Chương 26: Ăn cái gì đậu phộng! Uống rượu ăn cái gì hoa.
Cả hai kiếp cộng lại, Thời Thanh cũng chỉ thành thân có đúng một lần.
Tưởng chỉ là làm thủ tục cho xong, ai ngờ bận rộn hơn tưởng tượng nhiều.
Cái viện cô ở đã treo đầy lồng đèn đỏ, chỗ nào cũng dán chữ Hỷ đỏ chói lọi.
Thậm chí cái chum to dưới mái hiên để hứng nước chống cháy cũng không thoát, bị dán một chữ “Hỷ” bự chảng— cả sân ngập tràn trong biển đỏ.
Tối qua Thời Thanh phải ngủ tạm bên thư phòng, khó chịu cực kỳ.
Cũng tại chiếc giường cô hay nằm đã được thay bộ chăn đệm mới, lại còn rải đầy táo đỏ, nhãn khô— ngụ ý sớm sinh quý tử.
Ban đầu còn định gọi người đến “đè giường” lấy vía, nhưng thấy cô không muốn nên đành bỏ qua.
Trời còn chưa sáng, Mật Hợp đã gọi Thời Thanh dậy. Đầu tiên là rửa mặt thay đồ, sau đó phải tới từ đường bái lạy tổ tông, báo tin sắp thành thân.
Thời Thanh mơ màng đốt nhang, nếu Mật Hợp không nhắc kịp thì nhang suýt chọc vô trán.
Mắt cô díp lại, cô thều thào nói với Mật Hợp: “Chắc nên đánh bóng sẵn quan tài cho ta đi, ta cảm giác sống chẳng được bao lâu nữa đâu.”
Nguyên cái sân đỏ rực, chỉ có cái quan tài dưới gốc cây lê già trơ trọi dị biệt.
Dù phủ lên bao nhiêu lớp vải đỏ, hình dáng nó vẫn lù lù không lẫn vào đâu được.
Người hầu định khiêng nó cất vào kho, mà Thời Thanh gạt luôn:
“Thấy quan tài là thăng quan, ai dám chê không may!”
Khách mời hôm nay phần lớn là người trong quan trường, bọn hạ nhân nghĩ cũng có lý, đành buộc thêm một đóa hoa đỏ thắm lên đó cho bớt ghê rợn.
Nhưng dù có bông có hoa, nó vẫn là… cái hòm.
Mật Hợp trừng mắt: “Chẳng qua là dậy sớm quá, chưa tỉnh ngủ đấy thôi.”
Mấy nay Thời Thanh toàn ngủ tới khi mặt trời lên đỉnh, giờ mới tảng sáng đã lôi dậy thì chả ngáp.
Mãi tới khi trời hửng hẳn, Thời Thanh cưỡi lên con ngựa trắng trán cài hoa đỏ, mới thấy tỉnh táo lại.
Gió cũng ngừng, nắng cũng lên— cô lại thấy mình vẫn… ngon lành cành đào!
Đội rước dâu đã chuẩn bị xuất phát.
Trước là đội nhạc kèn trống, bên cạnh có Mật Hợp và Dạ Hợp, sau lưng là kiệu hoa chuẩn bị rước chú rể.
Thời Thanh quay đầu nhìn ra cổng, thấy Lý thị đứng cạnh Thời Cúc, vẫy tay với cô, ra hiệu nhanh đi cho kịp giờ lành.
Cuộc hôn sự giữa nhà họ Thời và nhà họ Vân tuy gấp gáp, nhưng nhờ có Trưởng hoàng tử Lý Bác đứng ra chủ trì nên mọi việc cực kỳ chỉn chu.
Mà đã là Trưởng hoàng tử làm chủ hôn thì khỏi nói—đám cưới này long trọng hơn thiên hạ tưởng nhiều.
Mấy kẻ không ưa Thời gia, cứ tưởng sau cú bị nhà họ Thẩm đá thì cưới xin chắc sơ sài cho qua, ai dè hoành tráng bá cháy!
Cả kinh thành, trừ nhà hoàng tộc ra, đám nào dám so với Thời Thanh?
Cô khoác hỷ phục đỏ, ngồi trên lưng ngựa, mặc người hai bên đường chăm chăm dòm ngó.
