể còn thiếu mỗi việc đốt pháo loan tin cho cả thiên hạ biết.
“Cô… cô—!” Trương Tiếu giơ tay run rẩy chỉ vào Thời Thanh, tức đến nghẹn họng, không thốt nên câu.
“Tôi, tôi làm sao nào? Chẳng lẽ còn không được nói sự thật à?” Thời Thanh thản nhiên phủi đi những vụn hạt dưa dính trên tay, giọng điệu ung dung, “Nếu không muốn bị người ta nhắc đến, vậy thì đừng chọc vào tôi.”
“Tôi cưới ai thì liên quan gì đến cô? Tôi đi nhanh hay chậm mắc mớ gì tới cô? Cô có biết hành động này gọi là gì không?” Thời Thanh mỉa mai, “Gọi là lo chuyện bao đồng.”
Trương Tiếu ôm ngực, loạng choạng như sắp ngã. Đám người phía sau vội vàng lao tới đỡ cô ta, muốn lên tiếng phản bác Thời Thanh nhưng lại e ngại— sợ rằng nếu mở miệng thì sẽ chịu chung kết cục với Trương Tiếu, thế nên chẳng ai dám hó hé.
Chỉ một mình Thời Thanh, đứng trơ trọi giữa ba, bốn cô gái, vậy mà vậy mà chỉ bằng mấy câu đã khiến họ cứng họng, cúi gằm mặt xuống.
Trương Tiếu trượt bảng là thật, mà bọn họ cũng chẳng ai có tên trong danh sách. Nếu không thì với cái tính tự cao tự đại lại hay ghen tị với người khác của Trương Tiếu, cô ta đời nào chịu chơi chung với họ?
Người ta thường nói, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Ở đằng xa, Thẩm Úc lặng lẽ quan sát tất cả.
Lăng Giác đứng bên cạnh, tức tối nói: “Trương Tiếu cùng lắm cũng chỉ là nói năng không kiêng nể, còn Thời Thanh thì đúng là được nước tiến tới. Thi đậu Thám hoa thôi mà làm như ghê gớm lắm. Ở phủ chúng ta, chức ấy còn chưa đủ để lọt vào mắt xanh, vậy mà lại vênh váo đến mức khiến người ta mất mặt ngay giữa đám đông.”
Chẳng hề ra dáng Thám hoa, so với Thường Thục lúc nãy ở cổng thì đúng là khác xa một trời một vực.
“Này,” Lăng Giác nhịn không nổi nữa, buột miệng nói, “Cô cũng đừng quá đáng quá. Người ta ôm ngực im lặng rồi, vậy mà cô còn chưa chịu dừng à?
Chuyện vốn chẳng đáng để tranh luận, chỉ cần cười trừ là xong, nhưng Thời Thanh cứ phải làm cho cả thiên hạ biết. Đầu tiên là chọc ngoáy nỗi đau thi trượt của Trương Tiếu, sau đó lại khiến người ta tức đến mức nghẹn ngực, như thể cô ta giỏi lắm vậy.
Rõ là được đằng chân lấn đằng đầu.
Thời Thanh nghe tiếng liền quay lại, nhướng mày: “Ồ? Bây giờ là ai yếu hơn thì đúng à?”
Cô nghiêng đầu nhìn Trương Tiếu, chậm rãi nói: “Hôm nay ta có nói sai nửa lời về cô không? Sự thật rành rành ra, cô đúng là không đậu công danh. Nếu hôm nay có chết ở đây, cũng chỉ là vì gặp ta rồi nhục nhã quá mà tức chết. Truyền ra ngoài, ít ra còn vớt vát lại chút thể diện. Ta còn nghĩ sẵn câu đối phúng điếu cho cô rồi—”
“Vế trên: Kỳ nào thi cũng có mặt, vế dưới: Lần nào người trượt cũng là ngươi, hoành phi: Nhục – Chết – Đi – Được!”
Trương Tiếu muốn ngất đi cho xong, nhưng vẫn cố nén giận mà đứng vững. Bởi nàng ta biết, chỉ cần mình ngã xuống thì ngày mai cả kinh thành sẽ lan truyền tin đồn ‘Trương Tiếu gặp Thời Thanh xong xấu hổ quá mà ngất’, đến lúc đó còn mặt mũi nào nhìn ai nữa?
Nghe ông ngoại từ Thời phủ về bảo rằng Thời Thanh như biến thành người khác, Trương Tiếu còn không tin. Chẳng phải trước đây Thời Thanh chỉ là một con nhóc vừa nhát lại vừa ngu à? Thi đậu Thám hoa thì sao chứ? Trong mắt nàng ta, Thời Thanh vẫn chỉ là một đứa nhát gan mà thôi.
Dù sao trước đây, ai trong thư viện mà chẳng biết Thời Thanh hay bị bắt nạt mà chẳng bao giờ phản kháng hay mách lẻo, cứ như một cái cọc gỗ mặc người ta đánh chửi.
Trương Tiếu cũng quen thói ấy rồi. Hôm nay, thấy Thời Thanh đỗ Thám Hoa, trong lòng bốc lên nên mới lỡ miệng nói vài câu cho hả dạ.
Biết trước thế này thì cô đâu dại gì mà đi trêu chọc Thời Thanh.
