Tuyệt Phẩm Phu Lang Của Kẻ Thích Chọc Ngoáy

Chương 23: Ông ngoại đã đưa đi như nước đã đổ

Chương 23: Ông ngoại đã đưa đi như nước đã đổ

“Thời Thanh, đừng có đổi trắng thay đen, bôi nhọ danh dự Lăng Giác.” Thường Thục đặt tay lên vai Mật Hợp, định kéo nàng ta qua để đóng cửa lại.
Bên ngoài, người đến xem ngày một đông, Thường Thục muốn chặn tầm mắt bọn họ lại, tránh truyền ra những lời đồn bất lợi ảnh hưởng đến mình.
“Thế nào, cô định diệt hết nhân chứng à?” Thời Thanh mỉa mai, “Trong phòng này có tôi và Thẩm công tử, chẳng lẽ cô định đuổi cả chúng tôi đi?”
“Lăng Giác ôm cô là vì uống nước trong chén của cô, hay là hai người vốn có gian tình? Hay là cô biết trong chén có vấn đề nên mới không dám uống? Dám làm mà không dám nhận, cô còn xứng là phụ nữ không?”
Đùa cợt nãy giờ, chỉ có câu này là có ẩn ý.
Mật Hợp gạt tay Thường Thục ra khỏi vai: “Trạng nguyên đại nhân, ngài cứ thừa nhận đi. Ngài và Lăng Giác người tình tôi nguyện, tôi tin là người có tình nhất định sẽ về bên nhau.”
Bên ngoài, mấy người tò mò bắt đầu thò đầu vào nhìn. Thời Hỉ đứng chắn ngoài cửa, vội vã che chắn.
“Ta đến sau, làm sao biết trà có vấn đề gì?” Thường Thục trầm giọng, đôi tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt dán chặt vào Thời Thanh, “Lăng Giác đột nhiên lao vào ôm ta, có thể nói là cô và hắn hợp mưu hại ta, muốn vào Thường gia.”
“Thường Trạng nguyên,” Thẩm Úc bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh tanh, “Còn chưa đủ nhiều người nghe à?”
Thẩm Úc nhìn theo ánh mắt của Thường Thục, ánh mắt lần theo bàn trà, cuối cùng dừng lại ở trên gương mặt ửng đỏ đến khác thường của Lăng Giác.
Y giao Lăng Giác cho Vân Chấp và Nha Thanh, siết chặt tay rồi đứng lên đi ra ngoài chặn hết mọi con mắt dòm ngó, lớn tiếng nói: “Các vị, đây là chuyện riêng giữa Thẩm gia và Thường gia, không làm phiền mọi người nữa, thi hội mùa xuân sắp bắt đầu, mời các vị đi tham gia.”
Yến hội mùa xuân là dịp để người trẻ thể hiện tài năng. Không giống khoa cử ba năm một lần chỉ dành riêng cho nữ nhân, yến hội này chỉ cần có tài thì ai cũng có thể đứng ra đối thơ. Người chiến thắng cuối cùng sẽ được Hoàng thượng ban thưởng, danh tiếng vang xa, như Thẩm Úc năm đó.
Năm nay, Thẩm Úc rõ ràng vướng bận chuyện khác, không thể tham dự. Đây chính là cơ hội tốt cho những người khác.
Thẩm Úc đứng trên bậc thềm trước cửa, cúi nhẹ thi lễ với đám đông trong sân: “Mời.”
Y đã nói vậy rồi thì người ngoài cũng không tiện hóng chuyện thêm, dù sao cũng phải chừa chút thể diện cho Thẩm công tử. Chỉ là trước khi rời đi, ánh mắt mọi người nhìn Thường Thục mang theo ý tứ sâu xa.
Chờ đám đông tản đi, Thường Thục muốn cứu vãn tình hình nên bước đến gần Thẩm Úc, khẽ gọi: “Thẩm công tử.”
Nhưng Thẩm Úc mặt vẫn lạnh như băng, còn chẳng buồn nhìn nàng ta một cái.
“Chuyện hôm nay quái lạ thật. Ta đưa Lăng Giác về phủ trước, còn lại chờ đại phu khám xong rồi nói.” Thẩm Úc liếc nhìn Thời Thanh, “Có thể phiền Thám hoa cho mượn hai vị công tử này một lát, giúp ta đưa Lăng Giác lên xe không?”
Vân Chấp giấu mặt sau lớp khăn mỏng, không tiện lộ thân phận. Thẩm Úc cũng không chỉ đích danh, cứ xem như bọn họ là người của Thời Thanh.
Thẩm Úc không ngờ một bữa tiệc thơ lại xảy ra lắm chuyện thế này. Y chỉ dẫn theo mỗi Lăng Giác, may sao ngoài xe vẫn còn vài hạ nhân trông coi.
