Chương 27: Ngươi trả ta tự do, cho ta vay bạc
Thường Thục vốn định để mọi người cùng nhau chuốc say Thời Thanh, ai ngờ cục diện bây giờ lại thành ra một mình Thời Thanh chuốc say cả đám.
Trái ngược hoàn toàn với kế hoạch của nàng ta.
Thường Thục nghiến răng, liếc ánh mắt sâu hoắm nhìn đám phế vật trên bàn.
Lý đại nhân lúc nãy còn gân cổ gào “ta là trưởng bối” bắt Thời Thanh phải mời rượu, bây giờ đã rời bàn, nắm chặt lấy cổ tay Thời Cúc mà khổ sở lắc đầu.
“Thời đại nhân, ta thực sự không uống nổi nữa rồi.” Lý đại nhân vừa há mồm đã nồng nặc mùi rượu, “Ta… ta phải về thôi.”
“Bác Lý đừng đi mà, mới uống được bao nhiêu đâu.” Thời Thanh choàng tay bá cổ, giọng điệu chẳng hề khách sáo, “Chẳng phải bác vừa bảo không uống là coi thường bác à?”
Cô dí bát rượu sát mặt: “Thế cháu đã cho đủ mặt mũi chưa?”
“… Đủ rồi.”
Lý đại nhân đã uống với mấy người cùng bàn mấy lượt trước khi Thời Thanh đến, giờ đi một bước là cảm giác như mang theo một cái lu nước đang lắc lư trong bụng.
“Mặt mũi tôi đã cho đủ mà bác lại chẳng có chỗ để.” Thời Thanh ngửa cổ uống cạn bát rượu, cười lạnh, “Vì bác làm gì có mặt mũi.”
“Người không có mặt mũi thì còn cần thể diện làm gì? Tôi cho, bác cất vào đâu? Dán vào mông à?”
“Thời Thanh, cô.. sao cô dám ăn nói với tôi kiểu đấy?” Sắc mặt Lý đại nhân trầm xuống.
Tửu lượng của bà ta cũng được lắm, tuy uống không nổi nữa nhưng vẫn còn chưa mất kiểm soát, nhưng đám người còn lại thì nằm la liệt rồi, ôm bàn chân gọi “bảo bối” cơ mà.
Lý đại nhân? Thời gia chưa gặp chuyện mà cái mặt hàng này đã xỏ xiên đủ kiểu, lúc thật sự có chuyện chắc chắn là kẻ đầu tiên đạp xuống.
Thời Thanh cười lạnh: “Tôi không nên mắng bác là không có mặt, mà phải nói là: mặt phía đông rách thì lấy mặt phía tây vá vào — một nửa không biết xấu hổ, nửa kia da mặt dày!”
“Lăn lộn quan trường vài năm mà nghĩ mình là ai chứ? Cứ mở miệng là trưởng bối ép tôi uống rượu. Tôi uống rồi, sao không thấy bác tiếp?”
“Mới có thế mà đã giận rồi? Tôi mới đùa có chút thôi mà bác lại nhỏ nhen vậy à?”
“Bác là trưởng bối mà? Tửu lượng không có, nhưng chẳng phải vẫn còn cái bụng bự đấy sao? Còn chấp nhặt gì với hậu bối như tôi.”
Thời Thanh nâng bát, ra hiệu cho Mật Hợp rót đầy.
Cô đối mặt với gương mặt đen sì của Lý đại nhân, đưa bát rượu qua: “Thế này đi, cháu lấy rượu tạ lỗi, chúng ta đấu thêm vài hiệp, uống đến khi nào bác vui thì thôi.”
Cô vừa dứt lời liền uống cạn bát của mình: “Tôi uống trước, bác tùy ý.”
Mật Hợp đã bê hẳn vò rượu tới trước mặt Lý đại nhân: “Mời đại nhân.”
Lý đại nhân vừa tức vừa no, mặt lạnh như tiền, hất tay không chịu uống.
“Bác là người lớn nên chắc không giận tôi đâu nhỉ?” Thời Thanh một chân đặt lên ghế, ánh mắt sắc lẹm, “Hay là nhà họ Lý bây giờ chảnh tới mức khinh thường cả rượu của nhà họ Thời?”