Trương Tiếu cúi đầu, không dám hó hé gì nữa, thầm cầu mong có ai đó đánh lạc hướng sự chú ý của Thời Thanh để cô kịp chuồn đi trước khi nơi này bị vây chật kín người.
Mà đúng là có kẻ ngốc nhảy ra giúp cô thật.
Lăng Giác chống tay nạnh, chỉ thẳng vào mặt Thời Thanh: “Ngươi cũng đừng có được nước lấn tới!”
Ấn tượng của cậu về Thời Thanh cực kỳ tệ. Trong mắt cậu, cái cách nàng đòi lại trâm từ thiếu gia nhà mình chẳng khác nào hành động của một kẻ nhỏ nhen.
Chẳng phải chỉ vì ghi hận chuyện thiếu gia từ hôn với nàng sao? Một người như Thời Thanh đâu xứng với một người quang minh lỗi lạc như thiếu gia nhà cậu.
“Ngươi nói chuyện thật nực cười, ta có lý thì sao phải nhường nhịn?”
Thời Thanh khoanh tay trước ngực: “Ta vừa nói xong Trương Tiếu là con chó nhiều chuyện, ngươi lại không cam lòng bị lãng quên à? Cứ phải tranh với cô ta danh hiệu ‘chó thích lo chuyện bao đồng’ mới hài lòng hả?”
Thẩm Úc khẽ nhíu mày, lúc này mới bước lên một bước, cất giọng lạnh nhạt: “Thời Thám hoa, xin hãy thận trọng lời nói.”
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ.
“Ngươi đang dạy ta cách hành xử à?” Đây là lần đầu tiên Thời Thanh gặp mặt Thẩm Úc từ khi xuyên không, bèn đưa mắt quan sát kỹ nam chính trong sách.
Y đứng ngay dưới nắng, dáng vẻ nghiêm chỉnh đoan chính, khí chất lạnh nhạt xa cách, như thể vạn vật thế gian chẳng đáng lọt vào mắt, càng không đáng vương vào lòng. Đến cả nắng xuân ấm áp cũng chẳng thể xua tan lớp băng lạnh giá trên người.
Hai chữ để hình dung y: Lạnh lẽo.
Cái lạnh ấy chẳng phải sự khoáng đạt thanh sạch như Vân Chấp, cũng chẳng phải khí chất phóng khoáng của một thiếu niên tự do tự tại, trời cao đất rộng mặc sức vẫy vùng. Mà giống như một khối băng treo dưới mái hiên ngày đông giá rét— lạnh buốt, trong suốt, và dễ vỡ.
Xem ra hôm nay ai ai cũng hóng giây phút cô chạm mặt Thẩm Úc, bởi hai người từng có một mối hôn ước trên danh nghĩa. Mà nực cười nhất là nhà họ Thẩm chướng mắt cô nên mới cố ý chọn đúng ngày nhà họ Thời mở tiệc mừng cô đỗ Thám hoa để tới từ hôn, chẳng khác gì tát thẳng vào mặt cô.
Mọi người đều nghĩ Thời Thanh vẫn canh cánh trong lòng chuyện cũ nên mới vội vàng cầu hôn Vân Chấp, đến cả cha cô Lý thị cũng nghĩ như vậy.
Lý thị hôm nay nhất quyết bắt Thời Thanh dẫn Vân Chấp theo chính là vì Thẩm Úc.
Dù sao thì Thời Thanh mới chỉ thay đổi tính tình sau khi bị Thẩm Úc từ hôn, có vẻ như nàng đã chịu một cú sốc lớn. Lần này ra ngoài, hai người có thể sẽ chạm mặt, tốt nhất nên đưa Vân Chấp theo tránh để mọi chuyện trở nên khó xử.
Đã có chồng và con rồi thì chuyện gì nên buông bỏ thì buông bỏ thôi.
Nhưng trong mắt Thời Thanh, Thẩm Úc chẳng khác nào một kẻ dắt chó ra đường mà không xích, để mặc Lăng Giác chạy lung tung cắn người.
“Mấy chữ ‘thận trọng lời nói’ này ngươi nên dành cho tiểu thị nhà mình thì hơn. Chủ nhân tranh luận đến lượt hắn chen miệng vào sao?” Thời Thanh quét mắt nhìn Lăng Giác, “Nếu là người của ta thì ta đã tát hắn ngay tại chỗ rồi. Lắm mồm quá.”
Lăng Giác chết sững— nàng ta định đánh hắn thật sao?!
“Đỗ Thám hoa thì giỏi lắm chắc?” Lăng Giác trốn sau lưng Thẩm Úc, giọng đầy khiêu khích, “Ngươi có biết ta là người nhà ai không? Ngươi dám động vào ta à?”
“Dựa vào chủ nhân là có thể cắn người à? Mật Hợp.” Thời Thanh gọi, “Đánh hắn cho ta.”
Loại tiểu thị như thế này chắc chắn sau này sẽ gây hoạ, kể cả có làm ầm đến trước mặt Trưởng hoàng tử thì Lăng Giác cũng đáng bị đánh.
“Rõ.”
Mật Hợp chẳng có khái niệm thương hoa tiếc ngọc. Chủ nhân đã nói rồi, mỏ hỗn thì xứng đáng bị đánh, chẳng phân biệt nam nữ.