“Được thôi.” Thời Thanh bảo Mật Hợp mang bình trà bị hạ độc, cười nhạt, “Ta cũng không hứng thú với hội thơ, tiện thể đi cùng vậy.”
Lòng bàn tay Thường Thục lạnh buốt. Thẩm Úc không nói trắng ra, nhưng chỉ cần nhìn thái độ khác biệt của hắn với nàng và với Thời Thanh, cũng đủ biết rõ hắn nghi ngờ ai hơn.
Vân Chấp chỉ dùng một tay đã dễ dàng xách Lăng Giác lên, Nha Thanh thì chỉ làm bộ đỡ lấy tay của Lăng Giác.
Mọi người vừa đi ngang qua, Thời Thanh liền buông một câu nhẹ bẫng: “Chúc mừng Trạng nguyên, người đẹp đã tự dâng đến cửa.”
Nói gì thì nói, cuối cùng cũng coi như cưới được người có quan hệ với Trưởng hoàng tử. Lăng Giác cũng xem như đạt được tâm nguyện, đôi bên đều vui, tốt nhất nên cột chặt vào nhau luôn đi.
Thường Thục muốn giẫm lên nàng để leo lên cao với Thẩm Úc? Cũng phải xem nàng có chịu làm bàn đạp hay không.
Nhưng bây giờ, tâm trí Thường Thục chỉ xoay quanh Thẩm Úc, chẳng còn tâm trí đấu khẩu với Thời Thanh.
Nhìn Thẩm Úc đi ngang qua, nàng hoảng hốt, vội vươn tay kéo lấy tay áo hắn: “Thẩm công tử, ngài và lệnh tôn nhất định đừng để Thời Thanh lừa gạt. Hôm nay ta chỉ vì che chở cho Lăng Giác một lần, khiến nàng ta khó chịu nên mới cố tình vu oan giá hoạ cho ta!”
Thẩm Úc nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng: “Sự thật thế nào, ta sẽ tự điều tra rõ.”
Y dứt khoát giũ tay áo, sải bước rời đi.
Ngay khoảnh khắc vạt áo bị rút khỏi lòng bàn tay, Thường Thục nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, máy móc của hệ thống vang lên trong đầu:
[Tít- Nhiệm vụ “Yến hội mùa xuân” thất bại.]
Thường Thục loạng choạng, phải nhờ Thời Hỉ đỡ một tay mới miễn cưỡng đứng vững.
Có lẽ vì nể mặt nàng nên hệ thống không lập tức trừng phạt.
Thường Thục gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Đi dự thi thơ thôi.”
Nếu nàng rời đi ngay lúc này, chuyện sẽ càng khó giải thích. Nàng đã mất bao công sức để nổi bật trong yến hội này, làm sao có thể bỏ lỡ? Dù sao đi nữa, Thời Thanh và Thẩm Úc không có bằng chứng, cùng lắm chỉ có thể nghi ngờ nàng mà thôi.
Bên này, cuộc thi sắp bắt đầu. Bên kia, Vân Chấp đã đưa Lăng Giác lên xe ngựa, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi thùng xe, động tác linh hoạt, dứt khoát đến mức không cần dùng tới bậc lên xuống.
Thẩm Úc bất giác liếc nhìn Vân Chấp lâu hơn. Y từng nghe danh Vân công tử giỏi thêu thùa bậc nhất kinh thành, không ngờ còn biết chút võ nghệ.
“Không có gì nghiêm trọng, về nhà uống thêm chút nước ấm là được.” Vân Chấp nói xong thì quay về đứng cạnh Thời Thanh.
Thẩm Úc khẽ gật đầu, nghiêng mình cảm tạ: “Chuyện của Lăng Giác, đa tạ Vân công tử.”
Vân Chấp khoanh tay, cằm hơi ngẩng lên, trong lòng chợt dâng lên cảm giác tự hào.
Nhìn đi, đây chính là lý do chàng muốn xông pha giang hồ. Hành hiệp trượng nghĩa, được mọi người tôn trọng giống như cha chàng.
Vân thiếu hiệp lòng sướng rơn, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra vẻ điềm đạm: “Chuyện nhỏ thôi, không đáng nhắc đến.”
Nha Thanh giật giật khoé miệng, thấp giọng giải thích: “Công tử nhà tôi dạo này đọc quá nhiều truyện võ hiệp, nên…”
Còn chưa dứt lời, nhưng ai cũng ngầm hiểm
Nhập vai sâu quá, đọc đến lú người rồi.
Thẩm Úc nhìn về phía Thời Thanh. Y chưa rõ chuyện này có liên quan đến nàng hay không, dù sao bình trà của Mật Hợp đúng là có vấn đề.
Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, y cũng không tiện nói gì với Thời Thanh, chỉ khẽ gật đầu chào nàng, sau đó vịn vào thùng xe, giẫm lên bậc thang, bước vào trong.
Xe ngựa Thẩm gia lăn bánh rời đi, dần khuất khỏi tầm mắt.