Khác với lần trước cưỡi ngựa thị chúng, lần này Thời Thanh ngẩng cao đầu, mắt sáng rực, kiêu hãnh đến rạng rỡ.
Bà đây đẹp tới mức này đấy, nhìn cũng vô ích, không tới lượt các người!
Tân khoa Thám hoa năm nay, tài có, sắc có—mẹ nó chứ, đỉnh!
Thường Thục đứng bên đường nhìn Thời Thanh cưỡi ngựa, mắt hằm hằm như muốn ăn thịt người.
Thời Hỉ đứng bên cạnh lườm theo: “Mặc bộ đồ cưới vào thì nhìn cũng ra hình người tí nhỉ.”
“Người ta gặp chuyện vui thì tinh thần lên thôi.”
Thường Thục nhếch môi, quay sang đám bạn cùng phe: “Chúng ta đều là đồng môn trong triều, Thời Thanh là người cưới đầu tiên. Tối nay phải kính cô vài chén mới được.”
Đám phía sau cũng gật gù hưởng ứng.
Ép rượu hả? Món tủ của bọn này!
Đúng lúc đó, Tiền Xán Xán vừa đi qua, liếc cái rồi bật cười châm biếm: “Trạng nguyên nói gì mà hay thế. Nói đến cưới chồng nhanh thì ai qua mặt được ngài? Thời Thanh ít ra cũng chuẩn bị gần nửa tháng, còn ngài thì sao— một cái kiệu nhỏ là xong xuôi hết cả. Nói đến uống rượu mừng, tụi tôi còn đang chờ uống rượu nhà ngài kìa.”
Lời lẽ chát chúa— chỉ cần không điếc là nghe ra giọng mỉa.
Ai chẳng biết mấy hôm trước, sau yến tiệc đầu xuân, Trưởng hoàng tử đã ban Lăng Giác trong phủ cho Thường Thục làm thị thiếp.
“Nạp thị” thì khác “cưới chồng”— chỉ cần một cái kiệu nhỏ khiêng vào từ cửa sau là xong. Đâu được long trọng như Thời Thanh, tám người khiêng kiệu, trống gõ rình rang.
Lăng Giác chỉ là kẻ hầu, thân phận thấp kém chẳng đủ tư cách làm chủ quân? Mà động thái của Trưởng hoàng tử chính là tát vào mặt Thường Thục: Một thứ nữ nhỏ nhoi như cô khỏi mơ tưởng cưới Thẩm Úc.
Tiền Xán Xán phe phẩy cây quạt mới mua được có chữ của danh gia: “Uống xong rượu nhà Thời Thanh, cô cũng nên bày vài bàn đi chứ?”
Có người phía sau thấy Tiền Xán Xán cứ nhằm vào Thường Thục, không nhịn được lớn tiếng chen vào: “Tiền Xán Xán, cô định làm loạn gì hả?”
Tiền Xán Xán cười khẩy: “Tôi làm gì đâu? Đi ngang qua hóng chuyện tí thôi mà, tiện thể xin Trạng nguyên cho chén rượu nếm thử.”
Thường Thục vẫn cười cười, mặt dày như thường: “Cô cứ chờ đi, đến lúc đó nhất định mời cô.”
Hai người này từ bé đã ghét nhau, gặp là phải cà khịa mới chịu nổi.
Tiền Xán Xán nụ cười cũng phai, thấy cái bản mặt giả tạo của Thường Thục chán đến tận cổ, bèn cụp quạt lại, ngoắc người hầu ôm lồng dế đi tiếp.
Cô còn có hẹn đấu dế đấy, hơi đâu mà cãi nhau tiếp.
Những buổi tiệc như hôm nay, trước giờ toàn là mẹ dắt con gái lớn đi dự, còn con thứ như cô tất nhiên là ở nhà, không đủ tư cách để mang ra ngoài.
Thường Thục nheo mắt nhìn bóng Tiền Xán Xán dần khuất xa.
Trong mắt cô, Tiền Xán Xán cũng chỉ là cái thảm lót chân cao cấp hơn Thời Thanh tí thôi.
Sau này mẹ của Tiền Xán Xán— người đang quản lý Hộ Bộ— khéo cũng chỉ là cái ví để cô chi tiền.