Lăng Giác sợ đến mức vội vàng quay đầu cầu cứu Thẩm Úc: “Thiếu gia!”
Nhưng Thẩm Úc chẳng hề mở miệng, thậm chí chẳng có ý định can ngăn, chỉ lạnh lùng ra hiệu cho Lăng Giác nhìn sang bên cạnh.
Trương Tiếu— người mà hắn vừa đứng ra bảo vệ— đã chạy mất từ lúc nào, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
“Cô ta… cô ta đâu rồi?”
Lăng Giác ngây ngẩn đứng đó, lúc này mới thật sự cảm thấy hoảng hốt.
Rõ ràng hắn đứng ra bênh vực Trương Tiếu, thế mà đối phương đã sớm cao chạy xa bay, bỏ mặc hắn lại chịu trận một mình.
Thẩm Úc thấy Lăng Giác sợ đến mức mặt trắng bệch thì khẽ thở dài, quay sang nhìn Thời Thanh: “Lăng Giác là người trong phủ ta, có thể để ta mang về tự xử lý được không?”
Chuyện vốn chỉ liên quan đến Trương Tiếu và Thời Thanh, nhưng vì Lăng Giác không biết kiềm chế, thích lo chuyện bao đồng nên mới khiến mọi việc dây dưa sang bọn họ.
Thời Thanh nói khó nghe nhưng không hề sai. Khi chủ nhân đang nói chuyện, hạ nhân không có tư cách chen vào. Lăng Giác được cưng chiều trong phủ Trưởng hoàng tử quá lâu, nghĩ rằng ai cũng phải nhường nhịn mình.
Cũng là tại y quá dung túng, không chặn lại ngay từ đầu nên mới thành ra thế này.
Thôi thì cứ coi như dạy cho Lăng Giác một bài học, để tránh sau này người ta xì xào Thẩm gia cậy quyền ỷ thế, vô phép vô tắc.
Thời Thanh cố tình làm ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ, cốt chỉ để dọa Lăng Giác chơi.
Thẩm Úc nhận ra nàng đang cố tình dọa người, tuy không đồng tình với cách làm này nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Từ trước đến nay, y chỉ quan tâm đến việc bản thân hành xử hợp lễ nghĩa, không làm mất mặt cha mẹ, còn chuyện người khác cư xử ra sao thì y không hứng thú xen vào.
Mật Hợp càng lúc càng đến gần, Lăng Giác hoảng sợ hét lên.
Đúng lúc này, Vân Chấp – người từ đầu đến cuối vẫn khoanh tay đứng xem trò vui – bỗng khẽ huých vai Thời Thanh, hạ giọng nhắc nhở: “Chó trông cửa đến rồi kìa.”
Từ lúc bị nhận ra, Nha Thanh cứ cố chấp kéo mạng che mặt lên cho Vân Chấp.
Đường đường là đàn ông, có gì mà sợ bị nhìn?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sau này còn phải hành tẩu giang hồ, thôi thì cứ nên khiêm tốn vậy.
Từ nãy đến giờ chàng vẫn đứng sau lưng Thời Thanh, đóng vai một tiểu thị đồng.
Thời Thanh nhìn theo ánh mắt chàng, quả nhiên thấy Thường Thục dẫn người lao đến.
“Dừng tay!”
Thường Thục lớn tiếng quát, nhanh chóng bước lên trước túm cổ tay Mật Hợp – người đang giơ tay chuẩn bị đánh – rồi lạnh giọng trách móc: “Cô có biết xấu hổ không? Sao lại đi đánh một nam nhân?”
Vân Chấp nheo mắt, khẽ hất mũi chân.
Một viên đá nhỏ bật lên, bay thẳng vào khuỷu tay Thường Thục, chuẩn xác không lệch một ly.
Cánh tay Thường Thục bỗng tê rần, mất hết sức lực.
Mật Hợp vốn đang cố gắng giằng ra khỏi tay Thường Thục, đúng lúc này đối phương đột ngột thả tay khiến cánh tay Mật Hợp thuận thế quăng một cái tát vang dội thẳng vào má trái của Thường Thục.
“Chát—”
Âm thanh trong trẻo vang vọng, sảng khoái đến mức làm người nghe cũng cảm thấy hả giận.
Đáng đời! Đã thích lên mặt thì phải bị vả, thiên đạo tuần hoàn, có vay có trả!
Thời Thanh nghiêng đầu nhìn sang Vân Chấp.
Vân Chấp vẫn ung dung ôm chén hạt dưa, ngẩng đầu nhìn trời nhìn đất, duy chỉ không nhìn cô.
Bị một kẻ hầu đánh ngay giữa mặt, Thường Thục sa sầm mặt, suýt không duy trì nổi vẻ hiền hòa giả tạo.
Ánh mắt nàng ta lạnh lùng, bàn tay bên hông siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
“Mật Hợp, lại đây.” Thời Thanh nhanh chóng gọi người trở về bên cạnh.
“Vẫn là Trạng nguyên biết thương hương tiếc ngọc.” Nàng vươn tay kéo Mật Hợp đứng sau lưng mình, cười nhạt, “Không biết còn tưởng cô thích Lăng Giác nên mới ra sức nịnh nọt Thẩm phủ hết lần này đến lần khác đấy.”