Thời Thanh nghiêng đầu nhìn Vân Chấp, cố ý nói: “Đi thôi, Vân thiếu hiệp, ta tiễn ngươi về.”
Còn trẻ mà cứ mơ giang hồ với chả võ hiệp, để thời gian mà thêu hoa có phải tốt hơn không?
Ngồi vào trong xe ngựa, Thời Thanh bảo Mật Hợp chuẩn bị giấy bút.
Vân Chấp tò mò thò đầu lại gần: “Nàng định làm thơ à? Nếu nàng muốn tham gia, vậy thì ta quay về Vân phủ thôi.”
Hôm nay chàng khó khăn lắm mới được ra ngoài, thật không muốn về sớm thế.
“Thơ gì mà thơ, ta định viết “Thư nhà” thôi.” Thời Thanh nói tiếp, “Chuyện của Thường Thục cho dù có ầm ĩ đến tai Trưởng hoàng tử cũng chẳng có ích gì, chúng ta lại không có chứng cứ rõ ràng. Nhưng chuyện Thường Thục thua cược xưng hô mẹ-con với ta thì sao có thể không để cho chị gái Thường biết đây?”
Cô thích cười trên nỗi đau của người khác đấy!
Tỷ thí không nhục, thua mới nhục!
Nói trắng ra, mấy trò mèo của bọn họ trong mắt Trưởng hoàng tử từng lăn lộn hậu cung hay Thường đại nhân ăn nằm quan trường bao năm, chẳng đáng một xu.
Thời Thanh vốn dĩ cũng không tính đấu mưu với đám người đó—
Bởi cô chiếm lý mà.
“Chuyện này cho dù không có chứng cứ, trong lòng Thường đại nhân và Trưởng hoàng tử hiểu cả đấy. Nếu thực sự truy cứu, ai sợ hơn ai còn chưa biết đâu.”
Thời Thanh giũ tờ giấy thư trong tay, nhướng mày nhìn Vân Chấp: “Ta chiếm lý, ta cóc sợ!”
Miễn là cô đứng trên đỉnh cao chính nghĩa, ai dám động đến cô?
Vân Chấp lại không tán thành lắm cách làm của cô: “Nếu nàng muốn dạy dỗ Thường Thục, chi bằng hẹn ra ngoài đánh cho một trận, đi mách người lớn chẳng mất mặt lắm à.”
Từ năm năm tuổi, chàng đã không còn mách lẻo với cha mẹ rồi, chuyện gì dùng nắm đấm giải quyết được thì cứ thế mà làm.
“Mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, bắt được chuột là được. Cũng giống như vậy, cách làm không quan trọng, hữu hiệu là được.”
Thời Thanh bảo: “Phải học hỏi đi, có lúc mình thắng một cách quang minh chính đại, cũng có lúc thắng hơi… lươn lẹo chút cũng được.”
“Nguỵ biện.” Vân Chấp nhíu mày, chàng vẫn thích trực tiếp hơn là chơi chiêu trò.
Thời Thanh nhanh miệng: “Ngụy biện nhưng vẫn là biện!”
Không đấu võ mồm lại được nàng, Vân Chấp dứt khoát tháo khăn lụa che mặt xuống.
Chàng ngước nhìn Thời Thanh, thử thăm dò: “Hôm nay ta cũng coi như đã giúp nàng một tay, không định báo đáp ta à?”
Thời Thanh không thèm ngước mắt: “Ân cứu mạng của thiếu hiệp, tiểu nữ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp, cưới ngươi về làm chồng.”
Rồi ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Vân Chấp: “Ngươi thấy thế có được không?”
“Qua loa quá.” Vân Chấp đảo mắt, đưa tay ra trước mặt cô, ngón cái xoa ngón trỏ ra hiệu: “Không có gì thực tế hơn à?”
Bào Thời Thanh, chàng cũng dám nghĩ đấy.
“Không có.” Cô đáp cái rụp, “Tiền thì không có, người thì có một.”
“Ta cần nàng làm gì chứ.” Vân Chấp thất vọng dựa vào vách xe, vén rèm nhìn ra ngoài.
Hiếm lắm mới được ra khỏi cái hậu viện chật hẹp, thấy được thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu, Vân Chấp lại càng thêm khát khao cái gọi là giang hồ.
Thời Thanh ngẩng đầu liếc nhìn chàng một cái, sau đó lại cúi xuống tiếp tục gấp thư từ.
Nàng tiễn Vân Chấp đến tận cửa sau của Vân phủ: “Ta không vào đâu, ngươi về nhà thì bớt đọc mấy quyển tiểu thuyết võ hiệp lại, luyện thêm chút thêu thùa cho ta.”
Vân Chấp khẽ giật giật mí mắt: “Biết rồi.”
Chàng vừa bước lên bậc thềm, Thời Thanh bỗng gọi: “Vân Chấp.”
