Tuyệt Phẩm Phu Lang Của Kẻ Thích Chọc Ngoáy

Chương 22: Đến đây, đạo đức trói buộc đây

Chương 22: Đến đây, đạo đức trói buộc đây
“Đi tìm Thẩm Úc làm gì?” Vân Chấp ngạc nhiên nhìn Thời Thanh, sau đó bỗng nhiên hiểu ra, “À, nàng thích hắn chứ gì.”
Mới nãy cái bản mặt lừa của ai đó còn bảo cô nhớ thương Thẩm Úc mãi không quên. Giờ vừa thắng xong đã sốt sắng chạy đi tìm người ta, không nghĩ nhiều cũng khó.
Y như cha chàng, cứ thắng võ xong là chạy về tìm mẹ chàng vậy.
Thời Thanh búng một hạt dưa vào trán chàng:”Bớt nghĩ thiển cận đi má.”
Ai nói cô đi tìm Thẩm Úc là vì thích hắn? Không chỉ đơn giản là qua uống miếng trà à?
Vân Chấp giơ tay đỡ hạt dưa, vẻ mặt thoáng chút thất vọng.
Giá mà Thời Thanh thật sự thích Thẩm Úc thì tốt rồi. Như vậy, chàng chẳng ngại tác thành cho hai người, chờ hai người thành đôi xong thì chắc chắn sẽ thả hắn tự do.
Nàng ôm tài tử của nàng, chàng đi xông pha giang hồ, ai đi đường nấy.
Thời Thanh đâu ngờ Vân Chấp đã nghĩ đến nước làm thiếp cho mình, trong đầu cô lúc này chỉ có tình tiết yến tiệc mùa xuân trong sách.
Theo cốt truyện, cô – Thời Thanh – sẽ vì chuyện bị từ hôn mà tức tối, thế rồi nảy sinh tà ý với Thẩm Úc, cuối cùng cưỡng ép hắn.
Và ngay cái khoảnh khắc cô sắp đè hắn xuống, Thường Thục sẽ bất ngờ xuất hiện, diễn màn Trạng nguyên cứu tài tử, viết nên một chuyện tình đẹp như mơ.
Sau chuyện tình đẹp đẽ kia, thứ bị vứt bỏ chính là tiền đồ của Thời Thanh và thanh danh của Thẩm Úc.
Hai người như pháo hoa sáng rực trên bầu trời, nhưng chỉ để thắp sáng mỗi nữ chính.
Chậc chậc, không ngờ Thường Thục vừa xấu người vừa ảo tưởng ghê.
Giờ thì Thời Thanh đã dập tắt pháo hoa của mình, và sắp sửa dập luôn của Thẩm Úc.
Cô muốn để Thường Thục sáng rực trong cô đơn.
Đi sâu vào trong viện là khu vực nghỉ ngơi của khách, các gian phòng san sát nhau, khó mà phân biệt được phòng nào là của Thẩm Úc.
Mãi đến khi Thời Thanh thấy Lăng Giác bước ra từ một gian phòng, tay xách theo bình nước đi về phía phòng trà.
Thẩm Úc cần tĩnh tâm thường hay pha trà, chắc giờ hắn đang muốn tĩnh tâm trước khi bắt đầu thi hội.
Thời Thanh ra hiệu cho Mật Hợp bám theo Lăng Giác, còn mình thì lôi Vân Chấp đến phòng Thẩm Úc.
“Cốc cốc.”
Thẩm Úc mở cửa, thấy Thời Thanh cùng Vân Chấp mặt che lụa đứng ngoài, mày liền nhíu lại: “Chuyện gì?”
Tay hắn vẫn đặt trên cửa, rõ ràng không có ý mời hai người vào.
Thời Thanh khó hiểu, nam chính đề phòng chặt thế này, sao trong truyện lại để cô dễ dàng thành công được chứ?
“Nói chuyện chút đi?” Thời Thanh cũng không vào.
Ánh mắt Thẩm Úc lạnh lùng, chân mày cau chặt hơn.
Y nghĩ Thời Thanh đến vì chuyện bị từ hôn trước mặt bao người.
Mà nghĩ lại thì… hôm đó cha y cũng hơi kích động thật.