Lăng Giác nấp sau lưng Thẩm Úc, nghe vậy bỗng đỏ bừng mặt, lén trộm liếc Thường Thục.
Dù dung mạo không bằng Thời Thanh, nhưng Thường Thục cũng thuộc hàng người đẹp, đặc biệt là khí chất dịu dàng khiến vô số nam nhân mê mẩn từ lần cưỡi ngựa dạo phố hôm trước.
Vân Chấp nghe không hiểu, nghiêng đầu hỏi Thời Thanh: “Sao lại không thể là thích hắn?”
Chàng vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Thẩm Úc.
Dù sao thì… chẳng phải hắn ta trông còn đẹp hơn à?
Thời Thanh nhướng mày, thản nhiên đáp lại một câu như xuyên thấu tim: “Nàng ta chỉ là thứ nữ, gia thế không xứng.”
Nói trắng ra là: không trèo cao nổi đến thiên nga thì đành nhắm vào con ếch vậy.
Mà với cặp mắt cao hơn đầu của Trưởng hoàng tử thì có mười Thường Thục cũng không lọt vào nổi.
Còn về chuyện trong nguyên tác đối xử đặc biệt với nàng ta, chắc cũng chỉ là để bảo vệ danh tiếng cho Thẩm Úc và thể diện của Thẩm gia mà thôi.
Dù gì chuyện con trai suýt bị cưỡng bức lại để Thường Thục nhìn thấy, cũng coi như một vết nhơ khó rửa sạch trên người Trưởng hoàng tử. Xóa không được thì chỉ đành che.
Thời Thanh nói toàn là sự thật, mà sự thật này lại như một con dao đâm thẳng vào tim Thường Thục.
Thứ nữ, lại là thứ nữ!
Thường Thục lạnh mặt. Trước đây muốn giết Thời Thanh là vì nhiệm vụ của hệ thống, còn bây giờ là mong muốn của bản thân.
“Bắt nạt đàn ông thì có gì hay, có gan thì đấu một trận với ta?”
Thường Thục trực tiếp khiêu chiến: “Lục nghệ của triều ta gồm: lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số. Trong sân bên cạnh có bia bắn cung, sao chúng ta không so tài bắn tên?”
Làm cho Thời Thanh mất mặt ngay trước Thẩm Úc!
“Cô nói tỉ thí là tỉ thí à?” Thời Thanh nhướn mày, “Chắc mẹ cô cũng không chiều cô đến mức này đâu nhỉ?”
Thời Hỉ phía sau lập tức hùa theo: “Cô không dám chứ gì? Chỉ biết đấu võ mồm thì giỏi gì, là nữ nhân thì ra so tài đàng hoàng đi!”
“Đúng đó, đấu một trận đi!”
“Chỉ cãi nhau thì đâu đáng mặt nữ nhân?”
Những kẻ đứng sau Thường Thục đồng loạt lên tiếng phụ họa.
Thường Thục nhìn Thời Thanh, giọng thì ôn hòa nhưng ánh mắt lại sâu thẳm đầy toan tính, như thể hai nhân cách trái ngược: “Nếu cô không dám thì ta cũng không ép, chỉ cần cô xin lỗi Thẩm công tử và Trương Tiếu vì đã làm khó bọn họ thì chuyện hôm nay coi như bỏ qua.”
Đây rồi, lôi chiêu bài đạo đức ra xài rồi!
Chỉ cần Thời Thanh không dám tỉ thí thì mọi lỗi lầm sẽ đổ hết lên đầu nàng.
Thẩm Úc vốn không muốn dây vào chuyện này, định xoay người rời đi nhưng lại bị Lăng Giác kéo tay áo, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, chúng ta xem tiếp đi.”
Thẩm Úc nhíu mày nhìn hắn, Lăng Giác lập tức rụt tay, cúi thấp đầu.
“Các ngươi đã cậy đông bắt ta phải đấu, nếu ta không nhận lời chẳng phải tự nhận mình sai sao?
Thời Thanh bước lên vài bước, đứng trước mặt Thường Thục: “Vậy thì làm một trận đấu mẹ-con, một ván phân thắng bại, thế nào?”
Nàng cười, ánh mắt đầy thách thức: “Ta cũng chẳng có sở thích gì khác mà chỉ thích làm trưởng bối thôi, dám chơi không?”
Bây giờ, quả bóng đã được chuyền sang Thường Thục.
Giờ người bị ép vào thế khó lại là Thường Thục.
So với Thời Thanh, nếu Thường Thục thua thì hình tượng nàng ta cố gắng gây dựng sẽ sụp đổ thảm hại.
Dù gì thì với hình tượng mà Thường Thục thể hiện trước mặt người khác, nếu thắng, nàng ta có thể giả vờ rộng lượng, hoặc đóng vai kẻ cả khoan dung, chỉ nhẹ nhàng dạy dỗ Thời Thanh một chút mà thôi.
Nhưng mà nếu thua thì tuyệt đối không thể nào phủi mông được.
Còn Thời Thanh thì sao? Nàng ta là kiểu người mặt dày, vô lại, dù thắng hay thua cũng có thể lật lọng bất cứ lúc nào.
Trận này lỗ quá!
Thường Thục bắt đầu chần chừ, ánh mắt lóe lên tia do dự, nhất thời không dám nhận lời ngay.
Thời Thanh ung dung bốc một nắm hạt dưa từ tay Vân Chấp rồi thong thả cắn.
“Chị Thục à, chị cứ đấu với nó đi.” Thời Hỉ thấp giọng xúi, “Thời Thanh chỉ được cái cứng miệng, trước đây nó yếu đến mức chẳng bước chân ra khỏi phủ, chắc chắn không đấu lại chị đâu.”
Thường Thục nghe xong thì vững dạ, cười dịu dàng với Thời Thanh: “Được thôi.”
Còn ai hiểu Thời Thanh hơn người nhà họ Thời chứ? Thời Hỉ là quân cờ của nàng ta, đương nhiên không thể nào hại nàng ta được.
Thường Thục nhìn Thời Thanh, nhẹ giọng nhắc nhở: “Thua thì không được lật lọng đâu đấy.”
Thời Thanh nhướng mày, cười nhạt: “Câu này nên dành cho cô thì hơn.”
Thường Thục vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng bàn tay đặt bên hông đã siết chặt từ lúc nào.
Để phòng ngừa Thời Thanh nuốt lời, nàng ta cố ý sai Thời Hỉ đi rêu rao khắp nơi rằng Trạng nguyên và Thám hoa sắp đấu bắn cung. Chờ tất cả mọi người kéo đến xem, bao nhiêu ánh mắt nhìn vào thì Thời Thanh có muốn chối cũng không chối được!
Tin tức tân khoa Trạng nguyên và Thám hoa không so tài văn chương mà lại đấu bắn cung lập tức thu hút sự chú ý của cả kinh thành. Những kẻ rảnh rỗi hóng hớt đều kéo đến đông nghịt làm cho sân cưỡi ngựa và bắn cung chật kín mít.
Mật Hợp lấy một dải lụa đỏ buộc chặt tay áo cho Thời Thanh.
So với lúc trước, nàng còn khoác thêm một chiếc giáp da màu nâu đậm ở vị trí ngực trái.
“Nàng ổn không đấy?” Vân Chấp nhíu mày hỏi.
Trong mắt hắn, Thời Thanh yếu ớt quá, đấu võ mồm thì được, nhưng động tay động chân thì chắc chắn ăn hành.
Hắn còn hơi ngứa tay, nghĩ thầm: Nếu không được thì để ta đấu thay cũng được mà.
Thời Thanh cúi đầu chỉnh lại dải lụa buộc trên cổ tay. Nghe Vân Chấp hỏi, nàng khẽ ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt đào hoa cong lên như cười mà không cười: “Ngươi đoán xem?”
Nàng đứng ngược sáng, nụ cười như ánh nắng chói mắt.
Vân Chấp hơi sững lại, cúi đầu tiếp tục cắn hạt dưa lách tách. Nhìn cái kiểu chó săn của nàng, không chừng lại có cách tà môn nào đó để thắng cũng nên.
Nghe nói lần này đấu bắn cung, ai thua sẽ phải gọi người thắng là “mẹ”. Tiền Xán Xán lập tức sai người mang ghế tới rồi ngồi vắt chéo chân ở hàng đầu để xem trò vui.
Thú vị thật, quá thú vị!
Một kẻ nhát gan trong thư viện đối đầu với một kẻ tự phụ ngốc nghếch, còn gì vui hơn?
Nếu so với Thời Thanh, Tiền Xán Xán càng ngứa mắt Thường Thục hơn.
Có người hầu ghé sát tai nàng ta thì thầm vài câu.
“Ồ? Ngươi nghĩ ta là loại keo kiệt đến mức bận tâm đến ba mươi lượng bạc đó sao?” Tiền Xán Xán giơ lên, để ánh nắng qua chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay.
Thời Thanh chính là cái người lần trước nàng ta gửi nhầm trâm cài ở Bát Bảo Các. Sau vụ đó còn bị mẹ mắng một trận, bảo nàng ta chẳng làm được cái việc gì cho ra hồn.
Nhưng mà không làm được thì sao chứ? Làm một kẻ ăn chơi lêu lổng tự do tự tại chẳng phải tốt hơn à?
Ánh nắng quá chói, ngay cả ngọc cũng không cản được. Tiền Xán Xán buông tay xuống, hơi mất hứng nhìn về phía trước.
Lúc này, Thường Thục đã cầm cung tên bước ra, đứng cạnh Thời Thanh.
Cung tên đều do học viện cung cấp, không ai có cơ hội gian lận.
Mọi người đều đã chứng kiến tài bắn cung của Thường Thục.
Kể từ sau khi nàng ta ngã xuống nước, chẳng hiểu sao lại như thể khai thông giác ngộ, cái gì cũng giỏi hơn trước.
Ngược lại, Thời Thanh chưa từng kéo dây cung, càng đừng nói đến chuyện bắn tên.
Chỉ cần Thời Thanh không giở trò thì Thường Thục chắc chắn thắng!
Thường Thục đứng sau vạch trắng, hơi nheo mắt lại, nghiêng người nhìn về phía bia ngắm xa xa.