Chàng quay đầu lại, Thời Thanh từ trong xe ló đầu ra, búng vật gì đó cho chàng: “Chuyện của Mật Hợp, cảm ơn ngươi.”
Khi nãy lúc Thường Thục túm lấy cổ tay Mật Hợp, chính là Vân Chấp đã ra tay giúp.
Vân Chấp giơ tay đón, vật kia rơi gọn vào lòng bàn tay—

Là một đồng xu lẻ.
“Nàng không thể hào phóng hơn chút sao!”
Ít ra cũng phải là một thỏi bạc vụn chứ.
Thời Thanh nhoài người từ cửa sổ xe ra, giơ tay về phía chàng: “Còn chê nữa? Không cần thì trả lại ta.”
“Ai nói ta không cần.” Vân Chấp nắm chặt đồng tiền, giấu ra sau lưng, “Tích tiểu thành đại.”
“Đi đây.” Thời Thanh buông rèm xe xuống.
Vân Chấp mỉm cười, chàng đón ánh nắng trưa, búng đồng tiền lên cao rồi bắt lấy: “Đồ keo kiệt.”
Nhưng không sao, hôm nay chàng giúp Thời Thanh, đợi lấy xong sính lễ thì chàng sẽ nói rõ mọi chuyện, nàng chắc chắn sẽ đồng ý hòa ly.
Đến lúc đó, chàng sẽ hoàn toàn tự do.
Trời cao biển rộng, mặc chàng vùng vẫy.
Trên đường trở về Thời phủ, Mật Hợp cười híp mắt, quay đầu lại hỏi: “Tiểu chủ tử, đồng xu hôm nay ngài cho Vân công tử là tiền công lần trước ngài viết thư thuê nhỉ.”
Giọng điệu chắc nịch.
Trước Tết, Thời Thanh từng hứng lên ra phố dựng quầy viết thư thuê. Lạnh run hai ngày, chẳng ai mướn mấy, kiếm được mỗi mấy đồng lẻ. Từ đó trở đi, cô cạch tới già.
Phim ảnh toàn chém gió, cái kiểu ra phố bày sạp là bạc rớt đầy rổ ấy hả? Không bao giờ tới lượt cô!
Thời Thanh thở dài: “Chuyện mất mặt thế, đừng nhắc lại nữa.”
Ai mà chẳng từng ảo tưởng mình là nữ chính ngầu lòi?
Nghĩ kỹ lại thì… Cô nên đoán ra rằng — mình chỉ là vai phụ.
Mà số phận thì dứt khoát chứng minh — cô là vật hy sinh.
Mật Hợp cười tít mắt. Tiểu chủ tử keo kiệt là vì không muốn tiêu bừa tiền của chủ quân, nên mỗi lần ra ngoài gần như không bao giờ thưởng tiền. Tiền làm vòng tay, tiền mua quan tài toàn là tiền lì xì nhận được vào dịp Tết.
Người ta nói gì mặc kệ, trong mắt Mật Hợp, tiểu chủ nhà mình là nhất!
Vừa xinh đẹp, vừa có tâm.
Thời Thanh ‘có tâm’, trước khi về phủ, còn sai người gửi thư và chút lễ mọn đến phủ Thường đại nhân, bóng gió nhắc tới chuyện “trò mẹ con” lúc nãy trong tiệc.
Cô đâu có ngu mà mắng thẳng mặt Thường Thục? Cô ngọt xớt nhận hết lỗi về mình, bảo tại ham chơi, hiếu thắng nên Thường Thục mới làm vậy.
Trong thư, Thời Thanh xin lỗi Thường đại nhân, năn nỉ đừng chấp nhặt với một đứa nhóc như cô.
Cả bức thư không có lấy một câu oán trách Thường Thục.

Thường phủ.
Mẹ Thường ngồi yên trong thư phòng, lặng lẽ nhìn bức thư Thời Thanh sai người gửi đến. Hầu cạnh là hạ nhân vừa từ ngoài trở về.
Bà vứt lá thư lên bàn, ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại, trầm giọng hỏi: “Thục nhi đã về chưa?”
“Tiểu thư đã về phủ rồi ạ.”
Thường Thục sau khi tham gia xong thi thơ đã lập tức trở về, không nấn ná ở bên ngoài.
Thường phu nhân khẽ nhướn mắt: “Gọi con bé tới đây.”
Ánh mắt bà đảo xuống mặt bàn, trong cái phong thư vẫn còn lộ ra nét chữ của Thời Thanh — kiểu chữ quán các gọn gàng, trật tự. Không phải thư pháp danh gia gì, nhưng đem đi thi cử thì ăn đứt thư pháp.
Cũng phải thôi, đích nữ mà.
So ra, Thường Thục vẫn thua kém Thời Thanh ở khí độ, nếu đổi lại là Thường Duyệt thì đời nào lại để mất mặt đến vậy.
Mẹ Thường phu nhân không thấy con bé kém cỏi hoàn toàn vì thân phận thứ nữ, mà là nó thật sự không theo kịp chị gái mình. Từ học vấn, tầm nhìn tới cái bụng dạ — không cái nào bằng Duyệt nhi — đứa con gái bà tâm đắc nhất.
Từ thuở bé, mới học chung với phu tử, chưa ai biết ai đích ai thứ, ông thầy đã bảo Duyệt nhi lanh lẹ, Thục nhi phản ứng chậm.
Và mấy chục năm sau, mọi việc xảy ra đều chứng minh ông thầy nói chẳng sai. Thường Thục không bằng Thường Duyệt.
Cùng một môi trường học tập, cùng một thầy dạy, Thường Thục học gì cũng chật vật hơn.
Bởi vậy nên mẹ Thường mới đưa Thường Thục vào thư viện ngoài phủ học cùng người khác, để con bé khỏi bị tự ti vì mãi không đuổi kịp chị nó.
Bà vẫn hay dặn con: “Không cần áp lực, việc trong nhà đã có Duyệt nhi gánh vác, chỉ cần con sống ngoan ngoãn, đừng gây chuyện thì chị con sẽ không bỏ mặc con đâu.”
Ý là: làm chính mình là được, không cần phải so đo thiệt hơn với người khác.
Bà tự thấy bản thân đã quá công bằng với chuyện đích thứ rồi, vậy mà Thường Thục vẫn cảm thấy bất mãn.
Con bé không nghĩ mình thua chị, mà cứ đổ hết lên cái mác “thứ nữ” – trách trời không thương, trách cha xuất thân thấp hèn, trách chị biết đầu thai.
Bà từng nghĩ sau vụ suýt chết đuối nửa năm trước, sống sót trong cơn nguy kịch, Thường Thục đã giác ngộ, biết tu tâm dưỡng tính, lấy chị làm gương mà vươn lên.
Bà thậm chí còn mừng rỡ, lần đầu tiên có lòng tin vào đứa con mà trước giờ luôn tự tin hơn trình độ, tưởng đâu con bé thực sự đổi khác.
Kết quả thì sao?
Nó báo đáp bà bằng cú chấn động này đấy!
Một người vốn tưởng đã trưởng thành, chín chắn, lại đột nhiên dở chứng — giữa đám đông lại đi chơi cái trò “so mẹ con” cho thiên hạ cười chê!
Điều tệ hơn cả là — lại còn thua.
“Mẹ.” Thường Thục bước vào phòng.
Nàng không biết vì sao mẹ lại gọi mình, nếu là chuyện liên quan đến Thẩm Úc thì nàng đã xử lý kín kẽ, không để lại dấu vết gì.
“Thục nhi, con định nhận một người đứa em gái, chuyện to đùng như thế sao không chịu bàn trước với ta một tiếng?” Mẹ Thường hỏi, giọng điệu bình tĩnh.
Thường Thục lạnh toát, bất ngờ ngẩng đầu nhìn mẫu thân.
Chuyện đó rõ ràng chỉ là trò đùa giữa đám trẻ con, chẳng ai thèm nhắc trước mặt người lớn.
Chắc chắn là do Thời Thanh giở trò!
Đúng là nham hiểm!
Thường Thục vội vàng giải thích: “Đó chỉ là con đùa với Thời Thanh thôi, không tính là thật đâu. Với lại, con cũng không thua, tên của con cũng trúng hồng tâm mà!”
“Mẹ hỏi con là cái chuyện tỷ thí à? Mẹ đang hỏi tại sao làm chuyện lớn như vậy mà không chịu nghĩ trước, nếu bại thì hậu quả sẽ như nào?”
Thường phu nhân cố nén lửa giận, gằn giọng: “Con có biết quan trường như đi trên băng mỏng không? Sơ sẩy một chút là mất chức, mất hết tương lai. Con đã là Trạng nguyên, sắp được phân nhiệm rồi, sao đúng lúc mấu chốt lại gây ra… cái trò hề này? Con muốn để hoàng thượng nghĩ sao về con?”
Thường Thục cúi gằm mặt, nhịn lắm rồi mà vẫn không cam lòng muốn nói đỡ cho bản thân: “Là Thời Hỉ nói Thời Thanh không biết bắn cung, con mới đồng ý thi với nó, với lại con cũng không tính là thua.”
Vẫn như mọi lần, quen thói đổ lỗi cho người khác.
“Khi nào con mới học được cách tự chịu trách nhiệm?” Giọng mẹ Thường trầm xuống, “hỉ cần con dám nhận sai, biết tự kiểm điểm, ta cũng không trách cái trò ‘mẹ con’ đó làm gì. Con sai là ở chỗ làm gì cũng không nghĩ đến hậu quả, đến lúc vỡ chuyện rồi lại viện lý do để bao biện. Ở điểm này, con thật sự kém xa chị con.”
Lại chị! Lại chị nữa!
Chị thì có gì giỏi? Chẳng qua là đích nữ nên làm gì mẹ cũng hài lòng hết.
Thường Thục miễn cưỡng nhận lỗi: “Con biết sai rồi.”
Mẹ Thường thở dài, đang định bảo con gái lui xuống thì một gia nhân mặt mày xám ngoét vội vã chạy vào, cúi đầu ghé tai nói nhỏ với bà.
Tim Thường Thục lập tức nhảy lên cổ, bởi nàng thấy rõ sắc mặt của mẹ càng lúc càng u ám.
“Tốt! Tốt lắm! Ra ngoài có nửa buổi mà con cũng có thể gây ra chuyện động trời như vậy!” Mẹ Thường đập bàn, giận dữ quát: “Đùa với Thời Thanh còn có thể nói là chuyện trẻ con, vậy còn vụ Thẩm gia là thế nào hả?”
“Giờ Trưởng hoàng tử đã sai người tới, nói con có tình ý với hạ nhân trong phủ hắn, muốn nạp người ta làm thiếp cho con!” Mẹ Thường đứng phắt dậy, nghiêm giọng quát: “Quỳ xuống cho ta!”
Người ta đều là nhân vật có máu mặt, nên mấy lời truyền ra ngoài còn nói vòng vo bóng gió, chứ thực chất ý là thế đấy!
Nhưng mẹ Thường sao không hiểu cho được? Rõ ràng là Thường Thục muốn làm gì đó với Thẩm Du nhưng không thành, để giữ thể diện cho cả hai nhà nên mới đẩy sang chuyện Thường Thục trúng ý một tiểu đồng, rồi mới có màn kéo co giữa đám đông như vậy.
“Sao con lại… lại hồ đồ như vậy hả?” ô chỉ thẳng mặt mắng, giọng tức muốn nghẹn, “Bây giờ phủ Trưởng hoàng tử đã phái người tới bàn chuyện kết thân, con… con muốn làm mẹ tức chết sao?”
“Mẹ tưởng đâu con trưởng thành lên một chút rồi, ai ngờ vẫn là thứ bùn nhão không thể trát tường! Dù chị con có không thông minh bằng nửa con thì cũng không bao giờ làm ra loại chuyện mất mặt, tự hủy tiền đồ như vậy!”
Thường Thục quỳ dưới đất, mặt tối sầm lại, vẫn cố cãi: “Trưởng hoàng tử có bằng chứng không? Con còn nói là Thời Thanh bày mưu hãm hại con đấy.”
“Chát! —”
Một bạt tai giáng thẳng vào mặt.
Ánh mắt mẹ cô lạnh lùng, thất vọng đến mức tay cũng run, nghiến răng nói: “Ra ngoài! Ra ngoài ngay! Mẹ quá thất vọng về con rồi, còn thất vọng hơn cả trước kia!”
Trước kia là không mong đợi gì, giờ thì là tràn đầy kỳ vọng rồi bị dội cho một gáo nước lạnh — cái cảm giác nó khác nhau hoàn toàn.
Thường Thục mặt mày đen sì, đứng bật dậy: “Phải rồi, con không bằng chị! Con làm cái gì cũng thua kém chị hết!”
Nói rồi, cô quay người chạy đi.
Mẹ Thường tức đến mức phải vịn vào bàn để thở, một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời.
Dù Thường Thục chỉ là thứ nữ, chưa đủ tư cách mơ mộng đến Thẩm Du, nhưng mọi việc có thể từ từ tính toán, cần gì phải làm cái chuyện cực đoan hạ sách như thế?
Lần này, Trưởng hoàng tử không muốn làm căng với Thường gia, không có chứng cứ rõ ràng nên mới đá quả bóng sang chỗ Thường Thục, cho một thằng hầu làm tiểu thiếp cho qua chuyện. Vừa dập được lời ra tiếng vào, vừa là cảnh cáo thẳng mặt Thường Thục.
Với thân phận của cô thì cũng chỉ xứng với Lăng Giác thôi.
Tiếc là Thường Thục chưa từng nghĩ sâu xa đến vậy, càng không tính tới chuyện nếu bị bại lộ thì sẽ ra sao.
Bàn tay bà vừa đánh con xong còn run run, giận đến mức nện thẳng lên bàn.
Cái đứa con gái này, bà thà nó sống bình bình cả đời cũng được, còn hơn kiểu “có tiền đồ” như bây giờ!
Thường Thục từ thư phòng chạy thẳng về phòng mình, đóng sập cửa lại.
Tại sao? Sao mọi thứ lại thành ra như vậy?
Nàng ta có trong tay hệ thống nghịch tập, định sẵn sẽ bước lên đỉnh cao quyền lực, trở thành nữ chính của thế giới này. Tất cả mọi người đều phải cúi đầu trước nàng— vậy sao nhiệm vụ lại thất bại?
Ví như Thời Thanh, đáng lẽ phải cưỡng bức Thẩm Úc, trở thành quân cờ để mình kết nối với Trưởng hoàng tử.
Rõ ràng sau khi có được hệ thống, mẹ đã thay đổi cái nhìn về mình, người ngoài cũng hết lời khen ngợi — vậy tại sao lại bị mắc kẹt ở Thời Thanh?
Thường Thục muốn hỏi hệ thống cho rõ, nhưng giữa nàng ta và hệ thống chỉ có liên lạc một chiều.
Hệ thống với nàng ta chẳng khác nào bề trên ra chỉ thị, chỉ truyền nội dung cốt truyện và nhiệm vụ, chưa bao giờ trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Hôm nay nhiệm vụ thất bại, đối với Thường Thục thì cú sốc không chỉ là hình phạt điện giật cấp ba, mà chính là ánh mắt thất vọng của mẹ.
Ánh mắt ấy như nặng ngàn cân, đè đến ngột ngạt hơn bất cứ hình phạt thể xác nào.
Chẳng lẽ cho dù nàng ta có hệ thống thì vẫn không bằng chị gái? Vẫn chỉ là một vũng bùn nhão không thể trát tường?
Cơn điện giật cấp ba này còn khủng khiếp hơn lần trước.
Thường Thục nằm sõng soài dưới đất, chẳng còn chút sức lực nào để đứng lên, máu thì cứ ào ào trào ra miệng.
Trán đập xuống nền đất, nhưng đầu thì tỉnh táo lạ thường.
Những ý nghĩ tiêu cực ban nãy chẳng hiểu sao lại tan biến hoàn toàn.
Nàng ta có hê thống, chỉ riêng điểm này đã chứng minh nàng ta không giống với đám người tầm thường kia. Nàng ta chắc chắn sẽ bước lên đỉnh cao, khiến thiên hạ phải ngước nhìn.
[Phát hiện nhiệm vụ “Yến tiệc mùa xuân” thất bại, chưa nhận được trợ giúp từ nhân vật chủ chốt “Trưởng hoàng tử”, khiến diễn tiến cốt truyện sau này bị gián đoạn.]
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên:
[Yêu cầu ký chủ sửa chữa bug, để vật hy sinh hoàn thành nhiệm vụ cưỡng bức nam chính, đưa cốt truyện trở lại đúng quỹ đạo.]
Từ góc nhìn của cốt truyện, việc nhân vật hy sinh Thời Thanh không làm theo kịch bản là lỗi hệ thống— phải sửa.
Thường Thục nghiến răng ken két, giọng run lên vì giận: “Thời… Thanh!”
Mà Thời Thanh, người đang bị Thường Thục hận đến thấu xương, lúc này mới vừa đến cổng Thời phủ gia.
Sau khi tiễn Vân Chấp, cô còn ghé qua Bát Bảo Các xin thêm bịch hạt dưa, thong dong trở về.
Vừa dừng xe, thấy ngay một cái kiệu nhỏ màu xanh đỗ bên hông.
“Nhà có khách hả?” Thời Thanh hỏi.
Dạ Hợp đã đứng chờ ngoài cửa, thấy nàng thì như thấy cứu tinh: “Tiểu chủ tử về rồi! Cuối cùng cũng về rồi!”
Nàng ta khổ sở nói: “Đại chủ quân đến rồi.”
Đại chủ quân chính là cha Thời Hỉ — họ Trương.
Gã tới đây, khỏi cần nói cũng biết là vì ông cụ.
Trước kia khi chưa đưa ông cụ về sống cùng, gã Trương còn làm bộ làm tịch được, giả vờ con cháu có hiếu, đối đãi cũng xem như có chút chân thành.
Nhưng ngay từ lúc rước người về phủ, gã đã thấy ngán tận cổ. Ai mà đang làm chủ lại muốn đi hầu hạ người ta?
Ông cụ đến ở chung là gã phải dậy từ sớm thỉnh an, hầu hạ như gia nô, cơm bưng nước rót.
Ban đầu còn cố nhịn, càng ở lâu thì càng khốn khổ. Mới sống chung được một thời gian mà ông cụ đã bắt đầu bắt bẻ, dùng chiêu trị Lý thị để trị gã.
Trương thị đâu phải dạng hiền lành, gã không muốn trở mặt cãi cọ ầm ĩ với ông cụ nên mới đến tìm Lý thị, mềm mỏng khuyên ông rước ông cụ về.
Hôm nay Thời Cúc và Thời Thanh đều không có nhà, cơ hội ngàn vàng.
Chỉ tiếc, Thời Thanh về sớm hơn dự tính, còn Lý thị thì miệng cứng hơn đá.
“Thời Thanh sắp thành thân rồi mà trong phủ không có ông cụ chủ trì, thiên hạ nghe được sẽ cười cho, dù sao ông cũng là trưởng bối.”
Trương thị nói: “Chỉ mấy ngày thôi, cưới xong tôi lại đón đi. Vả lại gần đây ông cụ cũng nhắc tới Thời Thanh suốt.”
“Người nhớ đến cháu thì nhiều lắm.” Thời Thanh bước thẳng vào trong, “Thiếu gì người, đâu chỉ mình ông ta?”
Lý thị vừa thấy con gái, nhẹ nhõm hẳn như trút được gánh nặng: “Thanh nhi về rồi hả, Vân Chấp đâu con?”
Thời Thanh đặt bịch hạt dưa lên bàn: “Con đưa chàng về rồi.”
Gã Trương mặt đơ như tượng, rồi gượng gạo cười lại: “Dù gì cũng là trưởng bối, ngày con lấy chồng mà không có mặt ông, người ta đàm tiếu chết. Thanh nhi, con sắp bước chân vào quan trường thì càng nên giữ gìn danh tiếng.”
“Là cháu lấy chồng chứ đâu phải ông ngoại lấy chồng. Người ta có đến cũng là để nhìn tôi, ai rảnh mà nhìn ông ta?” Thời Thanh ngồi xuống.
“Miệng thiên hạ thì kệ họ, miệng mọc trên mặt họ, cháu đâu cầm kim đi khâu lại được?”
“Chuyện trong nhà mình, bác không nói, cháu không nói thì ai biết? Người ta chỉ thấy bác có hiếu, không nỡ để ông ngoại quay về thôi.”
Trương thị cười gượng: “Thế gian này làm gì có bức tường nào không lọt gió?”
“Nếu lọt gió thì chắc là tường nhà bác thủng rồi.”
Mọi người đều biết mặt nhau rồi, Thời Thanh dứt khoát lật bài ngửa: “Bác khỏi phải tốn công nữa. Ông ngoại đã đưa đi rồi, không có cửa quay lại đâu.”
Trương thị cười méo xẹo, gã quay sang Lý thị: “Đến ngày thành thân, khách khứa đông đúc, nếu không có ông cụ chủ trì thì ông sắp xếp kiểu gì?”
Thời Thanh đang định trả lời, thì từ ngoài viện vọng vào giọng nam nhân:
“Chuyện này không phiền Trương chủ quân nhọc lòng.”
Mọi người trong phòng cùng bước ra, mới thấy người vừa nói là một gương mặt lạ.
Nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, vận triều phục.
Ông ta tự giới thiệu: “Nô là người của phủ Trưởng hoàng tử, các vị cứ gọi nô là Lý bá. Hôm nay cố ý đến báo với Lý chủ quân một tiếng, Trưởng hoàng tử nhà nô nói, tiểu chủ Thời gia được ngài nhận làm nghĩa nữ nên chuyện hôn sự sao có thể vắng mặt ngài?”
Trương thị nghe mà như bị sét đánh ngang tai, không dám tin vào tai mình: “Trưởng hoàng tử… muốn đích thân chủ trì hôn lễ của Thời Thanh?!”
“Chính xác.”
Đây đúng là vinh dự lớn đến mức không tưởng.
“Vậy nên chuyện hôn lễ của tiểu chủ không mượn Trương chủ quân nhọc lòng.”
Trương thị vội cúi người hành lễ, mặt tái mét: “Mọi chuyện nghe theo Trưởng hoàng tử sắp đặt.”
Lý thị vẫn chưa hoàn hồn. Trước nay Thời gia đâu thân thiết với Trưởng hoàng tử, lần duy nhất đến phủ còn là để từ hôn. Vậy mà hôm nay lại chủ động ra mặt chủ trì tiệc cưới cho Thời Thanh?
Trưởng hoàng tử vốn lạnh lùng, không thích qua lại với người khác, bao nhiêu hoàng thân quốc thích cũng không thể mời được ông ấy chủ trì hôn sự.
Thanh nhi thật có mặt mũi.
Thời Thanh thì hiểu ngay.
Đây chính là quà đáp lễ. Không phải vì thích, cũng chẳng phải coi trọng — đơn giản chỉ là trả lại một món nhân tình.
Lý bá nói xong cũng không vào nhà, lập tức xoay người rời đi báo tin.
Trương thị nhìn chằm chằm Thời Thanh, như thể không thể hiểu nổi vì sao cô lại có thể bám được vào mối quan hệ với Trưởng hoàng tử.
Lý do duy nhất để gã đưa được ông cụ trở về là dựa vào hôn sự của Thời Thanh, vậy mà giờ Trưởng hoàng tử đã ra mặt, xem như chẳng còn đường nào để về.
Thời Thanh mỉm cười, không ngại rắc thêm muối vào vết thương của gã: “Bác cứ nói với ông ngoại, bảo ông cứ yên tâm ở lại. Cháu nhất định sẽ tận dụng cho thật tốt cái viện đó.”
Còn chuyện quay về? Quên đi là vừa。

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất