Chương 24: Dao nhỏ rạch mông, hôm nay sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt
Trưởng hoàng tử vừa tuyên bố hôn sự của Thời Thanh sẽ do chính ông chủ trì thì ngay sau đó đã phái lão Lý đến giúp Lý thị thu xếp mọi chuyện.
Lão Lý là người trong cung, bao nhiêu hôn lễ của Trưởng hoàng tử đều do ông tận tay lo liệu nên vô cùng am hiểu chuyện này.
Dù hôn lễ của dân thường không thể so với hoàng gia về quy mô lẫn trình tự, nhưng về bản chất cũng chẳng khác nhau là bao.
Điểm khác biệt thì cũng chỉ là chuyển từ bầu không khí trang trọng, trang nghiêm sang vui vẻ, rộn ràng hơn mà thôi.
Nhờ có ông giúp đỡ, Lý thị mới tranh thủ được thời gian đi đón cha mình.
Biết tin Thời Thanh sắp thành thân, nhà họ Lý đã chuẩn bị sẵn quà mừng từ lâu.
Tổng cộng sáu chiếc xe ngựa chở đầy lễ vật, được đưa tới phủ ba ngày trước hôn lễ.
Dù gì thì người không thể đi nhanh hơn hàng hóa, nên đoàn của ông ngoại Lý khởi hành sau hai ngày, nhưng may mắn vẫn kịp đến kinh thành trước ngày đại hôn của Thời Thanh.
Trời vừa ngả bóng chiều, Lý thị dẫn theo Thời Cúc và Thời Thanh đứng trước cổng phủ, trên đầu treo đầy lồng đèn đỏ, chờ đón cha mình.
Lý thị nhìn hai mẹ con, cười nói: “Chắc cha ta không nhận ra Thanh nhi mất. Nhớ lần trước chúng ta về nhà, con mới có năm tuổi, bé tí hin lại còn nhát người. Vậy mà chớp mắt một cái đã đến tuổi thành thân rồi.”
Thời Thanh chưa từng gặp người thân bên nội. Những gì cô biết về nhà họ Lý cũng chỉ qua đôi dòng trong sách.
Nhà họ Lý thương Lý thị thế nào, chẳng cần nói nhiều – nhìn mấy chuyến xe chở quà cuồn cuộn kéo vào kinh thành là biết.
Ngoài điều đó ra thì hình như cũng chẳng còn chi tiết nào khác đáng kể.
Trong mắt nữ chính, những người như nhà họ Lý chỉ là nhân vật phụ có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào, chẳng mấy quan trọng. Nhưng với Lý thị, đó là một phần ký ức chân thật và sống động trong cuộc đời ông – không thể chỉ gói gọn bằng vài dòng mực nhạt trong sách.
Dù chưa từng gặp ông bà nội, Thời Thanh vẫn vẫn có thể lục ra được chút ký ức của nguyên chủ – đủ để biết nhà họ Lý ai cũng hiền lành dễ tính, chưa từng có ai chê cô ngày xưa ngơ ngơ ngốc ngốc.
Phải kể đến bà nội, lần đầu gặp đã xoa đầu cô, dịu dàng bảo: “Thanh nhi nhà ta chỉ chậm hiểu hơn mấy đứa khác thôi, sau này nhất định sẽ nên người. Không vội, không vội.”
Còn ông nội thì khỏi nói, lập tức đeo vòng vàng vào cổ cho cô: “Ngoan nào, biết gọi ông thì chắc chắn không phải bé ngốc. Lại đây, ông còn quà nữa đây này.”
Đó là lần hiếm hoi sau khi thành thân, Lý thị được về thăm nhà – cũng là vì trong tộc nhà họ Thời có cụ ông cao tuổi, danh vọng cao vừa mất nên không thể không về.
Thời Cúc nắm tay Lý thị. Bà ở lại kinh thành nhiều năm, chẳng thể cùng chồng về thăm quê, trong lòng cảm thấy áy náy không thôi. Nếu mai sau được cáo lão về hưu, Thời Cúc chỉ muốn cùng Lý thị quay về huyện Thanh Sơn sống nốt quãng đời còn lại.
Lý thị khẽ cười, nghiêng đầu tựa vào vai bà. Thời Cúc không giỏi nói những lời đường mật, nhưng bà đều hiểu cả.
“Đến rồi đến rồi!” Mật Hợp hớn hở reo lên, tay chỉ phía trước: “Em thấy xe ngựa rồi!”
Ba đến năm cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh tiến lại gần.
Lần này người đến gồm cha Lý, chị cả Lý Họa cùng phu lang họ Thân và con gái út của họ. Còn mẹ Lý và đứa con gái đầu của Lý Họa thì ở lại trông nhà.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Lý thị đã dắt Thời Cúc bước lên đón.
Rèm xe được vén lên, cô nhóc năm tuổi của Lý Họa ló đầu ra, cất giọng lanh lảnh gọi: “Cậu ơi!”
Lý Họa năm nay suýt soát bốn mươi, con gái lớn đã cưới chồng. Lần này con bé không đến vì chồng đang mang thai, sắp đến ngày sinh nở, không tiện đi đường xa.
Còn ông nội Lý nay đã sáu mươi, tóc bạc trắng xóa nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, trông tinh thần vô cùng minh mẫn. So với lão gia nhà họ Thời, ông có phần đậm người hơn chút.
Vừa nhìn thấy ông, Thời Thanh rốt cuộc cũng hiểu ra nhan sắc nổi bật trong nhà là di truyền từ đâu.
Chính là là từ ông nội Lý — cha của Lý thị. Dù đã có tuổi nhưng đường nét trên gương mặt vẫn chẳng bị thời gian làm phai mờ.
Lần đầu tiên được cùng cả nhà đón tiếp họ hàng, Thời Thanh còn chưa quen lắm, chủ yếu chỉ đi theo sau chào người.
Ông nội Lý thấy cô thì mừng rỡ vô cùng. Y như hồi nhỏ, ông lập tức lấy quà dúi vào tay cháu nội: “Ngoan nào, bảo bối của nội lớn quá rồi! Mau cầm lấy, quà của nội đây.”
Hồi bé thì được tặng vòng vàng, lần này là một con Tỳ Hưu ngọc, to bằng cả bàn tay người lớn.
Khối ngọc đỏ thẫm được chế tác tinh xảo, cả khối không chút tạp chất, đỏ đến mức làm người ta không dời mắt được!
Thời Thanh vừa xua tay từ chối: “Ấy ấy, nội ơi, đừng thế chứ! Quý giá thế này làm sao con dám nhận…”
Nhưng lòng thì thích lắm, xoa tới xoa lui đến mức sắp in cả dấu vân tay lên con Tỳ Hưu.
Ông nội Lý mỉm cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán Thời Thanh: “Còn bày đặt khách sáo với ông nữa! Nếu thích thì sau này ông đưa thêm cho. Nhà mình cái gì cũng thiếu, chỉ có bạc là không thiếu thôi!”
Ông à, ông mà nói thế thì con lấy thật đấy!
“Con cảm ơn nội!” Thời Thanh nhanh nhảu nhận lấy, hai tay nâng Tỳ Hưu như cầm bảo vật, cười đến là chân thành.
Ông nội Lý và Lý thị đã lâu không gặp nhau, nhưng thư từ chưa bao giờ gián đoạn, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà hai bên đều rõ cả. Thành ra chẳng có cảnh ôm nhau khóc sướt mướt như trong kịch.
Cả nhà vui vẻ quây quần, mãi đến khi có thêm một người nữa bước xuống.
“Chị Thời, anh A Ngọc.”
Người này khoảng ba mươi tuổi, nét mặt có vài phần giống Lý thị, chỉ là dáng vẻ có chút phong lưu, cả người toát ra vẻ mệt mỏi, bệnh tật.
Ông ta giơ tay che miệng ho khẽ, nhưng ánh mắt thì cứ nhắm thẳng vào Thời Cúc: “Lâu quá không gặp.”
Thời Cúc mặt lạnh như tiền, chẳng buồn liếc hắn một cái, chỉ làm động tác mời, ý bảo cha chồng và Lý Họa vào trong rồi hẵng nói chuyện.
Bị ngó lơ ra mặt thế nhưng chẳng ai thấy bà thất lễ cả.
Lý Họa khoác vai Thời Cúc, bật cười: “Đi thôi, khó khăn lắm mới gặp lại, tối nay không uống với nhau hai chén thì không được đâu đấy!”
Thời Cúc mỉm cười lắc đầu: “Cậu biết tửu lượng của tớ mà.”
“Chính vì vậy mới càng phải uống! Không thì mai Thanh nhi thành thân, ai tiếp khách thay con bé được?” Lý Họa với Thời Cúc vốn quen nhau từ nhỏ, quan hệ vẫn rất tốt. Nếu không thì làm sao bà lại để em trai mình bị bắt cóc đi mất được chứ?
Hai người đi trước, Lý thị dìu cha, Thân thị bế con đi ngay phía sau.
Thời Thanh lại chậm hơn vài bước.
Ông nội Lý vỗ tay Lý thị, thở dài: “Thật ra chẳng ai muốn dắt nó theo, nhưng con cũng biết đấy, thân thể nó yếu, miệng thì nói là tiện đường vào kinh dưỡng bệnh, tìm đại phu khám bệnh.”
Hai người họ đang nói đến cái tên vừa từ xe ngựa bước xuống – giờ đang lủi thủi bám đuôi cả đoàn phía sau.
Ông lắc đầu, rõ ràng cũng khổ tâm: “Không cho đi là nó lập tức giở trò sống chết, bộ dạng y như thể không qua nổi đêm nay. Con yên tâm, hai năm nay nó cũng đỡ đi nhiều rồi, ít nhắc đến chuyện muốn gả cho Cúc nhi làm thiếp rồi.”
Thời Thanh tình cờ nghe được đoạn này, tay đang mân mê Tỳ Hưu bỗng run lên, suýt thì đánh rơi báu vật.
Theo lời ông kể, gã kia tên Lý Thư Âm – tên thì đẹp đấy, mà người thì… khỏi nói.
Lý Thư Âm là con của dì ruột Lý thị, tuổi tác cũng gần bằng ông, vì thế nên từ nhỏ đã hay ghen tỵ với những gì Lý thị có.
Từ cái áo cái quần hồi bé, lớn lên thì đến… vợ anh.
Biết Lý thị gả cho Thời Cúc – người không chỉ làm quan tam phẩm mà còn trụ lại kinh thành – từ đó ông ta cứ một hai đòi gả làm lẽ, đu bám cho bằng được.
Lần trước về quê, ông ta còn dám tuyên bố muốn chung một vợ với anh họ, sống nương tựa lẫn nhau.
Lý Thư Âm vốn thân thể yếu đuối, đại phu từng nói khó mà sống qua bốn mươi. Nhưng với cái tính nết dở hơi của hắn, đến giờ vẫn chưa ai dám rước. Mà nói năng khó nghe thì cả nhà cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, coi như hắn chưa từng mở miệng.
Người ta càng nhịn, hắn lại càng làm tới.
Ông cụ Thời cứng như đá, nhất quyết không đồng ý. Trong nhà đã có một người không học vấn, không ra dáng, sao có thể rước thêm Lý Thư Âm?
Cũng bởi Lý Thư Âm nhắc chuyện muốn làm thiếp nên sau khi về kinh, ông cụ suýt chút nữa để ý đến việc tìm thiếp cho Thời Cúc.
Từ lúc đó, Lý thị chính thức cạch mặt Lý Thư Âm.
Thật ra chỉ nhìn bề ngoài, Lý Thư Âm dáng vẻ nho nhã yếu đuối, ai mà ngờ hắn là hạng người thế này.
Hắn luôn nghĩ mình trời sinh yếu thế, cho nên cái gì tốt đẹp trên đời cũng phải thuộc về hắn.
Nếu không chiếm được thì hắn sẽ chen vào chia phần.
Chẳng hạn như Thời Cúc – người phụ nữ hoàn hảo trong mắt người ngoài.
Quan tam phẩm, định cư kinh thành, hậu viện sạch bong kin kít, chiều phu lang hết ý, không lăng nhăng – không phải là một cái bánh bao thịt thơm phức thì là gì?
Nếu như mình được gả vào, nhất định sẽ làm nàng vui lòng hơn cả Lý thị, sống những ngày tháng ngọt ngào mỹ mãn.
Ông nội Lý đã nói đến thế, Lý thị cũng không tiện vì chuyện này mà giận cha, chỉ đành coi như không thấy Lý Thư Âm.
Người lớn bận rộn chuyện trò, Thời Thanh không xen vào. Cô ôm lấy con Tỳ Hưu được tặng, lau đi lau lại, còn cẩn thận đi tìm chỗ đẹp nhất trên giá đa bảo để trưng bày.
Thời Thanh khoanh tay ngắm nghía: “Cũng chỉ có ta mới xứng với miếng ngọc đẹp thế này.”
Hiếm lắm mới gặp được miếng ngọc tinh xảo thế này, chết rồi cũng phải bỏ vào quan tài mang đi theo.
Bên cạnh, Mật Hợp cũng ghé lại nhìn. Thời Thanh thì ngắm ngọc, còn Mật Hợp lại chăm chú nhìn… Tỳ Hưu.
Mật Hợp lưỡng lự nói: “Tiểu chủ tử, lão gia tặng người Tỳ Hưu, chẳng lẽ là tiếng keo kiệt của người đã bay từ kinh thành về tận Thanh Sơn rồi?!”
“…”
Thời Thanh lườm: “Em không biết nói chuyện hả, sao có thể gọi là keo kiệt?”
“Chứ gọi là gì ạ?” Mật Hợp ngơ ngác.
“Gọi là tiết kiệm.” Thời Thanh lại lấy Tỳ Hưu xuống vuốt ve thêm mấy lượt, “Hơn nữa ta có keo kiệt thật thì sao, liên quan rắm gì đến người khác.”
Toàn lũ rảnh hơi kiếm chuyện, ăn no rửng mỡ mới, nhàn đến đau “bi”.
Thời Thanh ở trong sân nhà mình, đến tối trời vừa sẩm tối mới có người tới gọi dùng bữa.
Bình thường cô đều tự nhóm bếp riêng nấu ăn, thỉnh thoảng mới ngồi ăn cùng Lý thị. Hôm nay vì người nhà ông nội tới, cả nhà đoàn tụ nên mới bày tiệc.
Thời Thanh vừa tới, ông nội Lý liền vỗ tay vào ghế cạnh mình: “Lại đây, ngồi với nội.”
Hôm nay cả nhà đông đủ, cũng chẳng phân bàn nam nữ.
Ông cụ Thời ngồi chủ vị, bên trái là Lý thị, bên phải là Thời Thanh.
Thời Thanh ngồi cạnh Thời Cúc, Lý Hoạ ngồi ngay sát Thời Cúc cho tiện cụng ly. Bên phía Lý thị là Thân thị, còn Lý Thư Âm thì ngồi cạnh Thân thị, bên kia là tiểu Lý Hâm – cô bé năm tuổi đã biết tự ăn – mẹ con hai người ngồi ngăn cách giữa Thời Cúc và Lý Thư Âm.
Bàn ăn hình tròn, thế nên Thời Thanh lại ngồi ngay đối diện Lý Thư Âm.
Tưởng cách ra rồi thì hắn sẽ biết điều, ai ngờ bữa cơm mới vừa bắt đầu, hắn đã mở miệng gây sốc.
“Anh A Ngọc à, em mời anh một chén.” Giọng Lý Thư Âm chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài yếu ớt của hắn, cứ như cố gồng ra cho nó ngọt.
Lý thị tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải đứng dậy, hai tay nâng chén trà thay rượu.
Vừa mới đưa chén lên môi, đã nghe Lý Thư Âm tiếp lời: “Xem như chén trà vào cửa của em.”
Lý thị sặc đến mức ho sù sụ, phun luôn ngụm trà ra ngoài.
Tên kia cứ tỉnh bơ ngồi xuống, còn ra hiệu cho hạ nhân đổi chén khác.
Ông nội Lý sa sầm mặt: “Thư Âm, ngồi xuống! Cả nhà đang ăn cơm, cháu lại muốn làm trò gì nữa?”
“Thì cháu muốn làm thiếp cho chị Thời mà.” Lý Thư Âm nở nụ cười nhẹ bẫng, mắt đầy toan tính, “Giờ cháu đã tới kinh thành rồi, đâu còn lý do quay về? Sau này cứ ở Thời phủ trị bệnh. Cháu nghe nói ông cụ Thời đã chuyển ra ngoài ở, vậy thì cháu dọn vào viện ông ấy ở luôn cho tiện nhỉ?”
Trời ơi, cái đuôi hồ ly giấu mãi cuối cùng cũng thò ra rồi.
Bệnh tật gì chứ, ông ta vẫn ôm mộng trèo lên giường Thời Cúc đây mà!
Lý Thư Âm quay đầu nhìn Thời Cúc: “Ta cũng không cần cưới hỏi đàng hoàng đâu, đang tiện hôn sự của Thời Thanh thì ta vào cửa luôn cũng được.”
“Anh A Ngọc cứ yên tâm, tuổi tác em thế này, lại ốm yếu bệnh tật, chắc chắn không sinh con tranh giành Thời Thanh đâu. Em với anh cũng chẳng xa lạ gì nữa, cùng hầu chung một chủ thì có sao đâu?”
“Em cũng không phải đến bắt vạ mọi người đâu. Ai trong nhà cũng nói chị Thời tốt tính, thương anh hết mực. Em nghĩ chắc chị Thời sẽ chẳng ghét bỏ em, chê bai em ốm đau bệnh tật đâu nhỉ? Dẫu gì thì em cũng chẳng sống được bao lâu nữa, anh coi như làm phước, cho em mãn nguyện trước khi chết đi mà.”
Thời Thanh nghe mà không nhịn nổi nữa, phì hết cả ngụm trà.
Mẹ nó, mơ đẹp thật đấy!
Làm tiểu tam thì phải có ý thức chứ, đằng này mặt dày đòi vào cửa ngay giữa tiệc!
Lý thị tức đến mặt đỏ bừng, mà lại chẳng tiện chửi thề: “Ngươi nằm mơ đi!”
“Cho em ở lại đi, em giúp anh chăm chị Thời mà.” Lý Thư Âm ôm ngực tỏ vẻ đáng thương, “Em là người sắp chết rồi, chút nguyện vọng nhỏ nhoi này mà anh cũng không cho à?”
“Không cho thì sao? Giờ muốn chết luôn hả?” Thời Thanh buông chén trà xuống, đứng bật dậy, “Vậy ông đi chết luôn đi!”
“Ai thèm giữ ông? Với cái thân xác teo tóp của ông, Tết có đem đi thái cũng chẳng đủ một đĩa!”
“Ông thấy mẹ tôi tốt liền đòi gả vào à? Ruồi cũng thấy phân thơm đó, sao không liếm thử một miếng đi? Ông còn biết nhục không? Tâm địa ông còn hôi hơn cả thứ đó đấy!”
Mọi người trên bàn ăn đều buông đũa xuống, nhưng không ai mở miệng can Thời Thanh.
Lý Thư Âm một tay ôm ngực, vừa thở hổn hển vừa trách móc: “Sao cháu có thể nói chuyện với người lớn như vậy?”
“Người lớn á? Ông mà cũng xứng?” Thời Thanh cười khẩy, “Nếu không phải họ Lý, tôi còn tưởng ông là đào kép nhà ai chạy trốn từ thanh lâu ra cơ đấy.”
“Ông ôm ngực với tôi cũng vô dụng thôi, ai chẳng biết trong sân viện tôi có sẵn cỗ quan tài. Ông mà chết thì tôi chôn luôn và ngay, tiện thể cưới xin với ma chay một lượt!”
“Chẳng phải ông muốn ở lại kinh thành, sống trong nhà họ Thời hả? Đến lúc đó đậy nắp quan tài, đắp đất chôn xong, khỏi cần về Thanh Sơn nữa, coi như toại nguyện ở lại kinh thành rồi.”
“Tôi gọi ông một tiếng cậu, ông thật sự tưởng mình là người nhà rồi hả? Ông nói ông chỉ còn sống được mười năm, tôi đây còn hai ngày là chết rồi. Tôi muốn nhìn cảnh ông biểu diễn ‘Tự chui vào chảo lửa’, ông có thể thoả mãn tâm nguyện nho nhỏ của đứa cháu này không?”
Từ nhỏ đến lớn, ỷ vào ốm yếu nên Lý Thư Âm quen được người nhà nhường nhịn, không ai nỡ nói nặng lời với hắn.
Hắn chưa từng bị người ta chửi thẳng vào mặt, mà còn so với vịt đực ở thanh lâu.
Lý Thư Âm ôm ngực thở hổn hển, mặt trắng như tờ giấy, cả người run rẩy như sắp ngã.
Chiêu này dùng với người nhà họ Lý thì có tác dụng, mọi người nể mặt hắn không sống được bao lâu nữa nên coi như gió thoảng bên tai.
Nhưng Thời Thanh là ai? Trong từ điển của cô không có chữ “nhẫn”.
“Người ta nhường thì ông liền trơ mặt ra, ngay trước mặt cha tôi mà đòi làm thiếp cho mẹ tôi? Đến vịt đực trong kỹ viện còn không dám trơ trẽn như ông đâu!”
“Da mặt thì dày như vỏ trấu, mà nhân cách thì mỏng như tờ giấy lộn, dơ dáy từ trong ra ngoài!”
Lý Thư Âm ngã phịch xuống ghế, như thể sắp tắt thở đến nơi.
Ông nội Lý mặt đầy lo lắng, định nói bỏ qua đi thì thấy Thời Thanh chỉ thẳng xuống đất: “Muốn ngất thì ngất luôn đi, ngất ngay trên đất ấy. Nếu đại phu mà bảo không cứu được thì tôi chôn ông luôn tại chỗ.”
Nhìn cái dáng kia là biết đang giả vờ, định chơi bài thảm thương để người ta mềm lòng.
“Ông cũng nói ông chỉ còn sống được mười năm, kiểu gì cũng phải xuống đất. Cái loại người như ông chết sớm còn hơn chết muộn.”
“Cảm hoá con lợn nó còn dễ hơn cảm hoá ông. Thôi thì kiếp sau đầu thai làm người cho tử tế lại đi.”
Hừm, loại hàng này phải lấy dao rạch mông cho lão sáng cái mắt ra mới được!