Nàng ta siết chặt cung, dồn lực vào cánh tay, coi chấm đỏ trên bia như Thời Thanh.
Không ai có thể trở thành hòn đá cản đường nàng ta đạt đến đỉnh cao quyền lực!
“Vút—”
Mũi tên xuyên qua gió xuân, mang theo sức mạnh sắc bén lướt đi trên không trung.
Thường Thục buông tay xuống, chẳng thèm nhìn bia bắn mà lại liếc sang Thời Thanh.
Cả những người xung quanh cũng thế.
“Trúng rồi!”
Đám đông xôn xao hò hét.
Mũi tên ghim thẳng vào trung tâm hồng tâm, dù gió cản cũng không xi nhê.
Tiền Xán Xán chậm rãi hạ chân xuống, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi.
Nàng ta ghét nhất loại người thích ra vẻ như Thường Thục.
Trường đấu lặng ngắt như tờ.
Phải mất một lúc, Tiền Xán Xán bỗng đứng phắt dậy, những người khác cũng ngỡ ngàng há miệng không khép lại được.
Thường Thục đứng đơ tại chỗ, ánh mắt giật giật, không tin nổi nhìn về phía bia bắn.
Mũi tên của cô ta vốn đã cắm ngay chính giữa, thế mà bây giờ lại bị một mũi tên khác xẻ toạc ra làm đôi rơi xuống đất.
Mũi tên của Thời Thanh xuyên thủng ngay hồng tâm, mạnh đến mức xuyên qua cả bia bắn.
So với lực bắn của cô, mũi tên vừa rồi của Thường Thục chẳng khác gì gà con nép dưới cánh đại bàng, yếu ớt vô cùng.
Thời Thanh thu cung, hờ hững nghiêng đầu nhìn Thường Thục, môi khẽ động: “Rác rưởi.”
Còn dám đọ với tao?
Còn non lắm.
“Thắng rồi? Thắng rồi!” Vân Chấp sững sờ nhìn Thời Thanh.
Cơn gió xuân lướt qua, vạt áo đỏ thêu mây khẽ tung bay, như một con rồng lửa quẫy mình. Một tay nàng giữ cung, cánh tay còn lại buông hờ bên hông. Khi ánh mắt quét tới, phong thái ngang tàng đến mức khiến tim người ta khựng lại một nhịp.
Hóa ra, nàng không chỉ giỏi đấu võ mồm, cũng chẳng cần dùng thủ đoạn bẩn thỉu, mà vẫn thắng một cách đường đường chính chính.
“Thắng rồi! Tiểu chủ tử thắng rồi!” Mật Hợp mừng rỡ nhảy cẫng lên, lao thẳng về phía Thời Thanh.
Thời Thanh nhướng mày nhìn Thường Thục:
“Nào, lại đây với mẹ nào~”
Muốn đấu với tao à?
Khi vừa xuyên đến đây, cái thân xác này yếu đến mức đi đứng còn khó khăn. Để rèn luyện, Thời Cúc tìm cho cô rất nhiều thầy giỏi để giúp cô khỏe hơn. Nhưng cô lười, cuối cùng chọn bắn cung cho đỡ mệt.
Nếu không nhờ kéo cung bao năm, làm gì có được sức tay khỏe thế này?
“Thời Thanh, Thời Thanh thắng rồi à?”
Có người vẫn chưa hoàn hồn.
Thắng rồi à? Không giở trò, không lật lọng, cứ thế mà đánh bại Thường Thục một cách quang minh chính đại?
Không thể nào.
Nhưng mũi tên cắm ngay giữa bia bắn chính là bằng chứng rõ ràng nhất, nhắc nhở tất cả rằng—Thời Thanh đã thắng.
Người mà bọn họ từng nghĩ là kẻ thua cuộc chắc chắn sẽ giở trò gian lận, lại dùng cách công bằng nhất để đánh bại Thường Thục.
Chuyện này…
Không gọi nàng là “mẹ” có vẻ hơi thất đức rồi?
“Gọi mẹ đi! Mau gọi mẹ đi!” Tiền Xán Xán là người đầu tiên lên tiếng, “Trạng nguyên không thể thua rồi lại nuốt lời chứ?”
Lăng Giác đỏ bừng mắt, gào lên: “Không tính! Cái này không tính!”
“Tại sao lại không tính?” Thẩm Úc ngước mắt nhìn hắn, giọng bình thản: “Quy tắc là quy tắc, thua phải chịu.”
“Nhưng mũi tên của Trạng nguyên cũng trúng ngay hồng tâm mà.” Lăng Giác lẩm bẩm, “Lúc đặt cược đâu có nói là so sức mạnh?”
Người bên phía Thường Thục cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức phụ họa: “Cùng lắm chỉ có thể tính là hòa.”
Thời Hỉ trong lòng loạn cào cào, chính cô ta là người xúi giục Thường Thục đấu với Thời Thanh. Giờ Thời Thanh thắng rồi, chẳng phải cô ta bị nghi là cố tình hại Thường Thục à? Cô ta vội nói: “Lúc thi đâu có nói là so lực tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể tính là hòa.”
Thường Thục lập tức bắt kịp nhịp, nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng, giả bộ khó xử: “Chuyện này…”
“Ta hiểu rồi.” Thời Thanh tiện tay ném cung tên cho người hầu, nhếch môi cười: “Nói trắng ra là quy tắc nằm trong mồm các người, muốn vặn sao thì vặn chứ gì.”
Nàng cười nhạt: “Sớm biết thế này thì nói thẳng luôn là ‘Thường Thục chỉ được phép thắng, không được phép thua’ đi. Lại còn lôi công bằng ra mà bày trò, mất mặt quá trời.”
Nàng khoanh tay nhìn xung quanh, cười nhạt: “Thôi, tan đi, tan đi. Có người không chịu nổi thất bại. Sau này gặp ta với Thường Thục thì cứ ngầm hiểu là quan hệ mẹ con là được, nhưng đừng nói ra nhé. Không thì người ta xấu hổ đến chết mất. Hiếu thảo quá đi mất!”
Chữ “Hiếu” mà Thời Thanh nhấn mạnh đặc biệt rõ ràng.
Sắc mặt Thường Thục đen đến mức có thể vắt ra nước.
Tiếng cảnh báo đỏ của hệ thống vang lên như tiếng kèn báo tử, sắc nhọn đến gai cả người.
[Xin ký chủ đừng phá nhân thiết! Xin ký chủ đừng phá nhân thiết!]
Nếu cô ta thực sự gọi Thời Thanh một tiếng “mẹ”, thì nhân thiết xem như đi đời. Sau này dù quyền cao chức trọng đến đâu, ai nhắc tới cô ta cũng chỉ buông một câu: “Ồ, Thường Thục à? Con gái của Thời Thanh đó.”
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà Thường Thục đã muốn nôn ra máu.
Cô ta hít sâu, cố gắng nuốt xuống cục tức.
Kế hoạch ban đầu là để Thời Thanh mất mặt trước Thẩm Úc, muốn khiến cô ta thua trận mà tức đến mức hắc hóa. Ai ngờ người thua lại chính là cô!
Thường Thục hối hận đến chết khi nghe lời Thời Hỉ gọi nhiều người đến xem trận đấu này.
Giờ chuyện duy nhất cô ta có thể làm là giữ vững phong thái, sau đó nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống giao hôm nay.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cô vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.
“Chúng ta cược là ai bắn trúng hồng tâm.” Thường Thục nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, lại bắt đầu cái bộ mặt đạo mạo lý lẽ của mình. “Cả hai chúng ta đều trúng, nên không thể tính là tôi hoàn toàn thua.”
Cô ta chắp tay hành lễ với Thời Thanh, cười nhã nhặn: “Tôi nhận thua, nhưng vụ gọi mẹ thì không tính.”
Giỏi thật đấy, chắc mặt cô ta được đúc từ tường thành à?
Dày đến mức không biết xấu hổ luôn rồi!
Nếu ban nãy Thường Thục không dùng dư luận ép mình thì Thời Thanh cũng chẳng buồn so đo thắng thua.
Nhưng giờ cô đã thắng, vậy mà đối phương lại muốn nuốt lời?
“Đã làm mất thời gian vui chơi của mọi người, tôi xin cáo lỗi ở đây.” Thường Thục chắp tay nói với xung quanh.
Da mặt cô ta dày thế này, người khác cũng chẳng thể nói thêm gì, cùng lắm chỉ thầm tiếc nuối vì lúc đầu không đặt ra quy tắc rõ ràng.
Tiền Xán Xán lướt qua Thường Thục, nhếch môi cười khinh bỉ: “Thật không biết xấu hổ.”
Thua thì chối, nhục nhã ê chề.
Nụ cười trên mặt Thường Thục hơi cứng lại.
Chờ đến khi mọi người gần đi hết, cô mới nhìn Thời Thanh, ánh mắt sâu thẳm: “Xem ra tôi đã xem nhẹ cô rồi.”
“Câu này sai rồi nhỉ? Phải là tôi xem thường cô mới đúng chứ.” Thời Thanh khoanh tay, tặc lưỡi lắc đầu, “Tôi cứ tưởng mình đã là bậc thầy ngôn luận rồi, ai ngờ cô còn giỏi bịa đặt hơn tôi. Đúng là mẹ nào con nấy, bảo cô không phải con gái tôi thì tôi cũng chẳng tin.”
Nụ cười trên mặt Thường Thục cứng đờ, “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.”
Thời Thanh nhướng mày: “Tôi chửi cô ngu đấy.”
Sắc mặt Thường Thục lập tức trầm xuống: “Thời Thanh, đừng tưởng tôi không dám động vào cô.”
Chẳng qua chỉ là một con tốt thí mà thôi.
“Ái chà, câu này cô lại nghe hiểu à?” Thời Thanh cười mỉa, “Nói tử tế thì giả câm giả điếc, chửi một phát thì hiểu ngay.”
Cô lắc đầu, giọng điệu đầy tiếc nuối. “Ở chỗ tôi, loại người như cô người ta gọi là—”
“Mặt dày, vô liêm sỉ.”
Ánh mắt Thường Thục tối sầm lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Thời Thanh, lòng dấy lên một cảm giác kỳ quái.
Rõ ràng chỉ là một nhân vật phụ làm nền cho cô ta, tại sao lại có thể mạnh miệng đến thế?
Chẳng lẽ… Thời Thanh cũng có hệ thống giống mình?
Thời Thanh hất tóc, nhếch môi cười: “Nhưng tôi vẫn thua xa cô lắm. Tôi cùng lắm chỉ xinh hơn trước, còn cô thì thay hình đổi dạng giữa người với chó cứ như trò ảo thuật, muốn biến là biến luôn.”
Cô nghiêng đầu làm bộ suy tư, rồi thở dài đầy hối lỗi: “Ấy chết, xin lỗi nhé… tôi lỡ xúc phạm loài chó rồi.”
So sánh Thường Thục với loài vật trung thành như chó đúng là phí của trời quá.
Thời Thanh thấy Thường Thục ngu thật, nhưng mà cuốn tiểu thuyết này còn ngu hơn.
Chứ làm gì có nữ chính nào mà vừa giả tạo vừa lật mặt như bánh tráng, chẳng biết chút đạo lý tối thiểu?
Càng nghĩ càng bực!
Theo cốt truyện, bước tiếp theo là Thời Thanh sẽ cưỡng bức Thẩm Úc, xong để Thường Thục xuất hiện làm nữ anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy thì không phải cô nên giúp nữ chính một tay sao?
Thời Thanh nở nụ cười đầy ẩn ý, vẫy tay với Thường Thục: “Lát gặp lại nhé.”
Nhìn bóng lưng cô rời đi, lòng Thường Thục càng nặng nề.
Không thể kéo dài nữa, phải xử lý con nhỏ này ngay.
Nàng ta lập tức gọi tâm phúc đến, hạ giọng dặn dò vài câu.
Thẩm Úc là kẻ lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng Lăng Giác bên cạnh hắn thì không.
Nàng ta đã chuẩn bị xong, chỉ cần bỏ thứ đó vào chén trà của Thẩm Úc, rồi lừa Thời Thanh qua đó, thế là xong.
Chút phiền phức này không đáng kể, miễn là kết quả cuối cùng đúng ý cô ta: cứu được Thẩm Úc, rồi dựa vào Trưởng hoàng tử, thế là xong.
Còn Thời Thanh?
Một con kiến bị giẫm chết mà thôi.
—
Mật Hợp vừa đi vừa tức tối: “Thường Thục đúng là mặt dày, rõ ràng thua rồi mà còn chối!”
Cuối cùng chỉ còn mỗi chủ nhân nhà mình là nghiêm túc thi đấu.
Thời Thanh vừa đi vừa thong thả ăn hạt dưa, cười tủm tỉm: “Cứ từ từ, hay nhất còn ở phía sau.”
Cô đi về phía sân viện, nơi dành riêng cho khách nghỉ ngơi. Suốt đoạn đường, Vân Chấp cứ liếc nhìn cô mãi.
Thời Thanh liếc qua, bỗng nhiên hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi thích ta à?”
Vân Chấp giật nảy, lùi về sau một bước: “Cô… cô sao lại hỏi thẳng thế? Không biết e dè gì à?!”
Người giang hồ cũng không có suốt ngày treo chữ “thích” trên miệng!
Thời Thanh nhướng mày, đột nhiên tiến lên một bước.
Vân Chấp trợn tròn mắt, hít mạnh một hơi, lỗ tai đỏ bừng.
Nhưng rồi—
Thời Thanh thản nhiên vươn tay, bốc thêm một nắm hạt dưa từ đĩa hắn đang cầm.
“…”
Thời Thanh cười như trêu mèo: “Xem kìa, sợ gì chứ? Ta đâu có ăn thịt ngươi.”
Nhưng cái miệng cô thì có khi còn đáng sợ hơn cả móng vuốt.
Vân Chấp chép miệng, lầm bầm: “Ta thật không ngờ cô còn biết bắn cung đấy.”
“Ta còn nhiều cái mà ngươi không ngờ lắm.” Thời Thanh nhấm nháp hạt dưa, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm đó leo tường mà ta không có cung trong tay.”
Nếu không thì dù là chim yến, cô cũng bắn rơi cho mà xem.
“Vậy chúng ta tỷ thí đi?” Vân Chấp không phục, đặt khay hạt dưa xuống, hai tay đưa ra trước mặt.
Thời Thanh nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhíu mày: “Tỷ thí thêu thùa à?”
Vân Chấp nghẹn họng: “…”
“Ngươi thật sự biết thêu không đó?” Thời Thanh nghiêm túc dò xét chàng. Nhìn đi nhìn lại, cô vẫn thấy chàng hợp với việc khắc hoa hơn là thêu.
“Ta… ta biết chứ!” Vân Chấp lúng túng thu tay lại, mắt đảo liên tục.
Thời Thanh cười nhạt: “Tốt nhất là thế.”
Cô đã mua sẵn vải để may áo liệm rồi, chỉ còn thiếu đóa mẫu đơn nữa thôi.
“Giờ chúng ta đi đâu?” Vân Chấp vội vàng đổi chủ đề.
So với chuyện thêu thùa, bất cứ chuyện gì cũng tốt hơn.
Chỗ này vắng vẻ hơn hẳn so với phía ngoài.
Thời Thanh nhàn nhã cười: “Đi tìm Thẩm Úc.”