So với việc tranh nhau với Tiền Xán Xán, việc quan trọng trước mắt là kéo lại diễn biến cốt truyện cho đi đúng quỹ đạo.
—
Bên này, Thời Thanh hoàn toàn không hay biết những chuyện đang xảy ra bên đường, bởi lúc này cô đã đến trước cổng phủ nhà họ Vân.
Thân phận giữa hai nhà vốn chênh lệch cả trời cả vực, người trong Vân phủ chẳng ai dám chặn cô không cho vào rước chú rể.
Mấy trò chặn đường xin tiền mừng cũng bị Mật Hợp dọn hết từ trước.
Lúc Thời Thanh đến nơi, Vân Chấp vẫn đang… cạo lông mặt.
Ngắn gọn là dùng chỉ quấn lên mặt kéo sạch lông tơ để da mịn màng trắng trẻo hơn.
Vân Chấp ban đầu còn chẳng biết mình bị dụ làm gì, cứ thế ngồi trước gương, cho tới khi sợi chỉ suýt kéo luôn lông mày thì chàng mới bật dậy: “Không được, không được!”
Chàng lấy tay che lông mày, kiên quyết: “Cạo hết rồi thì còn gì đàn ông nữa chứ!”
Quá ẻo lả! Không thể chấp nhận được!
Vân chủ quân nghe không rõ, ra hiệu cho đám hầu kéo chàng ngồi lại: “Đừng quậy nữa, trễ giờ lành mất.”
Nếu Vân Chấp muốn trốn, mấy người hầu kia đừng mong giữ được.
Mãi đến khi ngoài cổng có tiếng gọi to: “Tiểu Thời đại nhân đến rồi!”
Đoàn đón dâu đã tới!
Vân chủ quân trừng mắt nhìn Vân Chấp một cái, đành sai người nhanh tay thay đồ cho chàng.
Vân Chấp lúc này mới thấy nhẹ người.
—
Ngoài cổng, Thời Thanh đứng dưới bậc tam cấp, ngẩng đầu nhìn Vân Uyển đang chắn ngang cửa, tay khoanh trước ngực.
Mặt tròn như bánh bao mà còn làm vẻ lạnh lùng, không chút vẻ vui mừng khi anh trai sắp được gả đi..
Hắn dang tay cản đường, giọng cố làm ra vẻ: “Nghe nói tân khoa Thám hoa văn võ song toàn, hôm nay sao không thể hiện cho chúng tôi mở mang tầm mắt?”
Hắn hận Thời Thanh lắm. Nếu không vì cô nhúng tay vào, Thường Thục làm gì phải nạp cái tên Lăng Giác kia? Một kẻ hầu mà còn dám chạm đến chị hắn? Nằm mơ!
Ánh mắt ranh mãnh, hắn cố tình mượn chuyện chắn cửa để làm khó Thời Thanh:“Hôm nay nếu không khiến bọn tôi hài lòng thì khỏi bước qua cửa!”
Thời Thanh đảo mắt quanh, thản nhiên hỏi: “Ở đây ai không hài lòng với ta?”
Đấu tay đôi? Cô không ngán.
Đám đông xung quanh nín thinh. Thời Thanh nhìn thẳng vào mặt Vân Uyển: “Họ đều rất hài lòng với ta.”
“…”
“Cô—” Vân Uyển vẫn ngoan cố chắn cửa, tức đến nỗi giậm chân, “Tôi không hài lòng!”
“Ngươi là cái thá gì.”
Thời Thanh chìa tay ra, ra hiệu cho Mật Hợp kéo hắn qua một bên: “Ta cưới chồng chứ không cưới ngươi, ngươi có hài lòng hay không thì liên quan gì đến ta?”
Mẹ Vân đứng cạnh mắt giật giật, giả vờ câm điếc trước câu vừa rồi.
“À đúng rồi,” Thời Thanh xoay người nhìn mẹ Vân, “Còn màn làm thơ mừng trang điểm đúng không? Ta không chuẩn bị trước đâu, hay để ta làm luôn một bài tại chỗ nhé?”
Trước đó cô ứng khẩu viết câu đối viếng cho Trương Tiếu, cả thành ai chẳng biết? Mẹ Vân cũng từng nghe phong phanh.