Thẩm Úc hành lễ với Thời Thanh theo phép tắc giữa những người cùng bối phận rồi giải thích: “Cha ta vì chuyện cây trâm mà hiểu lầm, vội vã chạy đến Thời phủ gia từ hôn ngay trong tiệc, quả là không phải phép. Ta thay ông ấy xin lỗi nàng tại đây.”
“Vậy là xong?” Thời Thanh khoanh tay, hờ hững nói:”Xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần quan phủ làm gì?”
Từ ngày bị từ hôn, cuộc sống cô rối tung rối mù.
Trước là cốt truyện khởi động, đặt cô vào vòng đếm ngược sinh mệnh. Sau là trở thành trò cười của kinh thành, đi đến đâu cũng bị người ta bàn tán.
Thẩm Úc từ tốn đứng thẳng người: “Vậy nàng muốn thế nào?”
Cái tên này đúng kiểu lạnh lùng như khối băng.
“Nghe nói Thời thám hoa đã đính hôn với nhà họ Vân rồi. Giờ còn bám riết lấy ta, e rằng không hợp lẽ lắm nhỉ? Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì cả nàng và Vân công tử đều khó mà giữ thể diện.”
Vân Chấp đeo mạng che mặt, người ngoài không nhận ra, nhưng Thẩm Úc thì đã theo sau họ từ lúc xuống xe. Hắn giả ngu à?
Câu này rõ ràng đang nhắc nhở Thời Thanh nên nghĩ cho cảm nhận của Vân Chấp.
Thời Thanh thực sự nghĩ một lát rồi gật gù: “Không sao, ta không ngại chàng xấu, ta đẹp là được.”
“….” Vân Chấp lườm nàng.
Thẩm Úc mắt giật giật, nhìn Thời Thanh như thể đang đối diện với một tấm chắn dầu muối bất xâm.
“Vậy rốt cuộc nàng muốn gì?” Y hơi ngẩng cằm lên, bày ra khí chất quý công tử lạnh lùng, đầy cao ngạo.
“Lời xin lỗi của ngươi chẳng có tí thành ý nào.” Thời Thanh chê bai, “Ngay cả chén trà cũng không có.”
Thẩm Úc nghiêng người, đồng thời buông tay khỏi cửa.
Thời Thanh lập tức nhấc chân bước vào.
Cô định nán lại đến khi Thẩm Úc đi dự thi hội rồi mới rời đi.
“Lăng Giác đi lấy nước rồi.” Thẩm Úc ngồi xuống, cầm quyển sách đọc dở ban nãy lên, “Nếu muốn uống trà thì ngồi chờ một lát.”
“Ta thấy Lăng Giác với Thường Thục rất hợp đôi đấy, ngươi thực sự không định tác thành cho họ à?” Thời Thanh vừa ăn hạt dưa vừa lên tiếng, không có trà cũng không thể ngăn cái miệng cô hoạt động.
Thẩm Úc vẫn chăm chú vào trang sách, cố gắng làm như không thấy hai người dư thừa trong phòng.
Lăng Giác quay lại rất nhanh, vừa bước đến cửa đã hí hửng báo với Thẩm Úc: “Thiếu gia, lúc nãy tôi đi lấy nước tình cờ gặp Trạng nguyên Thường Thục đấy!”
Khéo thế không biết! Lăng Giác vui lắm, nhất là còn được nói mấy câu với người ta nữa chứ!
Thời Thanh nhướn mày ra hiệu cho Thẩm Úc: “Thấy chưa, gái có tình trai có ý, quá hợp luôn.”
Thẩm Úc lơ đẹp.
Lăng Giác vừa vào cửa đã thấy Thời Thanh, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngóm.
Mới lúc nãy suýt bị cô ta đập cho một trận, thiếu gia cũng chẳng bênh vực. Bây giờ hắn đâu dám gây sự nữa, chỉ lầm lầm lì lì đặt ấm nước lên bàn, nhỏ giọng hỏi Thẩm Úc: “Thiếu gia, sao nàng ta còn ở đây vậy?”
Thẩm Úc ngại giải thích, chỉ muốn pha xong trà, đưa cho cô uống rồi tiễn khách.