“Dưới chân Thiên tử, chẳng hay nhà họ Lý là nhờ ánh sáng của hoàng thân, hay được thơm lây từ quốc thích mà dám ngông cuồng đến thế? Cháu đây đường đường là thám hoa do chính Hoàng thượng đích thân ban danh, lẽ nào ngay cả thể diện của Thánh thượng mà bác cũng chẳng buồn nể?”
Chiếc mũ nặng trịch kia bị úp ngược trả lại, Lý đại nhân đảo mắt, ánh mắt loé lên như ngửi thấy mùi không ổn.
Bà ta miễn cưỡng nâng bát rượu lên, mí mắt khẽ giật, nghiêng đầu nhìn Thời Cúc: “Thời đại nhân đúng là dạy được một cô con gái giỏi giang.”
Thời Cúc lạnh nhạt đáp: “Lời trên bàn rượu, Lý đại nhân chớ để bụng. Thời Thanh vẫn chỉ là một đứa trẻ, hôm nay thành thân nên uống nhiều vài chén,nói năng hồ đồ, mong Lý đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt với con bé.”
Lý đại nhân tức đến mặt đỏ bừng, như để xả giận, bà ta ngửa cổ tu cạn bát rượu rồi đập mạnh bát xuống bàn: “Cáo từ!”
Thời Thanh nhướng mày cười: “Tửu lượng đã kém, nhân phẩm còn tệ hơn.”
Cô nghiêng đầu ra sau ra hiệu cho gia nhân: “Đưa hết mấy người ở bàn kia về đi, đừng để ở lại phủ ta làm mất thể diện.”
Bọn già đầu mà cứ thích cậy già lên mặt.
Sau khi có Lý đại nhân làm gương, chẳng còn ai dám tới mời rượu Thời Thanh nữa.
Cô tỉnh táo bước vào, lại càng tỉnh táo bước ra.
Phía sau, Thường Thục nheo mắt, tay siết chặt ly rượu, nhìn chằm chằm bóng lưng Thời Thanh.
“Chị Thường Thục, uống rượu nào!” Thời Hỉ gọi vọng qua.
Thường Thục nghiêng đầu liếc nhìn Thời Hỉ, trong đáy mắt thoáng qua một tia thâm sâu khó lường.
Dù gì cũng mang họ Thời, Thời Thanh không được thì vẫn còn Thời Hỉ, có vinh thì cùng vinh, có nhục thì cùng hưởng.
Chỉ cần khiến làm rạn nứt mối quan hệ giữa Trưởng hoàng tử và Thời phủ thì giữa chị và em có gì khác đâu?
Thời Hỉ lúc này đang cùng bạn đồng bàn uống rượu đấu ngón tay, khoé mắt vừa liếc thấy Thường Thục nâng chén về phía mình, lập tức xoay người lại.
“Nào nào, chị Thường Thục, cạn một chén nhé!” Thời Hỉ đã ngà ngà men say, má đỏ ửng, nụ cười ngây thơ chẳng chút đề phòng.
Mấy người vẫn luôn muốn lấy lòng nhà họ Thường nhìn thấy Thường Thục âm thầm chuốc rượu Thời Hỉ, cũng lập tức hiểu ý, từng người một hùa theo.
Chỉ qua mấy vòng, Thời Hỉ đã gục trên bàn, đông tây nam bắc chẳng còn phân biệt nổi.
Thường Thục gọi người hầu trong Thời phủ đến, dặn đưa Thời Hỉ về nghỉ ngơi.
Nàng ta quay đầu nhìn Thẩm Úc đang ngồi bên bàn phái nam, rồi rút chiếc khăn tay của Lăng Giác từ trong tay áo ra.
Trưởng hoàng tử đã đi về trước, xưa nay chẳng bao giờ tham gia buổi tiệc tùng thế này. Thẩm Úc bị đám bạn thân quen từ những buổi thơ hội trước kéo lại, đang kể chuyện về yến hội mùa xuân vừa rồi nên nán lại muộn hơn.
Một hạ nhân cẩn thận bưng chiếc khăn tay tiến đến, nỏi nhỏ bên tai Thẩm Úc: “Công tử, có người muốn gặp ngài.”
Thẩm Úc cúi đầu nhìn, nhận ra đó là khăn tay của Lăng Giác nên hơi sững người.
Y ngẩng đầu nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng Lăng Giác đâu, bèn hỏi: “Cậu ấy ở đâu?”
“Hôm nay, công tử ấy đi cùng Thường trạng nguyên đến dự tiệc. Nói rằng mình đã làm mất mặt ngài nên chẳng còn mặt mũi gặp lại nơi đông người. Chỉ mong ngài có thể ra ngoài một lát, cho cậu ấy cơ hội được cúi đầu xin lỗi, cũng xem như không phụ tấm chân tình ngài từng dành cho.”
Tim Thẩm Úc thắt lại, hàng mày chau chặt, y đưa tay nhận lấy chiếc khăn.
Từ ngày Lăng Giác trở về phủ đã bị cha nhốt lại, không cho gặp bất kỳ ai, nói là sợ chàng vì nể tình xưa mà mềm lòng dung túng.
Về chuyện gả làm thiếp cho Thường Thục, Lăng Giác chẳng phản đối. Dẫu bên ngoài có lời ra tiếng vào ảnh hưởng đến danh tiếng, nhưng được gả cho Trạng nguyên, với thân phận của cậu đã là trèo cao.
Thế nhưng Thẩm Úc lại hiểu rõ, cha không phải vì muốn thành toàn cho Lăng Giác. Nếu không phải nể tình cậu đã hầu hạ mình nhiều năm, e rằng sẽ dở thủ đoạn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Thẩm Úc siết chặt chiếc khăn tay, dẫn theo tiểu thị thân cận bước về phía trước.
Chủ – tớ một hồi, tình nghĩa cũng không giống người ngoài.
Chiếc khăn trong lòng bàn tay như thấm đẫm men rượu, càng đi mùi hương càng nồng. Mỗi bước chân như dẫm lên những tầng khói sương, khiến lòng người mê hoặc, dễ lạc lối.
Chưa rời khỏi ánh sáng sau lưng mà Thẩm Úc đã cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt mơ hồ, lay động.
Không đúng.
Y cắn mạnh vào đầu lưỡi, cố giữ mình tỉnh táo, nhưng ý thức vẫn như rơi vào một cơn mê nặng nề, tựa như thân thể mỏi mệt đổ nhào vào chiếc giường mềm mại, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Thẩm Úc lặng lẽ rơi một giọt nước mắt, trong lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng lạnh buốt. Đến lúc này y đã hiểu ra, có người lấy Lăng Giác làm mồi, dẫn y sa bẫy.
Ngay khoảnh khắc sắp lịm đi, một cơn đau nhói bất ngờ siết chặt nơi khe ngón cái, như gáo nước lạnh hắt vào mặt, kéo y ra khỏi bờ vực hôn mê, khiến đầu óc tỉnh táo lại trong chớp mắt.
Thẩm Úc ngẩng đầu, ngạc nhiên khẽ thốt: “Vân Chấp công tử?”
Tại hậu viện nhà họ Thời —
Thời Thanh đẩy cửa bước vào phòng tân hôn liền bắt gặp cảnh Vân Chấp đang ngồi xếp bằng trên giường, ném long nhãn lên không rồi tự mình đón lấy từng quả một.
Nhìn hệt như con chó được nuôi trong nhà, tự chơi tự vui, lại còn chơi rất hăng.
“Rượu nồng thật đấy.”
Vân Chấp vươn tay hứng lấy trái cuối cùng, rồi xỏ giày bước đến gần Thời Thanh, nghiêng đầu hít nhẹ bên người nàng.
Chàng duỗi hai ngón tay sờ vạt áo trên vai nàng, nâng lên rồi nghiêng đầu ngắm nghía: “Nàng ngã vào chum rượu à? Sao người chẳng ướt tí nào?”
Thời Thanh chẳng buồn để ý đến chàng, bước đến rót một chén nước lọc trên bàn, uống mấy ngụm cho giải rượu.
Không đến nỗi say, nhưng đúng là hơi chuếnh thật.
Trên bàn, chén rượu hợp cẩn đã được chuẩn bị sẵn, nhưng cả hai người đều chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Thời Thanh nghĩ tới lúc nào sẽ bắt đầu thêu hoa, còn Vân Chấp thì nghĩ đến lúc nào mới có thể tự do.
“Để ta nói cho nàng nghe một chuyện,” Vân Chấp thần bí từ dưới gối nệm rút ra một gói đồ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, rồi cười nhướn mày với Thời Thanh, “Trong này là thứ nàng muốn, ta muốn lấy nó trao đổi với nàng.”
Thời Thanh nghe thấy bèn cảm thấy hứng thú. Cô cầm chén trà, đứng dựa vào bàn: “Trao đổi gì? Nói thử xem.”
Chỉ cần là thêu hoa thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
“Không phải nàng muốn hoa mẫu đơn sao? Trong này chính là mẫu đơn, trên thị trường không có đâu.”
Đây là thứ Nha Thanh đưa cho chàng, bảo rằng đó là bức thêu mẫu đơn cuối cùng mà chàng làm trước khi rơi xuống nước.
Màu đỏ tươi trên đó thấm đẫm toàn bộ tâm huyết của chàng, nếu đem ra ngoài chắc chắn sẽ làm chấn động cả kinh thành.
Sau khi tiểu công tử rơi xuống nước, chính là Nha Thanh mắt nhanh tay lẹ giúp chàng giữ lại bức thêu, nếu không thì chắc chắn sẽ bị Vân chủ quan lấy đi bán lấy tiền.
Vân Chấp khi đó hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bức mẫu đơn mà Nha Thanh cẩn thận nâng niu.
Sắc hoa hồng tươi, đẹp như mới vừa được hái xuống.
Vân tiểu công tử dùng chính hơi thở của mình tưới đẫm lên, khi hoàn thành mũi kim cuối cùng thì có lẽ trong lòng hắn đã chẳng còn lưu luyến cuộc sống nữa.
Gọi là trượt chân, thực ra cũng chỉ là để truyền ra ngoài nghe cho hay, tránh cho người ta nói rằng Vân chủ quan đối xử tệ bạc với con trai riêng mà thôi.
Nha Thanh cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Tiểu công tử bị giam cầm trước khung thêu, không thấy ánh sáng thế gian, khi ngủ mê man còn mơ mộng về một cuộc sống khác… Vậy thì, ngài cứ theo ý ngài ấy mà làm đi… không, ngài cứ theo lòng mình mà thực hiện nguyện vọng ấy.”
Cũng coi như là thành toàn cho tâm nguyện của tiểu công tử.
Cậu không có tự do, nhưng lại có thể giúp người khác giành được tự do, nghĩ lại cũng cảm thấy vui mừng.
Vân Chấp thu lại những cảm xúc thừa thãi, ngẩng đầu nhìn Thời Thanh: “Ta đưa cái này cho nàng, nàng đưa ta giấy hoà ly và thư tịch.”
Sau khi leo tường, Vân Chấp rơi vào thế giới này, chàng cảm thấy tiểu công tử thêu hoa mẫu đơn chắc hẳn sẽ rơi vào gia đình chàng.
Hai người đổi chỗ, tiểu công tử cũng coi như thay đổi cách sống, còn chàng thì rời khỏi nhà ra ngoài.
Giang hồ rộng lớn, luôn đầy rẫy những người kỳ lạ và chuyện lạ, biết đâu được chàng sẽ tìm được cách quay về.
Thầy bói đã nói chàng gặp một đại nạn, vậy thì coi như Vân Chấp đang trải qua kiếp nạn này.
Chỉ cần có thể xông pha giang hồ, chàng sẽ có mục tiêu để phấn đấu.
“Hoà ly?” Thời Thanh nheo mắt, nhìn Vân Chấp một cách nghi ngờ, “Ngươi uống bao nhiêu rồi?”
“Ta không uống,” Vân Chấp đặt bọc quần áo lên bàn rồi tiến lại gần, “Ta nói thật với nàng, ta muốn xông pha giang hồ nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, không muốn cứ mãi ở trong hậu viện.”
Thời Thanh giật giật mắt, từ từ đặt chén trà xuống, cảm thấy bây giờ không hợp uống trà.
Thời Thanh cưới Vân Chấp chủ yếu là vì tay nghề của chàng.
Bây giờ, người thợ đó vén tà áo, chắp tay mỉm cười chào cô, dáng vẻ vừa thanh thoát lại toát ra khí chất giang hồ.
Vân thiếu hiệp chào theo kiểu giang hồ: “Nếu nàng thả tự do cho ta, cho ta mượn bạc, sau này khi ta danh chấn giang hồ thì nhất định sẽ trả lại nàng gấp mười!”
“…”
Thời Thanh cảm thấy ban nãy mình uống hơi nhiều, đầu óc hơi choáng, nếu không thì sao lại nghe thấy những lời như vậy.
Nghe thiên hạ đồn Vân tiểu công tử dịu dàng có tài thêu hoa mẫu đơn tuyệt đẹp, vậy mà sao giờ trông có vẻ đọc tiểu thuyết đến váng đầu nhỉ!
Hàng nhận được không giống trong miêu tả lắm nhỉ?
“Trước khi cưới, ngươi nói sẽ thêu hoa cho ta,” Thời Thanh lên tiếng.
Vân Chấp chỉ tay vào gói đồ trên bàn: “Ở đấy.”
Thời Thanh nhíu mày: “Ta muốn ngươi thêu ở chỗ khác, không phải cái đã thêu sẵn.”
Áo liệm mà cắt đi vá vào trông xấu lắm, như vá lại những lỗ thủng vậy.
Hơn nữa, có mỗi một đoá thì quá ít, Thời Thanh muốn một bông hoa mẫu đơn thật đầy đặn kia, như thể là nằm trong cánh hoa ấy.
“Ta… trước đó chẳng phải đã rơi xuống nước sao?” Vân Chấp ánh mắt lóe lên, giọng nói mang chút ngập ngừng.
Thời Thanh bỗng có cảm giác bất an.
Chàng hắng giọng nói: “Quên mất cách thêu rồi.”
Linh cảm quả nhiên trở thành sự thật.
Quên mất? Quên mất rồi!
Thời Thanh vịn bàn, từ từ ngồi xuống.
Hay lắm, cô linh cảm là nhầm hàng mà.
Không chỉ đọc tiểu thuyết đến ngu người, lại còn không biết thêu hoa.
“Không phải ngươi định mượn bạc để hành tẩu giang hồ à?” Thời Thanh cười.
Vân Chấp sáng mắt, vén áo rồi kéo một cái ghế tròn ngồi cạnh nàng, hỏi đầy mong chờ: “Nàng đồng ý rồi?”
“Đồng ý? Ngươi nghĩ đẹp thật!”
Thời Thanh nghiến răng, trừng mắt nhìn chàng: “Quên rồi không sao, học lại là được. Khi nào học xong thì thêu, ta sẽ cố gắng đợi.”
Vân Chấp ngây người, đứng dậy cúi đầu nhìn nàng: “Sao nàng lại vô lý thế, nàng muốn hoa thì ta đã đưa nàng rồi còn gì?”
“Ngươi nói biết thêu hoa, vậy thì ngươi đã thêu chưa?” Thời Thanh cũng đứng dậy.
Hai người mặt đối mặt, Thời Thanh còn cao hơn Vân Chấp 3cm!
Vân Chấp cảm thấy thiếu tự tin, vô thức kiễng chân lên: “Vậy… nếu ta học không được thì sao?”
“Đầu óc đã quên, nhưng thân thể thì vẫn nhớ, cứ học theo thợ thêu trong phủ thì chắc chắn sẽ nhớ lại.”
“Nhưng nếu vẫn không nhớ ra…”
Thời Thanh dứt khoát đứng lên ghế cúi đầu nhìn chàng, từ trên cao nhìn xuống: “Vậy thì ngươi phải từ biệt giấc mộng giang hồ của mình thôi!”
Vân Chấp đã tức vì mình chưa đủ cao, bèn giẫm lên ghế tròn đứng lên bàn, cúi đầu nhìn Thời Thanh: “Nàng vô lý thật đấy!”
“Ây~ Ta vô lý thế đấy!” Thời Thanh cũng đứng lên bàn, ngẩng cao cằm nhìn chàng, “Ngươi làm gì được ta?”
Dù sao thì cô vẫn cao hơn chàng.
“Đồ, đồ keo kiệt!”
“Đồ lừa đảo!”
Vân Chấp cãi không thắng được Thời Thanh, lại còn thua nàng về chiều cao, tức giận đến mức mím chặt đôi môi mỏng.
Thời Thanh đốp một câu: “Xuống đi, đi tắm rồi ngủ đi, sáng mai dậy mà thêu hoa.”
Động một tý là lại đứng lên bàn, học từ ai không biết.
“Ngươi ngủ ở thư phòng, ta ngủ trên giường.” Thời Thanh chỉ chỉ về phía cửa, “Đi đi.”
Vân Chấp mở cửa đi ra, ban đầu chàng định đêm nay rời khỏi Thời phủ, nhưng giờ lại bị ép phải học thêu hoa.
Mà ngay đến việc xỏ kim chàng còn không biết…
Vân Chấp không nói lại Thời Thanh, cuối cùng chàng khẽ nhún chân nhảy lên mái nhà, giận dỗi ngồi đó.
Mỗi lần cha cãi thua mẹ đều như vậy.
Trước kia Vân Chấp không hiểu, giờ thì đã hiểu.
Bực, không cãi lại còn bực hơn!
Không giống cha, chàng lại còn thấp hơn Thời Thanh nên về khí thế đã bị nàng lấn lướt một bậc!
Bảo sao mà lần nào cũng thua.
Vân Chấp ngồi trên mái nhà hứng gió. Đợi đến khi bình tĩnh lại thì chàng tự an ủi mình rằng Thời Thanh đang say rượu, đợi nàng tỉnh rượu sẽ khác thôi.
Sau khi tự động viên mình xong, Vân Chấp đứng lên chuẩn bị xuống.
Khéo thật, vừa liếc mắt xuống dưới thì chàng thấy tiểu thị của Vân Chấp bị một đòn chặt tay hạ gục, còn Thẩm Úc thì gần như bị người ta kéo đi.
Vân Chấp ngẩn ra, vội vàng lật ngói trên mái nhà gọi xuống: “Thời Thanh, có chuyện rồi!”
Thời Thanh vừa mới cởi giày xong, nghe thấy tiếng Vân Chấp, liền vội vàng xỏ giày chạy ra ngoài.
Vân Chấp đã nhảy qua trước, nhắc nàng: “Ở ngay bên cạnh.
Người kia nghe thấy tiếng động, biết mọi chuyện đã bị lộ bèn đẩy Thẩm Úc ra rồi chạy về phía bóng tối.
Thẩm Úc mềm oặt, đứng không vững. Vân Chấp một tay đỡ y, mũi chân điểm mạnh vào một viên đá nhắm thẳng vào người đang bỏ chạy.
Viên đá trúng ngay huyệt sau gáy, người kia khựng lại rồi mềm nhũn đổ gục về phía trước, úp mặt xuống đất.
Vân Chấp nhấn vào hổ khẩu trên bàn tay Thẩm Úc, ném cái khăn y cầm trong tay xuống đất.
Thẩm Úc dần lấy lại ý thức. Y nhìn quanh mới nhận ra mình đã bị đưa đến hậu viện, rất gần với gian nhà đang sáng đèn, còn tiểu thị đã bị đánh ngất nằm ngay bên cạnh cổng tròn.
Thẩm Úc bỗng toát mồ hôi, thế mới nhận ra tình huống ban nãy nguy hiểm đến mức nào, mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Nếu Vân Chấp đến muộn một bước nữa thì hậu quả không thể lường được.
Thời Thanh theo sau, Mật Hợp dẫn người đến cùng lúc.
“Đi xem tên kia là ai.” Thời Thanh khoác áo, đạp thẳng chân lên lưng người đang nằm trên mặt đất, kéo cổ áo để nhìn rõ mặt đối phương, nhướn mày, “Đúng là không phải hạ nhân trong phủ.”
Nhưng tên này lại xuất hiện trong phủ cô, chẳng biết giải thích ra sao.
Thời Thanh nương ánh sáng từ đèn lồng Dạ Hợp xách nhìn kỹ người, tên này không phải gương mặt quen bên cạnh Thời Thục, mà lại giống kẻ bên cạnh Lý Tư.
Thú vị thật.
Thẩm Úc lần trước còn có thể nói là thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, lần này đúng là đối mặt. Y bấm ngón tay vào lòng bàn tay để ổn định lại người, mãi sau mới cúi đầu hành lễ với Vân Chấp: “Cảm tạ Vân công tử đã cứu mạng.”
Vân Chấp không kìm được mà cong môi.
Mật Hợp bước từ trong nhà ra, nói thầm bên tai Thời Thanh: “Người nằm trên giường là Thời Hỉ.”
Trong nhà là việc nhà, bên ngoài là chuyện liên quan đến Thẩm gia.
Thời Thanh nhướn mày: “Người đâu, trói cái kẻ nằm dưới đất này lại rồi giải theo, đưa Thẩm công tử về Thẩm phủ.”
Vân Chấp chợt nhớ ra điều gì: “Còn cái này.”
Chàng khom lưng ngồi chồm hổm xuống đất, bẻ nhành hoa gắp chiếc khăn trên mặt đất lên: “Cái này có vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Thời Thanh đến gần xem.
Vân Chấp để nó ra xa hơn một chút: “Quá thơm.”
Thời Thanh đứng thẳng, nhìn về phía Thẩm Úc: “Thẩm công tử có nhận ra không?”
Thẩm Úc gật đầu: “Của Lăng Giác.”
“Chuyện nhà họ Thẩm các người ta cũng không muốn lắm chuyện.” Thời Thanh khoanh tay, “Nhưng việc này cứ liên luỵ đến Thời gia ta cũng không ổn.”
“Thấy chưa?” Thời Thanh chỉ vào Vân Chấp, “Ta vừa mới cưới, chắc chắn sẽ không hoà ly.”
Hai chữ cuối được cố ý nhấn mạnh.
Vân Chấp trừng mắt nhìn nàng, Thời Thanh hài lòng rồi nói với Thẩm Úc: “Chúng ta đã giải trừ hôn ước, ta cũng không có ý gì với ngươi cả.”
“Lần trước có lòng tốt cứu ngươi, lần này cứu ngươi là tự vệ, nhưng không thể cứ suốt ngày cứu ngươi. Thẩm công tử vẫn không cẩn thận nữa thì không có lần thứ ba đâu.”
Cô là con tốt thí chứ không phải đội cứu hộ.
“Ta ném cục gạch vào con rùa trong ao này, con rùa ăn đau đến hai lần cũng không ngu đến mức để bị ném trúng đến lần thứ ba.”
“Ta cũng không chê ngươi không bằng con rùa, nhưng ngươi ra ngoài có thể dẫn thêm theo hai người không?”
Thẩm Úc nhăn mặt, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
“Ta cũng không để ý đến những chuyện kia, về đi.”
Thời Thanh vung tay, sai người đưa y về.
Thẩm Úc có thể vô tội, nhưng Thời Thanh cô càng vô tội mà.
Cô đâu có trêu chọc ai.
Đầu tiên là Vân Chấp quên mất cách thêu hoa, sau đó là phải quản chuyện Thời Hỉ.
Thời Thanh tức giận đến mức sai người đi gọi Thời Dung và Trương thị tới, để cho hai người nhìn cô con gái ngoan nhà mình.
Chắc chắn việc này không thể giấu được, nhiều nhất trong ba ngày sẽ có kết quả.
Thời gia đã tiễn hết khách khứa, Thời Hỉ còn ngủ như lợn.
Thời Cúc mặt không cảm xúc, ngồi yên uống trà giải rượu. Lý thị đã đưa người nhà họ Lý đi nghỉ ngơi, thế nên lúc này chỉ còn mấy người nhà Thời Dung.
Trương thị lo lắng, nói: “Hỉ nhi cứ mãi không tỉnh lại, liệu có phải bị người ta đánh thuốc mê không?”
“Ta thấy ngài nói đúng.” Thời Thanh gật đầu tán thành.
Trương thị vui mừng nhìn cô: “Thanh nhi cũng thấy thế à?”
Thời Thanh bày tỏ: “Nếu không thì sao ngủ như lợn vậy chứ.”
Thời Dung giải thích với Thời Cúc: “Hỉ nhi đã hiểu chuyện từ nhỏ, chắc chắn sẽ không làm ra việc khốn nạn như này. Nhất định là có người hãm hại, đợi nó tỉnh lại rồi hỏi là biết ngay.”
“Còn đợi tỉnh?” Thời Thanh bực mình.
Cô sai Mật Hợp bưng chậu nước đến rồi hắt thẳng vào mặt Thời Hỉ, làm cô nàng run người tỉnh lại.
“Được rồi, tỉnh rồi, không cần đợi nữa.” Thời Thanh lơ đẹp ánh mắt giết người của Trương thị.
“Nó là chị ruột của cháu đấy.” Trương thị xót ruột, vội vàng kéo Thời Hỉ đang còn choáng đứng lên, “Nếu hắt nước hỏng người phải làm sao đây.”
“Đầu chị đều là nước, thêm chút nữa cũng đâu có sao.” Thời Thanh phản đối, “Bác cũng đừng nói đây là chị ruột cháu, con người với con vật khác nhau.”
Thời Dung lôi ra thân phận trưởng bối: “Thời Thanh, sao cháu lại nói chuyện như thế? Phải có tôn ti trật tự.”
Thời Thanh nghe lời: “Được, đợi sau này đứng trên pháp trường, mong là bác nhớ câu nói này, để Thời Hỉ đi trước, còn cháu đi sau.”
Thời Dung nghẹn họng, nhìn sắc mặt Thời Cúc: “Cũng đâu có nghiêm trọng thế.”
“Có nghiêm trọng hay không bác nói là được?” Thời Thanh làm động tác mời, “Vậy bác đi giải thích với Trưởng hoàng tử đi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cứ coi như Thẩm Úc bị chó gặm. Nếu như ông ấy chuyện không nghiêm trọng, vậy thì không nghiêm trọng.”
“Đến lúc đó cháu sẽ mua tám mươi mâm pháo nổ trước cửa nhà bác ba ngày ba đêm, chúc mừng Thời Hỉ lọt vào mắt Trưởng hoàng tử, chúc mừng Thời gia dính được ánh hào quang của nhà bác.”
“…” Thời Dung im bặt.
“Cha, xảy ra chuyện gì vậy?” Thời Hỉ vẫn còn mơ màng, bị Trương thị kéo đi thay đồ.
Trương thị nhăn mặt, kể lại chuyện cho con nghe: “Hỉ nhi, con bị ai chuốc rượu vậy?”
Thời Hỉ run người, ánh mắt loé lên: “Không, có ai đâu.”
“Con cứ nói thật đi.” Trương thị suýt khóc, “Nếu như việc này bị điều tra, con cũng khó thoát tội.”
Có thể nói là Thời Hỉ lừa Thẩm Úc.
Mặt Thời Hỉ trắng bệch ngồi trên giường ướt: “Chị Thục không thể hại con được.”
Cùng lắm là không hợp với Thời Thanh nên mới trêu đùa kiểu trẻ con, đâu đến mức hại cả Thời gia.
Thời Hỉ trợn mặt nhìn Thời Thanh: “Không phải cô muốn hại tôi đấy chứ?!”
Thời Thanh bật cười: “Tôi nói chị ngu đúng là khen chị rồi. Người ngu còn có não, chị làm gì có não chứ.”
“Đến giờ mà chị còn nghĩ tôi hại chị, chị thi đỗ tiến sĩ là lúc mộng du hả? Nếu chị tỉnh mà giải đề thì chắc chắn không thể đạt được điểm số này.”
“Đầu trên cổ chị để trang trí à? Tôi vớt con rùa trong ao lên, nó còn đáng xem hơn chị đấy.”
Thời Hỉ đứng lên, tức giận muốn đấm Thời Thanh: “Tôi thấy chính là cô muốn hại tôi. Quan hệ giữa tôi và chị Thường Thục tốt như vậy thì sao chị ấy lại hại tôi được?”
“Mới qua Tết, tôi hại chị làm gì, để thái thịt ăn với canh cải à?”
Thời Thanh ngồi yên, ném cho nàng ánh mắt chán ghét: “Chị với Thường Thục như thể Ngoạ Long Phượng Sồ. Nàng ta đã không muốn sống, nếu chị muốn chết theo thì cứ tìm đại con sông chết xa vào.”
“Lần trước Trưởng hoàng tử chưa bắt được chứng cứ Thường Thục hại Thẩm Úc, chị cứ chờ xem lần này đi. Trong vòng ba ngày nếu không có kết quả thì tôi sẽ gọi chị bằng chị!”
Thời Hỉ bị Thời Dung kéo ra ngoài, la hét: “Chúng ta cứ chờ xem, cô nhất định phải gọi tôi bằng chị!”
Nàng ôm một bụng tức từ chỗ Thời Thanh, cũng không ý thức được sai chỗ nào.
Trên đường về nhà, mãi đến cửa nhà nàng mới nghĩ ra.
Thời Thanh vốn phải gọi mình là chị mà!