“Không cần không cần đâu, nhà chúng ta buôn bán, không theo mấy lễ nghi rườm rà ấy.” Mẹ Vân xua tay, không dám để Thời Thanh làm thơ, vội vàng ra hiệu, “Vào đi, mau vào đi.”
“Vậy thì ngại quá.” Thời Thanh nói rồi đưa tay gõ cửa.
Vân chủ quân mở cửa từ bên trong, hơi nghiêng người nhường lối, để lộ Vân Chấp mặc hỷ phục đứng phía sau.
Thời Thanh ngẩng đầu nhìn, cho dù cô không có tình ý gì với Vân Chấp, nhưng khoảnh khắc ấy vẫn phải ngẩn người vì vẻ đẹp của chàng.
Vân Chấp vốn đã trắng trẻo, nay khoác thêm bộ hỷ phục đỏ thẫm, càng làm nổi bật gương mặt thanh tú, trắng mịn như ngọc. Gương mặt thì đẹp kiểu sạch sẽ thanh thoát, không hề có chút nữ tính yếu đuối, mà là nét sáng sủa đầy khí chất.
“Quên phủ khăn trùm đầu rồi.” Vân chủ quân khẽ quở trách hạ nhân, rồi đưa tay lấy khăn hỷ phủ lên đầu Vân Chấp.
Chỉ vừa che khuất tầm nhìn, thân thể Vân Chấp đã bị bế bổng khỏi mặt đất.
Chàng trợn tròn mắt, toàn thân cứng đờ như khúc gỗ, mãi vẫn chưa hoàn hồn:
Bị Thời Thanh… bế lên rồi!
Lại còn là kiểu bế ngang nữa!
“Nàng… nàng mau thả ta xuống!” Mặt Vân Chấp đỏ bừng, hai tay không dám cựa quậy.
Thời Thanh nghiến răng: “Im ngay, nói nhiều nữa ta quăng ngươi xuống đất đấy!”
Vân Chấp vốn đang thẹn, nhưng nghe giọng điệu hùng hổ ấy thì bỗng thấy yên lòng, khẽ cười khẩy: “Yếu còn sĩ diện.”
Người như Thời Thanh, chàng dùng một tay cũng xách được.
“Là do ngươi nặng!” Thời Thanh chưa từng bế ai nên không biết dùng lực đúng chỗ, “Ngươi còn chẳng biết tự lượng sức mình gì cả.”
“…”
Thời Thanh cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch bên tai, Vân Chấp mặt đỏ bừng, không dám nhìn xung quanh, cố gắng giữ cho mình nhẹ nhàng, không tranh cãi với nàng.
Thời Thanh miễn cưỡng đẩy Vân Chấp vào trong kiệu.
Tiếng pháo nổ vang, tân lang đã lên kiệu.
Mật Hợp và Dạ Hợp đi cạnh kiệu, rải trái cây và tiền đồng cho người qua đường.
Thời Thanh ngồi trên lưng ngựa nhìn mà giật giật mắt: “Vừa vừa thôi, đừng rải nhiều quá, tiền bạc không phải là thước đo của hỷ khí đâu.”
“Tiểu chủ cứ yên tâm, hôm nay chuẩn bị rất nhiều tiền đồng, đủ dùng rồi ạ.” Dạ Hợp cười nói.
Thời Thanh đâu sợ thiếu tiền, mà là tiếc tiền.
Nghe thấy tiếng tiền đồng rơi xuống bên ngoài, Vân Chấp không nhịn được bèn thò tay ra định bắt vài đồng, nhưng khe cửa sổ vừa hé ra thì lập tức bị Nha Thanh từ bên ngoài nhanh tay chặn lại.
“Nha Thanh, cậu nhặt vài đồng đi.” Vân Chấp nói.
Nha Thanh nhát gan, gần như lấy cả người che cửa sổ, không cho Vân Chấp thò tay ra ngoài.
Vân Chấp buồn chán ngồi trong kiệu, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào ngoài kia và cảm nhận được sự rung lắc nhẹ nhàng của kiệu.
Chàng không quen ngồi yên, chẳng mấy chốc đã đặt một chân lên đệm mềm dưới mông, cùi chỏ chống lên gối, tay chống lên mặt.
Chàng nghịch tấm khăn voan đỏ.
Trên đó thêu kim tuyến dày đặc, hình ảnh rồng phượng chạm trổ, hoa văn tỉ mỉ mà rực rỡ, trông rất sống động.
Nếu mẹ mà biết chàng mặc thế này, lại còn bị một cô nương cưới thì chắc chắn sẽ cười chàng chết mất.
Vân Chấp cảm thấy tai nóng bừng, vội vàng để khăn đỏ sang một bên.
Chàng tự nhủ với mình tất cả chỉ là giả dối, chỉ là một vở kịch mà thôi.
Thời Thanh thì muốn tài nghệ thêu thùa của chàng, còn chàng thì đánh bàn tính lên lộ phí mà thôi, còn không phải đóng kịch sao? Chờ chàng trao mẫu đơn cho Thời Thanh, nàng sẽ thả chàng đi, hai người chẳng còn nợ nần gì nhau nữa.
Vân Chấp ngồi trong kiệu, muốn ngủ mà không được.
Dù hai nhà không quá xa, nhưng vòng nửa kinh thành vẫn tốn nhiều thời gian.
Ngoài kia, tiếng pháo nổ dồn dập, Vân Chấp vừa ngủ một giấc ngon lành, mãi đến khi kiệu dừng lại chàng mới giật mình tỉnh dậy.
Chàng vội vã chỉnh lại khăn đỏ trên đầu, buông chân xuống, lau nước dãi dính trên khoé miệng, rồi ngồi ngay ngắn lại.
Trước cổng Thời phủ, đám đông đang tụ tập, mọi người đều muốn xem thử chàng rể này đẹp trai cỡ nào.
Thời Thanh vất vả xuống ngựa, đau hết cả mông.
Không ôm được nữa rồi, chỉ đành để Vân Chấp tự bước xuống.
Thời Thanh vén màn kiệu, cúi người vào trong thì nhìn thấy khăn đỏ của Vân Chấp lệch sang bên.
Cô khẽ cười, nhẹ nhàng chỉnh lại cho chàng: “Ngươi không biết chỉnh hả? Khăn lệch cả rồi này.”
Vân Chấp nhìn qua lớp vải đỏ, dù hơi mờ nhưng tiếng cười nhẹ nhàng của Thời Thanh vẫn văng vẳng bên tai.
Không hiểu sao, mặt chàng càng nóng hơn.
Hai người tay trong tay, nắm chặt dải lụa đỏ, cùng nhau bước vào Thời phủ.
Tiếng chúc phúc vang lên theo từng bước chân, từng tiếng một vang vọng suốt đoạn đường, mãi đến khi hai người dừng lại giữa chính sảnh.
Thời Thanh đi đón dâu từ sáng sớm, đi một vòng quanh nửa thành, về tới nơi đã gần chạng vạng.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Mật Hợp lại lén giấu hoa quả trong tay áo mình.
Dưới ráng chiều hoàng hôn dần buông, Thời Thanh và Vân Chấp đứng giữa đám đông, lưng phủ ánh chiều tà.
Thời Cúc và Lý thị ngồi trên ghế chủ vị, dưới một bậc là Trưởng hoàng tử. Ông có vẻ ngoài quý khí ngút trời, nhưng gương mặt lại lạnh tanh, trông giống hệt như Thẩm Úc đứng bên cạnh.
Dưới tiếng xướng lễ vang dội, Thời Thanh và Vân Chấp lần lượt bái trời đất, bái cha mẹ. Đến lúc hai bên cúi lạy nhau, cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng.
Dù cả hai hiểu rõ đây chỉ là một cuộc hôn nhân không có tình cảm, thế nhưng khi thực hiện hết toàn bộ nghi lễ thì trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác kì lạ.
Tựa như nơi bàn tay đang nắm lấy dải lụa đỏ kia, có sợi tơ vô hình nào đó buộc lỏng, nhẹ đến mức chẳng cảm nhận được, nhưng chỉ cần động nhẹ thì cả hai sẽ bị kéo vào nhau.
Vân Chấp cụp mắt, không dám nhìn sang Thời Thanh.
Bái đường xong là đến động phòng.
Nhưng giờ nghỉ ngơi thì vẫn còn sớm, khách khứa trong phủ vẫn còn rất đông, Thời Thanh vẫn phải đi tiếp mấy vòng.
Thế là tạm thời chỉ còn một mình Vân Chấp ngồi chờ trong phòng.
Thời Thanh vừa ra ngoài thì tiện tay đóng cửa luôn, chắn tầm nhìn của đám hóng chuyện.
Thế mà vẫn có kẻ không cam lòng, giọng điệu cợt nhả: “Thời Thanh, cho tân lang ra đây cho tụi này ngắm cái coi, người thật trông ra sao còn chưa ai thấy, tò mò lắm luôn á~”
Nghe đồn diện mạo của Vân Chấp chẳng kém cạnh gì Thẩm Úc, nhưng chẳng có mấy ai gặp được.
Hôm nay nhờ phúc của Trưởng hoàng tử nên họ mới được tận mắt chiêm ngưỡng Thẩm công tử – tài tử đệ nhất kinh thành, gương mặt đúng là như tiên giáng trần, lạnh lùng không vương bụi trần.
Vậy mà đám bên cạnh Thường Thục còn dám nói Vân Chấp đẹp hơn cả Thẩm Úc, bảo sao bọn họ không tò mò cho được!
Đám người này toàn là bạn học cũ của Thời Thanh ở thư viện. Hôm nay có đứa theo người nhà tới dự hôn lễ, hoặc đơn giản chỉ hóng trò vui. Quan hệ với Thời Thanh trước giờ cũng chẳng mặn mà gì cho cam.
Một đứa vừa lên tiếng đòi xem, liền có mấy đứa khác phụ họa theo: “Cho xem đi mà, có phải tiểu thư khuê các đâu mà giấu kĩ vậy. Nam nhân mà, cưới về là để ngắm, cô ngắm với tụi này ngắm cũng có khác gì nhau đâu?”
Xung quanh liền vang lên mấy tiếng cười khúc khích, có đứa còn gật gù ra chiều đồng tình.
Thời Thanh chẳng nói chẳng rằng, tháo giày ném thẳng về đứa vừa mở miệng cái “Bốp”, đôi giày cỡ 37 của cô nện thẳng vào bản mặt cỡ 42 của đứa vừa mở miệng!
Đứa kia đang cười toe toét thì ăn nguyên chiếc giày, hét lên một tiếng chói tai, trên mặt in nguyên dấu giày, máu mũi tuôn thành hai hàng.
Đã không có bản lĩnh né giày như Vân Chấp mà còn dám ăn nói linh tinh.
“Thời Thanh!” Đối phương tức tối gào lên, hai tay ôm lấy mũi.
“Có đây, bà nội mày ở đây.”
Thời Thanh cong môi cười lạnh: “Xem thử giày tao ném trúng con bọ phân nào, nghe cái giọng là biết không phải hạng tốt đẹp gì, miệng toàn mùi cống.”
“Nghe mày nói vậy thì tao còn chưa gặp lệnh tôn bao giờ, khi nào cho tao gặp mặt ông cái?”
“Tao thì không mấy hứng thú với cha mày, chỉ là thắc mắc mắt thằng chồng mày bị mù cỡ nào mới vớ phải mày thôi.”
“Tao còn chưa vén khăn che mặt phu lang của tao mà mày đã ngó ngàng rồi, so về mặt dày không sợ người lạ thì chắc không ai bằng lớp da heo mày đang đeo trên mặt.”
Thời Thanh đứng chắn trước cửa, Mật Hợp nhanh tay nhặt lại giày cho cô.
Cô xỏ giày lại, nói đanh như thép: “Vân Chấp đã bước vào cửa nhà họ Thời thì chính là người của nhà họ Thời, là phu lang của Thời Thanh tao. Ai mà còn dám lắm mồm nói xấu một câu trước mặt tao, tao không ném giày nữa mà nhét thẳng vô họng cho mày nuốt luôn khỏi cần nhai!”
“Cha mẹ mày đã không dạy mày làm người, thì cũng đừng trách tao đánh chó không thèm nhìn chủ.”
“Thời Thanh, tụi tao chỉ nói đùa thôi mà, có cần phải nói nặng lời như vậy không?” Đứa ăn giày im thin thít, có đứa đứng ra hoà giải.
“Đùa á?” Thời Thanh liếc, “Thế chúng mày có thấy tao cười không?”
“Miệng hôi như cống mà còn chê tao nói khó nghe, giày tao còn chưa chê mặt mày dơ đâu đó.”
“Gì đây, gì đây? Sao tụ tập hết ở đây?” Quản gia hớt hải chạy tới.
“Hôm nay là ngày vui mà, đừng cãi nhau nữa. Ở sảnh trước đã khai tiệc rồi, mọi người mau vào chỗ đi nào.” Quản gia nhẹ giọng khuyên, quay sang đỗ Thời Thanh, “Tiểu chủ nhân, đai nhân gọi người ra tiền viện tiếp khách kìa.”
Mấy đứa kia vớ được bậc thang liền nhanh chóng xuống nước, vừa cười vừa kéo nhau rời đi.
Nhìn cái lũ đấy luyến tiếc rời đi, Thời Thanh bực mình chà chà đế giày xuống đất.
Lúc này cửa phòng sau lưng bị đẩy ra, Vân Chấp khoanh tay dựa cửa nhìn cô, khăn voan chùm đầu đã bị cởi xuống, đang nằm gọn trong tay.
Thời Thanh xoay người nhìn thẳng vào Vân Chấp, chàng hơi nhíu mày rồi tiện tay ném cho nàng quả táo đỏ.
Chàng cầm hai quả, một quả cho Thời Thanh, quả còn lại búng nhẹ ra xa.
Chỉ nghe một tiếng “Á” thảm thiết vang lên.
Quả táo thứ hai bắn trúng đầu gối của đứa đứng phía xa, người kia gào lên rồi khuỵu gối ngã rạp xuống nền đá xanh, hét: “Đứa nào đá tao vậy?”
Thời Thanh nhận ra giọng của đứa vừa bảo “Đùa chút thôi” ban nãy.
“Vào phòng ngồi đi.” Cô cầm quả táo để lên mũi ngửi, “Chờ ta quay lại.”
Câu nói đó làm Vân Chấp đang định bước ra phải ngoan ngoãn lui vào..
Quản gia bật cười, khép cửa lại giúp chàng.
So với hậu viện tĩnh lặng thì tiền viện đèn hoa sáng rực, tiếng cười nói vang vang, ngay cả không khí cũng nồng mùi rượu thịt.
Vừa thấy Thời Thanh bước vào, Thời Cúc vội ra hiệu — đừng uống nhiều, có thể thì lấy trà thay rượu là tốt nhất.
Khổ nỗi, tửu lượng của Thời Cúc có hạn nên không chắn rượu giúp cho Thời Thanh được, đến cả Lý Họa cũng đã ngà ngà say.
Đám người này bình thường vốn không ưa Thời gia, hôm nay lại mượn cớ đến chúc mừng để chuốc rượu cho hả giận.
“Ta say sao được.” Thời Thanh xua tay, “Tửu lượng ta cỡ nào ta tự biết.”
Thường Thục đang ngồi bên kia, thấy vậy bèn liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh đến chuốc rượu Thời Thanh.
Hôm nay tiệc mừng, nam nữ ngồi riêng. Thẩm Úc ngồi gần Trưởng hoàng tử, Thường Thục toan tính: chỉ cần chuốc cho Thời Thanh say mèm, rồi lấy danh nghĩa cô ta hẹn Thẩm Úc ra ngoài, mấy chuyện sau thì dễ làm.
Tới lúc đó cứ đổ cho Thời Thanh còn lưu luyến Thẩm Úc nên mượn rượu giở trò.
Một khi hình tượng sụp đổ trong mắt Trưởng hoàng tử, Tô gia tất sẽ ghi hận Thời gia.
Thế mới có cửa chen chân vào.
Bữa xuân yến lần trước nàng ta đã đủ nổi bật rồi, nên hôm nay chỉ cần ngồi xem kịch là được.
Lần này lại dùng Vân Chấp để khơi dậy mâu thuẫn giữa Lý Tư và Thời Thanh, tin chắc Lý đại nhân sẽ không bỏ qua.
“Thời Thám hoa, chúc mừng, chúc mừng.” Có người bưng hai chén rượu đến, đưa một chén cho cô, “Cùng là môn sinh thiên tử, ngày vui thế này, không uống một ly sao được?”
Thời Cúc chau mày.
Đây chỉ là phát súng khởi đầu — mồi nhử đã thả, pháo thật đang chực sẵn.
“Thời đại nhân đừng cản nhé. Hôm nay là ngày vui của Thời Thanh, làm một chén không sao đâu.” Một lão già ngồi cùng bàn với Lý đại nhân nâng chén, “Tuổi trẻ tài cao, lại là thám hoa, ta cũng mời một chén.”
Thời Thanh liếc qua, nhận ra người vừa nói trông hơi giống con bọ hung bị cô ném giày ban nãy.
Lão gần năm mươi, bụng to như trống, ánh mắt không mấy đàng hoàng: “Chẳng lẽ Thời đại nhân khinh thường ta, uống có một chén rượu mà cũng không nể mặt? Ngay dưới chân thiên tử mà Thời gia cũng dám lộng hành à?”
Bên cạnh lại có người phụ họa: “Thời Thanh, xét về công thì đây là trưởng bối trong triều tương lai, về tư thì cháu phải gọi Lý đại nhân là bác. Chén rượu này không uống là hỗn đó.”
“Thời Cúc đừng cản nữa, không uống là coi thường ta.” Lý đại nhân cau mày.
“Mặt bác to thế kia mà chỉ đổi lấy một chén rượu nhỏ này thôi sao?” Thời Thanh cười khẽ, “Chẳng phải là bác tự hạ thấp giá trị của mình rồi sao?”
Cô gọi to: “Mật Hợp, bưng bát lên đây, hôm nay ta phải kính rượu các bác tử tế mới được!”
Cô bảo Thời Cúc đừng lo, Lý đại nhân lập tức cười lớn: “Cháu nói đấy nhé, mà say thì không thể trách ai đâu đấy!”
“Bác yên tâm, chỉ mong bác đừng trách cháu thôi.”
Cô cười hiền lành, cúi đầu nhai nốt quả táo.
Mật Hợp bê ra cái bát to như cái chậu, đổi sạch cho cả bàn.
Thời Thanh rót đầy một bát rồi nâng bát: “Bát này kính thể diện bác.”
Ngửa đầu uống cạn.
Lại rót tiếp bát thứ hai: “Bát này, kính thân phận trưởng bối.”
Lý đại nhân đành uống theo.
Uống tới bát thứ mười thì Lý đại nhân không chịu nổi nữa, mặt đỏ phừng phừng, lưỡi líu cả lại: “Thôi… thôi… hôm nay… thế là đủ rồi…”
Ai ngờ Thời Thanh còn trẻ mà tửu lượng lại đáng gờm đến vậy.
“Mới nhiêu đây mà đã muốn nghỉ à? Chút rượu của bác mới chỉ đủ nuôi cá thôi đấy! Đừng bỏ giữa chừng chứ, bác đang tự coi thường mình đấy! Nào, bưng bát lên, là đàn bà thì phải cùng cạn một hơi!”
“Nào, nãy Trương đại nhân lên tiếng đúng không? Sau này đều là trưởng bối trên triều, nếu ngài không cạn thì là không giữ mặt mũi cho Thời Thanh tôi rồi.”
“Ơ này đừng đi, dì Trần, dì đi đâu đấy? Ban nãy còn bảo uống một chén không sao mà, sao chưa uống rượu mà đã ăn lạc thế! Bỏ lạc xuống, bưng bát lên nào!”
“Sao run tay thế? Rượu ngon thế mà làm đổ mất rồi! Mật Hợp, mau rót rượu cho dì Tôn, rót đầy bát vào!”
Càng uống Thời Thanh càng tỉnh như sáo. Những người nãy giờ hô hào muốn cụng ly với cô, giờ đến lượt cô mời lại từng người một, không chừa một ai.
Uống hết một bàn, cô quay lại trước mặt Lý đại nhân.
Vừa thấy cô tay bưng bát rượu lại gần, thân hình núc ních của Lý đại nhân khẽ run lên, ợ lên một cái, suýt thì nôn ra cả mâm.
Cứu mạng… thật sự là uống… không nổi nữa rồi…