Hắn cúi đầu châm nước, cử chỉ nhã nhặn, nhìn như bức tranh thủy mặc có hồn.
Vân Chấp ngồi cạnh Thời Thanh, kích động quá nên theo thói quen lấy chân đá nhẹ vào chân cô dưới gầm bàn.
Thời Thanh lập tức ho sặc, hạt dưa suýt mắc nghẹn trong cổ họng.
Cô còn tưởng Vân Chấp muốn ve vãn mình, hết cả hồn.
Mãi đến khi chàng ta ghé sát, thấp giọng thì thầm: “Nàng nhìn kìa, nhìn kìa, Thẩm công tử đẹp trai ghê! Không cưới hắn uổng lắm!”
“Đẹp cỡ nào cũng không bằng ta.” Thời Thanh liếc hắn một cái, sau đó cúi xuống.
Và rồi cô nhìn thấy tư thế ngồi của Vân Chấp.
Chàng ngồi dạng chân toang hoác, thảnh thơi như chốn không người, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ đoan trang của Thẩm Úc ở đối diện.
Khoé mắt Thời Thanh giật giật, bỗng dưng im bặt.
Vân Chấp cũng nhanh chóng nhận ra ánh mắt của cô, mặt nóng bừng lên, lập tức khép chặt hai chân lại, vung tà áo phủ lên đùi, ngồi lại ngay ngắn.
“….”
Mật Hợp bước vào sau Lăng Giác vài nhịp, vừa thấy cô, mặt Lăng Giác lập tức xám ngoét.
“Tiểu chủ tử, thì ra người ở đây.” Mật Hợp xách theo ấm trà, cười híp mắt, “Lúc nãy người bảo ăn hạt dưa khát nước nên em đã xin nước về đây rồi.”
Thời Thanh nhìn Mật Hợp một cái, lập tức hiểu ra: “Cứ để đấy đi, ta đang đợi uống trà tạ lỗi của Thẩm công tử.”
Mật Hợp đặt ấm trà xuống ghế bên cạnh.
“Trà pha xong rồi.” Thẩm Úc hai tay nâng chén trà lên cho Thời Thanh, “Ta xin lỗi vì chuyện trước đây.”
Lần này hắn nói năng rất đàng hoàng, Thời Thanh bèn nhận lấy chén trà, cười cười: “Ta là người rộng lượng, uống xong chén trà này thì coi như bỏ qua chuyện này.”
Nói rồi cô thổi nhẹ trà, nhấp một ngụm.
Mật Hợp lúc nãy vào phòng, tay còn xách theo ấm trà, chưa kịp khép lại cửa. Thời Thanh cứ có cảm giác bị ai đó theo dõi, nhân lúc cúi đầu uống trà nhìn thoáng ra sau.
Thường Thục đang nấp trong góc, ánh mắt dán chặt vào cô, chờ cô uống xong chén trà.
Vừa rồi nhân lúc nói chuyện với Lăng Giác, ả đã lén bỏ thêm thứ đó vào trong ấm, nghe nói hiệu quả phát tác rất nhanh.
Thẩm Úc thấy Thời Thanh đã uống xong, liền đứng dậy chuẩn bị tiễn khách. Không ngờ cô lại đưa chén trà ra: “Thêm một chén nữa.”
“….”
Chẳng phải vừa nãy nói uống xong là bỏ qua à?
“Mặc dù hai nhà chúng ta đã huỷ hôn, nhưng Trưởng hoàng tử đã nói là từ nay ta và ngươi coi như chị em. Em rót trà cho chị thì có gì mà không được?” Thời Thanh thản nhiên nói.
Thẩm Úc nghẹn họng, do dự một chút nhưng vẫn rót trà cho cô.
Trong phòng, Thời Thanh đã uống cạn chén trà đầu tiên. Ngoài cửa, Thường Thục âm thầm đếm ngược thời gian thuốc phát tác.
Ba, hai, một!
Nàng ta cắn răng, nín thở, trong đầu đã hiện ra cảnh nhổ bỏ được cái gai trong mắt – Thời Thanh. Khi nhiệm vụ hoàn thành, đường công danh của nàng ta cũng sẽ rộng mở.
Hòn đá ngáng chân cuối cùng vẫn chỉ là đá ngang chân, sinh ra là để làm bàn đạp cho nàng ta.
Hệt như lần trước ở yến tiệc xuân, bất kể Thời Thanh có vùng vẫy thế nào thì cuối cùng cũng cũng phải ngoan ngoãn chui vào cái khuôn mà cốt truyện sắp đặt, hoàn thành nhiệm vụ tới tham gia yến tiệc xuân.
Thường Thục chằm chằm nhìn nàng ta, chỉ chờ hiệu thuốc phát tác là lập tức xông vào.
Thường Thục chẳng hề cảm thấy có chút gánh nặng tâm lý nào với việc bỏ thuốc. Đâu phải thật sự muốn Thời Thanh làm trò đồi bại gì với Thẩm Úc, chỉ cần nhân lúc nàng ta không tỉnh táo, tiện tay gán cái tội “mưu đồ xấu xa” lên đầu là đủ rồi.
Chỉ là—
Thời Thanh chẳng có chút phản ứng nào. Uống xong một chén, còn mặt dày chìa tay ra xin thêm.
Thường Thục đơ người, mắt trân trân nhìn Thời Thanh vẫn tỉnh táo như thường.
Thời gian hẹn với Thời Hỉ sắp đến, mà cái người nên lảo đảo mất ý thức vẫn nhàn nhã như thường.
Một hơi uống ba chén, đến mức Lăng Giác nhìn mà suýt lộn ruột.
Quá đáng! Ỷ vào việc thiếu gia nhà hắn hiền lành dễ tính mà lấn tới! Bộ chưa từng uống trà à? Cứ uống hết lại xin thêm.
“Xin lỗi nhé, nãy ăn nhiều hạt dưa quá, khát thật mà.” Thời Thanh thoải mái cầm ấm trà, tự rót cho mình một ly nước, nhàn nhã uống từng ngụm.
“Thời Thanh.”
Thường Thục rốt cuộc nhịn không nổi, cố làm ra vẻ tình cờ đi ngang, cười giả lả: “Cô cũng ở đây à?”
Thẩm Úc đứng dậy, nhàn nhạt gật đầu chào.
“Ta ở đâu cần phải báo cáo với cô à?” Thời Thanh bưng chén trà, mắt chớp chớp: “Ta đâu có cột dây vào người cô mà cô vẫn tìm được ta đấy thôi.”
Ngón tay Thường Thục bấm chặt vào lòng bàn tay, tận mắt nhìn Thời Thanh uống cạn chén trà.
Chẳng lẽ thuốc không có tác dụng?
Một cảm giác lạnh buốt lan dần trong lòng.
“Vào đi.” Thẩm Úc nhíu mày càng sâu.
Hai người này cứ đứng trước cửa đôi co, không làm trò hề cho thiên hạ mới lạ. Nếu biết yến hội năm nay phiền phức thế này thì hắn chẳng tới còn hơn.
Thường Thục ngoài miệng nói “quấy rầy rồi”, nhưng chân thì bước vào nhanh như cắt.
Thời Thanh cầm lấy ấm trà mà Lăng Giác mang đến lúc nãy đẩy lên trước mặt mình. Mật Hợp lập tức nhanh tay đổi ấm trà của mình, đặt nó xuống bên cạnh Thẩm Úc, cúi đầu tạ lỗi như thể đang thay Thời Thanh xin lỗi vì đã vô tình chiếm dụng ấm trà.
Thưởng trà để tĩnh tâm? Giờ thì khỏi nghĩ.
Đây là nơi hắn nghỉ ngơi, mà cả Thời Thanh lẫn Thường Thục đều chỉ là khách.
Thường Thục nhận lấy chén trà từ tay Lăng Giác, giọng nói ôn hòa: “Đa tạ Thẩm công tử.”
Nàng ta do dự nhìn chằm chằm vào nước trà trong tay, chỉ cầm mà không uống.
Nàng ta không hiểu vì sao thuốc lại không phát huy tác dụng.
“Cô chê trà Lăng Giác rót không sạch à?” Thời Thanh nhướn mày nhìn nàng, “Trạng nguyên đại nhân, đây là kỳ thị nghề nghiệp đấy, có ghét bỏ hạ nhân thì cũng đừng ra mặt lộ liễu thế chứ.”
Thường Thục cười: “Sao ta có thể khinh thường Linh Giác được, chỉ là không khát thôi.”
Nhưng ánh mắt dán chặt vào chén trà của nàng ta thì lại nói khác.
Sắc mặt Lăng Giác chuyển từ đỏ sang trắng bệch. Hắn dậm chân rồi giật lấy chén trà từ tay Thường Thục: “Tôi uống cho ngài xem!”
Hắn kéo tay áo lau miệng, mắt ửng đỏ, dúi chén trà vào tay nàng ta: “Không dơ đến mức ấy đâu!”
“Ta không có ý đó.” Thường Thục còn chưa kịp biện minh, thì ngoảnh lại đã thấy trên bàn xuất hiện thêm một ấm trà lạ hoắc từ bao giờ.
Tim nàng ta chợt hẫng một nhịp.
Và đúng lúc này, đám hóng chuyện ngoài cửa đã kéo đến.
Thời Hỉ đi đầu, thúc giục: “Thi hội sắp bắt đầu rồi, Thẩm công tử, sao mọi người còn chưa đến?”
Nàng ta đứng trước cửa phòng Thẩm Úc, bắt gặp Thời Thanh liền nhíu mày: “Thời Thanh, cô làm gì ở đây thế?”
Thời Thanh thong thả nhấp trà, cười nhạt: “Chứng kiến tình yêu.”
Thuốc của Thường Thục đúng là có tác dụng, nhưng lại là tác dụng ngược. Lăng Giác đã bắt đầu lảo đảo ngả vào lòng Thường Thục, hai tay siết chặt vạt áo nàng ta, muốn giải thích nhưng cả người nóng bừng, chẳng thốt nên câu.
Thường Thục sầm mặt, mạnh tay đẩy hắn ra theo phản xạ.
Trong mắt người ngoài, cảnh này chẳng khác nào hai người dây dưa không rõ.
“Thiếu gia…”
Lăng Giác bị nàng đẩy ngã ngay dưới chân Thẩm Úc. Hắn lạnh mặt, cúi xuống đỡ người.
Vân Chấp chần chừ một lát, cuối cùng vẫn bước lên bắt mạch cho hắn.
“Cô cũng giỏi thật, trước thì tình sâu ý nặng, sau thì phũ phàng trở mặt?” Thời Thanh đập mạnh chén trà xuống bàn, bật dậy.
Cái việc đội nồi này ai ra tay trước kẻ đó thắng!
“Ta với Lăng Giác không có quan hệ gì hết! Là hắn tự nhào vào ta!” Thường Thục muốn đóng sập cửa, nhưng Mật Hợp đã nhanh hơn một bước chặn lại.
“Ruồi không bu quanh trứng lành, Lăng Giác không nhào vào ta, không nhào vào Mật Hợp, cớ gì lại nhào vào cô?” Thời Thanh nhàn nhã bưng chén trà, vẻ mặt đầy thắc mắc, “Hay là hắn bị mù, thấy cô xinh hơn ta?”
Thời Thanh chậm rãi khuyên răn: “Làm người đừng có quá thực dụng. Dù thân phận Lăng Giác thấp hơn cô, nhưng kể ra thì cô cũng chỉ là thứ nữ thôi. Nếu cô thực sự muốn lấy Lăng Giác, ta tin Trưởng hoàng tử nhất định sẽ tác thành cho hai người!”
“Hôm nay chuyện này mọi người đều thấy rõ ràng. Nếu cô không chịu trách nhiệm, vậy Lăng Giác phải sống sao đây? Thường Thục, cô không phải loại người bạc tình bạc nghĩa đến mức cầm lên được thì bỏ xuống ngay đâu nhỉ?”
Nào nào, đến đây đi, lấy đạo đức ra trói buộc đi nào!
Thời Thanh nhìn nàng ta, giọng đầy chân thành: “Không cần cảm ơn ta đâu, ta tin cô là người tốt.”
Mất đi nhiệm vụ nhưng lại có được tình yêu mà!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất